Dĩ nhiên cô biết anh là người biết tức giận.
Ngang ngược bá đạo xấu tính.
Cô giãy không thoát, bên tai là tiếng tim anh đập, nhanh và mạnh mẽ, toàn thân anh túa đầy mồ hôi, hơi thở đứt quãng.
“Anh buông ra đi.” Ninh Trăn duỗi tay đẩy anh ra.
Anh rủ mắt nhìn người trong lòng, sợ cô giận rốt cuộc cũng thả tay: “Không được chạy nữa, nghe không?”
Ninh Trăn rầu rĩ ‘ậm ờ’ một tiếng.
Chạy cũng không thoát, cô không muốn tự làm khổ mình.
Bóng râm phủ kín trên đầu, con phố nhỏ yên ắng tĩnh lặng.
Lục Chấp khôi phục lại nhịp thở, nhẹ giọng nói: “Ninh Trăn, thư tình của anh.”
Anh giơ tay, chìa phong thư màu xanh dương nhạt ra.
Có vết nước ẩm ướt đọng lại bên trên, hẳn là bị mồ hôi từ lòng bàn tay anh thấm vào.
Từ rất lâu trước kia cô đã biết, Lục Chấp lúc nào cũng cố chấp vô cùng.
Mái tóc lòa xòa trên trán anh ướt đẫm, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh.
Anh giơ tay, lặng lẽ chờ đợi động tác của cô.
Đầu ngón tay Ninh Trăn khẽ duỗi ra, cầm lấy. Anh bật cười, ý cười nồng đậm trong mắt, Ninh Trăn thoáng luống cuống, cúi thấp đầu: “Em đi đây.”
“Em đọc thử một chút được không?” Anh nghiêng đầu cười: “Bạn học Ninh Trăn, anh sợ vừa rời khỏi mắt anh, em sẽ ném nó vào thùng rác.”
Cô đỏ mặt, cô tệ đến vậy sao?
“Xem một chút, nhé?”
Ninh Trăn cắn môi, mở lá thư ra.
Trên trang giấy trắng, những dòng chữ đen được viết hết sức ngay ngắn gọn gàng, nghiêm túc đến không ngờ.
Lá thư rất dày rất dày, toàn bộ đều là sáu chữ kia.
Nhìn thấy những con chữ trên giấy, Ninh Trăn ngẩn người.
Anh dịu giọng nói: “Biết em sẽ quỵt nợ, anh tự lừa gạt mình.”
Viết một lần, sung sướng một lần.
Trái tim rung động, thân thể vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Sáu chữ anh viết —— ‘Ninh Trăn là của Lục Chấp’.
Viết một vạn lần, anh suýt ngỡ là thật.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, tim không kìm được ngứa ran, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Có đồng ý không nào?”
Ninh Trăn lui về sau một bước, ngón tay nắm chặt tờ giấy. Tim đập như trống dồn.
Căng thẳng đến vậy, anh xót xa thu tay lại.
Cô vừa mấp máy môi đã bị anh buồn bực cắt ngang: “Đừng từ chối… lúc nào em cũng chỉ nói mấy lời đó.”
Anh khom người đứng ngang tầm với cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, ngữ điệu có phần lưu manh vô lại: “Này, anh có điểm nào không tốt? Em nói đi, anh sẽ thay đổi mà.”
Ninh Trăn im lặng, kỳ thực bảo cô nói, cô không biết phải nói gì bây giờ.
Một năm nay, Lục Chấp rất tốt, thật sự rất tốt.
Thấy cô không đáp, khóe môi anh nhướn lên: “Không nói nên lời à? Ninh Trăn, thật lòng, em không có cảm giác gì với anh sao.”
Bầu không khí thoắt cái lặng im, cô siết chặt lá thư trong tay, cụp mắt lắc đầu thật nhẹ.
Đồng tử trong mắt anh chìm xuống ảm đạm, nhưng ngay sau đó khẽ ‘chậc’ một tiếng: “Cho anh ôm một cái được không?” Anh chăm chú nhìn vào mắt cô: “Chỉ ôm một cái thôi.”
Ninh Trăn vẫn còn nhớ chuyện xấu anh đã làm khi ôm cô lần trước: “Không được, anh nói chuyện không bao giờ chịu giữ lời gì hết.”
“Lần này anh nói thật.” Anh bất đắc dĩ mỉm cười: “Sắp không được gặp em cả quãng thời gian dài, em lại chẳng nhớ gì đến anh, cho anh ôm một cái, anh sẽ không làm phiền em nữa được không?”
Anh dang rộng hai cánh tay, gương mặt anh tuấn rạng ngời: “Em tự lại đây, hay là anh đi qua?”
