"Sao cô lại không coi trọng tôi như vậy?" anh đứng dựa vào cửa, ánh mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, anh nói
Tôi hừ lạnh một tiếng, thật sự là anh ta cũng quá tự tin đi "Từ Cảnh Nhiên"
Anh ta nhìn tôi, cười "Có phải nhớ tôi quá hay không? Mới gặp tôi thôi lại gọi thẳng tên tôi như vậy"
"Nói thẳng vấn đề"
Anh ta cười thật lớn, không gặp anh bao lâu rồi... bao lâu nhỉ? Chính là ba trăm ba mươi hai ngày, sáu giờ. Anh ta đã ra dáng một người đàn ông rồi, không còn vẻ ngoài bị tôi lầm tưởng là con gái nữa
"Thay đổi quá lớn, tôi nhớ một năm trước cô nói còn nhiều hơn số lần tôi uống nước" anh ta chau mày, cười một cái
Tôi im lặng không nói gì, không cần anh ta phải nói tôi đã biết mình thay đổi những gì, tôi có thể nhận ra được.
"Thôi được rồi, đây là bản hồ sơ mới, cô cứ lựa chọn đi" anh nói, cầm trên tay một sắp tài liệu đi thẳng vào nhà đưa cho tôi
Tôi nhìn anh ta hồi lâu, thật sự là chịu hết nổi rồi, tôi nói "Tôi không muốn đổi, tên đó không đổi được"
Anh ta chau mày "Cô đã từng hứa--"
"Tôi không có ý định đổi tên, chỉ là lúc đó tôi gặp rắc rối vì chuyện cá nhân của mình, nhưng mà hiện giờ... tôi còn phải kiếm anh trai mình, tôi không thể đổi" tôi mặt đầy tâm sự, ánh mắt chứa một chút đau thương nhưng chỉ là thoáng qua
Anh ta nhìn tôi thở dài, nói "Tôi đã liệu trước được việc này, cô có thể giữ tên nhưng mà cái quá khứ đó của cô thì không được giữ, cũng không được nhớ"
Anh ta đột nhiên trở lạnh, tôi cũng không nói gì thêm, chỉ vỏn vẹn gật đầu. Anh ta liệu có phải đang lo lắng cho tôi không? Tôi không muốn biết cũng chẳng cần biết
Nhịp chân của anh ta càng gần tôi hơn rồi, đột nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó chạm vào tóc tôi
"Đẹp hơn rồi, cũng đã cao hơn rồi, tóc cũng dài ra rồi và thay đổi rồi... tất cả thứ đó điều là những gì tôi muốn. Cô rất giỏi" nhẹ nhàng nâng cánh tay vuốt lấy tóc tôi
Tôi không gặp anh ta khá lâu rồi nên lại gần nhau có đôi chút xa lạ, chỉ là giọng nói cũng anh ta làm tôi cảm thấy có chút thân thuộc, có lẽ do những ngày ở Anh tôi tâm sự với Từ Cảnh Nhiên qua điện thoại nên mới có cảm giác như vậy
Tôi lại để mặc anh ta vuốt tóc, cánh môi nhẹ nhàng nhếch lên. Từ Cảnh Nhiên thuận lợi vòng tay ngang eo, giật lấy tôi vào lòng, anh ta nói "Chào mừng trở về. Tôi rất nhớ cô"
Tôi thở dài liền đẩy anh ra, tôi nói "Diễn rất sâu chủ tịch à!".
