Sau đó hắn mang Minh Nhan đến cửa hàng đồ dùng ở nhà, hắn muốn Minh Nhan chọn vài bộ quần áo giản dị, tất cả đều rất mắc tiền a, Minh Nhan nhìn bảng giá có chút đau lòng, tuy nói nhà cô điều kiện không kém, nhưng cô còn một đứa em trai đang học ở Mỹ, nói không chừng sau này hắn còn phải học lên thạc sĩ, tiến sĩ, đều phải cần đến tiền, vẫn là nên tiết kiệm một chút tốt hơn a.
Vì thế vụng trộm kéo tổng tài đại nhân xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. “Tổng tài đại nhân, tôi không mua đâu, tôi mang đủ quần áo để mặc mà, nhìn cái bảng giá kia, quả thực giống cướp nha.”
Lúc đầu, Mạc tổng tài thấy cô đông sờ tây cọ nửa ngày mà vẫn không chọn được b nào, hắn còn tưởng là cô không thích. Không ngờ thì ra là vì cô tiếc tiền. Vì thế hắn buồn cười mà trêu cô. “Khó khăn lắm công ty mới ra quyết định đặt mua cho cô vài bộ quần áo dùng cho việc đi công tác, cô không cần sao? Thật sự là đáng tiếc nha.”
Minh Nhan vừa nghe thì ra là chi phí do công ty trả, lập tức tỉnh táo tinh thần lại, cười tươi nói. “Ha ha, thì ra là dùng cho việc đi công tác, sao có thể không cần chứ, tất cả đều phải lấy ích lợi của công ty làm trọng mà, hắc hắc......” Nói xong, liền chỉ. “Cái này, cái này, còn có cái này, đều lấy lại đây cho tôi thử a.”
Nói đùa sao, có người con gái nào lại không thích quần áo đẹp. Tuy rằng Minh Nhan sợ bị ruồi muỗi bám theo, nên ngày thường đi làm cô đều mặc một thân trang phục lạc hậu, nhưng yêu thích quần áo đẹp là thiên tính không thể không có trong người. Hiện tại đang trong lúc đi công tác, lại còn ở nước ngoài nữa, thả lỏng một chút hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Minh Nhan vừa tự mình mơ mộng vừa thử đồ. Cuối cùng chọn được hai bộ mà cô ưng ý, giá tiền hình như cũng hơi nhiều số không a. Mạc tổng tài nhìn cũng không nhìn mà rất sảng khoái thanh toán tiền.
Lúc ngồi lại trên xe, Mạc tổng tài nhìn Minh Nhan bộ dạng mĩ mãn ôm hai túi đồ to, nhịn không được trêu chọc. “Không phải cô nói rằng bọn họ rất giống với cướp sao, sao còn chọn đến hai bộ?
Giờ phút này Minh Nhan không có chút áy náy nào mà còn có vẻ đại nghĩa nói. “Thổ phỉ cũng phải ăn cơm chứ! Tôi đột nhiên muốn giúp bọn họ cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi.”
Mặt Mạc tổng tài có chút hắc tuyến, uổng công tôi bỏ tiền cho cô mua quần áo, lại bị xem như kẻ giàu có bất nhân, bị cướp là đáng.
Minh Nhan không chú ý tới vẻ mặt của Mạc tổng tài càng ngày càng đen, chỉ tập trung thưởng thức hai bộ quần áo mới của mình.
Mấy ngày tiếp theo, Mạc tổng tài lấy cớ là khảo sát nhưng thật ra là đi ngắm cảnh. Hắn mang theo Minh Nhan đi khắp các danh lam thắng cảnh ở Ba Lê, còn những việc khác đều quăng sang một bên.
Bất quá vì trừng phạt câu nói ‘Cướp của người giàu chia cho người nghèo’ của Minh Nhan hôm đó, cho nên lúc ăn cơm, đều áp dụng trả tiền kiểu AA*, hơn nữa hắn còn cố ý chọn những nhà hàng cao cấp giá cắt cổ mà vào.
*AA: cái này là cách nói của người Mỹ, chế độ AA là 50:50, khi đi ăn mà dùng chế độ này ý nói là hai bên chia đều tiền ăn, mỗi bên trả 50%, sòng phẳng.
