"Anh không ngốc sao? Thật sự là rất ngốc mà" cô khẽ cười, đôi mi cong thành một vòng cung đáng yêu
"Tuỳ cô nghĩ" anh cũng cười nhìn cô, rồi nắm tay cô bước vào trong
Tiếng nhạc du dương trong bầu không khí lãnh đạm, nhà hàng này có vẻ không được đông khách, đến một bóng người cũng không có. Hôm nay Từ Cảnh Nhiên mặc áo sơ mi trắng lại ga lăng kéo ghế cho cô, ánh nến lung linh thật sự nhìn rất thích, "Từ Cảnh Nhiên tôi đi vệ sinh một lát" gọi đồ ăn xong tôi định sẽ đi rửa tay, thời tiết không tốt tay mau bị khô, cảm thấy khó chịu
"Được" ánh mắt dịu dàng, toả độ ấm đáng khen. Đôi mắt đó làm cô nhớ đến buổi sáng debut, đôi đồng tử đen tôn quý lại ẩn dật sâu xa, nếu điện thoại có thể quay được cặp mắt anh ta lúc đó cô cũng muốn thử qua một lần để xem nó thế nào
...
"Này chàng trai đó rất đẹp trai phải không?" cô gái tha son miệng không ngừng khen ngợi
"Tôi thấy cô gái đó thật hạnh phúc, anh ta đã bao chọn cái nhà hàng to đùng với giá trên trời mà vẫn bình thản như vậy, quả là người làm ăn" cô nàng chỉnh tóc mái ghen tị phát hờn với Tuyết Mạn
Tôi đứng ngoài nhà vệ sinh nữ, hai giọng nói vọng ra. Hai người này chắc hẳn là đang nói đến tôi, nếu không phải thì là ai nữa, "Này hai cô" tôi đẩy cửa bước vào, giọng điệu có chút tò mò
...
"Cô làm gì lâu vậy?" Từ Cảnh Nhiên ngồi trên ghế đầu ngẩn cao nhìn cô
"Không có gì, chỉ là có chuyện cần làm" tôi ngồi xuống cầm ly rượu vang đỏ lên uống một hơi hết sạch. Rượu này loại nhẹ không sao, ít nhất sẽ không say giống lúc trước
Cái bàn lớn được bao quanh bởi chục món ăn khiến tôi nhìn thôi cũng đủ hoa mắt, bao gồm món Frittata Zillion Dollar Lobster ở Mỹ, Sushi del Oriente ở Ý, Phở AnQi ở Mỹ và một số thứ khác... nếu không đọc các món ăn Pháp, Ý, Mỹ, Đức,... tôi đã không biết các món này có tên gì, chúng hết sức tinh tế, được trang trí khá cầu kì. Nhìn qua gương mặt anh ta một chút tôi cũng không lấy làm lạ, anh ta giàu như vậy chi cả triệu won cũng không phải vấn đề gì lớn lao
"Tôi ăn đấy! Anh không được ngăn cản" tôi mở to mắt nhìn các món ăn nằm trên bàn, các ngón tay chuyển động không ngừng nghĩ
"Cứ tự nhiên, hôm nay ở đây cô được làm những gì mình muốn" Từ Cảnh Nhiên cầm cốc nước lọc lên nhấp một ít sau đó lại đặt trở lại lên bàn
Tôi bắt đầu ăn và lúc đó tôi ăn như hạm đội, sức ăn quá phúc hắc của mình tôi cũng không phủ nhận. Ông trời đã cho tôi một cái miệng, đâu phải chỉ dùng để nói mà còn để thưởng thức đồ ăn. Cái lớp vàng tinh chất mỏng này ăn vào không có lấy một vị gì vậy mà món ăn lại đắt giá đến lạ lùng, còn nữa món trứng cá muối đen này có phải cao lương không? Ăn có cái mùi rất sặc mũi...
Cô vốn dị ứng với những món ăn có màu đen bây giờ lại ăn trứng cá muối có màu đen nên đặc biệt có cảm giác không ngon. Nói ra cũng tại cái miệng cô không biết phân biệt cái gì ăn được cái gì không ăn được, cứ giống như một con cá xấu ăn tạp, gặp gì cũng có thể cho vào bụng đến lúc thấy kết quả mới hối hận
Từ Cảnh Nhiên ngồi thừ một chỗ, chẳng động tay động đũa đến thức ăn mà cứ chăm chú nhìn khiến cô có chút không quen. Thật sự thì không phải không quen mà là khó chịu, người ta ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào mặt sao có thể tự nhiên, "Tôi nói anh có quá đáng, anh không ăn thì về trước đi. Cứ nhìn tôi như vậy có thể ăn ngon miệng sao?"