Gió thổi làn váy cô lay nhẹ, anh vờ bước tới.
Ninh Trăn tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vừa chạm vào lập tức tách ra, nhẹ đến mức khiến anh ngỡ mình lạc vào ảo giác.
Mùi hương cơ thể cô vương vất trên chóp mũi, chẳng mấy chốc đã theo gió rời khỏi anh. Lục Chấp siết chặt nắm tay, không làm khó cô nữa: “Ninh Trăn, em đi đi.”
Dẫu thế nào, cô cũng đã chủ động bước tới.
Anh còn đòi hỏi gì đây.
Ninh Trăn im lặng nhìn anh một cái rồi xoay người rời đi. Lục Chấp dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất nơi góc đường, cúi đầu khẽ mắng thầm.
Anh không nên mềm lòng, vừa để cô đi, anh lập tức hối hận.
Lục Chấp tựa người vào vách tường, ngón tay chạm vào điện thoại di động trong túi quần, anh lấy ra.
Mở thư viện ảnh.
Tất cả đều là một người.
Bóng lưng cô thẳng tắp, lúc tập trung làm bài, sườn mặt nghiêng hết đỗi ngây thơ.
Ngón tay anh trượt lên trượt xuống, khóe môi nở nụ cười yêu chiều.
Chưa kết thúc đâu.
Giữa họ, bây giờ mới bắt đầu. Cô đã bước tới một bước, quãng đường còn lại anh sẽ đi.
~
Những ngày nghỉ cứ thế nhanh nhanh chậm chậm trôi qua.
Cô kẹp phong thư kia vào album rồi nhét xuống đáy tủ khóa lại, đó trở thành nơi cất giấu hai cọc tâm sự của cô.
Một việc cô bắt đầu theo đuổi, một việc kia cô dặn lòng phải từ bỏ.
May mắn thay, giờ còn sớm, tất cả mọi thứ đều chưa quá muộn.
Ngày mười tám tháng bảy, Đường Trác xuất phát đi về nhà ông bà ngoại mình, Ninh Hải Viễn cùng Từ Thiến đều đi làm không có ở nhà, Đường Trác ngủ dậy muộn, tự mình ngồi xe buýt đến thành phố Q.
Trời âm u nặng nề, Đường Trác không nói không rằng, kéo hành lý ra cửa.
Bánh xe của va ly ma sát với mặt đất phát ra tiếng ồn khá lớn, Ninh Trăn đang tập nhảy trong phòng nghe thấy tiếng động liền khựng lại.
Cô thoáng do dự, làm chị kế, cô không biết có nên tiễn hắn ra bến xe không.
Mặc dù thái độ của Đường Trác lúc nào cũng là vẻ không mặn không nhạt, nhưng Từ Thiến thật sự đối xử với cô rất tốt.
Phút chốc lưỡng lự đó, Đường Trác đã ra khỏi nhà.
Ninh Trăn tắt video trên điện thoại, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chàng trai nhỏ mặc chiếc áo thun màu dương đậm, nét mặt lạnh lùng kéo va ly hành lý đi ra khỏi tiểu khu.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, có lẽ Đường Trác đều không thích gia đình này.
Hoàn cảnh của hắn và Ninh Trăn chẳng khác gì nhau, nhưng hắn không may mắn như Ninh Trăn, dù sao lúc nào Từ Thiến cũng luôn cố gắng gần gũi thân thiết với cô, còn Ninh Hải Viễn đối với Đường Trác chỉ có lúng túng gượng gạo.
Bóng lưng hắn vừa biến mất sau hàng cây mọc sít, mưa bụi lất phất rơi xuống.
Bầu trời xám xịt nặng nề như muốn sà xuống phủ trùm mặt đất hết sức ngột ngạt, những giọt mưa thoạt đầu chưa thể ướt áo rồi từ từ có xu hướng lớn dần.
Ninh Trăn đẩy cửa sổ ra, đưa tay cảm nhận cái lạnh của những hạt li ti trong lớp bụi nước mờ.
Cô đợi hai phút, vẫn không thấy Đường Trác quay về.
Ninh Trăn vội khép cửa sổ lại, cầm hai chiếc ô, xỏ giày chạy ra cửa.
Cô chạy thật nhanh, những giọt mưa êm mềm không rơi xuống đất mà chỉ bay bay đậu trên mặt trên áo, nhưng quả nhiên chỉ trong tíc tắc sau những hạt dày nặng bắt đầu trút xuống.
Cô cũng không màng tới, đôi chân thoăn thoắt cố chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng lưng của Đường Trác.
Hắn vẫn đi với tốc độ đó, chẳng vì mưa mà tăng tốc nhịp chân.
“Đường Trác ——” cô gọi một tiếng, người phía trước dừng bước, quay đầu lại.
