Thấy vậy tôi liền đỡ anh ta về phòng, phòng anh ta đơn giản hơn tôi rất nhiều và cũng có vẻ không được ấm áp như tôi. Tôi là lần đầu tiên thấy căn phòng này... mà thật sự nó rất rộng, nhưng mà đồ dùng anh ta để không nhiều, chỉ vỏn vẹn vài đồ dùng cá nhân mà thôi
Đặt anh ta lên giường, tôi liền đi ra ngoài lấy một bát nước ấm rồi nhún khăn vào đắp lên tráng anh ta. Vốn vỉ tôi biết chăm sóc người bệnh là bởi vì lúc nhỏ tôi thường hay bệnh mà mẹ tôi lại không ở bên cạnh nên chỉ còn cách tự thân giải quyết
Anh ta to lớn như vậy mà lại bệnh như vầy chắc chắn rất mệt đi. Bụng tôi rên lên từng hồi, đồ ăn anh ta đã để sẵn trên bàn, toàn những món rau, canh tôi ăn hằng ngày, thật sự rất không thích nhưng mà dù không thích cũng phải nuốt cho hết vào bụng không thì lại làm phiền giấc ngủ
Ăn xong tôi lấy vài viên thuốc đưa vào miệng anh ta, ly nước cầm trên tay cứ như vậy mà trút xuống Hình như là tôi lỡ tay mất rồi, có khi nào anh ta sẽ bị sặc chết không? Tôi liền đặt anh ta xuống, giọt nước nhỏ từ trong miệng chảy ra, tôi lấy tay chùi đi giúp.
Cánh môi nhợt nhạt, khô ráp, có lẽ do nóng nên mới như vậy, tôi cũng không ngần ngại dùng nước bôi lên cánh môi anh ta.
------Tối
Tôi vì phải ra vào nhà để thay khăn cho anh ta mà mệt đến lã người, không biết anh ta xây căn biệt thự lớn như vậy để làm gì, đi ra đi vào mất thời gian hơn là đi dạo con đường lớn ở Anh nữa. Tôi đứng bên cạnh giường nhìn anh ta một hồi rồi ngồi xuống, không lâu sau lại bị giấc ngủ chi phối nên đánh luôn một giấc ngay bên cạnh
Sáng sớm tinh mơ, nắng chói chang len lõi qua cửa kính nhỏ, tiếng chim ríu rít ngoài sân. Gương mặt anh ta được nắng làm nổi bật, riêng cái tấm lưng của tôi đang đoán lấy cái nắng rắt của buổi sáng, rất nóng
Tiếng ưm bắt đầu vang lên, anh ta hình như đã khỏi hẳn rồi, đúng là đàn ông, đề kháng tốt chỉ mới một đêm lại có thể khỏi nhanh như vậy, thật sự nếu có thể chọn lựa giới tính tôi chắc chắn sẽ chọn làm đàn ông để không phải đau khổ
Chốc lát đôi mắt đen trong trẻo đó của anh mở ra, trong nó giống như một viên ngọc trai đen ở tận cùng đại dương vậy, sâu thẩm khó đoán. Theo bản năng anh nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng hẳn trên người tôi, nhìn một chút anh ngồi dậy, nghe thấy tiếng động tôi cũng bất giấc mở mắt ra
Từ Cảnh Nhiên nhìn tôi một chút, liền hỏi “Sao cô lại ở trong phòng tôi?”. Tôi nghe xong câu này không kịp phản ứng nữa, tôi đã tốn cả đêm chăm sóc cho anh mà anh lại hỏi tôi vì sao ở đây? Tôi muốn giải thích nhưng lại không muốn nói
“Anh bị sốt, cần phải chăm sóc” tôi bình tĩnh ngồi dậy nói vài tiếng
Nghe đến đây đầu Từ Cảnh Nhiên có chút choáng váng, anh ta thậm chí còn không nghĩ ra là mình sẽ bị bệnh, mà lại trước mặt cô, thật sự anh cảm thấy rất mất mặt. Mặt dần đỏ, anh nói “Cô đã chăm sóc tôi sao?”