Buổi tối khi trở lại khách sạn, lúc Minh Nhan vừa định vào phòng, Mạc tổng tài liền ngăn cô lại nói:“ Tiền ăn bữa trưa và bữa tối hôm nay của cô tổng cộng là “Ba ngàn sáu trăm năm mươi bốn đồng ba, ngày mai cô nhớ đưa tôi a.”
“Cái gì cơ?” Minh Nhan có chút mơ hồ, có phải do cô mệt mỏi quá hay không mà tai lại nghe không rõ vậy.
“Đương nhiên là tiền ăn cơm a, chúng ta ăn cơm đều trả theo kiểu AA. Cô không nghĩ là tôi sẽ mời chứ!Chi phí ăn bên ngoài công ty không có trách nhiệm chi trả.” Mạc tổng tài nghiêm trang giải thích.
“Ách?” Minh Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc tổng tài, thật sự là không giống đang nói giỡn, chẳng lẽ hắn thật sự muốn lấy tiền ăn của cô sao.
Cô rầu rĩ nói. “Được rồi, sáng mai tôi trả cho anh.”
Kết quả là cả đêm Minh Nhan ngủ không ngon, lúc trước cô nghĩ tiền ăn đều là công ty sẽ trả, cho nên trên người không mang theo tiền mặt, cô lại không thích mang theo nhiều đồ, nếu trả tiền cơm xong, tiền mặt của cô sẽ không còn lại là bao a.
Không biết xin thiếu tổng tài có được hay không, nếu không mấy ngày tiếp theo có lẽ cô phải ăn bánh bao mất.
Vì thế sáng sớm hôm sau, cô liền qua tìm Mạc tổng tài, không đợi Mạc tổng tài hỏi mục đích của mình, cô liền tự động nói. “Tổng tài a, anh có thể cho tôi thiếu được không, tôi không có mang theo nhiều tiền mặt như vậy, sau khi về nước tôi nhất định sẽ trả lại cho anh đầy đủ mà.”
Sau đó liền đáng thương hề hề nhìn Mạc tổng tài, chờ lão nhân gia hắn đồng ý.
Sau đó hắn mang Minh Nhan đến cửa hàng đồ dùng ở nhà, hắn muốn Minh Nhan chọn vài bộ quần áo giản dị, tất cả đều rất mắc tiền a, Minh Nhan nhìn bảng giá có chút đau lòng, tuy nói nhà cô điều kiện không kém, nhưng cô còn một đứa em trai đang học ở Mỹ, nói không chừng sau này hắn còn phải học lên thạc sĩ, tiến sĩ, đều phải cần đến tiền, vẫn là nên tiết kiệm một chút tốt hơn a.
Vì thế vụng trộm kéo tổng tài đại nhân xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. “Tổng tài đại nhân, tôi không mua đâu, tôi mang đủ quần áo để mặc mà, nhìn cái bảng giá kia, quả thực giống cướp nha.”
Lúc đầu, Mạc tổng tài thấy cô đông sờ tây cọ nửa ngày mà vẫn không chọn được b nào, hắn còn tưởng là cô không thích. Không ngờ thì ra là vì cô tiếc tiền. Vì thế hắn buồn cười mà trêu cô. “Khó khăn lắm công ty mới ra quyết định đặt mua cho cô vài bộ quần áo dùng cho việc đi công tác, cô không cần sao? Thật sự là đáng tiếc nha.”
Minh Nhan vừa nghe thì ra là chi phí do công ty trả, lập tức tỉnh táo tinh thần lại, cười tươi nói. “Ha ha, thì ra là dùng cho việc đi công tác, sao có thể không cần chứ, tất cả đều phải lấy ích lợi của công ty làm trọng mà, hắc hắc......” Nói xong, liền chỉ. “Cái này, cái này, còn có cái này, đều lấy lại đây cho tôi thử a.”
