“Ân, cái đó, hay là anh về nhà một mình cũng được mà.” Tuy là cách một cái điện thoại nhưng Minh Nhan vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của Mạc Dịch Hiên, cô có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.
“Không được, em bảo cô ta ở một mình đi, còn em về nhà với anh.” Giọng Mạc Dịch Hiên lạnh đến cực điểm, hắn sắp bị chọc giận đến nổ tung rồi, Minh Nhan lại vì một người con gái mới quen có một ngày mà muốn vứt bỏ hắn.
“Ông xã, đừng như vậy, nếu như vậy thì quan hệ của chúng ta sẽ bị bại lộ a, van cầu anh mà.” Minh Nhan bắt đầu yêu kiều cầu xin, trước kia, chỉ cần mỗi lần cô làm nũng thì Mạc Dịch Hiên sẽ không làm đến cùng, lần này hẳn là cũng có thể đi.
“Bại lộ thì bại lộ, anh không sợ.” Hắn còn ước gì tất cả mọi người đều biết cô là vợ của hắn, sao lại sợ bại lộ được.
“Không được, anh đã đồng ý với em sẽ giữ bí mật mà.” Minh Nhan vừa nghe cũng nóng nảy, anh không sợ nhưng em sợ a.
“Anh chỉ đồng ý là tạm thời giữ bí mật mà thôi.” Lúc Mạc Dịch Hiên nhắc đến hai chữ “tạm thời” còn cố ý nhấn mạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Em mặc kệ tạm thời hay là không tạm thời, dù sao anh cũng đã đồng ý là giữ bí mật rồi, hiện tại không được đổi ý, nếu không, nếu không, em liền ly......” Minh Nhan bắt đầu xấu tính, trôi chảy uy hiếp muốn ly hôn, kết quả vừa mới nói có một chữ, đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Mạc Dịch Hiên. [BN: ed khúc này mà mún đập máy, tức chị MN dễ sợ, iu thỳ iu, hok thỳ thôi, tối ngày giấu, muốn bắt cá hai tay àh, sợ ngta biết mình là hoa đã có chủ, a, ta tức, ta tức >”
“Ly cái gì?” Mạc Dịch Hiên rống to vào điện thoại, cô gái nhỏ này chỉ vì một cô gái không có quan hệ gì mà lại muốn ly hôn với hắn, hiện tại hắn giận đến nỗi chỉ hận không thể bóp chết cô.
“Ách, cái đó, anh nếu dám đổi ý, em liền, em sẽ không để ý tới anh nữa, đúng, không để ý tới anh nữa, em sẽ chiến tranh lạnh với anh, sau đó rời nhà trốn đi.” Minh Nhan bị rống, rụt cổ lại, đem điện thoại để cách xa mình một chút, nhát gan mà nhanh chóng sửa miệng.
“Chiến tranh lạnh? Rời nhà trốn đi?” Mạc Dịch Hiên nghiến răng nghiến lợi lặp lại.
“Ân.” Minh Nhan tay nắm thành quyền, tự nhủ bản thân không thể cúi đầu trước thế lực tà ác, tuy rằng hiện tại hai chân cô đều run bắn cả lên.
Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ thở dài, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, nói thật hắn đúng là rất sợ Minh Nhan không để ý tới hắn, hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là làm cho Minh Nhan quen với cuộc sống vợ chồng của bọn họ, làm cho cô không rời hắn mà đi, cho nên hắn đành nhận thua, khẩu khí dịu đi, nói. “Vậy anh cũng qua đó sống.”
“Ơ? Không được, cô ấy đến mà thấy anh không phải sẽ lộ sao.” Minh Nhan cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
“Không để cô ấy thấy anh là được rồi, anh vụng trộm đi vào, lại vụng trộm đi ra. Đây là nhượng bộ hết mực của anh rồi, nếu em phản đối nữa, anh liền lập tức đi lên, bắt em về nhà.” Mạc Dịch Hiên cắn răng uy hiếp nói, gân xanh trên trán đã nổi hết lên, nói thêm chút nữa chắc hắn sẽ bị cô vợ bảo bối của hắn làm tức chết mất.