Ninh Trăn đuổi kịp, chạy một hồi lâu, hơi thở hổn hển, cũng không kịp mở chiếc ô khác, nghiêng chiếc ô của mình che cho hắn rồi đưa chiếc ô còn lại trên tay qua: “Em cầm cái này đi.”
Chiếc áo trên người Đường Trác đã thấm ướt, tóc cũng dính đầy nước mưa, hắn im lặng nhìn cô giây lát, thốt một câu: “Không cần.”
“Em cầm đi, đến thành phố Q còn phải đi một quãng nữa, nếu lúc đó trời vẫn còn mưa sẽ rất dễ bị cảm.” Cô nhàn nhạt khuyên, cô biết đứa trẻ này không mấy thích cô, trước giờ cô cũng không đến gần tránh phiền người cũng khỏi phải tự chuốc phiền cho mình.
Thấy Đường Trác đón nhận chiếc ô, Ninh Trăn mới khẽ thở phào một hơi.
“Khi nào đến, em nhớ gọi điện báo cho dì Từ biết, tránh cho dì lo lắng.”
Đường Trác ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn cô: “Đó là mẹ tôi, tôi tự biết, không cần chị quan tâm.”
Bầu không khí bỗng chốc lạnh lẽo.
Ninh Trăn cố cong khóe miệng: “Chị biết rồi.”
Một tổ hợp gia đình chắp vá, cha dượng mẹ kế con riêng con chung vốn dĩ luôn gặp phải rất nhiều vấn đề, sống lại một đời, tuy cô cố gắng mở lòng đón nhận mái ấm này, nhưng có lẽ Đường Trác không nghĩ như vậy, cô cũng sẽ không tự cho mình là chị gái mà xen vào cuộc sống của hắn.
Đường Trác bung ô, bước khỏi tán ô của cô.
Kéo va li hành lý đi về trước phía.
Đi mấy bước, hắn cau mày, ngoái đầu lại: “Tiếng động trong phòng chị nhỏ lại một chút.”
Một câu không đầu không đuôi, phản ứng đầu tiên của Ninh Trăn là lúng túng, sau đó vành tai ửng lên.
Phòng của Đường Trác sát ngay bên cạnh phòng cô, cô tập nhảy không thể nào không phát ra tiếng động, vốn cho rằng mình đã hết sức cẩn thận, trước giờ Đường Trác cũng không hề có phản ứng gì, nào ngờ hắn biết rõ mọi chuyện.
Bị một cậu nhóc mười bốn tuổi biết được bí mật, ngoại trừ lúng túng gượng gạo, cô còn cảm thấy rất áy náy.
Ninh Trăn ngượng ngùng nói lời xin lỗi: “Chị xin lỗi.”
Cô không biết mình đã làm phiền hắn.
Đường Trác không bộc lộ mảy may cảm xúc, cũng không ừ hử, xoay người kéo hành lý đi.
Ninh Trăn không còn cách nào khác, cắn răng nói: “Đường Trác, em có thể đừng nói với mọi người được không?”
Trong màn mưa, Đường Trác không lên tiếng, cũng không quay đầu lại.
~
Đường Trác không có ở nhà, cô tập nhảy thuận tiện hơn rất nhiều, Từ Thiến và Ninh Hải Viễn cũng không có biểu hiện gì khác thường, Ninh Trăn thở phào nhẹ nhõm, hẳn là Đường Trác không nói ra.
Theo từng tờ từng tờ lịch lật giở, cảm giác căng thẳng lo lắng trong lòng Ninh Trăn cũng dần nhạt đi.
Cô không quan tâm nhiều đến thứ hạng và giải thưởng, cô vui vì có thể một lần nữa đứng trên sân khấu, được là chính mình của ngày xưa, không trốn chạy lẩn tránh.
Nhảy đơn, Jazz Dance sẽ khá đẹp mắt, thời gian gấp gáp, bản thân cô cũng không thuần thục như trước kia, vì vậy chọn nhảy Jazz hiện đại.
Modern Jazz là thể loại vũ đạo hiệp sĩ, mềm mại bay bổng với những âm hưởng từ ballet, những bước nhảy dứt khoát đặc trưng đầy tự do ngẫu hứng hết sức tự nhiên.
Đây là khoảng thời gian yên bình nhất của cô kể từ khi sống lại.
Lục Chấp không nuốt lời, những ngày nghỉ trôi qua lâu như vậy, nhưng anh thật sự không đến làm phiền cô.
Chỉ có một sớm nọ, cô mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của anh.
‘Nhớ em đến phát điên’
Thời gian nhận là 4:35 sáng.
Đúng là điên thật mà, nhớ đến trằn trọc thâu đêm.
