"Em thật sự là--" Hwang Min một tiếng hai tiếng vẫn là đổ hết tội lỗi lên đầu Tuyết Mạn. Gương mặt nhăn nhó khó chịu, là một diễn viên nổi tiếng chưa bao giờ thấy bản thân không bằng người ta như bây giờ.
"Tầng thượng có CCTV, tôi đã thấy cô đánh cô ấy" Từ Cảnh Nhiên đi đến gần bàn làm việc, kéo tủ lấy ra một cuộn băng màu đen quăng đến tay Hwang Min, "Tự mình coi lấy".
"Nếu anh đã coi rồi thì cũng thấy cô ta đánh em chứ?" Hwang Min cầm cuộn băng trên tay đặt lại lên trên bàn, chỉ còn cách lảng tránh chuyện khác nhưng cũng không nghĩ rằng anh không hề lo lắng cho mình a. Cũng là từ nhỏ đến lớn chưa ai dám tát tai mình một cách hùng hồn, bá đạo như vậy a.
"Do cô đánh cô ấy, cô ấy chỉ đang tự vệ cho chính mình mà thôi” Từ Cảnh Nhiên một câu hai câu điều là để bảo vệ Tuyết Mạn, Hwang Min vốn không có cơ hội để nói xấu cô trước mặt anh, điều này có thể xác định cô có nết nhăn quá ít ở não... biết rõ anh không hề yêu thích mình nhưng vẫn diện cớ đùng đẩy trách nhiệm cho người anh yêu thương.
Người ta thường nói 'Yêu nhau là yêu cả đường đi, ghét nhau là ghét cả tông ti họ hàng' do anh thích thương yêu Tuyết Mạn nên những gì cô làm trong mắt anh tất cả điều là đúng a. Còn Từ Cảnh Nhiên và Hwang Min chính là mối quan hệ không thích cũng không ghét nhưng mà đến hiện tại anh lại tỏ thái độ chán ghét áp đặt lên người Hwang Min làm cho cô cũng không ngờ được anh là thật lòng yêu thích Tuyết Mạn.
“Từ Cảnh Nhiên! Rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn thứ gì mà anh lại bảo vệ cô ta như vậy, em mới là vị hôn thê của anh mà” Hwang Min đứng dậy gọi lớn tên anh, sự tức giận tột đỉnh, cảm giác người mà mình yêu thương là bạn thanh mai trúc mã là người mà định sẵn sẽ kết hôn với mình nhưng lại đành lòng nói những lời khó nghe về mình chỉ để bảo vệ cô gái khác.
“Tôi đã nói với ba mẹ, ngày mai nữa thôi hai gia đình sẽ có cuộc gặp gỡ” Từ Cảnh Nhiên bình tĩnh sắp xếp lại mớ giấy tờ trên bàn sau đó nhìn chằm chằm vào Hwang Min.
Hwang Min sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, lúc còn nhỏ anh là một người dám nói dám làm, cả gan đánh cả chủ nhiệm của lớp thì còn gì không dám nữa. Lúc còn đi học chỉ cần anh vui vẻ mọi người sẽ thấy ấm áp còn anh không vui mọi người chỉ cần nhìn ánh mắt thì đã không dám đến gần.
“Em xin lỗi, Nhiên. Đừng như vậy” Hwang Min như rơi vào tuyệt vọng. Cô biết dù anh không yêu cô đi nữa, dù không thích cô đi nữa nhưng cũng đừng bỏ mặc cô, cô sẽ không chịu nỗi.
“Xin lỗi, cô ấy sẽ rất buồn” anh toàn bộ là đem Tuyết Mạn để làm lý do chính đáng để chính thức từ hôn, không ngờ lại làm đến tâm tư của người khác run rẩy thất vọng. Người ta khi yêu vốn rất ngốc lại đơn giản mang theo cảm giác ích kỷ, lời nói ra điều là nói đến làm người khác tổn thương.
Hwang Min lao đi nước mắt, bước từ từ ra ngoài, “Cảnh Nhiên anh sẽ hối hận, không phải tôi không có người yêu mà là vì anh tôi từ chối họ... nhưng anh lại vì một người xuất hiện trong cuộc đời anh chưa lâu mà ruồng rẫy tôi, anh lo mà giữ chặt cô ta nếu không cô ta sớm sẽ mất đi tất cả mọi thứ” cô căm hận đến độ muốn giết tất cả hai người họ, muốn hai người họ cùng nhau chết chung...