“Ân, vậy được rồi, phải vụng trộm nha, không được để cô ấy thấy được.” Minh Nhan lo lắng dặn dò hắn
“Biết rồi, anh chờ em ngoài cửa, khi nào được thì em điện cho anh, nhanh lên a.” Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ chấp nhận, cô lo lắng hắn như vậy sao?
Minh Nhan còn muốn nói gì đó nữa, nhưng chợt nghe tiếng Lưu Hân Nam ở bên ngoài gọi cô. “Minh Nhan, Minh Nhan cô đã xong chưa, tôi thu dọn xong rồi, có thể đi a.”
Sau đó cô vội vàng nói vào điện thoại. “Thôi, em không nói với anh nữa, em phải đi ra ngoài a.” Sau đó cũng không chờ Mạc Dịch Hiên trả lời, liền cúp điện thoại.
Mạc Dịch Hiên cầm điện thoại, nghe tiếng đô đô bên trong, có chút bất đắc dĩ mà cúp điện thoại. Ai, khi nào thì người chồng ngầm như hắn có thể thành chính thức a.
Minh Nhan dẫn Lưu Hân Nam về nhà, bởi vì đi dạo suốt một buổi tối, hai người đều mệt mỏi, ngày mai còn phải đi làm. Cho nên Minh Nhan để cô ấy ngủ ở phòng dành cho khách, còn cô thì đi vào tắm rửa nghỉ ngơi.
Minh Nhan ở phòng khách đợi một hồi, thấy cô ấy không đi ra ngoài, liền nhanh chóng trở lại phòng gọi điện thoại cho Mạc Dịch Hiên, cô sợ gọi chậm, đại ma vương lại nổi giận, bây giờ cũng vừa kịp, không đến nỗi trễ a.
Lén lút mở cửa ra, để Mạc Dịch Hiên đi vào, sau đó không nói hai lời liền đẩy mạnh hắn vào phòng của cô.
Vừa vào đến nơi Minh Nhan liền lập tức chốt cửa lại, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán, than thở. “Sao lại phải giống như đang yêu đương vụng trộm thế này, thật là phải lo lắng đề phòng mà.”
“Ân, hừ, còn không phải em tự tìm sao. Chết cũng không chịu công khai.” Mạc Dịch Hiên hừ lạnh một tiếng, vừa nói đến chuyện này là hắn lại thấy tức.
“Hắc hắc, ông xã, anh đói bụng rồi phải không, anh đi tắm trước đi, để em vào bếp nấu tô mì cho anh a.” Minh Nhan thấy vẻ mặt hắn khó chịu, liền nhanh chóng vuốt bờm ngựa (nịnh bợ), vừa nói vừa đến gần giúp hắn cởi áo khoác ra, sống cùng nhau như vậy, đây là lần đầu tiên cô dịu dàng nhã nhặn giúp hắn thay quần áo.
Sắc mặt Mạc Dịch Hiên cũng thoáng dịu đi đôi chút, đem túi xách hắn mang đến đưa cho Minh Nhan, nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình, ném hết cho cô, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Minh Nhan vừa sắp xếp lại quần áo của hắn, vừa nhịn không được mặt đỏ tim đập, tuy rằng cô đã kết hôn , nhưng vẫn không quen nhìn con trai trần truồng a, mà tên kia hình như là cố ý, không có việc gì cũng thích không mặc quần áo mà lượn lờ trước mặt cô. [BN: ồ, ra thế có việc là được hả chị, hắc hắc =]] ]
Minh Nhan đem hết quần áo để vào tủ, sau đó vào bếp nấu tô mì cho Mạc Dịch Hiên, xong xuôi cô ngửi ngửi, ân, rất thơm nữa, hẳn là có thể lấy lòng hắn a.
Bưng mì trở lại phòng, vừa lúc Mạc Dịch Hiên tắm xong, đang lau tóc.
Minh Nhan thấy thế, liền bỏ bát mì xuống, nịnh nọt cầm lấy khăn tắm trong tay hắn, giúp hắn lau khô tóc.
Mạc Dịch Hiên hưởng thụ sự hầu hạ của Minh Nhan, nhìn bộ dạng nịnh nọt của cô, khóe miệng khẽ cong lên, cảm giác này tựa hồ cũng không tệ lắm.
