Minh Nhan cẩn thận suy nghĩ một chút về quyết định đưa đơn từ chức, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy làm việc với Mạc tổng tài thật sự rất nguy hiểm. Cho nên vẫn là từ chức thật nhanh sẽ an toàn hơn.
Khi cô đem đơn từ chức đưa đến cho quản lý nhân sự, quản lý nhân sự kinh ngạc một hồi lâu. Thật sự không ngờ có người sẽ đem cơ hội tốt như vậy quẳng đi.
Cho dù không trông cậy tổng tài đại nhân sẽ lâu ngày sinh tình, rồi bay lên cành cao biến thành phượngng thì ít nhất với công việc cấp dưới của tổng tài, tiền lương cùng phúc lợi cũng nhiều nhất, tốt nhất nha. Bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán cố leo lên vị trí này, vậy mà cô gái lạc hậu trước mắt này lại đem quẳng đi, thật đúng là khiến người ta rớt cả mắt kính.
Hắn rất muốn đặt bút phê chuẩn, dù cô không muốn cũng có rất nhiều người đang chờ mong. Đáng tiếc hắn không có quyền lợi này, phê chuẩn hay không chỉ có tổng tài đại nhân mới có quyền quyết định.
Hắn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho tổng tài đại nhân, xin ý kiến của hắn. Kết quả sau khi tổng tài đại nhân nghe xong tin tức này, tâm tình dường như không tốt lắm. Đúng thôi, cô gái này cũng thực không biết điều.
“Bảo cô ấy tự mình lên đây nói với tôi. Cứ như vậy đi.” Sau khi Mạc tổng tài nói xong, liền “ba” một tiếng gác điện thoại.
Mạc tổng tài trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, oán hận nghĩ: Cô gái này thật là, rốt cuộc hắn có điểm nào không tốt chứ, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại có tiền, cũng luôn chăm sóc cô đầy đủ. Hắn đã chủ động dâng lên, mà cô còn ghét bỏ quẳng đi, từ trước đến giờ đều là như vậy.
Trước kia còn có cái lý do là cổ hủ, còn bây giờ thì sao? Bây giờ là vì cái gì?
Khi Mạc tổng tài đang hờn dỗi thì Minh Nhan gõ cửa đi vào, cảm giác được sát khí đằng đằng quanh thân Mạc tổng tài nên có chút sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng.
Đây là tình huống gì, không phải chỉ là cô muốn từ chức thôi sao. Quản lý nhân sự thì nhìn cô với vẻ mặt ‘Không biết phân biệt tốt xấu’. Đến tổng tài đại nhân cũng hung thần ác sát, người không biết còn tưởng rằng cô đã thiếu tiền hắn chứ. Cô hẳn là không có ký khế ước bán mình nha.
Tuy nói hợp đồng vẫn chưa hết hạn, nhưng cô cũng đã đồng ý bồi thường tiền rồi, hơn nữa quản lý Thiệu bị điều đến tổng công ty, cho nên cũng không có bộ phận nào cần đến cô, việc rời đi của cô đối với công ty mà nói hẳn là cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Nhưng thế trận hiện nay lại khiến cô rất chột dạ, tựa hồ như cô đã làm sai việc gì đó. Tư Đồ Minh Nhan, ngươi phải có cốt khí một chút chứ, không thể cúi đầu trước thế lực tàn ác, bất quá chỉ là từ chức thôi, đây là quyền lợi của ngươi mà, không có lỗi gì với ai cả, đúng, chính là như vậy. Minh Nhan âm thầm khuyến khích chính mình.
Vừa định mở miệng nói rằng cô muốn từ chức đã bị Mạc tổng tài giành trước cắt ngang.
“Tôi đã làm sai gì sao?” Hơi thở xơ xác tiêu điều trên mặt Mạc tổng tài vừa rồi đã biến đi đâu mất, ngược lại thay bằng biểu tình cô đơn. Trong giọng nói còn có thản nhiên ai oán.