Nhưng trừ lần đó ra, anh hoàn toàn yên phận, không biết anh đang làm gì, cũng không biết ở nơi nào.
Ninh Trăn tắt điện thoại, không trả lời lại anh.
Tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp, cô và Lục Chấp bất quá chỉ vừa mới gặp nhau, cô vẫn chưa phải là người quan trọng không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.
Lúc lật giở lịch, nhìn thấy ngày ba mươi tháng bảy tô màu đỏ đậm, cô đột nhiên nghĩ đến ngày hai mươi chín tháng bảy cũng là một ngày đặc biệt.
Là sinh nhật mười tám tuổi của Lục Chấp.
Anh đi học trễ một năm, so với hầu hết mọi người trong lớp đều lớn hơn một tuổi.
Ninh Trăn không kìm được khẽ nhoẻn miệng cười, hiện giờ, số tuổi tâm lý của cô đã là mười chín, lớn hơn anh.
Hừm, một thiếu niên mới trưởng thành, cho dù có là lão đại suốt ngày giở trò lưu manh vô lại, cô cũng không có lý gì phải sợ hãi.
Ninh Trăn không hề biết, một khi thả mình vào những bước nhảy, không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc được cô, sự tự tin và lòng dũng cảm cũng quay về. Cô vẫn cô xưa nhưng mạnh mẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.
Ông bà ngoại biết cô sẽ tham gia cuộc thi, phấn khởi vô cùng.
Lần này cô không thể về quê, hai lão nhân gia người cũng rất hiểu.
Bà ngoại hiến kế cho cô: “Con ngồi máy bay đến thành phố S trước hai ngày, đi sớm một chút để ổn định tâm lý, bên phía ba con, con cứ nói với hắn là đi đến chỗ của ông bà ngoại.” Bà ngừng một lúc sau đó chầm chậm nói tiếp: “Trăn Trăn, con chú ý an toàn, đừng để như mẹ con…”
Nói đến đó ngữ điệu bất giác nghẹn ngào.
Năm đó, mẹ Ninh Trăn cùng đoàn tình nguyện viên đi hỗ trợ giáo dục vùng sâu vùng xa mang luồng gió tri thức mới đến các khu vực khó khăn. Bà nghe nói những đứa trẻ lớn lên trong núi có khi cả đời không có cơ hội tiếp xúc với vũ đạo nên đã không để ý đến sự phản đối của Ninh Hải Viễn mà đi cùng với mọi người.
Khi đó, ông bà ngoại đều ủng hộ bà.
Ông bà ngoại sống hơn nửa đời người, biết con gái và cháu gái mình sinh ra dành cho những điệu nhảy, mang trong mình đam mê và tài năng thiên bẩm, những bước nhảy đã thấm đượm trong linh hồn.
Đâu ngờ mưa lũ núi lở đá sạt, lúc bà được đưa về, chỉ còn là thi thể lạnh băng.
Câu nói sau cùng bà để lại cho Ninh Trăn trước khi đi là giọng cười thật tươi bảo Ninh Trăn phải chăm chỉ tập nhảy, không được phép lười biếng, bà trở về sẽ kiểm tra.
Nhưng nhảy múa cuối cùng đã trở thành điều cấm kỵ nhất của Ninh gia.
Ninh Trăn không bao đề cập đến, từ lâu cô đã quên mất cũng giống như mẹ bản thân mình tha thiết với những bước nhảy nhường nào.
Cô đã từng là một cô bé vui vẻ hoạt bát rạng ngời.
Không ai có thể hiểu được cảm giác này của cô, tựa một phần sinh mệnh bị tách rời, một nửa thế giới vẫn ồn ào náo động nhưng sâu trong linh hồn một nửa kia thinh lặng như cái chết.
Cuối cùng cô quyết định ngày hai mươi tám sẽ bay đi thành phố S.
Khoản tiền dành dụm được dùng để mua trang phục dự thi, những trang phục trước kia đã bị vứt bỏ sau ngày mẹ qua đời.
Tối hai mươi tám, cô nhận được điện thoại của Lục Chấp.
Giọng nói của thiếu niên khàn đục nhưng không giấu được ý cười: “Ninh Trăn, có nhớ anh không?”
“Lục Chấp.”
“Ừm, chưa quên anh là tốt rồi. Ngàn dặm xa xôi vội vàng chạy về, chỉ sợ đến anh là ai em cũng quên mất.” Giọng nói bên kia như hòa trong tiếng gió vù vù lẫn tiếng còi xe, cô sững người giây lát: “Anh đang lái xe sao?”
Bên kia cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Một hồi lâu sau, anh cất lời: “Ninh Trăn, ngày hai mươi chín, đi cùng anh một ngày được không?”
