Tôi im lặng, mở to mắt nhìn anh ta tôi nghĩ ngợi, cánh môi nhẹ nhàng kéo thành một đường cong, khoé mắt len lỏi một chút ẩm ướt. Lần đầu tiên tôi cười ra nước mắt thế này, anh ta đang nghĩ cái quái gì tôi cũng không biết, "Từ Cảnh Nhiên anh ngốc quá, cô ta xinh đẹp như vậy anh lại đi từ hôn vậy sau này ai sẽ đủ tiêu chuẩn chứ"
Từ Cảnh Nhiên nâng mi mắt, lòng có chút không vui. Tình cảm mà anh dành cho cô dường như cô cố ý không nhắc đến, điều này khiến anh rất buồn vì lần đầu thích người khác nhưng người đó lại chẳng chú ý gì đến bản thân, tình đơn phương, "Tiêu chuẩn của tôi không cao, chỉ cần người đó là người tôi yêu là được"
"Còn một chuyện, cuối tuần cô sẽ xuất hiện cùng nhóm nhạc Ar.l đây là bản nhạc để biểu diễn, tôi đang có một chút chuyện ở Trung Quốc nên tôi sẽ bay đến đó hai ngày, ở nhà cô cứ ăn uống thoải mái nhưng phải tập thể dục có biết không?" anh vừa nói vừa chìa tay đưa tôi một khổ giấy A4, những nốt nhạc cao khá nhiều, tiếng anh cũng chẳng ít
"Biết rồi tôi sẽ tập một ngày bốn tiếng" tôi đưa bốn ngón tay lên cao, nét mặt cười nói. Anh ta đi sẽ là cơ hội để tôi ăn uống những thứ mình thích, đi cho nhanh đi
Anh xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn dần dần biến mất. Anh bận việc của công ty mới phải sang Trung Quốc, không thì anh cũng vì ai đó mà không nỡ xa cách nhưng mà sự thật không đúng như ý rồi, anh đi xa cô thậm chí còn không buồn, nét mặt còn vui vẻ đến vậy
Một lát sau tôi cầm tờ giấy trên tay cố gắng hát từng đoạn một cho dễ nhớ, cạnh đàn piano vang lên một tiếng rung, tiếng nhạc chuông điện thoại làm tôi giật cả mình, "Alo anh gọi tôi có việc gì?"
[ Trưởng nhóm của tôi muốn gặp cô để nói chuyện ]
"Trưởng nhóm? Việc gì?" cô tỏ vẻ ngờ nghệch, cô cũng thừa nhận rằng cô là người hay quên đôi lúc cứ tưởng rằng bản thân đã già rồi
[ Cô quên rồi sao? Là nhóm KIV, muốn bàn về một số chuyện giữa cô và Min Soo ]
"Tôi đang bận một số chuyện, tối nay đi" cô đặt bản nhạc lên đàn, cánh tay lướt nhẹ qua
[ Vậy hẹn ở nhà Min Soo ]
Sau đó cô cúp máy đi, bắt đầu tập
...
"Tề Hàn, câu có việc gì mà bắt tôi lặng lội đến đây? Bỏ bê hàng đống công việc ở công ty" sau mấy tiếng bay. Từ Cảnh Nhiên tới thẳng trụ sở chính của Tề Thị nơi Tề Hàn làm việc
"Bỏ bê công việc của công ty? Hay là bỏ bê người nào đó. Thay đổi rồi, thay đổi rồi! Cô gái tên Tzy này quả nhiên không tầm thường, có thể thuần phục một con chó sói hoang độc như vậy trở nên mềm mại trước mặt cô ấy" Tề Hàn cố ý chăm chọc, lời của anh ta làm Từ Cảnh Nhiên hết sức ức chế
"Bỏ đi, hôm nay tôi muốn nhờ anh một việc" Tề Hàn đứng dậy đi tới bàn làm việc rót nước vào ly, "Chuyện em gái tôi, tôi trở về đây mấy năm nay cũng là để cố gắng tìm kiếm con bé ở Trung Quốc nhưng không hề có bất kỳ tin tức nào liên quan đến nó... tôi nghĩ năm đó bà ta đã đưa con bé sang Hàn Quốc, bên đó anh có phận địa rộng rãi hơn tôi. Anh cử vài người có trình độ tìm con bé giúp tôi, tôi rất mong được gặp nó, còn nữa đừng làm lớn chuyện tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty"
"Chuyện nhỏ thôi, Tề Hàn. Lát nữa tôi sẽ sai vài tên có trình độ tìm thông tin chắc hẳn chưa tới nửa năm trở lại sẽ giúp anh có thứ anh cần" nửa năm là quá ít rồi, tìm người bạt vô âm tính chỉ biết mỗi cái tên rất khó huống hồ Tề Hàn chưa hề gặp qua đứa em gái của mình không thể gặp là có thể nhận ra được
Hai người nói với nhau về chuyện hợp tác một chút, sau đó Từ Cảnh Nhiên đi thẳng đến khách sạn để nghỉ ngơi
...