“Ách? Không, không có.” Tại sao lại trở thành như vậy? Đột nhiên lại thay đổi vai diễn? Từ một đại gia hung tợn đòi nợ đã biến thành cô dâu nhỏ ai oán tội nghiệp, chuyển biến này có phải là có chút quá lớn hay không a? Minh Nhan hoàn toàn bị Mạc tổng tài làm cho mơ hồ.
“Nếu tôi không có làm gì sai, vì sao cô lại không cần tôi ?” Mạc tổng tài càng thêm ai oán ngẩng đầu nhìn Minh Nhan.
“Tôi, không phải là không cần anh a!” Câu nói này hình như có chút không ổn nha. Kính nhờ đừng nói ái muội như vậy, thật giống như cô là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy. [NV: câu này dễ gây hiểu lầm thật =]]; BN: mụi là mụi thấy không phải có chút mà là một đống ái muội a =]] ]
“Nếu không phải cô không cần tôi, vậy cô cũng không từ chức?” Trong mắt Mạc tổng tài có một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, trong giọng nói cũng tràn đầy ngạc nhiên.
“Không...... Không.” Minh Nhan có chút không xác định được, bộ dáng của Mạc tổng tài bây giờ hình như có chút giống hồ ly. Cảm thấy dường như hắn đang lừa mình, nhưng cô không dám chắc chắn mình có nhìn lầm hay không.
“Cô không từ chức thật tốt quá, tôi đã nói rồi đó thôi, một tuần nay chúng ta làm việc chung thực vui vẻ, Minh Nhan sao có thể vô duyên vô cớ từ chức, nhất định là quản lí bộ phận nhân sự lầm rồi.Hiện tại cô cũng đến đây rồi thì tốt quá, ngày mai chúng ta phải bay sang Pháp, hàng hóa nơi đó có chút vấn đề, bây giờ cô đi đặt vé máy bay, sau đó đem văn kiện này sắp xếp lại chút. Sau khi sắp xếp xong tôi đưa cô về nhà chuẩn bị hành lý.”
Hình như Mạc tổng tài không hiểu ý của Minh Nhan, tự làm theo ý mình mà hạ mệnh lệnh cho Minh Nhan. Minh Nhan do dự xem có nên cắt đứt hắn hay không, cô cũng không nói là không từ chức a.
“Uhm, tổng tài cái kia......” Tôi cũng không nói là tôi không từ chức a. Chờ hắn nói xong, Minh Nhan mới ấp úng mở miệng, chuẩn bị nói rõ lời vừa rồi.
“Di, Minh Nhan, cô còn chưa đi ra ngoài a, việc này rất gấp. Kính nhờ cô sắp xếp lại trước, có gì muốn nói thì sau khi chúng ta làm xong rồi nói được không?” Nói xong lại cúi đầu, bắt tay vào lật văn kiện, nhíu mày, bày ra bộ dáng có chuyện thực khó giải quyết, còn không ngưng tay rút một ít văn kiện từ trong ngăn kéo ra, không bao lâu trên bàn làm việc to như vậy đã trở nên đầy ắp không chịu nổi.
Minh Nhan chưa từng thấy vẻ mặt bối rối như vậy của hắn, xem ra chuyện lần này thật sự nghiêm trọng, quên đi, chờ sau khi từ Pháp trở về cô nhắc lại việc từ chức cũng được, dù sao cũng không chênh lệch mấy ngày.
Minh Nhan cầm lấy một xấp văn kiện trên bàn, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thuận tiện giúp hắn đóng cửa lại.
Chờ sau khi Minh Nhan đi ra ngoài, Mạc tổng tài mới từ trong một đống văn kiện ngẩng đầu lên. Nhìn cửa phòng đóng chặt, thở phào một cái, ít ra Minh Nhan cũng không nói ra miệng, bằng không hắn thật đúng là không biết phải cự tuyệt cô như thế nào.
Nhìn văn kiện hỗn độn bày ra đầy bàn, hắn có chút phỉ nhổ chính mình, vì sao vừa gặp chuyện liên quan đến cô thì hắn liền rối loạn từ đầu trận tuyến vậy, bình tĩnh lãnh đạm lúc bình thường đều đã chạy đi đâu mất rồi.