Ngang ngược bá đạo xấu tính.
Cô giãy không thoát, bên tai là tiếng tim anh đập, nhanh và mạnh mẽ, toàn thân anh túa đầy mồ hôi, hơi thở đứt quãng.
“Anh buông ra đi.” Ninh Trăn duỗi tay đẩy anh ra.
Anh rủ mắt nhìn người trong lòng, sợ cô giận rốt cuộc cũng thả tay: “Không được chạy nữa, nghe không?”
Ninh Trăn rầu rĩ ‘ậm ờ’ một tiếng.
Chạy cũng không thoát, cô không muốn tự làm khổ mình.
Bóng râm phủ kín trên đầu, con phố nhỏ yên ắng tĩnh lặng.
Lục Chấp khôi phục lại nhịp thở, nhẹ giọng nói: “Ninh Trăn, thư tình của anh.”
Anh giơ tay, chìa phong thư màu xanh dương nhạt ra.
Có vết nước ẩm ướt đọng lại bên trên, hẳn là bị mồ hôi từ lòng bàn tay anh thấm vào.
Từ rất lâu trước kia cô đã biết, Lục Chấp lúc nào cũng cố chấp vô cùng.
Mái tóc lòa xòa trên trán anh ướt đẫm, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh.
Anh giơ tay, lặng lẽ chờ đợi động tác của cô.
Đầu ngón tay Ninh Trăn khẽ duỗi ra, cầm lấy. Anh bật cười, ý cười nồng đậm trong mắt, Ninh Trăn thoáng luống cuống, cúi thấp đầu: “Em đi đây.”
“Em đọc thử một chút được không?” Anh nghiêng đầu cười: “Bạn học Ninh Trăn, anh sợ vừa rời khỏi mắt anh, em sẽ ném nó vào thùng rác.”
Cô đỏ mặt, cô tệ đến vậy sao?
“Xem một chút, nhé?”
Ninh Trăn cắn môi, mở lá thư ra.
Trên trang giấy trắng, những dòng chữ đen được viết hết sức ngay ngắn gọn gàng, nghiêm túc đến không ngờ.
Lá thư rất dày rất dày, toàn bộ đều là sáu chữ kia.
Nhìn thấy những con chữ trên giấy, Ninh Trăn ngẩn người.
Anh dịu giọng nói: “Biết em sẽ quỵt nợ, anh tự lừa gạt mình.”
Viết một lần, sung sướng một lần.
Trái tim rung động, thân thể vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Sáu chữ anh viết —— ‘Ninh Trăn là của Lục Chấp’.
Viết một vạn lần, anh suýt ngỡ là thật.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, tim không kìm được ngứa ran, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Có đồng ý không nào?”
Ninh Trăn lui về sau một bước, ngón tay nắm chặt tờ giấy. Tim đập như trống dồn.
Căng thẳng đến vậy, anh xót xa thu tay lại.
Cô vừa mấp máy môi đã bị anh buồn bực cắt ngang: “Đừng từ chối… lúc nào em cũng chỉ nói mấy lời đó.”
Anh khom người đứng ngang tầm với cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, ngữ điệu có phần lưu manh vô lại: “Này, anh có điểm nào không tốt? Em nói đi, anh sẽ thay đổi mà.”
Ninh Trăn im lặng, kỳ thực bảo cô nói, cô không biết phải nói gì bây giờ.
Một năm nay, Lục Chấp rất tốt, thật sự rất tốt.
Thấy cô không đáp, khóe môi anh nhướn lên: “Không nói nên lời à? Ninh Trăn, thật lòng, em không có cảm giác gì với anh sao.”
Bầu không khí thoắt cái lặng im, cô siết chặt lá thư trong tay, cụp mắt lắc đầu thật nhẹ.
Đồng tử trong mắt anh chìm xuống ảm đạm, nhưng ngay sau đó khẽ ‘chậc’ một tiếng: “Cho anh ôm một cái được không?” Anh chăm chú nhìn vào mắt cô: “Chỉ ôm một cái thôi.”
Ninh Trăn vẫn còn nhớ chuyện xấu anh đã làm khi ôm cô lần trước: “Không được, anh nói chuyện không bao giờ chịu giữ lời gì hết.”
“Lần này anh nói thật.” Anh bất đắc dĩ mỉm cười: “Sắp không được gặp em cả quãng thời gian dài, em lại chẳng nhớ gì đến anh, cho anh ôm một cái, anh sẽ không làm phiền em nữa được không?”
Anh dang rộng hai cánh tay, gương mặt anh tuấn rạng ngời: “Em tự lại đây, hay là anh đi qua?”
Gió thổi làn váy cô lay nhẹ, anh vờ bước tới.