"Không đói, nhìn cô ăn cũng đủ no" anh trả lời một cách ngoan cường, không hề biết che dấu cái gọi là cảm xúc
"Anh thích tôi à?" miệng đang nhai thức ăn nên phát âm có chút khó nghe
"Ừ rất thích, cuộc sống của tôi hiện tại không thể thiếu đi cô" nói ra không một chút đắn đo, hôm nay anh nghiêm túc, không cười giỡn với cô mà ngược lại nó cho cô cảm giác khác lạ
"Ăn xong rồi, về thôi" lòng lâng lâng, miệng nuốt thức ăn cầm khắn giấy chìu sạch sốt dính trên mép miệng, liền đứng dậy
Anh ừ một tiếng, chớp mắt với quản lý nhà hàng. Người quản lý gật đầu
Sau vài phút đi trên xe, tôi có vài điều thắc mắc từ nãy đã suy nghĩ rất nhiều mà không có câu trả lời, "Tôi muốn hỏi anh một câu" khoé mắt giật giật tôi không biết mình mạnh dạn hỏi anh ta như vậy, "Tại sao nhà hàng hôm nay không có khách?"
"Vì rất ít người trả đủ tiền nên không có nhiều khách"
"Anh rõ ràng đã bao hết cái nhà hàng đó chỉ vì bữa ăn của tôi, anh nhiều tiền quá thì cho tôi đi đừng dùng cho những việc như vậy, khiến tôi cảm thấy rất tiếc" dấu đầu lòi đuôi, nói tới nói lui cũng là vì tiền, cô thuộc cung hoàng đạo Kim Ngưu nên lúc nào cũng tiền với tiền là mạng sống
Từ Cảnh Nhiên nhếch mép, "Cưới tôi, tiền sau này tất cả điều là của cô" quả nhiên chiêu này quá lợi hại làm cô một mực bất ngờ đến nói không nên lời
Suy nghĩ một chút lời anh ta cũng chẳng sai, nếu được tôi cũng muốn cưới anh ta để tiền tất cả đều thuộc về tôi, "Cũng rất được đi, đợi khi tôi tròn mười tám tuổi tôi sẽ cưới anh"
"Lời này cô nói, đến lúc đó cô sẽ phải dâng hiến bản thân cho tôi" anh một lòng bị mê muội vào lưới tình, hiện tại trọng lượng của cô còn nặng hơn người em và cha mẹ anh. Từ Cảnh Nhiên yêu thương cô như vậy là tiếp thêm sức mạnh cho sự tinh nghịch của cô sau này, không biết anh sẽ bị cô phá huỷ như thế nào nữa
"Được được"
"Tuỳ cô nghĩ" anh cũng cười nhìn cô, rồi nắm tay cô bước vào trong
Tiếng nhạc du dương trong bầu không khí lãnh đạm, nhà hàng này có vẻ không được đông khách, đến một bóng người cũng không có. Hôm nay Từ Cảnh Nhiên mặc áo sơ mi trắng lại ga lăng kéo ghế cho cô, ánh nến lung linh thật sự nhìn rất thích, "Từ Cảnh Nhiên tôi đi vệ sinh một lát" gọi đồ ăn xong tôi định sẽ đi rửa tay, thời tiết không tốt tay mau bị khô, cảm thấy khó chịu
"Được" ánh mắt dịu dàng, toả độ ấm đáng khen. Đôi mắt đó làm cô nhớ đến buổi sáng debut, đôi đồng tử đen tôn quý lại ẩn dật sâu xa, nếu điện thoại có thể quay được cặp mắt anh ta lúc đó cô cũng muốn thử qua một lần để xem nó thế nào
...
"Này chàng trai đó rất đẹp trai phải không?" cô gái tha son miệng không ngừng khen ngợi
"Tôi thấy cô gái đó thật hạnh phúc, anh ta đã bao chọn cái nhà hàng to đùng với giá trên trời mà vẫn bình thản như vậy, quả là người làm ăn" cô nàng chỉnh tóc mái ghen tị phát hờn với Tuyết Mạn
Tôi đứng ngoài nhà vệ sinh nữ, hai giọng nói vọng ra. Hai người này chắc hẳn là đang nói đến tôi, nếu không phải thì là ai nữa, "Này hai cô" tôi đẩy cửa bước vào, giọng điệu có chút tò mò
...
