Đợi ít phút, phục vụ đem thức ăn ra đặt lên bàn. Một bên mỳ một bên sốt đen và đĩa kim chi nhỏ, tôi nhìn một chút liền bắt đầu trộn lên... quả nhiên âm thanh của mỳ tương đen khi trộn thật là làm đầu tôi choáng váng
Nhẫn nhịn cầm đũa gắp một chút đưa lên miệng, một chút nữa đã tới miệng rồi nhưng dừng đũa lại, mặt trong giây lát tái đến trắng bệt. Sắp nôn ra rồi, quả là không nuốt nổi cái món này
Tôi oẹ vài tiếng, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, xả hết mấy thứ vừa ăn lúc sáng, đúng ra không nên ăn... lại tự chuốc phiền phức vào người rồi. Giải quyết xong tôi đi ra ngoài nhìn vào gương, lòng có chút bất ngờ, mắt tôi đỏ lên len lỏi trên mi vài giọt nước mắt. Lâu rồi tôi chưa cảm nhận được mấy giọt nước mắt mặn chát này, quả là không vui
Đột nhiên nhớ lại cái cảnh trộn gắp mỳ đưa lên miệng, cổ họng lại nghẹn muốn nôn ra
"Tzy cậu không sao chứ?" Soo Min chạy vào, nhìn quanh rồi dừng hẳn trên người tôi. Gương mặt bộc bạch lộ vài phần mệt mỏi, hơi thở cô ấy có chút vội vàng
Thấy vậy, tôi lắc đầu tỏ ý không sao...
Như vậy hai chúng tôi cùng đi ra ngoài, tôi quay người lại nói với Soo Min "Mình không ăn nữa, cậu ăn một mình không sao chứ?"
Soo Min lắc đầu "Không sao đâu, bây giờ anh mình đang ở ngoài công ty, tiện thể mình có thể nhờ anh ấy đưa cậu về cùng"
"Không sao, mình có thể--"
"Đừng nói nữa, mình biết cậu muốn nói gì nhưng để mình đưa cậu về, thời gian qua cậu giúp đỡ cho mình rất nhiều, coi như là trả ơn cho cậu" cô ấy lại đột nhiên chín chắn hơn rồi, có lẽ cũng không tồi
Đành đồng ý vậy, như vậy cũng chẳng sao...
Đi thẳng ra ngoài, Soo Min giựt tay tôi lên kéo ra ngoài. "Anh hai!" cô ấy hét lên, tay vẫy vẫy mừng rỡ nhìn ra phía ngoài
"Anh hai, anh đợi em lâu rồi, em xin lỗi" cô cuối người một chút, lại nói tiếp "Đây là Tzy! Cô ấy là bạn thân em, hôm nay cô ấy không khoẻ nên em muốn đưa cô ấy về, anh không ngại chứ?"
Nhất thời bị loi đi nên chưa kịp nhìn thấy. Ánh mắt tôi đảo qua một chút, liền chạm tới mắt anh ta rồi, thấy vậy tôi liền chào hỏi "Chào anh, tôi là bạn của Soo Min, rất vui được gặp anh" vừa nói tôi vừa đồng thời đưa tay ra
Tuy có hơi bất ngờ nhưng anh ta nhìn thấy liền đáp lại tay, "Chào em, anh là Min Young"
Soo Min cũng có vẻ hơi bất ngờ một chút, Min Young là ca sĩ có sức ảnh hưởng, đồng thời nổi tiếng khắp Châu Á mà cô lại tự nhiên bắt tay anh như vậy, có phải là có vấn đề gì hay không, ít nhất trong lúc này chính là suy nghĩ của Soo Min
"Em không biết anh sao?" Min Young hơi nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi thẳng cô
Tôi ngẩn người ra một chút, thời gian gần đây bản thân tôi chỉ mới về nước hỏi tôi biết ai không thì đừng hỏi còn hơn, tôi đáp lại "Anh là?"
Soo Min mở tròn mắt nhìn tôi, cô ấy bốp chặt cánh tay tôi, "Anh ấy là Towl, cậu thật sự không biết sao? Rất nổi tiếng mà"
Towl là ai? Tôi làm sao biết được, càng nói càng choáng. Cái gì ở đây cũng đều trở nên mới mẽ như vậy thích ứng chưa kịp nữa, làm sao còn tâm trạng quan tâm đến truyện khác
Min Young kéo tay Soo Min lại, trừng mắt lớn một chút, cười nói "Anh là người bình thường, không có gì nổi bật đâu"
Tôi vâng một tiếng rồi bỏ qua, đi nhờ xe về. Min Young đưa Soo Min về trước, sau đó một mình đưa tôi về nhà
Trên đường đi về hai người không nói với nhau câu nào, đột ngột Min Young bỏ tay khỏi vô lăng xe rồi quay đầu nhìn tôi, anh ta mở miệng “Tới rồi. Ngữ điệu có chút dịu dàng, nếu anh ta là ca sĩ như lời Soo Min nói thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu thích, tôi định mở cửa bước ra, anh ta nắm cổ tay tôi lại, “Cô đừng giả vờ nữa, chẳng lẽ cô thật sự không biết tôi là ai?”