Minh Nhan cẩn thận suy nghĩ một chút về quyết định đưa đơn từ chức, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy làm việc với Mạc tổng tài thật sự rất nguy hiểm. Cho nên vẫn là từ chức thật nhanh sẽ an toàn hơn.
Khi cô đem đơn từ chức đưa đến cho quản lý nhân sự, quản lý nhân sự kinh ngạc một hồi lâu. Thật sự không ngờ có người sẽ đem cơ hội tốt như vậy quẳng đi.
Cho dù không trông cậy tổng tài đại nhân sẽ lâu ngày sinh tình, rồi bay lên cành cao biến thành phượngng thì ít nhất với công việc cấp dưới của tổng tài, tiền lương cùng phúc lợi cũng nhiều nhất, tốt nhất nha. Bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán cố leo lên vị trí này, vậy mà cô gái lạc hậu trước mắt này lại đem quẳng đi, thật đúng là khiến người ta rớt cả mắt kính.
Hắn rất muốn đặt bút phê chuẩn, dù cô không muốn cũng có rất nhiều người đang chờ mong. Đáng tiếc hắn không có quyền lợi này, phê chuẩn hay không chỉ có tổng tài đại nhân mới có quyền quyết định.
Hắn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho tổng tài đại nhân, xin ý kiến của hắn. Kết quả sau khi tổng tài đại nhân nghe xong tin tức này, tâm tình dường như không tốt lắm. Đúng thôi, cô gái này cũng thực không biết điều.
“Bảo cô ấy tự mình lên đây nói với tôi. Cứ như vậy đi.” Sau khi Mạc tổng tài nói xong, liền “ba” một tiếng gác điện thoại.
Mạc tổng tài trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, oán hận nghĩ: Cô gái này thật là, rốt cuộc hắn có điểm nào không tốt chứ, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại có tiền, cũng luôn chăm sóc cô đầy đủ. Hắn đã chủ động dâng lên, mà cô còn ghét bỏ quẳng đi, từ trước đến giờ đều là như vậy.
Trước kia còn có cái lý do là cổ hủ, còn bây giờ thì sao? Bây giờ là vì cái gì?
Khi Mạc tổng tài đang hờn dỗi thì Minh Nhan gõ cửa đi vào, cảm giác được sát khí đằng đằng quanh thân Mạc tổng tài nên có chút sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng.
Đây là tình huống gì, không phải chỉ là cô muốn từ chức thôi sao. Quản lý nhân sự thì nhìn cô với vẻ mặt ‘Không biết phân biệt tốt xấu’. Đến tổng tài đại nhân cũng hung thần ác sát, người không biết còn tưởng rằng cô đã thiếu tiền hắn chứ. Cô hẳn là không có ký khế ước bán mình nha.
Tuy nói hợp đồng vẫn chưa hết hạn, nhưng cô cũng đã đồng ý bồi thường tiền rồi, hơn nữa quản lý Thiệu bị điều đến tổng công ty, cho nên cũng không có bộ phận nào cần đến cô, việc rời đi của cô đối với công ty mà nói hẳn là cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Nhưng thế trận hiện nay lại khiến cô rất chột dạ, tựa hồ như cô đã làm sai việc gì đó. Tư Đồ Minh Nhan, ngươi phải có cốt khí một chút chứ, không thể cúi đầu trước thế lực tàn ác, bất quá chỉ là từ chức thôi, đây là quyền lợi của ngươi mà, không có lỗi gì với ai cả, đúng, chính là như vậy. Minh Nhan âm thầm khuyến khích chính mình.
Vừa định mở miệng nói rằng cô muốn từ chức đã bị Mạc tổng tài giành trước cắt ngang.
“Tôi đã làm sai gì sao?” Hơi thở xơ xác tiêu điều trên mặt Mạc tổng tài vừa rồi đã biến đi đâu mất, ngược lại thay bằng biểu tình cô đơn. Trong giọng nói còn có thản nhiên ai oán.