Ninh Trăn tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vừa chạm vào lập tức tách ra, nhẹ đến mức khiến anh ngỡ mình lạc vào ảo giác.
Mùi hương cơ thể cô vương vất trên chóp mũi, chẳng mấy chốc đã theo gió rời khỏi anh. Lục Chấp siết chặt nắm tay, không làm khó cô nữa: “Ninh Trăn, em đi đi.”
Dẫu thế nào, cô cũng đã chủ động bước tới.
Anh còn đòi hỏi gì đây.
Ninh Trăn im lặng nhìn anh một cái rồi xoay người rời đi. Lục Chấp dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất nơi góc đường, cúi đầu khẽ mắng thầm.
Anh không nên mềm lòng, vừa để cô đi, anh lập tức hối hận.
Lục Chấp tựa người vào vách tường, ngón tay chạm vào điện thoại di động trong túi quần, anh lấy ra.
Mở thư viện ảnh.
Tất cả đều là một người.
Bóng lưng cô thẳng tắp, lúc tập trung làm bài, sườn mặt nghiêng hết đỗi ngây thơ.
Ngón tay anh trượt lên trượt xuống, khóe môi nở nụ cười yêu chiều.
Chưa kết thúc đâu.
Giữa họ, bây giờ mới bắt đầu. Cô đã bước tới một bước, quãng đường còn lại anh sẽ đi.
~
Những ngày nghỉ cứ thế nhanh nhanh chậm chậm trôi qua.
Cô kẹp phong thư kia vào album rồi nhét xuống đáy tủ khóa lại, đó trở thành nơi cất giấu hai cọc tâm sự của cô.
Một việc cô bắt đầu theo đuổi, một việc kia cô dặn lòng phải từ bỏ.
May mắn thay, giờ còn sớm, tất cả mọi thứ đều chưa quá muộn.
Ngày mười tám tháng bảy, Đường Trác xuất phát đi về nhà ông bà ngoại mình, Ninh Hải Viễn cùng Từ Thiến đều đi làm không có ở nhà, Đường Trác ngủ dậy muộn, tự mình ngồi xe buýt đến thành phố Q.
Trời âm u nặng nề, Đường Trác không nói không rằng, kéo hành lý ra cửa.
Bánh xe của va ly ma sát với mặt đất phát ra tiếng ồn khá lớn, Ninh Trăn đang tập nhảy trong phòng nghe thấy tiếng động liền khựng lại.
Cô thoáng do dự, làm chị kế, cô không biết có nên tiễn hắn ra bến xe không.
Mặc dù thái độ của Đường Trác lúc nào cũng là vẻ không mặn không nhạt, nhưng Từ Thiến thật sự đối xử với cô rất tốt.
Phút chốc lưỡng lự đó, Đường Trác đã ra khỏi nhà.
Ninh Trăn tắt video trên điện thoại, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chàng trai nhỏ mặc chiếc áo thun màu dương đậm, nét mặt lạnh lùng kéo va ly hành lý đi ra khỏi tiểu khu.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, có lẽ Đường Trác đều không thích gia đình này.
Hoàn cảnh của hắn và Ninh Trăn chẳng khác gì nhau, nhưng hắn không may mắn như Ninh Trăn, dù sao lúc nào Từ Thiến cũng luôn cố gắng gần gũi thân thiết với cô, còn Ninh Hải Viễn đối với Đường Trác chỉ có lúng túng gượng gạo.
Bóng lưng hắn vừa biến mất sau hàng cây mọc sít, mưa bụi lất phất rơi xuống.
Bầu trời xám xịt nặng nề như muốn sà xuống phủ trùm mặt đất hết sức ngột ngạt, những giọt mưa thoạt đầu chưa thể ướt áo rồi từ từ có xu hướng lớn dần.
Ninh Trăn đẩy cửa sổ ra, đưa tay cảm nhận cái lạnh của những hạt li ti trong lớp bụi nước mờ.
Cô đợi hai phút, vẫn không thấy Đường Trác quay về.
Ninh Trăn vội khép cửa sổ lại, cầm hai chiếc ô, xỏ giày chạy ra cửa.
Cô chạy thật nhanh, những giọt mưa êm mềm không rơi xuống đất mà chỉ bay bay đậu trên mặt trên áo, nhưng quả nhiên chỉ trong tíc tắc sau những hạt dày nặng bắt đầu trút xuống.
Cô cũng không màng tới, đôi chân thoăn thoắt cố chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng lưng của Đường Trác.
Hắn vẫn đi với tốc độ đó, chẳng vì mưa mà tăng tốc nhịp chân.
“Đường Trác ——” cô gọi một tiếng, người phía trước dừng bước, quay đầu lại.