Tôi nhìn anh ta rồi ngây ngốc một lúc, khóe môi có hơi nhếch lên, tôi thẳng thừ đưa lời khẳng định “Sao tôi có thể biết anh! Tôi mới từ Anh về cách đây không lâu, đến nơi đây có bao nhiêu là thứ tôi còn chưa biết được hết. Nhưng mà…nếu như anh muốn thì thật sự xin lỗi vì đã không nhận ra anh”. Quả thật là đến nghĩ điều đó tôi còn chưa nghĩ đến nhưng nếu đã muốn biết như vậy tôi sẽ diễn một màn ‘mèo khóc chuột’ cho anh ta xem
Min Young nghe xong lòng thật sự khâm phục, không phải nói nếu như biết anh mà không muốn xin chụp hình hoặc kí tên tì quả là quá thiệt thòi quá ngu ngốc rồi. Nghĩ lại thì cũng không thấy lạ, Tuyết Mạn xinh đẹp như vậy, ăn nói lại lịch sự, bản thân còn không kiêu ngạo như một số người và quan trọng hơn nữa là không biết anh là ai không giở trò đeo bám, “Cô rất thú vị, Tzy”
Tôi hừ lạnh cắn mép môi, quay sang mở cửa xe bước ra ngoài. Đèn trước cửa cũng may là sáng rực không thì đã tối om một khu rồi, đi đứng cũng không tiện, nhưng mà ở trong căn biệt thự đèn rất sáng, có lẽ là anh ta hôm nay lại về nhà
…
Bước vào tới nhà, tôi thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa, hơi thở lại lúc ngắn lúc dài, theo cái tính tò mò đáng học hỏi từ tôi, tôi đã không ngần ngại mà đi về phía anh ta hỏi “Có chuyện gì sao?”
Từ Cảnh Nhiên nhìn lên, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ “Công ty cần một ca sĩ nữa hiện anh ta gần kết thúc hợp đồng với công ty quản lý và độ nổi tiếng rất cao, được rất nhiều người yêu thích, nếu có anh ta công ty sẽ rất thuận lợi cho việc ra mắt các gril groud và boy groud. Nhưng theo trưởng phòng nói thì anh ta là một người có tính cách khá ôn hòa dễ tiếp xúc lại không dễ tin tưởng, nên chưa có phản hồi nào cả”. Đưa tay lên tráng, thở dài, toạc ra một đoạn tâm sự trong lòng
Có lẽ việc của công ty khiến Từ Cảnh Nhiên khá mệt mỏi, nhưng đó là ước mơ của anh ta, nếu muốn điều đó thành sự thật thì cố gắng hiện tại không phải là vấn đề. Nhưng nếu bản thân tôi thật sự có thể giúp thì rất tốt, những thứ anh ta làm vì tôi, tôi chưa đền đáp được anh ta cái gì cả “Anh ta là ai?”
“Towl của KIV groud”
“Min Young?” tôi sựt nhớ, lúc nãy chẳng phải mình nói chuyện với anh ta sao? Anh ta còn có ý nói tôi nói dối nữa mà, thật sự là cái tên mặt đường đó sao?
Từ cảnh nhiên mở to mắt, rất bất ngờ liền hỏi “Sao cô biết anh ta? Trên mạng xã hội thông tin riêng tư hoàn toàn là tư liệu giả mà, fan cuồng của anh ta còn không biết, sao cô lại biết”
Tôi đưa tay lên môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Tình cờ thôi”
“Tôi không ngờ cô du học ở Anh không những tất cả đều phát tiển rõ ràng mà còn giỏi về ngoại giao, cô ăn nói quả nhiên rất tốt” âm thanh phát ra có chút gì đó vô tâm, anh nói cũng không sai, đưa cô qua Anh chỉ là để giỏi về nhạc thụât không ngờ lại phát triển luôn cả cái miệng, điều này quả thật có chút không vui
Tôi phì cười, mở giọng giễu cợt “Anh bảo quản lý rằng ‘Anh muốn tôi phát triển luôn về lời ăn tiếng nói và cách cư xử’ nên tôi chỉ là nghe lời anh thôi”
Anh ngơ ngác, phải chăng mình có nói như vậy? Rõ ràng anh dặn dò quản lý là dạy cho cô cách điều chỉnh cảm xúc xuống mức tối thiểu… chứ không phải là ‘ăn nói’ và ‘ứng xử’. Từ Cảnh Nhiên bật dậy từ ghế sofa, cầm điện thoại, tay di chuyển nhanh trên màn hình “Alo”
[ Vâng thưa chủ tịch, có chuyện gì vậy?]