Tình cảm là lần đầu dành cho một người rốt cuộc lại trở thành tình yêu đơn phương một mình đốt một mình dập. Hwang Min cũng không ngờ được, bản thân cư nhiên lại thất vọng thế này.
...
Do Hyun kéo cô lại, một tay đẩy vào bức tường khuất sau buổi lễ, "Do Hyun".
"Tuyết Mạn" Do Hyun vừa nghe thấy cô gọi tên mình, lập tức lấy tay kéo cô vào ngực, "Lâu rồi không gặp" bàn tay lớn xoa mái tóc dài của cô.
Cô vốn định hỏi nhưng không ngờ anh lại hiểu lầm ý cô thành như vậy a, cũng là một cảm xúc lạ thường như thuở nhỏ, lúc đó anh chỉ muốn cô đứng phía sau để anh mãi mãi che chắn.
"Do Hyun đừng làm vậy chứ. Chúng ta đang ở--".
"Im lặng, chỉ một chút thôi" lâu rồi không gặp, anh rất muốn nhớ lại lúc trước, khoảng thời gian hai đứa chơi với nhau luôn ở bên cạnh nhau.
Cô là đứa con gái đầu tiên Do Hyun tiếp xúc, tuổi nhỏ nhưng anh không hề 'dễ giãi' để đám con gái tiếp xúc, anh vẫn là giữ 'nam nữ thọ thọ bất tương thân' do baba nuôi dạy dỗ. Đám con gái chỉ cần nhìn thấy anh, gọi tên hay nói chuyện thì liền nhận một quả bơ thượng hạng.
Được nhận lại từ ông nội mình thì sao? Cuộc sống như không có ánh sáng vậy, người bạn thân của mình đột ngột lại phải xa cách, người mà cùng mình ăn ngủ chơi cuối cùng lại không được gặp lại.
Cô nghe thấy vậy liền thở dài một tiếng, lúc nhỏ chẳng phải rất hung hăng hay sao, sao tự nhiên lại ôn nhu lễ độ thế này. Cảm nhận được cảm giác xa cách cô không ngại ngần ôm trầm lấy Do Hyun, "Gặp nhau rồi, tôi rất vui".
"Ừm" anh gật đầu càng ôm chặt cô hơn, cảm giác rất đúng ở gần cô đúng là thân thuộc hơn rất nhiều so với kẻ khác.
"Có muốn tôi dắt cậu đi ăn quanh trường không?" sau một lúc anh buông cô ra, nắm chặt lấy tay cô, thở đều đều hỏi.
"Ừm nhưng để mình điện thoại rủ Soo Min đã. Cô ấy bị bạn cậu lôi đi mất rồi" tôi lấy điện thoại gọi đến cho Soo Min, nếu nói đi ăn cùng người cậu ấy thích cậu ấy có giận tôi không nhỉ, làm sao đây.
"Soo Min cậu đang ở đâu vậy? Đến quầy sushi của lớp cậu đi, lát nữa sẽ gặp cậu sao".
[Ok].
...
"Học trưởng đang nắm tay cô ta đấy".
"Cái gì vậy? Học trưởng tùy tiện nắm tay cô ta như vậy chứ".
"Chắc chắn do cô ta câu dẫn học trưởng".
"Cô nghĩ gì mà nói vậy. Học trưởng sao có thể kém cõi đến mức để bị người ta câu dẫn chứ".
Cả đám ồ ạt cãi nhau um xùm cả lên, Do Hyun và Tuyết Mạn cứ coi họ như người vô hình mà đi, một lát sau vui vẻ tiến vào quầy lớp 11-2 của Soo Min.
"Cậu đến rồi Tzy, mình đang giúp lớp chuẩn bị sushi" Soo Min rạng rỡ chỉnh chu cuộn sushi.
"Do Hyun dẫn mình đến đây, cậu ấy nói quầy này rất tốt" cô buộc phải nói, tình hình căng thẳng trước mắt không thể làm khác, mấy cái ánh mắt như tôi cướp của họ cái gì thật sự là lạnh đến thấu tâm can.
Soo Min ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ vì kêu thẳng tên học trưởng, thứ mà trước giờ chưa ai dám gọi, "Cậu đừng hiểu lầm, cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của mình. Lâu lắm rồi chưa gặp lại". Lời này tôi không biết có thể khóa chặt mấy cái miệng kia không nhưng bàn tay của Do Hyun năm càng ngày càng chặt hơn.