"Mấy hôm nay lịch trình của tôi dày đặc, làm người mẫu đại diện của nhiều nhãn hàng thời trang nên đã mất mấy ngày để hoàn thành album ảnh" Chen chăm chú láy xe, hướng mắt đi thẳng trong vô cùng nghiêm túc
"Không sao đâu, nhưng sao anh lại nói với tôi?" tôi hơi nhướng mắt, cánh môi bĩu xuống
"Bởi vì..." Chen ngưng một lát, cánh tay siết chặt thắng xe, đầu nghiên qua nhìn Tuyết Mạn, "Bởi vì, anh yêu em"
Tôi im lặng, cái tình huống chết tiệt gì đây, anh ấy là đang tỏ tình à? Sao lại giống truyện cổ tích vậy. Não bộ phản ứng cực kì chậm làm tôi không biết nên nói gì nên hiểu gì nữa
Chen thấy cô có vẻ bắt ngờ nên nói tiếp, "Không cần trả lời anh bây giờ. Anh cho em thời gian suy nghĩ, khi nào nghĩ xong cứ báo anh". Nói xong anh thấy bản thân thoải mái vô cùng, anh đã nghĩ mấy hôm rồi, khổ não đến mức nét mặt như đưa đám, chụp hình cũng phải miễn phí hai ba bộ mới xong
Tôi đang định nói liền bị ngón tay chặt ngang môi, "Em không cần nói gì? Anh đã nói sẽ cho em thời gian để suy nghĩ"
Đành vậy mà im lặng, không mất thời gian lắm từ nhà Từ Cảnh Nhiên đến nhà Min Soo vì hai cái đều thuộc khu Cheong Dam Dong nên rất gần
"Tzy mình nhớ cậu. Lúc nãy không thôi mình đi đón cậu rồi, tại Chen tất cả tại Chen" Min Soo đứng chờ ngoài cửa nên vừa mới bước xuống xe đã bị cô đón đường ôm tới, còn than vãn mấy câu, "Anh ấy cứ biện lý do sau đó cướp mất cơ hội của mình"
Từ Cảnh Nhiên nâng mi mắt, lòng có chút không vui. Tình cảm mà anh dành cho cô dường như cô cố ý không nhắc đến, điều này khiến anh rất buồn vì lần đầu thích người khác nhưng người đó lại chẳng chú ý gì đến bản thân, tình đơn phương, "Tiêu chuẩn của tôi không cao, chỉ cần người đó là người tôi yêu là được"
"Còn một chuyện, cuối tuần cô sẽ xuất hiện cùng nhóm nhạc Ar.l đây là bản nhạc để biểu diễn, tôi đang có một chút chuyện ở Trung Quốc nên tôi sẽ bay đến đó hai ngày, ở nhà cô cứ ăn uống thoải mái nhưng phải tập thể dục có biết không?" anh vừa nói vừa chìa tay đưa tôi một khổ giấy A4, những nốt nhạc cao khá nhiều, tiếng anh cũng chẳng ít
"Biết rồi tôi sẽ tập một ngày bốn tiếng" tôi đưa bốn ngón tay lên cao, nét mặt cười nói. Anh ta đi sẽ là cơ hội để tôi ăn uống những thứ mình thích, đi cho nhanh đi
Anh xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn dần dần biến mất. Anh bận việc của công ty mới phải sang Trung Quốc, không thì anh cũng vì ai đó mà không nỡ xa cách nhưng mà sự thật không đúng như ý rồi, anh đi xa cô thậm chí còn không buồn, nét mặt còn vui vẻ đến vậy
Một lát sau tôi cầm tờ giấy trên tay cố gắng hát từng đoạn một cho dễ nhớ, cạnh đàn piano vang lên một tiếng rung, tiếng nhạc chuông điện thoại làm tôi giật cả mình, "Alo anh gọi tôi có việc gì?"