Anh chậc lưỡi, cau mày, xoay người đi thẳng ra ngoài không để lại lời nào. Anh ta là đang tức giận sao? Tôi không biết gì cả, cứ như vậy tôi mặc luôn anh ta
Tôi thu dọn lại đồ đạc ở đây, chỉ có cầm một bức ảnh của mẹ quên lấy đi thôi, rồi nhìn quanh căn phòng một lúc. Anh ta lúc nãy đi ra chưa được vài phút liền nhấn tin cho tôi, bảo tôi dọn hết đồ cần thiết anh ta sẽ đón tôi phía dưới
Tôi kéo vali xuống dưới từng bậc thang, cũng khá rắc rối trong cái màn sương lộng gió như thế này. Bóng dáng của một thân cao gầy đứng dựa vào chiếc xe Porsche đen sang trọng, ánh mắt khẽ động, chợt đi lại phía tôi
"Sao không gọi tôi?" anh ta bình tĩnh, nhìn chiếc vali nói
"Tôi có thể tự làm được" chuyện bình thường mà? Tôi vốn là làm được sao phải gọi cho anh? Thật sự rất muốn hỏi
Từ Cảnh Nhiên giựt vali qua tay mình, sau đó dùng lực kéo tay tôi đi. Tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe, suốt chặn đường về biệt thự không nói không hành động
Từ Cảnh Nhiên im lặng bước vào trong, tôi nhẹ nhàng đi theo phía sau. Vào đến nơi, anh ta liếc nhìn tôi rồi quay sang hướng tới ghế sofa, tôi liền đến đó ngồi xuống. Anh ta đi vào trong lấy ra một tách nước nóng đưa cho tôi
"Tôi sẽ nói vào vấn đề tôi đang nghĩ. Tôi đưa cô đi học ở Anh không phải là để cô thay đổi tính cách mà là thay đổi việc ăn nói, cô không cần kiệm lời khi ở bên cạnh tôi, hiểu không? Tôi chính là chỗ dựa vững chắc sau này cho cô. Nhưng mà có vẻ như cô lại muốn đi bộ hơn trong khi đã có xe có cảm thấy mình ngu ngốc không?"
Tôi coi như là hiểu ý anh ta đi, anh ta cũng được quá, ví mình như xe, ví tôi như đi bộ. Tôi cũng gật đầu một cái cho qua.
"5/1 sẽ chính thức tuyển thực tập sinh, cô phải chắc chắn rằng sẽ làm tốt những gì công ty đưa ra mà không phạm phải bất kì sai lầm nào" anh ta cười nhạt nhìn tôi
"Được, tôi sẽ không khiến anh thất vọng" từ lúc bị tổn thương về mặt tình cảm tôi đã không có tự tin với bản thân nữa, nhưng mà... là Từ Cảnh Nhiên đã làm cho tôi cảm thấy bản thân khác biệt với người khác
Anh ta bật dậy đi lại phía tôi, lấy bàn tay to đầy lực kéo tôi lên đi về phía căn phòng. Trước cửa phòng gắn một cái bảng nhỏ, hình như trên đó ghi là 'Tzy Iba', tôi thậm chí nhìn qua còn chẳng biết đó là gì nữa, cái gì mà Iba? Từ đó có nghĩa gì?
Tôi định quay qua hỏi anh ta nhưng mà anh ta dẫn tôi tới cửa xong lại biến mất...
Mở cửa ra, tôi thật sự là điên mất rồi, anh ta trang trí toàn màu hồng thôi, anh ta lầm rồi, tôi ghét màu hồng, tôi không thích nó. Nhưng mà đó là thành ý của anh ta, không nhận không được
Căn phòng rộng rãi, thoang thoảng mùi hương lavender nhẹ dịu, những thứ ở đây được trang trí rất tốt, lại thích hợp với tôi. Thích nhất vẫn là cửa sổ đối diện với chiếc giường, lại thêm kích cỡ rất to nhìn ra ngoài vừa đủ
Cũng rất tốt đi, rất thoải mái, quả thật quê hương vẫn là nơi thích hợp nhất. Tôi nghe quản lí nói, tuyển thực tập sinh ở công ty Từ Cảnh Nhiên rất rắc rối
Vòng ngoài đến vòng một chỉ lấy một trăm người mà thôi. Hằng năm biết bao nhiêu người đăng kí thành viên bởi lẽ vậy nên thường loại rất nhiều.
Cuộc sống lúc nào cũng khó khăn nên tôi chẳng muốn suy nghĩ nữa, mà sức hút của chiếc giường đúng là quá tàn bạo đi, tôi chỉ nhìn thôi đã liền muốn ngủ
Giấc ngủ của tôi thường rất tốt, mỗi lần ngủ điều tới sáng mới thức dậy, mặc người ta có kêu ca thế nào tôi cũng chẳng mảy may quan tâm họ. Mỗi lần quản lí kêu tôi dậy, đầu chị ấy liền bốc hỏa
-------17: 06'
"Tuyết Mạn cô có ăn hay không?" Từ Cảnh Nhiên đứng gần cửa phòng tôi quát to, tôi đã từng nói, dù ai kêu tôi cũng không thức, anh ta liền nhấn mạnh giọng một chút "Cô chết rồi à?"