——————————————————————————
Mình sẽ chuyển thành một ngôi nhất định không dùng song ngôi nữa nhé, truyện đang chỉnh sửa lại nên sai sót nhiều thứ mọi người thông cảm nha :).
"Tầng thượng có CCTV, tôi đã thấy cô đánh cô ấy" Từ Cảnh Nhiên đi đến gần bàn làm việc, kéo tủ lấy ra một cuộn băng màu đen quăng đến tay Hwang Min, "Tự mình coi lấy".
"Nếu anh đã coi rồi thì cũng thấy cô ta đánh em chứ?" Hwang Min cầm cuộn băng trên tay đặt lại lên trên bàn, chỉ còn cách lảng tránh chuyện khác nhưng cũng không nghĩ rằng anh không hề lo lắng cho mình a. Cũng là từ nhỏ đến lớn chưa ai dám tát tai mình một cách hùng hồn, bá đạo như vậy a.
"Do cô đánh cô ấy, cô ấy chỉ đang tự vệ cho chính mình mà thôi” Từ Cảnh Nhiên một câu hai câu điều là để bảo vệ Tuyết Mạn, Hwang Min vốn không có cơ hội để nói xấu cô trước mặt anh, điều này có thể xác định cô có nết nhăn quá ít ở não... biết rõ anh không hề yêu thích mình nhưng vẫn diện cớ đùng đẩy trách nhiệm cho người anh yêu thương.
Người ta thường nói 'Yêu nhau là yêu cả đường đi, ghét nhau là ghét cả tông ti họ hàng' do anh thích thương yêu Tuyết Mạn nên những gì cô làm trong mắt anh tất cả điều là đúng a. Còn Từ Cảnh Nhiên và Hwang Min chính là mối quan hệ không thích cũng không ghét nhưng mà đến hiện tại anh lại tỏ thái độ chán ghét áp đặt lên người Hwang Min làm cho cô cũng không ngờ được anh là thật lòng yêu thích Tuyết Mạn.
“Từ Cảnh Nhiên! Rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn thứ gì mà anh lại bảo vệ cô ta như vậy, em mới là vị hôn thê của anh mà” Hwang Min đứng dậy gọi lớn tên anh, sự tức giận tột đỉnh, cảm giác người mà mình yêu thương là bạn thanh mai trúc mã là người mà định sẵn sẽ kết hôn với mình nhưng lại đành lòng nói những lời khó nghe về mình chỉ để bảo vệ cô gái khác.
“Tôi đã nói với ba mẹ, ngày mai nữa thôi hai gia đình sẽ có cuộc gặp gỡ” Từ Cảnh Nhiên bình tĩnh sắp xếp lại mớ giấy tờ trên bàn sau đó nhìn chằm chằm vào Hwang Min.
Hwang Min sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, lúc còn nhỏ anh là một người dám nói dám làm, cả gan đánh cả chủ nhiệm của lớp thì còn gì không dám nữa. Lúc còn đi học chỉ cần anh vui vẻ mọi người sẽ thấy ấm áp còn anh không vui mọi người chỉ cần nhìn ánh mắt thì đã không dám đến gần.
“Em xin lỗi, Nhiên. Đừng như vậy” Hwang Min như rơi vào tuyệt vọng. Cô biết dù anh không yêu cô đi nữa, dù không thích cô đi nữa nhưng cũng đừng bỏ mặc cô, cô sẽ không chịu nỗi.
“Xin lỗi, cô ấy sẽ rất buồn” anh toàn bộ là đem Tuyết Mạn để làm lý do chính đáng để chính thức từ hôn, không ngờ lại làm đến tâm tư của người khác run rẩy thất vọng. Người ta khi yêu vốn rất ngốc lại đơn giản mang theo cảm giác ích kỷ, lời nói ra điều là nói đến làm người khác tổn thương.
Hwang Min lao đi nước mắt, bước từ từ ra ngoài, “Cảnh Nhiên anh sẽ hối hận, không phải tôi không có người yêu mà là vì anh tôi từ chối họ... nhưng anh lại vì một người xuất hiện trong cuộc đời anh chưa lâu mà ruồng rẫy tôi, anh lo mà giữ chặt cô ta nếu không cô ta sớm sẽ mất đi tất cả mọi thứ” cô căm hận đến độ muốn giết tất cả hai người họ, muốn hai người họ cùng nhau chết chung...
Tình cảm là lần đầu dành cho một người rốt cuộc lại trở thành tình yêu đơn phương một mình đốt một mình dập. Hwang Min cũng không ngờ được, bản thân cư nhiên lại thất vọng thế này.