Ninh Trăn đuổi kịp, chạy một hồi lâu, hơi thở hổn hển, cũng không kịp mở chiếc ô khác, nghiêng chiếc ô của mình che cho hắn rồi đưa chiếc ô còn lại trên tay qua: “Em cầm cái này đi.”
Chiếc áo trên người Đường Trác đã thấm ướt, tóc cũng dính đầy nước mưa, hắn im lặng nhìn cô giây lát, thốt một câu: “Không cần.”
“Em cầm đi, đến thành phố Q còn phải đi một quãng nữa, nếu lúc đó trời vẫn còn mưa sẽ rất dễ bị cảm.” Cô nhàn nhạt khuyên, cô biết đứa trẻ này không mấy thích cô, trước giờ cô cũng không đến gần tránh phiền người cũng khỏi phải tự chuốc phiền cho mình.
Thấy Đường Trác đón nhận chiếc ô, Ninh Trăn mới khẽ thở phào một hơi.
“Khi nào đến, em nhớ gọi điện báo cho dì Từ biết, tránh cho dì lo lắng.”
Đường Trác ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn cô: “Đó là mẹ tôi, tôi tự biết, không cần chị quan tâm.”
Bầu không khí bỗng chốc lạnh lẽo.
Ninh Trăn cố cong khóe miệng: “Chị biết rồi.”
Một tổ hợp gia đình chắp vá, cha dượng mẹ kế con riêng con chung vốn dĩ luôn gặp phải rất nhiều vấn đề, sống lại một đời, tuy cô cố gắng mở lòng đón nhận mái ấm này, nhưng có lẽ Đường Trác không nghĩ như vậy, cô cũng sẽ không tự cho mình là chị gái mà xen vào cuộc sống của hắn.
Đường Trác bung ô, bước khỏi tán ô của cô.
Kéo va li hành lý đi về trước phía.
Đi mấy bước, hắn cau mày, ngoái đầu lại: “Tiếng động trong phòng chị nhỏ lại một chút.”
Một câu không đầu không đuôi, phản ứng đầu tiên của Ninh Trăn là lúng túng, sau đó vành tai ửng lên.
Phòng của Đường Trác sát ngay bên cạnh phòng cô, cô tập nhảy không thể nào không phát ra tiếng động, vốn cho rằng mình đã hết sức cẩn thận, trước giờ Đường Trác cũng không hề có phản ứng gì, nào ngờ hắn biết rõ mọi chuyện.
Bị một cậu nhóc mười bốn tuổi biết được bí mật, ngoại trừ lúng túng gượng gạo, cô còn cảm thấy rất áy náy.
Ninh Trăn ngượng ngùng nói lời xin lỗi: “Chị xin lỗi.”
Cô không biết mình đã làm phiền hắn.
Đường Trác không bộc lộ mảy may cảm xúc, cũng không ừ hử, xoay người kéo hành lý đi.
Ninh Trăn không còn cách nào khác, cắn răng nói: “Đường Trác, em có thể đừng nói với mọi người được không?”
Trong màn mưa, Đường Trác không lên tiếng, cũng không quay đầu lại.
~
Đường Trác không có ở nhà, cô tập nhảy thuận tiện hơn rất nhiều, Từ Thiến và Ninh Hải Viễn cũng không có biểu hiện gì khác thường, Ninh Trăn thở phào nhẹ nhõm, hẳn là Đường Trác không nói ra.
Theo từng tờ từng tờ lịch lật giở, cảm giác căng thẳng lo lắng trong lòng Ninh Trăn cũng dần nhạt đi.
Cô không quan tâm nhiều đến thứ hạng và giải thưởng, cô vui vì có thể một lần nữa đứng trên sân khấu, được là chính mình của ngày xưa, không trốn chạy lẩn tránh.
Nhảy đơn, Jazz Dance sẽ khá đẹp mắt, thời gian gấp gáp, bản thân cô cũng không thuần thục như trước kia, vì vậy chọn nhảy Jazz hiện đại.
Modern Jazz là thể loại vũ đạo hiệp sĩ, mềm mại bay bổng với những âm hưởng từ ballet, những bước nhảy dứt khoát đặc trưng đầy tự do ngẫu hứng hết sức tự nhiên.
Đây là khoảng thời gian yên bình nhất của cô kể từ khi sống lại.
Lục Chấp không nuốt lời, những ngày nghỉ trôi qua lâu như vậy, nhưng anh thật sự không đến làm phiền cô.
Chỉ có một sớm nọ, cô mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của anh.
‘Nhớ em đến phát điên’
Thời gian nhận là 4:35 sáng.
Đúng là điên thật mà, nhớ đến trằn trọc thâu đêm.