Từ Cảnh Nhiên vừa cầm điện thoại, vừa đi ra ngoài sân. “Mấy tháng trước tôi bảo cô dạy cô ấy cách điều chỉnh cảm xúc của bản thân, rốt cuộc cô đã dạy cái gì?”
[ Chủ tịch nói thế nào thì tôi đã nói lại như thế ấy]
“Cái gì!? Anh… à không cô còn dám nói thế, tôi bảo cô dạy cô ấy như vậy chứ không phải điều chỉnh cách ăn nói, vốn cô ấy ăn nói rất lịch sự và từ tốn điều đó không cần phải học, giờ cô dạy thế nào? Cô nhìn xem, cô ấy đến nói chuyện còn làm biếng, rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy” Từ Cảnh Nhiên trút tất cả lửa giận lên đầu quản lý, chuyện lúc đó anh không bảo như vậy nhưng quản lý lại quen thói của paparazzi, toàn lập lại sai sự thật đó mới chính là cái sai lớn nhất
[ Xin lỗi chủ tịch! Tôi quả thật không cố ý, tôi dốt văn thuật nên có chút vấn đề về cách tường thuật lại mọi chuyện, nên chủ tịch à… đã qua rồi… chủ tịch cho qua luôn đi]
Nhớ đến là Từ Cảnh Nhiên tức giận đến không thể nào ngưng mắng chửi được, cứ nhìn cô lại ra như vậy. Cô nói với anh đôi lúc như người xa lạ, vỏn vẹn vài câu sao đó lại không nói tiếp, cái đầu và cái đuôi không hợp được lại với nhau nữa. Nói xong anh tắt điện thoại rồi đi vào nhà “Tôi muốn hỏi mấy ngày qua cô đã ăn gì?” tôi đứng trước bên cạnh bồn rửa mặt, anh ta đứng dựa vào sát dách hỏi
“Ăn thức ăn nhanh, mỳ ăn liền”
Từ Cảnh Nhiên nghe xong đầu lập tức biến thành một mảng tối, anh nói “Cái gì? Tôi dặn dò quản lý phải mua thức ăn cho cô, chẳng lẽ những ngày qua cô toàn ăn mấy thứ đó”
Nhẫn nhịn cầm đũa gắp một chút đưa lên miệng, một chút nữa đã tới miệng rồi nhưng dừng đũa lại, mặt trong giây lát tái đến trắng bệt. Sắp nôn ra rồi, quả là không nuốt nổi cái món này
Tôi oẹ vài tiếng, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, xả hết mấy thứ vừa ăn lúc sáng, đúng ra không nên ăn... lại tự chuốc phiền phức vào người rồi. Giải quyết xong tôi đi ra ngoài nhìn vào gương, lòng có chút bất ngờ, mắt tôi đỏ lên len lỏi trên mi vài giọt nước mắt. Lâu rồi tôi chưa cảm nhận được mấy giọt nước mắt mặn chát này, quả là không vui
Đột nhiên nhớ lại cái cảnh trộn gắp mỳ đưa lên miệng, cổ họng lại nghẹn muốn nôn ra
"Tzy cậu không sao chứ?" Soo Min chạy vào, nhìn quanh rồi dừng hẳn trên người tôi. Gương mặt bộc bạch lộ vài phần mệt mỏi, hơi thở cô ấy có chút vội vàng
Thấy vậy, tôi lắc đầu tỏ ý không sao...
Như vậy hai chúng tôi cùng đi ra ngoài, tôi quay người lại nói với Soo Min "Mình không ăn nữa, cậu ăn một mình không sao chứ?"
Soo Min lắc đầu "Không sao đâu, bây giờ anh mình đang ở ngoài công ty, tiện thể mình có thể nhờ anh ấy đưa cậu về cùng"
"Không sao, mình có thể--"
"Đừng nói nữa, mình biết cậu muốn nói gì nhưng để mình đưa cậu về, thời gian qua cậu giúp đỡ cho mình rất nhiều, coi như là trả ơn cho cậu" cô ấy lại đột nhiên chín chắn hơn rồi, có lẽ cũng không tồi
Đành đồng ý vậy, như vậy cũng chẳng sao...
Đi thẳng ra ngoài, Soo Min giựt tay tôi lên kéo ra ngoài. "Anh hai!" cô ấy hét lên, tay vẫy vẫy mừng rỡ nhìn ra phía ngoài
"Anh hai, anh đợi em lâu rồi, em xin lỗi" cô cuối người một chút, lại nói tiếp "Đây là Tzy! Cô ấy là bạn thân em, hôm nay cô ấy không khoẻ nên em muốn đưa cô ấy về, anh không ngại chứ?"