...
Do Hyun kéo cô lại, một tay đẩy vào bức tường khuất sau buổi lễ, "Do Hyun".
"Tuyết Mạn" Do Hyun vừa nghe thấy cô gọi tên mình, lập tức lấy tay kéo cô vào ngực, "Lâu rồi không gặp" bàn tay lớn xoa mái tóc dài của cô.
Cô vốn định hỏi nhưng không ngờ anh lại hiểu lầm ý cô thành như vậy a, cũng là một cảm xúc lạ thường như thuở nhỏ, lúc đó anh chỉ muốn cô đứng phía sau để anh mãi mãi che chắn.
"Do Hyun đừng làm vậy chứ. Chúng ta đang ở--".
"Im lặng, chỉ một chút thôi" lâu rồi không gặp, anh rất muốn nhớ lại lúc trước, khoảng thời gian hai đứa chơi với nhau luôn ở bên cạnh nhau.
Cô là đứa con gái đầu tiên Do Hyun tiếp xúc, tuổi nhỏ nhưng anh không hề 'dễ giãi' để đám con gái tiếp xúc, anh vẫn là giữ 'nam nữ thọ thọ bất tương thân' do baba nuôi dạy dỗ. Đám con gái chỉ cần nhìn thấy anh, gọi tên hay nói chuyện thì liền nhận một quả bơ thượng hạng.
Được nhận lại từ ông nội mình thì sao? Cuộc sống như không có ánh sáng vậy, người bạn thân của mình đột ngột lại phải xa cách, người mà cùng mình ăn ngủ chơi cuối cùng lại không được gặp lại.
Cô nghe thấy vậy liền thở dài một tiếng, lúc nhỏ chẳng phải rất hung hăng hay sao, sao tự nhiên lại ôn nhu lễ độ thế này. Cảm nhận được cảm giác xa cách cô không ngại ngần ôm trầm lấy Do Hyun, "Gặp nhau rồi, tôi rất vui".
"Ừm" anh gật đầu càng ôm chặt cô hơn, cảm giác rất đúng ở gần cô đúng là thân thuộc hơn rất nhiều so với kẻ khác.
"Có muốn tôi dắt cậu đi ăn quanh trường không?" sau một lúc anh buông cô ra, nắm chặt lấy tay cô, thở đều đều hỏi.
"Ừm nhưng để mình điện thoại rủ Soo Min đã. Cô ấy bị bạn cậu lôi đi mất rồi" tôi lấy điện thoại gọi đến cho Soo Min, nếu nói đi ăn cùng người cậu ấy thích cậu ấy có giận tôi không nhỉ, làm sao đây.
"Soo Min cậu đang ở đâu vậy? Đến quầy sushi của lớp cậu đi, lát nữa sẽ gặp cậu sao".
[Ok].
...
"Học trưởng đang nắm tay cô ta đấy".
"Cái gì vậy? Học trưởng tùy tiện nắm tay cô ta như vậy chứ".
"Chắc chắn do cô ta câu dẫn học trưởng".
"Cô nghĩ gì mà nói vậy. Học trưởng sao có thể kém cõi đến mức để bị người ta câu dẫn chứ".
Cả đám ồ ạt cãi nhau um xùm cả lên, Do Hyun và Tuyết Mạn cứ coi họ như người vô hình mà đi, một lát sau vui vẻ tiến vào quầy lớp 11-2 của Soo Min.
"Cậu đến rồi Tzy, mình đang giúp lớp chuẩn bị sushi" Soo Min rạng rỡ chỉnh chu cuộn sushi.
"Do Hyun dẫn mình đến đây, cậu ấy nói quầy này rất tốt" cô buộc phải nói, tình hình căng thẳng trước mắt không thể làm khác, mấy cái ánh mắt như tôi cướp của họ cái gì thật sự là lạnh đến thấu tâm can.
Soo Min ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ vì kêu thẳng tên học trưởng, thứ mà trước giờ chưa ai dám gọi, "Cậu đừng hiểu lầm, cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của mình. Lâu lắm rồi chưa gặp lại". Lời này tôi không biết có thể khóa chặt mấy cái miệng kia không nhưng bàn tay của Do Hyun năm càng ngày càng chặt hơn.
——————————————————————————
Mình sẽ chuyển thành một ngôi nhất định không dùng song ngôi nữa nhé, truyện đang chỉnh sửa lại nên sai sót nhiều thứ mọi người thông cảm nha :).