Tôi giật mình, rất muốn nói với anh ta rằng, nếu không phải đây là nhà của anh tôi đã không quan tâm rồi. Tôi xoay người đi ra ngoài, chợt dừng lại, nhẹ quay đầu nhìn vào anh ta, tôi nói “Anh nghĩ là ai?”. Nhà này không có giúp việc đâu, anh có thể nói là ai? Anh ta sao lại càng ngày càng nói năng không hợp lí như vậy, tôi liền không quan tâm thông thả bước ra ngoài…
Anh đang ngồi suy nghĩ, thật ra hôm qua anh có thấy Tuyết Mạn nhưng mà chỉ nghĩ là bản thân nằm mơ không ngờ lại là thật. Cô chăm sóc anh từ tối hôm qua, anh có cảm giác cánh môi hơi ướt át, lành lạnh cộng với ngón tay nhỏ nhắn chuyển động trên môi anh. Suy nghĩ lại thì mất mặt vô cùng, hôm qua vì chờ Tuyết Mạn ngoài cửa mà bị gió độc làm bệnh… thật muốn nghĩ rằng như vậy
Căn nhà yên ắng một lúc, anh thay đồ xong liền chạy qua đập cửa phòng cô, cô đang ngủ không thể nghe thấy đựơc, anh liền dùng chân đạp bung cửa, cánh cửa đắt giá bị anh một cước đá văng. Anh đi vào trong, hai tay vịnh vào vai cô lắc mấy cái, anh nói “Hôm nay là ngày đăng kí, cô mà không dậy thì khỏi tìm người thân nữa”. Anh thật sự quá tàn bạo rồi, mỗi lần tức giận điều bốp tay cô
Tôi nghe vậy liền mở mắt, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Xem ra Từ Cảnh Nhiên hôm nay có độc chiêu rồi
Tôi thay đồ mất không ít thời gian, tôi đến cả trang điểm cũng không kịp chỉ còn cách quẹt vài đường son cho có sắc hồng để gương mặt không quá nhợt nhạt thôi, vì hiện tại thời gian cũng trễ quá rồi. Tôi đem theo một cái bốp đen nhỏ, quải trên vai, rồi chạy xọc ra xe
Tôi và anh ta hai người cùng đi trên một chiếc xe nhưng mà đến miệng cũng chẳng nói với nhau... anh ta dừng xe lại, nói "Ăn sáng không?"
Tôi nhìn anh ta chớp mắt vài cái, miệng định nói nhưng anh ta đã mở xe đi ra ngoài rồi. Tôi thở dài một cái, anh ta hỏi tôi làm gì? Chưa kịp trả lời đã quyết định. Tôi cũng mở cửa xe đi ra, thì ra nơi anh ta dừng lại là một nhà hàng, khách không đông đúc nhưng cái này nhà hàng này khá là lớn đấy
Đi theo anh ta ngồi vào một bàn cạnh cửa kính, ở dưới là những khớm hoa cỏ nhỏ nhắn đáng yêu
Phục vụ cầm trên tay quyển menu ra đến nơi, anh ta liền nhận lấy nó. Món đầu tiên anh ta gọi không gì khác chính là salad chua, món thứ hai là cá hồi sốp chanh,... hầu như tòan bộ điều dành cho tôi thì phải, mấy món này ít calo lại mau no bụng, không phải là cố ý gọi cho tôi chứ?
Sau một hồi chờ đợi, phục vụ bưng thức ăn ra, đặt xuống kèm theo lời nói như thường chúc quý khách ngon miệng. Anh ta lại nhìn chằm chằm tôi nói "Ăn đi, tất cả đều cho cô"
"Anh không ăn à?" tôi đã có câu trả lời rồi... anh ta và quản lý chẳng khác gì nhau cả, cứ dắt tôi đi ăn là lại cho tôi toàn ăn rau củ.
Anh ta gọn gàng trả lời duy nhất một từ 'ăn'
Tôi ngậm ngùi ăn từng miếng vào miệng, anh ta cũng vậy không khác gì tôi nhưng có vẻ anh ta ăn uống khá bình tĩnh, dù tôi đã ăn suốt mười mấy tháng nhưng vẫn cảm thấy ngán ngẩm đến mệt cả người.
Anh ta đặt nĩa xuống, lấy khăn chùi miệng, nhìn tôi. Anh nói "Ăn xong rồi, thì đi với tôi. Còn ba mươi phút nữa mới kết thúc giờ đăng kí nên còn thời gian vừa đủ để đến đó"
Tôi gật đầu...
Ở ngoài công ty nhìn vào phải nói là rất rất đông các bạn trẻ, nhìn thoáng qua thấy rất nhiều học sinh trung học với hình thể và gương mặt độc đáo
Anh ta quá giỏi, mới hơn một năm anh ta có thể làm công ty được chú ý nhiều đến như vậy, quả thật là không tận mắt chứng kiến thì không thể tin được. Nhìn lượng người ở đây không dưới con số một ngàn...
