Đảo mắt đã đến giờ tan tầm, Tân Vãn vẫn còn ngồi chiến đấu với xấp văn kiện trên bàn, mà thư ký La lại đứng một bên hết mực trông coi.
Minh Nhan nhàm chán vừa nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, vừa ngồi dùng tay vẽ vẽ vòng tròn lên bàn.
Đợi cho kim phút vừa chỉ số sáu liền cầm túi xách chạy ngay, nhưng Minh Nhan chưa kịp đứng lên thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô hoảng sợ, vội vàng bỏ túi xách xuống, thuận tay mở tài liệu trên bàn ra, giả vờ như đang bề bộn nhiều việc.
Mạc Dịch Hiên từ văn phòng đi ra, nhìn lướt qua ba người các cô, lập tức đi đến trước bàn làm việc của Minh Nhan, giọng điệu giải quyết việc công nói. “Tan tầm rồi, trợ lý Tư Đồ chuẩn bị về sao? Cùng nhau đi đi.”
Minh Nhan nhanh chóng đứng dậy, kinh sợ nói. “Tổng tài, ngài đi thong thả, tôi còn phần văn kiện chưa xem xong, phải tăng ca, không thể cùng về với ngài rồi.” Nói xong cô còn chỉ chỉ văn kiện trên bàn, ý bảo những gì cô nói là sự thật, không phải cố ý từ chối đi cùng hắn.
Mạc Dịch Hiên quét mắt nhìn văn kiện trên bàn cô, “Ân” một tiếng, sau đó xoay người bước đi, Minh Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, suy sụp ngồi xuống.
Ai ngờ hắn vừa mới đi được vài bước, lại quay trở về. “Đúng rồi.”
Minh Nhan lại đứng nghiêm lại, bộ dáng như chờ lãnh đạo chỉ bảo.
Mạc Dịch Hiên nhìn bộ dáng Minh Nhan như lâm đại địch (gặp kẻ địch mạnh), có chút buồn cười, hắn cố nín cười nghiêm trang nói. “Cô xem văn kiện thì tập trung xem đi, nhanh một chút.” Sau đó bước đi không quay đầu lại.
Minh Nhan: “......” Có ý tứ gì? Tập trung xem?
Cúi đầu nhìn xấp văn kiện trên bàn, Minh Nhan hận không thể đập đầu vào đậu hũ mà tự tử. Sao cô có thể để ngược văn kiện chứ, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi rồi sao, trời ạ.
Minh Nhan quay đầu nhìn thoáng qua đồng chí Tân còn đang vùi đầu trong đống văn kiện mà hăng hái chiến đấu, bộ dạng khóc không ra nước mắt, xem ra không thể trông chờ cô ấy cứu mình rồi, chỉ sợ bây giờ cô ấy cũng đang là Bồ Tát đất qua sông, tự thân cô ấy còn khó bảo toàn nữa là.
Minh Nhan đang cảm thán thì tiếng chuông di động trong túi vang lên. ‘Vùng lên.’
Cô liền luống cuống tay chân lấy di động ra, rồi tiếp điện thoại, bởi vì cô sợ tiếp chậm, sẽ bị thư ký La nói là vi phạm quy định gọi điện thoại riêng trong giờ làm việc. Nói thật cô có chút sợ vị thư ký La này, hắn thực không giống với thư ký Phương, hiền hòa, dễ gần. Nhắc đến mới nhớ, thư ký Phương đi đâu vậy nhỉ? Mấy ngày rồi cô cũng không thấy hắn.
Minh Nhan vừa thắc mắc vừa nghiêng người nghe điện thoại, nhỏ giọng nói. “Uy.”
“Bà xã đại nhân, tan tầm rồi, em nhanh xuống đây đi, anh đang ngồi trong xe chờ em, chúng ta cùng đi mua đồ ăn a.” Minh Nhan vừa uy một tiếng, bên kia liền truyền đến giọng nói dịu dàng trầm thấp của Mạc Dịch Hiên.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Minh Nhan vừa nghe thấy giọng của hắn liền cảm thấy đau đầu, theo bản năng cô giả giọng máy nói, vừa nói xong liền định gác điện thoại.
“Tư Đồ Minh Nhan, em có thể thông minh hơn một chút được không, em có nghe qua cái máy nào trước khi nói còn ‘Uy’ một tiếng không.” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng trêu chọc của Mạc tổng tài, phá vỡ ý định gác máy của Minh Nhan.
“Ách, em chỉ là đùa một chút thôi mà, hắc hắc, em còn việc chưa làm xong, anh về trước đi.” Minh Nhan thấy sự tình bại lộ, liền cười ngây ngô, nói sang chuyện khác.
“Hiện tại đã tan tầm rồi, công việc của em bây giờ chính là làm vợ của anh, anh lấy thân phận tổng tài cho phép em ra về, nhanh xuống đây đi.” Mạc Dịch Hiên không hề cho rằng lý do thoái thác của Minh Nhan là đúng.
Cô làm gì có nhiều công việc phải làm như thế chứ, hắn vì sợ bà xã của hắn làm việc mệt mỏi, cho nên khi giao việc cho cô, nhiều lắm là hai tiếng đã có thể làm xong, thời gian còn lại, sẽ giành cho cô ngẩn người, thuận tiện suy nghĩ về hắn, về quan hệ giữa hai người, thế nhưng cô lại dám lấy việc này làm cớ, từ chối về nhà cùng hắn.