"Cô làm gì lâu vậy?" Từ Cảnh Nhiên ngồi trên ghế đầu ngẩn cao nhìn cô
"Không có gì, chỉ là có chuyện cần làm" tôi ngồi xuống cầm ly rượu vang đỏ lên uống một hơi hết sạch. Rượu này loại nhẹ không sao, ít nhất sẽ không say giống lúc trước
Cái bàn lớn được bao quanh bởi chục món ăn khiến tôi nhìn thôi cũng đủ hoa mắt, bao gồm món Frittata Zillion Dollar Lobster ở Mỹ, Sushi del Oriente ở Ý, Phở AnQi ở Mỹ và một số thứ khác... nếu không đọc các món ăn Pháp, Ý, Mỹ, Đức,... tôi đã không biết các món này có tên gì, chúng hết sức tinh tế, được trang trí khá cầu kì. Nhìn qua gương mặt anh ta một chút tôi cũng không lấy làm lạ, anh ta giàu như vậy chi cả triệu won cũng không phải vấn đề gì lớn lao
"Tôi ăn đấy! Anh không được ngăn cản" tôi mở to mắt nhìn các món ăn nằm trên bàn, các ngón tay chuyển động không ngừng nghĩ
"Cứ tự nhiên, hôm nay ở đây cô được làm những gì mình muốn" Từ Cảnh Nhiên cầm cốc nước lọc lên nhấp một ít sau đó lại đặt trở lại lên bàn
Tôi bắt đầu ăn và lúc đó tôi ăn như hạm đội, sức ăn quá phúc hắc của mình tôi cũng không phủ nhận. Ông trời đã cho tôi một cái miệng, đâu phải chỉ dùng để nói mà còn để thưởng thức đồ ăn. Cái lớp vàng tinh chất mỏng này ăn vào không có lấy một vị gì vậy mà món ăn lại đắt giá đến lạ lùng, còn nữa món trứng cá muối đen này có phải cao lương không? Ăn có cái mùi rất sặc mũi...
Cô vốn dị ứng với những món ăn có màu đen bây giờ lại ăn trứng cá muối có màu đen nên đặc biệt có cảm giác không ngon. Nói ra cũng tại cái miệng cô không biết phân biệt cái gì ăn được cái gì không ăn được, cứ giống như một con cá xấu ăn tạp, gặp gì cũng có thể cho vào bụng đến lúc thấy kết quả mới hối hận
Từ Cảnh Nhiên ngồi thừ một chỗ, chẳng động tay động đũa đến thức ăn mà cứ chăm chú nhìn khiến cô có chút không quen. Thật sự thì không phải không quen mà là khó chịu, người ta ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào mặt sao có thể tự nhiên, "Tôi nói anh có quá đáng, anh không ăn thì về trước đi. Cứ nhìn tôi như vậy có thể ăn ngon miệng sao?"
"Không đói, nhìn cô ăn cũng đủ no" anh trả lời một cách ngoan cường, không hề biết che dấu cái gọi là cảm xúc
"Anh thích tôi à?" miệng đang nhai thức ăn nên phát âm có chút khó nghe
"Ừ rất thích, cuộc sống của tôi hiện tại không thể thiếu đi cô" nói ra không một chút đắn đo, hôm nay anh nghiêm túc, không cười giỡn với cô mà ngược lại nó cho cô cảm giác khác lạ
"Ăn xong rồi, về thôi" lòng lâng lâng, miệng nuốt thức ăn cầm khắn giấy chìu sạch sốt dính trên mép miệng, liền đứng dậy
Anh ừ một tiếng, chớp mắt với quản lý nhà hàng. Người quản lý gật đầu
Sau vài phút đi trên xe, tôi có vài điều thắc mắc từ nãy đã suy nghĩ rất nhiều mà không có câu trả lời, "Tôi muốn hỏi anh một câu" khoé mắt giật giật tôi không biết mình mạnh dạn hỏi anh ta như vậy, "Tại sao nhà hàng hôm nay không có khách?"
"Vì rất ít người trả đủ tiền nên không có nhiều khách"
"Anh rõ ràng đã bao hết cái nhà hàng đó chỉ vì bữa ăn của tôi, anh nhiều tiền quá thì cho tôi đi đừng dùng cho những việc như vậy, khiến tôi cảm thấy rất tiếc" dấu đầu lòi đuôi, nói tới nói lui cũng là vì tiền, cô thuộc cung hoàng đạo Kim Ngưu nên lúc nào cũng tiền với tiền là mạng sống
Từ Cảnh Nhiên nhếch mép, "Cưới tôi, tiền sau này tất cả điều là của cô" quả nhiên chiêu này quá lợi hại làm cô một mực bất ngờ đến nói không nên lời
Suy nghĩ một chút lời anh ta cũng chẳng sai, nếu được tôi cũng muốn cưới anh ta để tiền tất cả đều thuộc về tôi, "Cũng rất được đi, đợi khi tôi tròn mười tám tuổi tôi sẽ cưới anh"
"Lời này cô nói, đến lúc đó cô sẽ phải dâng hiến bản thân cho tôi" anh một lòng bị mê muội vào lưới tình, hiện tại trọng lượng của cô còn nặng hơn người em và cha mẹ anh. Từ Cảnh Nhiên yêu thương cô như vậy là tiếp thêm sức mạnh cho sự tinh nghịch của cô sau này, không biết anh sẽ bị cô phá huỷ như thế nào nữa
"Được được"