Sự đáp trả của tôi đó chính là sự im lặng của không khí xung quanh.
Vốn giấc ngủ của tôi rất dài và bình yên nhưng mà hôm nay tôi lại mơ thấy một thứ, đó chính là mẹ tôi
Đó là lần đầu tôi cùng mẹ đi dạo biển. Thường thì bà bận bịu rất nhiều công việc, lại không chăm sóc, dạy dỗ tôi được nên rất thương yêu tôi
Lần đó bà dắt tay tôi cùng đi trên bãi biển, những hạt cát trắng li ti dính đầy vào đôi hài, thấy vậy bà ấy liền gỡ chúng ra rồi cầm trên tay. Đôi chân của bà lộ rõ xương, chai xạm. Còn đôi chân của tôi thì lại đầy thịt và hồng hào, sự khác biệt quá lớn giữa mẹ và tôi khiến tôi thấy buồn, dù lúc đó tôi mới chính tuổi nhưng mà tôi rất hiểu cảm giác và sự hi sinh trong lòng mẹ
Tôi giật mình bật người dậy, hơi thở cũng trở lộn xộn. Tôi thấy vậy liền nhanh chân bước ra ngoài lấy nước, ở trước cửa một thân hình to lớn đang chiếm hẳn đường đi. Từ Cảnh Nhiên lại sao nữa đây, còn ngồi trước cửa như vậy, không phải định làm gì tôi chứ?
Tôi ngồi hõm xuống, dùng tay lây anh dậy. Nhưng mà anh ta không dậy còn nằm hẳn xuống đất, tôi tò mò sờ tráng anh ta, quả nhiên rất nóng, mặt anh ta cũng đỏ rực lên cả rồi. Bị bệnh nên đi bác sĩ sao lại ngồi trước cửa phòng tôi?
Tôi hừ lạnh một tiếng, thật sự là anh ta cũng quá tự tin đi "Từ Cảnh Nhiên"
Anh ta nhìn tôi, cười "Có phải nhớ tôi quá hay không? Mới gặp tôi thôi lại gọi thẳng tên tôi như vậy"
"Nói thẳng vấn đề"
Anh ta cười thật lớn, không gặp anh bao lâu rồi... bao lâu nhỉ? Chính là ba trăm ba mươi hai ngày, sáu giờ. Anh ta đã ra dáng một người đàn ông rồi, không còn vẻ ngoài bị tôi lầm tưởng là con gái nữa
"Thay đổi quá lớn, tôi nhớ một năm trước cô nói còn nhiều hơn số lần tôi uống nước" anh ta chau mày, cười một cái
Tôi im lặng không nói gì, không cần anh ta phải nói tôi đã biết mình thay đổi những gì, tôi có thể nhận ra được.