Nhưng trừ lần đó ra, anh hoàn toàn yên phận, không biết anh đang làm gì, cũng không biết ở nơi nào.
Ninh Trăn tắt điện thoại, không trả lời lại anh.
Tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp, cô và Lục Chấp bất quá chỉ vừa mới gặp nhau, cô vẫn chưa phải là người quan trọng không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.
Lúc lật giở lịch, nhìn thấy ngày ba mươi tháng bảy tô màu đỏ đậm, cô đột nhiên nghĩ đến ngày hai mươi chín tháng bảy cũng là một ngày đặc biệt.
Là sinh nhật mười tám tuổi của Lục Chấp.
Anh đi học trễ một năm, so với hầu hết mọi người trong lớp đều lớn hơn một tuổi.
Ninh Trăn không kìm được khẽ nhoẻn miệng cười, hiện giờ, số tuổi tâm lý của cô đã là mười chín, lớn hơn anh.
Hừm, một thiếu niên mới trưởng thành, cho dù có là lão đại suốt ngày giở trò lưu manh vô lại, cô cũng không có lý gì phải sợ hãi.
Ninh Trăn không hề biết, một khi thả mình vào những bước nhảy, không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc được cô, sự tự tin và lòng dũng cảm cũng quay về. Cô vẫn cô xưa nhưng mạnh mẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.
Ông bà ngoại biết cô sẽ tham gia cuộc thi, phấn khởi vô cùng.
Lần này cô không thể về quê, hai lão nhân gia người cũng rất hiểu.
Bà ngoại hiến kế cho cô: “Con ngồi máy bay đến thành phố S trước hai ngày, đi sớm một chút để ổn định tâm lý, bên phía ba con, con cứ nói với hắn là đi đến chỗ của ông bà ngoại.” Bà ngừng một lúc sau đó chầm chậm nói tiếp: “Trăn Trăn, con chú ý an toàn, đừng để như mẹ con…”
Nói đến đó ngữ điệu bất giác nghẹn ngào.
Năm đó, mẹ Ninh Trăn cùng đoàn tình nguyện viên đi hỗ trợ giáo dục vùng sâu vùng xa mang luồng gió tri thức mới đến các khu vực khó khăn. Bà nghe nói những đứa trẻ lớn lên trong núi có khi cả đời không có cơ hội tiếp xúc với vũ đạo nên đã không để ý đến sự phản đối của Ninh Hải Viễn mà đi cùng với mọi người.
Khi đó, ông bà ngoại đều ủng hộ bà.
Ông bà ngoại sống hơn nửa đời người, biết con gái và cháu gái mình sinh ra dành cho những điệu nhảy, mang trong mình đam mê và tài năng thiên bẩm, những bước nhảy đã thấm đượm trong linh hồn.
Đâu ngờ mưa lũ núi lở đá sạt, lúc bà được đưa về, chỉ còn là thi thể lạnh băng.
Câu nói sau cùng bà để lại cho Ninh Trăn trước khi đi là giọng cười thật tươi bảo Ninh Trăn phải chăm chỉ tập nhảy, không được phép lười biếng, bà trở về sẽ kiểm tra.
Nhưng nhảy múa cuối cùng đã trở thành điều cấm kỵ nhất của Ninh gia.
Ninh Trăn không bao đề cập đến, từ lâu cô đã quên mất cũng giống như mẹ bản thân mình tha thiết với những bước nhảy nhường nào.
Cô đã từng là một cô bé vui vẻ hoạt bát rạng ngời.
Không ai có thể hiểu được cảm giác này của cô, tựa một phần sinh mệnh bị tách rời, một nửa thế giới vẫn ồn ào náo động nhưng sâu trong linh hồn một nửa kia thinh lặng như cái chết.
Cuối cùng cô quyết định ngày hai mươi tám sẽ bay đi thành phố S.
Khoản tiền dành dụm được dùng để mua trang phục dự thi, những trang phục trước kia đã bị vứt bỏ sau ngày mẹ qua đời.
Tối hai mươi tám, cô nhận được điện thoại của Lục Chấp.
Giọng nói của thiếu niên khàn đục nhưng không giấu được ý cười: “Ninh Trăn, có nhớ anh không?”
“Lục Chấp.”
“Ừm, chưa quên anh là tốt rồi. Ngàn dặm xa xôi vội vàng chạy về, chỉ sợ đến anh là ai em cũng quên mất.” Giọng nói bên kia như hòa trong tiếng gió vù vù lẫn tiếng còi xe, cô sững người giây lát: “Anh đang lái xe sao?”
Bên kia cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Một hồi lâu sau, anh cất lời: “Ninh Trăn, ngày hai mươi chín, đi cùng anh một ngày được không?”