"Tôi không thể vào cùng với cô" anh ta vịnh chặt vô lăng xe, nhìn về phía trước
Tôi thấy vậy cũng hiểu rõ được là anh ta sợ tôi sẽ có scandal tình ái, sẽ làm mất hình tượng khi chưa kịp tỏa sáng trên sân khấu. Nếu anh ta không nói tôi cũng sẽ nói, chỉ là đợi coi ai nói trước thôi
Đặt anh ta lên giường, tôi liền đi ra ngoài lấy một bát nước ấm rồi nhún khăn vào đắp lên tráng anh ta. Vốn vỉ tôi biết chăm sóc người bệnh là bởi vì lúc nhỏ tôi thường hay bệnh mà mẹ tôi lại không ở bên cạnh nên chỉ còn cách tự thân giải quyết
Anh ta to lớn như vậy mà lại bệnh như vầy chắc chắn rất mệt đi. Bụng tôi rên lên từng hồi, đồ ăn anh ta đã để sẵn trên bàn, toàn những món rau, canh tôi ăn hằng ngày, thật sự rất không thích nhưng mà dù không thích cũng phải nuốt cho hết vào bụng không thì lại làm phiền giấc ngủ
Ăn xong tôi lấy vài viên thuốc đưa vào miệng anh ta, ly nước cầm trên tay cứ như vậy mà trút xuống Hình như là tôi lỡ tay mất rồi, có khi nào anh ta sẽ bị sặc chết không? Tôi liền đặt anh ta xuống, giọt nước nhỏ từ trong miệng chảy ra, tôi lấy tay chùi đi giúp.
Cánh môi nhợt nhạt, khô ráp, có lẽ do nóng nên mới như vậy, tôi cũng không ngần ngại dùng nước bôi lên cánh môi anh ta.
------Tối
Tôi vì phải ra vào nhà để thay khăn cho anh ta mà mệt đến lã người, không biết anh ta xây căn biệt thự lớn như vậy để làm gì, đi ra đi vào mất thời gian hơn là đi dạo con đường lớn ở Anh nữa. Tôi đứng bên cạnh giường nhìn anh ta một hồi rồi ngồi xuống, không lâu sau lại bị giấc ngủ chi phối nên đánh luôn một giấc ngay bên cạnh
Sáng sớm tinh mơ, nắng chói chang len lõi qua cửa kính nhỏ, tiếng chim ríu rít ngoài sân. Gương mặt anh ta được nắng làm nổi bật, riêng cái tấm lưng của tôi đang đoán lấy cái nắng rắt của buổi sáng, rất nóng
Tiếng ưm bắt đầu vang lên, anh ta hình như đã khỏi hẳn rồi, đúng là đàn ông, đề kháng tốt chỉ mới một đêm lại có thể khỏi nhanh như vậy, thật sự nếu có thể chọn lựa giới tính tôi chắc chắn sẽ chọn làm đàn ông để không phải đau khổ
Chốc lát đôi mắt đen trong trẻo đó của anh mở ra, trong nó giống như một viên ngọc trai đen ở tận cùng đại dương vậy, sâu thẩm khó đoán. Theo bản năng anh nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng hẳn trên người tôi, nhìn một chút anh ngồi dậy, nghe thấy tiếng động tôi cũng bất giấc mở mắt ra
Từ Cảnh Nhiên nhìn tôi một chút, liền hỏi “Sao cô lại ở trong phòng tôi?”. Tôi nghe xong câu này không kịp phản ứng nữa, tôi đã tốn cả đêm chăm sóc cho anh mà anh lại hỏi tôi vì sao ở đây? Tôi muốn giải thích nhưng lại không muốn nói
“Anh bị sốt, cần phải chăm sóc” tôi bình tĩnh ngồi dậy nói vài tiếng
Nghe đến đây đầu Từ Cảnh Nhiên có chút choáng váng, anh ta thậm chí còn không nghĩ ra là mình sẽ bị bệnh, mà lại trước mặt cô, thật sự anh cảm thấy rất mất mặt. Mặt dần đỏ, anh nói “Cô đã chăm sóc tôi sao?”