"Thôi được rồi, đây là bản hồ sơ mới, cô cứ lựa chọn đi" anh nói, cầm trên tay một sắp tài liệu đi thẳng vào nhà đưa cho tôi
Tôi nhìn anh ta hồi lâu, thật sự là chịu hết nổi rồi, tôi nói "Tôi không muốn đổi, tên đó không đổi được"
Anh ta chau mày "Cô đã từng hứa--"
"Tôi không có ý định đổi tên, chỉ là lúc đó tôi gặp rắc rối vì chuyện cá nhân của mình, nhưng mà hiện giờ... tôi còn phải kiếm anh trai mình, tôi không thể đổi" tôi mặt đầy tâm sự, ánh mắt chứa một chút đau thương nhưng chỉ là thoáng qua
Anh ta nhìn tôi thở dài, nói "Tôi đã liệu trước được việc này, cô có thể giữ tên nhưng mà cái quá khứ đó của cô thì không được giữ, cũng không được nhớ"
Anh ta đột nhiên trở lạnh, tôi cũng không nói gì thêm, chỉ vỏn vẹn gật đầu. Anh ta liệu có phải đang lo lắng cho tôi không? Tôi không muốn biết cũng chẳng cần biết
Nhịp chân của anh ta càng gần tôi hơn rồi, đột nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó chạm vào tóc tôi
"Đẹp hơn rồi, cũng đã cao hơn rồi, tóc cũng dài ra rồi và thay đổi rồi... tất cả thứ đó điều là những gì tôi muốn. Cô rất giỏi" nhẹ nhàng nâng cánh tay vuốt lấy tóc tôi
Tôi không gặp anh ta khá lâu rồi nên lại gần nhau có đôi chút xa lạ, chỉ là giọng nói cũng anh ta làm tôi cảm thấy có chút thân thuộc, có lẽ do những ngày ở Anh tôi tâm sự với Từ Cảnh Nhiên qua điện thoại nên mới có cảm giác như vậy
Tôi lại để mặc anh ta vuốt tóc, cánh môi nhẹ nhàng nhếch lên. Từ Cảnh Nhiên thuận lợi vòng tay ngang eo, giật lấy tôi vào lòng, anh ta nói "Chào mừng trở về. Tôi rất nhớ cô"
Tôi thở dài liền đẩy anh ra, tôi nói "Diễn rất sâu chủ tịch à!".
Anh chậc lưỡi, cau mày, xoay người đi thẳng ra ngoài không để lại lời nào. Anh ta là đang tức giận sao? Tôi không biết gì cả, cứ như vậy tôi mặc luôn anh ta
Tôi thu dọn lại đồ đạc ở đây, chỉ có cầm một bức ảnh của mẹ quên lấy đi thôi, rồi nhìn quanh căn phòng một lúc. Anh ta lúc nãy đi ra chưa được vài phút liền nhấn tin cho tôi, bảo tôi dọn hết đồ cần thiết anh ta sẽ đón tôi phía dưới
Tôi kéo vali xuống dưới từng bậc thang, cũng khá rắc rối trong cái màn sương lộng gió như thế này. Bóng dáng của một thân cao gầy đứng dựa vào chiếc xe Porsche đen sang trọng, ánh mắt khẽ động, chợt đi lại phía tôi
"Sao không gọi tôi?" anh ta bình tĩnh, nhìn chiếc vali nói
"Tôi có thể tự làm được" chuyện bình thường mà? Tôi vốn là làm được sao phải gọi cho anh? Thật sự rất muốn hỏi
Từ Cảnh Nhiên giựt vali qua tay mình, sau đó dùng lực kéo tay tôi đi. Tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe, suốt chặn đường về biệt thự không nói không hành động
Từ Cảnh Nhiên im lặng bước vào trong, tôi nhẹ nhàng đi theo phía sau. Vào đến nơi, anh ta liếc nhìn tôi rồi quay sang hướng tới ghế sofa, tôi liền đến đó ngồi xuống. Anh ta đi vào trong lấy ra một tách nước nóng đưa cho tôi
"Tôi sẽ nói vào vấn đề tôi đang nghĩ. Tôi đưa cô đi học ở Anh không phải là để cô thay đổi tính cách mà là thay đổi việc ăn nói, cô không cần kiệm lời khi ở bên cạnh tôi, hiểu không? Tôi chính là chỗ dựa vững chắc sau này cho cô. Nhưng mà có vẻ như cô lại muốn đi bộ hơn trong khi đã có xe có cảm thấy mình ngu ngốc không?"
Tôi coi như là hiểu ý anh ta đi, anh ta cũng được quá, ví mình như xe, ví tôi như đi bộ. Tôi cũng gật đầu một cái cho qua.
"5/1 sẽ chính thức tuyển thực tập sinh, cô phải chắc chắn rằng sẽ làm tốt những gì công ty đưa ra mà không phạm phải bất kì sai lầm nào" anh ta cười nhạt nhìn tôi
"Được, tôi sẽ không khiến anh thất vọng" từ lúc bị tổn thương về mặt tình cảm tôi đã không có tự tin với bản thân nữa, nhưng mà... là Từ Cảnh Nhiên đã làm cho tôi cảm thấy bản thân khác biệt với người khác
Anh ta bật dậy đi lại phía tôi, lấy bàn tay to đầy lực kéo tôi lên đi về phía căn phòng. Trước cửa phòng gắn một cái bảng nhỏ, hình như trên đó ghi là 'Tzy Iba', tôi thậm chí nhìn qua còn chẳng biết đó là gì nữa, cái gì mà Iba? Từ đó có nghĩa gì?