[ Trưởng nhóm của tôi muốn gặp cô để nói chuyện ]
"Trưởng nhóm? Việc gì?" cô tỏ vẻ ngờ nghệch, cô cũng thừa nhận rằng cô là người hay quên đôi lúc cứ tưởng rằng bản thân đã già rồi
[ Cô quên rồi sao? Là nhóm KIV, muốn bàn về một số chuyện giữa cô và Min Soo ]
"Tôi đang bận một số chuyện, tối nay đi" cô đặt bản nhạc lên đàn, cánh tay lướt nhẹ qua
[ Vậy hẹn ở nhà Min Soo ]
Sau đó cô cúp máy đi, bắt đầu tập
...
"Tề Hàn, câu có việc gì mà bắt tôi lặng lội đến đây? Bỏ bê hàng đống công việc ở công ty" sau mấy tiếng bay. Từ Cảnh Nhiên tới thẳng trụ sở chính của Tề Thị nơi Tề Hàn làm việc
"Bỏ bê công việc của công ty? Hay là bỏ bê người nào đó. Thay đổi rồi, thay đổi rồi! Cô gái tên Tzy này quả nhiên không tầm thường, có thể thuần phục một con chó sói hoang độc như vậy trở nên mềm mại trước mặt cô ấy" Tề Hàn cố ý chăm chọc, lời của anh ta làm Từ Cảnh Nhiên hết sức ức chế
"Bỏ đi, hôm nay tôi muốn nhờ anh một việc" Tề Hàn đứng dậy đi tới bàn làm việc rót nước vào ly, "Chuyện em gái tôi, tôi trở về đây mấy năm nay cũng là để cố gắng tìm kiếm con bé ở Trung Quốc nhưng không hề có bất kỳ tin tức nào liên quan đến nó... tôi nghĩ năm đó bà ta đã đưa con bé sang Hàn Quốc, bên đó anh có phận địa rộng rãi hơn tôi. Anh cử vài người có trình độ tìm con bé giúp tôi, tôi rất mong được gặp nó, còn nữa đừng làm lớn chuyện tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty"
"Chuyện nhỏ thôi, Tề Hàn. Lát nữa tôi sẽ sai vài tên có trình độ tìm thông tin chắc hẳn chưa tới nửa năm trở lại sẽ giúp anh có thứ anh cần" nửa năm là quá ít rồi, tìm người bạt vô âm tính chỉ biết mỗi cái tên rất khó huống hồ Tề Hàn chưa hề gặp qua đứa em gái của mình không thể gặp là có thể nhận ra được
Hai người nói với nhau về chuyện hợp tác một chút, sau đó Từ Cảnh Nhiên đi thẳng đến khách sạn để nghỉ ngơi
...
"Mấy hôm nay lịch trình của tôi dày đặc, làm người mẫu đại diện của nhiều nhãn hàng thời trang nên đã mất mấy ngày để hoàn thành album ảnh" Chen chăm chú láy xe, hướng mắt đi thẳng trong vô cùng nghiêm túc
"Không sao đâu, nhưng sao anh lại nói với tôi?" tôi hơi nhướng mắt, cánh môi bĩu xuống
"Bởi vì..." Chen ngưng một lát, cánh tay siết chặt thắng xe, đầu nghiên qua nhìn Tuyết Mạn, "Bởi vì, anh yêu em"
Tôi im lặng, cái tình huống chết tiệt gì đây, anh ấy là đang tỏ tình à? Sao lại giống truyện cổ tích vậy. Não bộ phản ứng cực kì chậm làm tôi không biết nên nói gì nên hiểu gì nữa
Chen thấy cô có vẻ bắt ngờ nên nói tiếp, "Không cần trả lời anh bây giờ. Anh cho em thời gian suy nghĩ, khi nào nghĩ xong cứ báo anh". Nói xong anh thấy bản thân thoải mái vô cùng, anh đã nghĩ mấy hôm rồi, khổ não đến mức nét mặt như đưa đám, chụp hình cũng phải miễn phí hai ba bộ mới xong
Tôi đang định nói liền bị ngón tay chặt ngang môi, "Em không cần nói gì? Anh đã nói sẽ cho em thời gian để suy nghĩ"
Đành vậy mà im lặng, không mất thời gian lắm từ nhà Từ Cảnh Nhiên đến nhà Min Soo vì hai cái đều thuộc khu Cheong Dam Dong nên rất gần
"Tzy mình nhớ cậu. Lúc nãy không thôi mình đi đón cậu rồi, tại Chen tất cả tại Chen" Min Soo đứng chờ ngoài cửa nên vừa mới bước xuống xe đã bị cô đón đường ôm tới, còn than vãn mấy câu, "Anh ấy cứ biện lý do sau đó cướp mất cơ hội của mình"