Lau khô tóc, Minh Nhan bưng mì đến trước mặt hắn, lấy lòng nói. “Anh đói bụng lắm rồi đúng không, nhanh ăn lúc còn nóng a, nếm thử xem ngon ăn.”
“Ân.” Mạc Dịch Hiên cầm lấy bát mì bắt đầu ăn.
Minh Nhan thấy hắn cúi đầu ăn mì, liền chạy đi rót ly nước rồi lấy một cái khăn mang đến bên cạnh.
Nhìn bộ dạng chân chó (nịnh bợ) của cô Mạc Dịch Hiên trong lòng cảm thấy rất thích, nhưng mặt ngoài vẫn không hề thể hiện gì, bộ dạng giả vờ như hắn vẫn còn đang rất khó chịu.
Trong lúc Mạc Dịch Hiên đang ăn mì, Minh Nhan cũng đi tắm rửa một cái, lúc cô tắm xong đi ra thì Mạc Dịch Hiên cũng ăn xong, Minh Nhan thu dọn chén lại. Rồi tìm một bộ gra giường và vỏ chăn mới để thay, lau dọn mọi nơi, mấy ngày nay không có ai ở, chúng đều bị phủ ít b
Mạc Dịch Hiên thấy Minh Nhan làm xong việc, liền vung bàn tay to lên gọi cô. “Lại đây.”
Minh Nhan do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn tiêu sái đi qua.
“Ân, cái đó, hay là anh về nhà một mình cũng được mà.” Tuy là cách một cái điện thoại nhưng Minh Nhan vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của Mạc Dịch Hiên, cô có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.
“Không được, em bảo cô ta ở một mình đi, còn em về nhà với anh.” Giọng Mạc Dịch Hiên lạnh đến cực điểm, hắn sắp bị chọc giận đến nổ tung rồi, Minh Nhan lại vì một người con gái mới quen có một ngày mà muốn vứt bỏ hắn.
“Ông xã, đừng như vậy, nếu như vậy thì quan hệ của chúng ta sẽ bị bại lộ a, van cầu anh mà.” Minh Nhan bắt đầu yêu kiều cầu xin, trước kia, chỉ cần mỗi lần cô làm nũng thì Mạc Dịch Hiên sẽ không làm đến cùng, lần này hẳn là cũng có thể đi.
“Bại lộ thì bại lộ, anh không sợ.” Hắn còn ước gì tất cả mọi người đều biết cô là vợ của hắn, sao lại sợ bại lộ được.
“Không được, anh đã đồng ý với em sẽ giữ bí mật mà.” Minh Nhan vừa nghe cũng nóng nảy, anh không sợ nhưng em sợ a.
“Anh chỉ đồng ý là tạm thời giữ bí mật mà thôi.” Lúc Mạc Dịch Hiên nhắc đến hai chữ “tạm thời” còn cố ý nhấn mạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Em mặc kệ tạm thời hay là không tạm thời, dù sao anh cũng đã đồng ý là giữ bí mật rồi, hiện tại không được đổi ý, nếu không, nếu không, em liền ly......” Minh Nhan bắt đầu xấu tính, trôi chảy uy hiếp muốn ly hôn, kết quả vừa mới nói có một chữ, đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Mạc Dịch Hiên. [BN: ed khúc này mà mún đập máy, tức chị MN dễ sợ, iu thỳ iu, hok thỳ thôi, tối ngày giấu, muốn bắt cá hai tay àh, sợ ngta biết mình là hoa đã có chủ, a, ta tức, ta tức >”
“Ly cái gì?” Mạc Dịch Hiên rống to vào điện thoại, cô gái nhỏ này chỉ vì một cô gái không có quan hệ gì mà lại muốn ly hôn với hắn, hiện tại hắn giận đến nỗi chỉ hận không thể bóp chết cô.
“Ách, cái đó, anh nếu dám đổi ý, em liền, em sẽ không để ý tới anh nữa, đúng, không để ý tới anh nữa, em sẽ chiến tranh lạnh với anh, sau đó rời nhà trốn đi.” Minh Nhan bị rống, rụt cổ lại, đem điện thoại để cách xa mình một chút, nhát gan mà nhanh chóng sửa miệng.
“Chiến tranh lạnh? Rời nhà trốn đi?” Mạc Dịch Hiên nghiến răng nghiến lợi lặp lại.
“Ân.” Minh Nhan tay nắm thành quyền, tự nhủ bản thân không thể cúi đầu trước thế lực tà ác, tuy rằng hiện tại hai chân cô đều run bắn cả lên.
Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ thở dài, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, nói thật hắn đúng là rất sợ Minh Nhan không để ý tới hắn, hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là làm cho Minh Nhan quen với cuộc sống vợ chồng của bọn họ, làm cho cô không rời hắn mà đi, cho nên hắn đành nhận thua, khẩu khí dịu đi, nói. “Vậy anh cũng qua đó sống.”
“Ơ? Không được, cô ấy đến mà thấy anh không phải sẽ lộ sao.” Minh Nhan cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
“Không để cô ấy thấy anh là được rồi, anh vụng trộm đi vào, lại vụng trộm đi ra. Đây là nhượng bộ hết mực của anh rồi, nếu em phản đối nữa, anh liền lập tức đi lên, bắt em về nhà.” Mạc Dịch Hiên cắn răng uy hiếp nói, gân xanh trên trán đã nổi hết lên, nói thêm chút nữa chắc hắn sẽ bị cô vợ bảo bối của hắn làm tức chết mất.
“Ân, vậy được rồi, phải vụng trộm nha, không được để cô ấy thấy được.” Minh Nhan lo lắng dặn dò hắn
“Biết rồi, anh chờ em ngoài cửa, khi nào được thì em điện cho anh, nhanh lên a.” Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ chấp nhận, cô lo lắng hắn như vậy sao?
Minh Nhan còn muốn nói gì đó nữa, nhưng chợt nghe tiếng Lưu Hân Nam ở bên ngoài gọi cô. “Minh Nhan, Minh Nhan cô đã xong chưa, tôi thu dọn xong rồi, có thể đi a.”
Sau đó cô vội vàng nói vào điện thoại. “Thôi, em không nói với anh nữa, em phải đi ra ngoài a.” Sau đó cũng không chờ Mạc Dịch Hiên trả lời, liền cúp điện thoại.
Mạc Dịch Hiên cầm điện thoại, nghe tiếng đô đô bên trong, có chút bất đắc dĩ mà cúp điện thoại. Ai, khi nào thì người chồng ngầm như hắn có thể thành chính thức a.
Minh Nhan dẫn Lưu Hân Nam về nhà, bởi vì đi dạo suốt một buổi tối, hai người đều mệt mỏi, ngày mai còn phải đi làm. Cho nên Minh Nhan để cô ấy ngủ ở phòng dành cho khách, còn cô thì đi vào tắm rửa nghỉ ngơi.
Minh Nhan ở phòng khách đợi một hồi, thấy cô ấy không đi ra ngoài, liền nhanh chóng trở lại phòng gọi điện thoại cho Mạc Dịch Hiên, cô sợ gọi chậm, đại ma vương lại nổi giận, bây giờ cũng vừa kịp, không đến nỗi trễ a.
Lén lút mở cửa ra, để Mạc Dịch Hiên đi vào, sau đó không nói hai lời liền đẩy mạnh hắn vào phòng của cô.
Vừa vào đến nơi Minh Nhan liền lập tức chốt cửa lại, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán, than thở. “Sao lại phải giống như đang yêu đương vụng trộm thế này, thật là phải lo lắng đề phòng mà.”
“Ân, hừ, còn không phải em tự tìm sao. Chết cũng không chịu công khai.” Mạc Dịch Hiên hừ lạnh một tiếng, vừa nói đến chuyện này là hắn lại thấy tức.
“Hắc hắc, ông xã, anh đói bụng rồi phải không, anh đi tắm trước đi, để em vào bếp nấu tô mì cho anh a.” Minh Nhan thấy vẻ mặt hắn khó chịu, liền nhanh chóng vuốt bờm ngựa (nịnh bợ), vừa nói vừa đến gần giúp hắn cởi áo khoác ra, sống cùng nhau như vậy, đây là lần đầu tiên cô dịu dàng nhã nhặn giúp hắn thay quần áo.
Sắc mặt Mạc Dịch Hiên cũng thoáng dịu đi đôi chút, đem túi xách hắn mang đến đưa cho Minh Nhan, nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình, ném hết cho cô, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Minh Nhan vừa sắp xếp lại quần áo của hắn, vừa nhịn không được mặt đỏ tim đập, tuy rằng cô đã kết hôn , nhưng vẫn không quen nhìn con trai trần truồng a, mà tên kia hình như là cố ý, không có việc gì cũng thích không mặc quần áo mà lượn lờ trước mặt cô. [BN: ồ, ra thế có việc là được hả chị, hắc hắc =]] ]
Minh Nhan đem hết quần áo để vào tủ, sau đó vào bếp nấu tô mì cho Mạc Dịch Hiên, xong xuôi cô ngửi ngửi, ân, rất thơm nữa, hẳn là có thể lấy lòng hắn a.
Bưng mì trở lại phòng, vừa lúc Mạc Dịch Hiên tắm xong, đang lau tóc.
Minh Nhan thấy thế, liền bỏ bát mì xuống, nịnh nọt cầm lấy khăn tắm trong tay hắn, giúp hắn lau khô tóc.
Mạc Dịch Hiên hưởng thụ sự hầu hạ của Minh Nhan, nhìn bộ dạng nịnh nọt của cô, khóe miệng khẽ cong lên, cảm giác này tựa hồ cũng không tệ lắm.
Lau khô tóc, Minh Nhan bưng mì đến trước mặt hắn, lấy lòng nói. “Anh đói bụng lắm rồi đúng không, nhanh ăn lúc còn nóng a, nếm thử xem ngon ăn.”
“Ân.” Mạc Dịch Hiên cầm lấy bát mì bắt đầu ăn.
Minh Nhan thấy hắn cúi đầu ăn mì, liền chạy đi rót ly nước rồi lấy một cái khăn mang đến bên cạnh.
Nhìn bộ dạng chân chó (nịnh bợ) của cô Mạc Dịch Hiên trong lòng cảm thấy rất thích, nhưng mặt ngoài vẫn không hề thể hiện gì, bộ dạng giả vờ như hắn vẫn còn đang rất khó chịu.
Trong lúc Mạc Dịch Hiên đang ăn mì, Minh Nhan cũng đi tắm rửa một cái, lúc cô tắm xong đi ra thì Mạc Dịch Hiên cũng ăn xong, Minh Nhan thu dọn chén lại. Rồi tìm một bộ gra giường và vỏ chăn mới để thay, lau dọn mọi nơi, mấy ngày nay không có ai ở, chúng đều bị phủ ít b
Mạc Dịch Hiên thấy Minh Nhan làm xong việc, liền vung bàn tay to lên gọi cô. “Lại đây.”
Minh Nhan do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn tiêu sái đi qua.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ân, cái đó, hay là anh về nhà một mình cũng được mà.” Tuy là cách một cái điện thoại nhưng Minh Nhan vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của Mạc Dịch Hiên, cô có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.
“Không được, em bảo cô ta ở một mình đi, còn em về nhà với anh.” Giọng Mạc Dịch Hiên lạnh đến cực điểm, hắn sắp bị chọc giận đến nổ tung rồi, Minh Nhan lại vì một người con gái mới quen có một ngày mà muốn vứt bỏ hắn.
“Ông xã, đừng như vậy, nếu như vậy thì quan hệ của chúng ta sẽ bị bại lộ a, van cầu anh mà.” Minh Nhan bắt đầu yêu kiều cầu xin, trước kia, chỉ cần mỗi lần cô làm nũng thì Mạc Dịch Hiên sẽ không làm đến cùng, lần này hẳn là cũng có thể đi.
“Bại lộ thì bại lộ, anh không sợ.” Hắn còn ước gì tất cả mọi người đều biết cô là vợ của hắn, sao lại sợ bại lộ được.
“Không được, anh đã đồng ý với em sẽ giữ bí mật mà.” Minh Nhan vừa nghe cũng nóng nảy, anh không sợ nhưng em sợ a.
“Anh chỉ đồng ý là tạm thời giữ bí mật mà thôi.” Lúc Mạc Dịch Hiên nhắc đến hai chữ “tạm thời” còn cố ý nhấn mạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Em mặc kệ tạm thời hay là không tạm thời, dù sao anh cũng đã đồng ý là giữ bí mật rồi, hiện tại không được đổi ý, nếu không, nếu không, em liền ly......” Minh Nhan bắt đầu xấu tính, trôi chảy uy hiếp muốn ly hôn, kết quả vừa mới nói có một chữ, đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Mạc Dịch Hiên. [BN: ed khúc này mà mún đập máy, tức chị MN dễ sợ, iu thỳ iu, hok thỳ thôi, tối ngày giấu, muốn bắt cá hai tay àh, sợ ngta biết mình là hoa đã có chủ, a, ta tức, ta tức >”
“Ly cái gì?” Mạc Dịch Hiên rống to vào điện thoại, cô gái nhỏ này chỉ vì một cô gái không có quan hệ gì mà lại muốn ly hôn với hắn, hiện tại hắn giận đến nỗi chỉ hận không thể bóp chết cô.
“Ách, cái đó, anh nếu dám đổi ý, em liền, em sẽ không để ý tới anh nữa, đúng, không để ý tới anh nữa, em sẽ chiến tranh lạnh với anh, sau đó rời nhà trốn đi.” Minh Nhan bị rống, rụt cổ lại, đem điện thoại để cách xa mình một chút, nhát gan mà nhanh chóng sửa miệng.
“Chiến tranh lạnh? Rời nhà trốn đi?” Mạc Dịch Hiên nghiến răng nghiến lợi lặp lại.
“Ân.” Minh Nhan tay nắm thành quyền, tự nhủ bản thân không thể cúi đầu trước thế lực tà ác, tuy rằng hiện tại hai chân cô đều run bắn cả lên.
Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ thở dài, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, nói thật hắn đúng là rất sợ Minh Nhan không để ý tới hắn, hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là làm cho Minh Nhan quen với cuộc sống vợ chồng của bọn họ, làm cho cô không rời hắn mà đi, cho nên hắn đành nhận thua, khẩu khí dịu đi, nói. “Vậy anh cũng qua đó sống.”
“Ơ? Không được, cô ấy đến mà thấy anh không phải sẽ lộ sao.” Minh Nhan cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
“Không để cô ấy thấy anh là được rồi, anh vụng trộm đi vào, lại vụng trộm đi ra. Đây là nhượng bộ hết mực của anh rồi, nếu em phản đối nữa, anh liền lập tức đi lên, bắt em về nhà.” Mạc Dịch Hiên cắn răng uy hiếp nói, gân xanh trên trán đã nổi hết lên, nói thêm chút nữa chắc hắn sẽ bị cô vợ bảo bối của hắn làm tức chết mất.
“Ân, vậy được rồi, phải vụng trộm nha, không được để cô ấy thấy được.” Minh Nhan lo lắng dặn dò hắn
“Biết rồi, anh chờ em ngoài cửa, khi nào được thì em điện cho anh, nhanh lên a.” Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ chấp nhận, cô lo lắng hắn như vậy sao?
Minh Nhan còn muốn nói gì đó nữa, nhưng chợt nghe tiếng Lưu Hân Nam ở bên ngoài gọi cô. “Minh Nhan, Minh Nhan cô đã xong chưa, tôi thu dọn xong rồi, có thể đi a.”
Sau đó cô vội vàng nói vào điện thoại. “Thôi, em không nói với anh nữa, em phải đi ra ngoài a.” Sau đó cũng không chờ Mạc Dịch Hiên trả lời, liền cúp điện thoại.
Mạc Dịch Hiên cầm điện thoại, nghe tiếng đô đô bên trong, có chút bất đắc dĩ mà cúp điện thoại. Ai, khi nào thì người chồng ngầm như hắn có thể thành chính thức a.
Minh Nhan dẫn Lưu Hân Nam về nhà, bởi vì đi dạo suốt một buổi tối, hai người đều mệt mỏi, ngày mai còn phải đi làm. Cho nên Minh Nhan để cô ấy ngủ ở phòng dành cho khách, còn cô thì đi vào tắm rửa nghỉ ngơi.