“Ách? Không, không có.” Tại sao lại trở thành như vậy? Đột nhiên lại thay đổi vai diễn? Từ một đại gia hung tợn đòi nợ đã biến thành cô dâu nhỏ ai oán tội nghiệp, chuyển biến này có phải là có chút quá lớn hay không a? Minh Nhan hoàn toàn bị Mạc tổng tài làm cho mơ hồ.
“Nếu tôi không có làm gì sai, vì sao cô lại không cần tôi ?” Mạc tổng tài càng thêm ai oán ngẩng đầu nhìn Minh Nhan.
“Tôi, không phải là không cần anh a!” Câu nói này hình như có chút không ổn nha. Kính nhờ đừng nói ái muội như vậy, thật giống như cô là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy. [NV: câu này dễ gây hiểu lầm thật =]]; BN: mụi là mụi thấy không phải có chút mà là một đống ái muội a =]] ]
“Nếu không phải cô không cần tôi, vậy cô cũng không từ chức?” Trong mắt Mạc tổng tài có một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, trong giọng nói cũng tràn đầy ngạc nhiên.
“Không...... Không.” Minh Nhan có chút không xác định được, bộ dáng của Mạc tổng tài bây giờ hình như có chút giống hồ ly. Cảm thấy dường như hắn đang lừa mình, nhưng cô không dám chắc chắn mình có nhìn lầm hay không.
“Cô không từ chức thật tốt quá, tôi đã nói rồi đó thôi, một tuần nay chúng ta làm việc chung thực vui vẻ, Minh Nhan sao có thể vô duyên vô cớ từ chức, nhất định là quản lí bộ phận nhân sự lầm rồi.Hiện tại cô cũng đến đây rồi thì tốt quá, ngày mai chúng ta phải bay sang Pháp, hàng hóa nơi đó có chút vấn đề, bây giờ cô đi đặt vé máy bay, sau đó đem văn kiện này sắp xếp lại chút. Sau khi sắp xếp xong tôi đưa cô về nhà chuẩn bị hành lý.”
Hình như Mạc tổng tài không hiểu ý của Minh Nhan, tự làm theo ý mình mà hạ mệnh lệnh cho Minh Nhan. Minh Nhan do dự xem có nên cắt đứt hắn hay không, cô cũng không nói là không từ chức a.
“Uhm, tổng tài cái kia......” Tôi cũng không nói là tôi không từ chức a. Chờ hắn nói xong, Minh Nhan mới ấp úng mở miệng, chuẩn bị nói rõ lời vừa rồi.
“Di, Minh Nhan, cô còn chưa đi ra ngoài a, việc này rất gấp. Kính nhờ cô sắp xếp lại trước, có gì muốn nói thì sau khi chúng ta làm xong rồi nói được không?” Nói xong lại cúi đầu, bắt tay vào lật văn kiện, nhíu mày, bày ra bộ dáng có chuyện thực khó giải quyết, còn không ngưng tay rút một ít văn kiện từ trong ngăn kéo ra, không bao lâu trên bàn làm việc to như vậy đã trở nên đầy ắp không chịu nổi.
Minh Nhan chưa từng thấy vẻ mặt bối rối như vậy của hắn, xem ra chuyện lần này thật sự nghiêm trọng, quên đi, chờ sau khi từ Pháp trở về cô nhắc lại việc từ chức cũng được, dù sao cũng không chênh lệch mấy ngày.
Minh Nhan cầm lấy một xấp văn kiện trên bàn, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thuận tiện giúp hắn đóng cửa lại.
Chờ sau khi Minh Nhan đi ra ngoài, Mạc tổng tài mới từ trong một đống văn kiện ngẩng đầu lên. Nhìn cửa phòng đóng chặt, thở phào một cái, ít ra Minh Nhan cũng không nói ra miệng, bằng không hắn thật đúng là không biết phải cự tuyệt cô như thế nào.
Nhìn văn kiện hỗn độn bày ra đầy bàn, hắn có chút phỉ nhổ chính mình, vì sao vừa gặp chuyện liên quan đến cô thì hắn liền rối loạn từ đầu trận tuyến vậy, bình tĩnh lãnh đạm lúc bình thường đều đã chạy đi đâu mất rồi.