Nhất thời bị loi đi nên chưa kịp nhìn thấy. Ánh mắt tôi đảo qua một chút, liền chạm tới mắt anh ta rồi, thấy vậy tôi liền chào hỏi "Chào anh, tôi là bạn của Soo Min, rất vui được gặp anh" vừa nói tôi vừa đồng thời đưa tay ra
Tuy có hơi bất ngờ nhưng anh ta nhìn thấy liền đáp lại tay, "Chào em, anh là Min Young"
Soo Min cũng có vẻ hơi bất ngờ một chút, Min Young là ca sĩ có sức ảnh hưởng, đồng thời nổi tiếng khắp Châu Á mà cô lại tự nhiên bắt tay anh như vậy, có phải là có vấn đề gì hay không, ít nhất trong lúc này chính là suy nghĩ của Soo Min
"Em không biết anh sao?" Min Young hơi nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi thẳng cô
Tôi ngẩn người ra một chút, thời gian gần đây bản thân tôi chỉ mới về nước hỏi tôi biết ai không thì đừng hỏi còn hơn, tôi đáp lại "Anh là?"
Soo Min mở tròn mắt nhìn tôi, cô ấy bốp chặt cánh tay tôi, "Anh ấy là Towl, cậu thật sự không biết sao? Rất nổi tiếng mà"
Towl là ai? Tôi làm sao biết được, càng nói càng choáng. Cái gì ở đây cũng đều trở nên mới mẽ như vậy thích ứng chưa kịp nữa, làm sao còn tâm trạng quan tâm đến truyện khác
Min Young kéo tay Soo Min lại, trừng mắt lớn một chút, cười nói "Anh là người bình thường, không có gì nổi bật đâu"
Tôi vâng một tiếng rồi bỏ qua, đi nhờ xe về. Min Young đưa Soo Min về trước, sau đó một mình đưa tôi về nhà
Trên đường đi về hai người không nói với nhau câu nào, đột ngột Min Young bỏ tay khỏi vô lăng xe rồi quay đầu nhìn tôi, anh ta mở miệng “Tới rồi. Ngữ điệu có chút dịu dàng, nếu anh ta là ca sĩ như lời Soo Min nói thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu thích, tôi định mở cửa bước ra, anh ta nắm cổ tay tôi lại, “Cô đừng giả vờ nữa, chẳng lẽ cô thật sự không biết tôi là ai?”
Tôi nhìn anh ta rồi ngây ngốc một lúc, khóe môi có hơi nhếch lên, tôi thẳng thừ đưa lời khẳng định “Sao tôi có thể biết anh! Tôi mới từ Anh về cách đây không lâu, đến nơi đây có bao nhiêu là thứ tôi còn chưa biết được hết. Nhưng mà…nếu như anh muốn thì thật sự xin lỗi vì đã không nhận ra anh”. Quả thật là đến nghĩ điều đó tôi còn chưa nghĩ đến nhưng nếu đã muốn biết như vậy tôi sẽ diễn một màn ‘mèo khóc chuột’ cho anh ta xem
Min Young nghe xong lòng thật sự khâm phục, không phải nói nếu như biết anh mà không muốn xin chụp hình hoặc kí tên tì quả là quá thiệt thòi quá ngu ngốc rồi. Nghĩ lại thì cũng không thấy lạ, Tuyết Mạn xinh đẹp như vậy, ăn nói lại lịch sự, bản thân còn không kiêu ngạo như một số người và quan trọng hơn nữa là không biết anh là ai không giở trò đeo bám, “Cô rất thú vị, Tzy”
Tôi hừ lạnh cắn mép môi, quay sang mở cửa xe bước ra ngoài. Đèn trước cửa cũng may là sáng rực không thì đã tối om một khu rồi, đi đứng cũng không tiện, nhưng mà ở trong căn biệt thự đèn rất sáng, có lẽ là anh ta hôm nay lại về nhà
…
Bước vào tới nhà, tôi thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa, hơi thở lại lúc ngắn lúc dài, theo cái tính tò mò đáng học hỏi từ tôi, tôi đã không ngần ngại mà đi về phía anh ta hỏi “Có chuyện gì sao?”
Từ Cảnh Nhiên nhìn lên, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ “Công ty cần một ca sĩ nữa hiện anh ta gần kết thúc hợp đồng với công ty quản lý và độ nổi tiếng rất cao, được rất nhiều người yêu thích, nếu có anh ta công ty sẽ rất thuận lợi cho việc ra mắt các gril groud và boy groud. Nhưng theo trưởng phòng nói thì anh ta là một người có tính cách khá ôn hòa dễ tiếp xúc lại không dễ tin tưởng, nên chưa có phản hồi nào cả”. