Lúc đó tại nhà nó và nhỏ ở Việt nam.
Khi đi làm về thì ba mẹ nó ko thấy nó đâu kêu mãi mà ko thấy nó trả lời,nên hai người lên phòng thử xem có nó tròn phòng hay ko, nhưng ko thấy nó. Mẹ nó bắt đầu cảm thấy lo lắng nên điện thoại cho nó, thấy nó ko trả lời mẹ nó lại càng lo lắng hơn. Đúng lúc đó ba mẹ của nhỏ cũng chạy sang nhà của nó, vì hai gia đình họ vốn đã thân thiết từ lâu rồi và hai đứa con của họ cũng chơi thân với nhau. nên khi nào ko thấy nhỏ là ba mẹ nhỏ liền chạy sang nhà nó
_ Hai anh chị có thấy con Loan nhà tôi dâu ko _ Mẹ nhỏ hỏi
_ Chúng tôi cũng ko biết, hiện tại bây giờ thì chúng tôi cũng ko thấy con An đâu hết. Mẹ nó vừa nói vừa lo lắng
_ Vậy thì hai đứa này đi dâu cơ chứ
Họ đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, nên bọn họ cùng nhau đi tìm hai tụi nó. Họ đi đến những nơi mà nó và nhỏ hay đến, gọi điện cho bạn bè của hai Đứa nó nhưng ko một ai biết tin của tụi nó.
Và thế là bọn họ đến những bệnh viện lớn của thành phố xem, tụi nó có bị tai nạn hay ko. Nhưng vô ích họ tìm kiếm tụi nó mấy ngày nay hi vọng có kết quả nhưng tất cả chỉ là con số 0. Họ tự trách mình đã quá vô tâm khi ko để ý nhiều hơn đến con của mình, họ thất vọng khi ko tìm thấy con mình nên ai về nhà nấy. Khi về tới nhà, ba mẹ nó thấy nhớ nó nên vào phòng nó,khi ngồi thên cái giường của nó, mẹ nó bỗng nhớ đến kỉ niệm lúc trước nó và ba mẹ nó cùng đi chơi. Vài giọt nước mắt chảy dài trên má mẹ nó. Bỗng mẹ nó thấy một bức thư trên bàn kế cái giường Của nó, bà thấy tò mò nên lấy xem thử
" Ba mẹ iu dấu, lúc ba mẹ đọc được bưc thư này thì có lẽ con ko ở trên đất nước xinh đẹp này nữa rồi. Vì lúc đó con đã đi qua nước Hàn quốc rồi, con xin lỗi vì đã ko nói lời nào mà rời đi như vậy con thật bất hiếu phải ko ạ. Từ bây giờ con mún sống tự lập con cũng lớn rồi chứ ko phải con là đứa con nít ngày nào. Con mún tự mình đạt được nhìu thành công hơn trong tương lai, và con mún trưởng thành hơn trong mọi việc. Và con cũng cần có thời gian để suy nghĩ lại về việc ba mẹ đã làm với con, con ko đòi hỏi gì cao cả. Con chỉ mún ba mẹ quan tâm con nhìu hơn,thường xuyên cùng nhau ăn bữa cơm gia đình nhưng ba mẹ hứa hết lần này đến lần khác. ko có lần nào ba mẹ thực hiện được lời hứa của mình cả. Một điều nữa con hi vọng ba mẹ đừng tìm con, khi nào con đã suy nghĩ thông suốt và lúc đó con đã đạt được nhìu thành công thì con sẽ quay về.
Con gái iu của ba mẹ. "
Khi đọc xong bức thư,mẹ nó khóc rất nhìu, họ tự trách bản thân mình đã ko quan tâm đến con của mình để rồi bây giờ,đứa con họ yêu quý đã rời bỏ họ mà đi.
Tại bên nhà nhỏ, ba mẹ nó cũng tìm được một bức thư giống như vậy, chỉ là lời lẽ thì khác một chút. Họ liền chạy tới nhà của nó, khi đến nơi thì họ thấy mẹ của nó đang ngồi khóc còn ba nó thì dỗ mẹ nó.
Họ cảm thấy mình vô dụng khi ko bảo vệ được đứa con của mình. Và họ đã quyết định sẽ ko đi tìm tụi nó ko phải là vì họ bỏ tụi nó mà đơn giản là vì,họ mún cho tụi nó suy nghĩ và làm những gì tụi nick mún. Khi tụi nó về thì họ sẽ dành hết tình yêu thương của mình để bao bọc tụi nó. Với lại tụi nó cũng đã lớn rồi sống tự lập cũng tốt. Vì thế nên họ đã ko đi tìm hai đứa nó.