Đảo mắt đã đến giờ tan tầm, Tân Vãn vẫn còn ngồi chiến đấu với xấp văn kiện trên bàn, mà thư ký La lại đứng một bên hết mực trông coi.
Minh Nhan nhàm chán vừa nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, vừa ngồi dùng tay vẽ vẽ vòng tròn lên bàn.
Đợi cho kim phút vừa chỉ số sáu liền cầm túi xách chạy ngay, nhưng Minh Nhan chưa kịp đứng lên thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô hoảng sợ, vội vàng bỏ túi xách xuống, thuận tay mở tài liệu trên bàn ra, giả vờ như đang bề bộn nhiều việc.
Mạc Dịch Hiên từ văn phòng đi ra, nhìn lướt qua ba người các cô, lập tức đi đến trước bàn làm việc của Minh Nhan, giọng điệu giải quyết việc công nói. “Tan tầm rồi, trợ lý Tư Đồ chuẩn bị về sao? Cùng nhau đi đi.”
Minh Nhan nhanh chóng đứng dậy, kinh sợ nói. “Tổng tài, ngài đi thong thả, tôi còn phần văn kiện chưa xem xong, phải tăng ca, không thể cùng về với ngài rồi.” Nói xong cô còn chỉ chỉ văn kiện trên bàn, ý bảo những gì cô nói là sự thật, không phải cố ý từ chối đi cùng hắn.
Mạc Dịch Hiên quét mắt nhìn văn kiện trên bàn cô, “Ân” một tiếng, sau đó xoay người bước đi, Minh Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, suy sụp ngồi xuống.
Ai ngờ hắn vừa mới đi được vài bước, lại quay trở về. “Đúng rồi.”
Minh Nhan lại đứng nghiêm lại, bộ dáng như chờ lãnh đạo chỉ bảo.
Mạc Dịch Hiên nhìn bộ dáng Minh Nhan như lâm đại địch (gặp kẻ địch mạnh), có chút buồn cười, hắn cố nín cười nghiêm trang nói. “Cô xem văn kiện thì tập trung xem đi, nhanh một chút.” Sau đó bước đi không quay đầu lại.
Minh Nhan: “......” Có ý tứ gì? Tập trung xem?
Cúi đầu nhìn xấp văn kiện trên bàn, Minh Nhan hận không thể đập đầu vào đậu hũ mà tự tử. Sao cô có thể để ngược văn kiện chứ, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi rồi sao, trời ạ.
Minh Nhan quay đầu nhìn thoáng qua đồng chí Tân còn đang vùi đầu trong đống văn kiện mà hăng hái chiến đấu, bộ dạng khóc không ra nước mắt, xem ra không thể trông chờ cô ấy cứu mình rồi, chỉ sợ bây giờ cô ấy cũng đang là Bồ Tát đất qua sông, tự thân cô ấy còn khó bảo toàn nữa là.
Minh Nhan đang cảm thán thì tiếng chuông di động trong túi vang lên. ‘Vùng lên.’
Cô liền luống cuống tay chân lấy di động ra, rồi tiếp điện thoại, bởi vì cô sợ tiếp chậm, sẽ bị thư ký La nói là vi phạm quy định gọi điện thoại riêng trong giờ làm việc. Nói thật cô có chút sợ vị thư ký La này, hắn thực không giống với thư ký Phương, hiền hòa, dễ gần. Nhắc đến mới nhớ, thư ký Phương đi đâu vậy nhỉ? Mấy ngày rồi cô cũng không thấy hắn.
Minh Nhan vừa thắc mắc vừa nghiêng người nghe điện thoại, nhỏ giọng nói. “Uy.”
“Bà xã đại nhân, tan tầm rồi, em nhanh xuống đây đi, anh đang ngồi trong xe chờ em, chúng ta cùng đi mua đồ ăn a.” Minh Nhan vừa uy một tiếng, bên kia liền truyền đến giọng nói dịu dàng trầm thấp của Mạc Dịch Hiên.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Minh Nhan vừa nghe thấy giọng của hắn liền cảm thấy đau đầu, theo bản năng cô giả giọng máy nói, vừa nói xong liền định gác điện thoại.
“Tư Đồ Minh Nhan, em có thể thông minh hơn một chút được không, em có nghe qua cái máy nào trước khi nói còn ‘Uy’ một tiếng không.” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng trêu chọc của Mạc tổng tài, phá vỡ ý định gác máy của Minh Nhan.
“Ách, em chỉ là đùa một chút thôi mà, hắc hắc, em còn việc chưa làm xong, anh về trước đi.” Minh Nhan thấy sự tình bại lộ, liền cười ngây ngô, nói sang chuyện khác.
“Hiện tại đã tan tầm rồi, công việc của em bây giờ chính là làm vợ của anh, anh lấy thân phận tổng tài cho phép em ra về, nhanh xuống đây đi.” Mạc Dịch Hiên không hề cho rằng lý do thoái thác của Minh Nhan là đúng.
Cô làm gì có nhiều công việc phải làm như thế chứ, hắn vì sợ bà xã của hắn làm việc mệt mỏi, cho nên khi giao việc cho cô, nhiều lắm là hai tiếng đã có thể làm xong, thời gian còn lại, sẽ giành cho cô ngẩn người, thuận tiện suy nghĩ về hắn, về quan hệ giữa hai người, thế nhưng cô lại dám lấy việc này làm cớ, từ chối về nhà cùng hắn.