Minh Nhan ở phòng khách đợi một hồi, thấy cô ấy không đi ra ngoài, liền nhanh chóng trở lại phòng gọi điện thoại cho Mạc Dịch Hiên, cô sợ gọi chậm, đại ma vương lại nổi giận, bây giờ cũng vừa kịp, không đến nỗi trễ a.
Lén lút mở cửa ra, để Mạc Dịch Hiên đi vào, sau đó không nói hai lời liền đẩy mạnh hắn vào phòng của cô.
Vừa vào đến nơi Minh Nhan liền lập tức chốt cửa lại, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán, than thở. “Sao lại phải giống như đang yêu đương vụng trộm thế này, thật là phải lo lắng đề phòng mà.”
“Ân, hừ, còn không phải em tự tìm sao. Chết cũng không chịu công khai.” Mạc Dịch Hiên hừ lạnh một tiếng, vừa nói đến chuyện này là hắn lại thấy tức.
“Hắc hắc, ông xã, anh đói bụng rồi phải không, anh đi tắm trước đi, để em vào bếp nấu tô mì cho anh a.” Minh Nhan thấy vẻ mặt hắn khó chịu, liền nhanh chóng vuốt bờm ngựa (nịnh bợ), vừa nói vừa đến gần giúp hắn cởi áo khoác ra, sống cùng nhau như vậy, đây là lần đầu tiên cô dịu dàng nhã nhặn giúp hắn thay quần áo.
Sắc mặt Mạc Dịch Hiên cũng thoáng dịu đi đôi chút, đem túi xách hắn mang đến đưa cho Minh Nhan, nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình, ném hết cho cô, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Minh Nhan vừa sắp xếp lại quần áo của hắn, vừa nhịn không được mặt đỏ tim đập, tuy rằng cô đã kết hôn , nhưng vẫn không quen nhìn con trai trần truồng a, mà tên kia hình như là cố ý, không có việc gì cũng thích không mặc quần áo mà lượn lờ trước mặt cô. [BN: ồ, ra thế có việc là được hả chị, hắc hắc =]] ]
Minh Nhan đem hết quần áo để vào tủ, sau đó vào bếp nấu tô mì cho Mạc Dịch Hiên, xong xuôi cô ngửi ngửi, ân, rất thơm nữa, hẳn là có thể lấy lòng hắn a.
Bưng mì trở lại phòng, vừa lúc Mạc Dịch Hiên tắm xong, đang lau tóc.
Minh Nhan thấy thế, liền bỏ bát mì xuống, nịnh nọt cầm lấy khăn tắm trong tay hắn, giúp hắn lau khô tóc.
Mạc Dịch Hiên hưởng thụ sự hầu hạ của Minh Nhan, nhìn bộ dạng nịnh nọt của cô, khóe miệng khẽ cong lên, cảm giác này tựa hồ cũng không tệ lắm.
Lau khô tóc, Minh Nhan bưng mì đến trước mặt hắn, lấy lòng nói. “Anh đói bụng lắm rồi đúng không, nhanh ăn lúc còn nóng a, nếm thử xem ngon ăn.”
“Ân.” Mạc Dịch Hiên cầm lấy bát mì bắt đầu ăn.
Minh Nhan thấy hắn cúi đầu ăn mì, liền chạy đi rót ly nước rồi lấy một cái khăn mang đến bên cạnh.
Nhìn bộ dạng chân chó (nịnh bợ) của cô Mạc Dịch Hiên trong lòng cảm thấy rất thích, nhưng mặt ngoài vẫn không hề thể hiện gì, bộ dạng giả vờ như hắn vẫn còn đang rất khó chịu.
Trong lúc Mạc Dịch Hiên đang ăn mì, Minh Nhan cũng đi tắm rửa một cái, lúc cô tắm xong đi ra thì Mạc Dịch Hiên cũng ăn xong, Minh Nhan thu dọn chén lại. Rồi tìm một bộ gra giường và vỏ chăn mới để thay, lau dọn mọi nơi, mấy ngày nay không có ai ở, chúng đều bị phủ ít b
Mạc Dịch Hiên thấy Minh Nhan làm xong việc, liền vung bàn tay to lên gọi cô. “Lại đây.”
Minh Nhan do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn tiêu sái đi qua.