Khi đi làm về thì ba mẹ nó ko thấy nó đâu kêu mãi mà ko thấy nó trả lời,nên hai người lên phòng thử xem có nó tròn phòng hay ko, nhưng ko thấy nó. Mẹ nó bắt đầu cảm thấy lo lắng nên điện thoại cho nó, thấy nó ko trả lời mẹ nó lại càng lo lắng hơn. Đúng lúc đó ba mẹ của nhỏ cũng chạy sang nhà của nó, vì hai gia đình họ vốn đã thân thiết từ lâu rồi và hai đứa con của họ cũng chơi thân với nhau. nên khi nào ko thấy nhỏ là ba mẹ nhỏ liền chạy sang nhà nó
_ Hai anh chị có thấy con Loan nhà tôi dâu ko _ Mẹ nhỏ hỏi
_ Chúng tôi cũng ko biết, hiện tại bây giờ thì chúng tôi cũng ko thấy con An đâu hết. Mẹ nó vừa nói vừa lo lắng
_ Vậy thì hai đứa này đi dâu cơ chứ
Họ đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, nên bọn họ cùng nhau đi tìm hai tụi nó. Họ đi đến những nơi mà nó và nhỏ hay đến, gọi điện cho bạn bè của hai Đứa nó nhưng ko một ai biết tin của tụi nó.
Và thế là bọn họ đến những bệnh viện lớn của thành phố xem, tụi nó có bị tai nạn hay ko. Nhưng vô ích họ tìm kiếm tụi nó mấy ngày nay hi vọng có kết quả nhưng tất cả chỉ là con số 0. Họ tự trách mình đã quá vô tâm khi ko để ý nhiều hơn đến con của mình, họ thất vọng khi ko tìm thấy con mình nên ai về nhà nấy. Khi về tới nhà, ba mẹ nó thấy nhớ nó nên vào phòng nó,khi ngồi thên cái giường của nó, mẹ nó bỗng nhớ đến kỉ niệm lúc trước nó và ba mẹ nó cùng đi chơi. Vài giọt nước mắt chảy dài trên má mẹ nó. Bỗng mẹ nó thấy một bức thư trên bàn kế cái giường Của nó, bà thấy tò mò nên lấy xem thử
" Ba mẹ iu dấu, lúc ba mẹ đọc được bưc thư này thì có lẽ con ko ở trên đất nước xinh đẹp này nữa rồi. Vì lúc đó con đã đi qua nước Hàn quốc rồi, con xin lỗi vì đã ko nói lời nào mà rời đi như vậy con thật bất hiếu phải ko ạ. Từ bây giờ con mún sống tự lập con cũng lớn rồi chứ ko phải con là đứa con nít ngày nào. Con mún tự mình đạt được nhìu thành công hơn trong tương lai, và con mún trưởng thành hơn trong mọi việc. Và con cũng cần có thời gian để suy nghĩ lại về việc ba mẹ đã làm với con, con ko đòi hỏi gì cao cả. Con chỉ mún ba mẹ quan tâm con nhìu hơn,thường xuyên cùng nhau ăn bữa cơm gia đình nhưng ba mẹ hứa hết lần này đến lần khác. ko có lần nào ba mẹ thực hiện được lời hứa của mình cả. Một điều nữa con hi vọng ba mẹ đừng tìm con, khi nào con đã suy nghĩ thông suốt và lúc đó con đã đạt được nhìu thành công thì con sẽ quay về.
Con gái iu của ba mẹ. "
Khi đọc xong bức thư,mẹ nó khóc rất nhìu, họ tự trách bản thân mình đã ko quan tâm đến con của mình để rồi bây giờ,đứa con họ yêu quý đã rời bỏ họ mà đi.
Tại bên nhà nhỏ, ba mẹ nó cũng tìm được một bức thư giống như vậy, chỉ là lời lẽ thì khác một chút. Họ liền chạy tới nhà của nó, khi đến nơi thì họ thấy mẹ của nó đang ngồi khóc còn ba nó thì dỗ mẹ nó.
Họ cảm thấy mình vô dụng khi ko bảo vệ được đứa con của mình. Và họ đã quyết định sẽ ko đi tìm tụi nó ko phải là vì họ bỏ tụi nó mà đơn giản là vì,họ mún cho tụi nó suy nghĩ và làm những gì tụi nick mún. Khi tụi nó về thì họ sẽ dành hết tình yêu thương của mình để bao bọc tụi nó. Với lại tụi nó cũng đã lớn rồi sống tự lập cũng tốt. Vì thế nên họ đã ko đi tìm hai đứa nó.