Nói đùa sao, có người con gái nào lại không thích quần áo đẹp. Tuy rằng Minh Nhan sợ bị ruồi muỗi bám theo, nên ngày thường đi làm cô đều mặc một thân trang phục lạc hậu, nhưng yêu thích quần áo đẹp là thiên tính không thể không có trong người. Hiện tại đang trong lúc đi công tác, lại còn ở nước ngoài nữa, thả lỏng một chút hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Minh Nhan vừa tự mình mơ mộng vừa thử đồ. Cuối cùng chọn được hai bộ mà cô ưng ý, giá tiền hình như cũng hơi nhiều số không a. Mạc tổng tài nhìn cũng không nhìn mà rất sảng khoái thanh toán tiền.
Lúc ngồi lại trên xe, Mạc tổng tài nhìn Minh Nhan bộ dạng mĩ mãn ôm hai túi đồ to, nhịn không được trêu chọc. “Không phải cô nói rằng bọn họ rất giống với cướp sao, sao còn chọn đến hai bộ?
Giờ phút này Minh Nhan không có chút áy náy nào mà còn có vẻ đại nghĩa nói. “Thổ phỉ cũng phải ăn cơm chứ! Tôi đột nhiên muốn giúp bọn họ cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi.”
Mặt Mạc tổng tài có chút hắc tuyến, uổng công tôi bỏ tiền cho cô mua quần áo, lại bị xem như kẻ giàu có bất nhân, bị cướp là đáng.
Minh Nhan không chú ý tới vẻ mặt của Mạc tổng tài càng ngày càng đen, chỉ tập trung thưởng thức hai bộ quần áo mới của mình.
Mấy ngày tiếp theo, Mạc tổng tài lấy cớ là khảo sát nhưng thật ra là đi ngắm cảnh. Hắn mang theo Minh Nhan đi khắp các danh lam thắng cảnh ở Ba Lê, còn những việc khác đều quăng sang một bên.
Bất quá vì trừng phạt câu nói ‘Cướp của người giàu chia cho người nghèo’ của Minh Nhan hôm đó, cho nên lúc ăn cơm, đều áp dụng trả tiền kiểu AA, hơn nữa hắn còn cố ý chọn những nhà hàng cao cấp giá cắt cổ mà vào.
AA: cái này là cách nói của người Mỹ, chế độ AA là :, khi đi ăn mà dùng chế độ này ý nói là hai bên chia đều tiền ăn, mỗi bên trả %, sòng phẳng.
Buổi tối khi trở lại khách sạn, lúc Minh Nhan vừa định vào phòng, Mạc tổng tài liền ngăn cô lại nói:“ Tiền ăn bữa trưa và bữa tối hôm nay của cô tổng cộng là “Ba ngàn sáu trăm năm mươi bốn đồng ba, ngày mai cô nhớ đưa tôi a.”
“Cái gì cơ?” Minh Nhan có chút mơ hồ, có phải do cô mệt mỏi quá hay không mà tai lại nghe không rõ vậy.
“Đương nhiên là tiền ăn cơm a, chúng ta ăn cơm đều trả theo kiểu AA. Cô không nghĩ là tôi sẽ mời chứ!Chi phí ăn bên ngoài công ty không có trách nhiệm chi trả.” Mạc tổng tài nghiêm trang giải thích.
“Ách?” Minh Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc tổng tài, thật sự là không giống đang nói giỡn, chẳng lẽ hắn thật sự muốn lấy tiền ăn của cô sao.
Cô rầu rĩ nói. “Được rồi, sáng mai tôi trả cho anh.”
Kết quả là cả đêm Minh Nhan ngủ không ngon, lúc trước cô nghĩ tiền ăn đều là công ty sẽ trả, cho nên trên người không mang theo tiền mặt, cô lại không thích mang theo nhiều đồ, nếu trả tiền cơm xong, tiền mặt của cô sẽ không còn lại là bao a.
Không biết xin thiếu tổng tài có được hay không, nếu không mấy ngày tiếp theo có lẽ cô phải ăn bánh bao mất.
Vì thế sáng sớm hôm sau, cô liền qua tìm Mạc tổng tài, không đợi Mạc tổng tài hỏi mục đích của mình, cô liền tự động nói. “Tổng tài a, anh có thể cho tôi thiếu được không, tôi không có mang theo nhiều tiền mặt như vậy, sau khi về nước tôi nhất định sẽ trả lại cho anh đầy đủ mà.”
Sau đó liền đáng thương hề hề nhìn Mạc tổng tài, chờ lão nhân gia hắn đồng ý.