Tôi giật mình, rất muốn nói với anh ta rằng, nếu không phải đây là nhà của anh tôi đã không quan tâm rồi. Tôi xoay người đi ra ngoài, chợt dừng lại, nhẹ quay đầu nhìn vào anh ta, tôi nói “Anh nghĩ là ai?”. Nhà này không có giúp việc đâu, anh có thể nói là ai? Anh ta sao lại càng ngày càng nói năng không hợp lí như vậy, tôi liền không quan tâm thông thả bước ra ngoài…
Anh đang ngồi suy nghĩ, thật ra hôm qua anh có thấy Tuyết Mạn nhưng mà chỉ nghĩ là bản thân nằm mơ không ngờ lại là thật. Cô chăm sóc anh từ tối hôm qua, anh có cảm giác cánh môi hơi ướt át, lành lạnh cộng với ngón tay nhỏ nhắn chuyển động trên môi anh. Suy nghĩ lại thì mất mặt vô cùng, hôm qua vì chờ Tuyết Mạn ngoài cửa mà bị gió độc làm bệnh… thật muốn nghĩ rằng như vậy
Căn nhà yên ắng một lúc, anh thay đồ xong liền chạy qua đập cửa phòng cô, cô đang ngủ không thể nghe thấy đựơc, anh liền dùng chân đạp bung cửa, cánh cửa đắt giá bị anh một cước đá văng. Anh đi vào trong, hai tay vịnh vào vai cô lắc mấy cái, anh nói “Hôm nay là ngày đăng kí, cô mà không dậy thì khỏi tìm người thân nữa”. Anh thật sự quá tàn bạo rồi, mỗi lần tức giận điều bốp tay cô
Tôi nghe vậy liền mở mắt, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Xem ra Từ Cảnh Nhiên hôm nay có độc chiêu rồi
Tôi thay đồ mất không ít thời gian, tôi đến cả trang điểm cũng không kịp chỉ còn cách quẹt vài đường son cho có sắc hồng để gương mặt không quá nhợt nhạt thôi, vì hiện tại thời gian cũng trễ quá rồi. Tôi đem theo một cái bốp đen nhỏ, quải trên vai, rồi chạy xọc ra xe
Tôi và anh ta hai người cùng đi trên một chiếc xe nhưng mà đến miệng cũng chẳng nói với nhau... anh ta dừng xe lại, nói "Ăn sáng không?"
Tôi nhìn anh ta chớp mắt vài cái, miệng định nói nhưng anh ta đã mở xe đi ra ngoài rồi. Tôi thở dài một cái, anh ta hỏi tôi làm gì? Chưa kịp trả lời đã quyết định. Tôi cũng mở cửa xe đi ra, thì ra nơi anh ta dừng lại là một nhà hàng, khách không đông đúc nhưng cái này nhà hàng này khá là lớn đấy
Đi theo anh ta ngồi vào một bàn cạnh cửa kính, ở dưới là những khớm hoa cỏ nhỏ nhắn đáng yêu
Phục vụ cầm trên tay quyển menu ra đến nơi, anh ta liền nhận lấy nó. Món đầu tiên anh ta gọi không gì khác chính là salad chua, món thứ hai là cá hồi sốp chanh,... hầu như tòan bộ điều dành cho tôi thì phải, mấy món này ít calo lại mau no bụng, không phải là cố ý gọi cho tôi chứ?
Sau một hồi chờ đợi, phục vụ bưng thức ăn ra, đặt xuống kèm theo lời nói như thường chúc quý khách ngon miệng. Anh ta lại nhìn chằm chằm tôi nói "Ăn đi, tất cả đều cho cô"
"Anh không ăn à?" tôi đã có câu trả lời rồi... anh ta và quản lý chẳng khác gì nhau cả, cứ dắt tôi đi ăn là lại cho tôi toàn ăn rau củ.
Anh ta gọn gàng trả lời duy nhất một từ 'ăn'
Tôi ngậm ngùi ăn từng miếng vào miệng, anh ta cũng vậy không khác gì tôi nhưng có vẻ anh ta ăn uống khá bình tĩnh, dù tôi đã ăn suốt mười mấy tháng nhưng vẫn cảm thấy ngán ngẩm đến mệt cả người.
Anh ta đặt nĩa xuống, lấy khăn chùi miệng, nhìn tôi. Anh nói "Ăn xong rồi, thì đi với tôi. Còn ba mươi phút nữa mới kết thúc giờ đăng kí nên còn thời gian vừa đủ để đến đó"
Tôi gật đầu...
Ở ngoài công ty nhìn vào phải nói là rất rất đông các bạn trẻ, nhìn thoáng qua thấy rất nhiều học sinh trung học với hình thể và gương mặt độc đáo
Anh ta quá giỏi, mới hơn một năm anh ta có thể làm công ty được chú ý nhiều đến như vậy, quả thật là không tận mắt chứng kiến thì không thể tin được. Nhìn lượng người ở đây không dưới con số một ngàn...
"Tôi không thể vào cùng với cô" anh ta vịnh chặt vô lăng xe, nhìn về phía trước
Tôi thấy vậy cũng hiểu rõ được là anh ta sợ tôi sẽ có scandal tình ái, sẽ làm mất hình tượng khi chưa kịp tỏa sáng trên sân khấu. Nếu anh ta không nói tôi cũng sẽ nói, chỉ là đợi coi ai nói trước thôi