Tôi định quay qua hỏi anh ta nhưng mà anh ta dẫn tôi tới cửa xong lại biến mất...
Mở cửa ra, tôi thật sự là điên mất rồi, anh ta trang trí toàn màu hồng thôi, anh ta lầm rồi, tôi ghét màu hồng, tôi không thích nó. Nhưng mà đó là thành ý của anh ta, không nhận không được
Căn phòng rộng rãi, thoang thoảng mùi hương lavender nhẹ dịu, những thứ ở đây được trang trí rất tốt, lại thích hợp với tôi. Thích nhất vẫn là cửa sổ đối diện với chiếc giường, lại thêm kích cỡ rất to nhìn ra ngoài vừa đủ
Cũng rất tốt đi, rất thoải mái, quả thật quê hương vẫn là nơi thích hợp nhất. Tôi nghe quản lí nói, tuyển thực tập sinh ở công ty Từ Cảnh Nhiên rất rắc rối
Vòng ngoài đến vòng một chỉ lấy một trăm người mà thôi. Hằng năm biết bao nhiêu người đăng kí thành viên bởi lẽ vậy nên thường loại rất nhiều.
Cuộc sống lúc nào cũng khó khăn nên tôi chẳng muốn suy nghĩ nữa, mà sức hút của chiếc giường đúng là quá tàn bạo đi, tôi chỉ nhìn thôi đã liền muốn ngủ
Giấc ngủ của tôi thường rất tốt, mỗi lần ngủ điều tới sáng mới thức dậy, mặc người ta có kêu ca thế nào tôi cũng chẳng mảy may quan tâm họ. Mỗi lần quản lí kêu tôi dậy, đầu chị ấy liền bốc hỏa
-------17: 06'
"Tuyết Mạn cô có ăn hay không?" Từ Cảnh Nhiên đứng gần cửa phòng tôi quát to, tôi đã từng nói, dù ai kêu tôi cũng không thức, anh ta liền nhấn mạnh giọng một chút "Cô chết rồi à?"
Sự đáp trả của tôi đó chính là sự im lặng của không khí xung quanh.
Vốn giấc ngủ của tôi rất dài và bình yên nhưng mà hôm nay tôi lại mơ thấy một thứ, đó chính là mẹ tôi
Đó là lần đầu tôi cùng mẹ đi dạo biển. Thường thì bà bận bịu rất nhiều công việc, lại không chăm sóc, dạy dỗ tôi được nên rất thương yêu tôi
Lần đó bà dắt tay tôi cùng đi trên bãi biển, những hạt cát trắng li ti dính đầy vào đôi hài, thấy vậy bà ấy liền gỡ chúng ra rồi cầm trên tay. Đôi chân của bà lộ rõ xương, chai xạm. Còn đôi chân của tôi thì lại đầy thịt và hồng hào, sự khác biệt quá lớn giữa mẹ và tôi khiến tôi thấy buồn, dù lúc đó tôi mới chính tuổi nhưng mà tôi rất hiểu cảm giác và sự hi sinh trong lòng mẹ
Tôi giật mình bật người dậy, hơi thở cũng trở lộn xộn. Tôi thấy vậy liền nhanh chân bước ra ngoài lấy nước, ở trước cửa một thân hình to lớn đang chiếm hẳn đường đi. Từ Cảnh Nhiên lại sao nữa đây, còn ngồi trước cửa như vậy, không phải định làm gì tôi chứ?
Tôi ngồi hõm xuống, dùng tay lây anh dậy. Nhưng mà anh ta không dậy còn nằm hẳn xuống đất, tôi tò mò sờ tráng anh ta, quả nhiên rất nóng, mặt anh ta cũng đỏ rực lên cả rồi. Bị bệnh nên đi bác sĩ sao lại ngồi trước cửa phòng tôi?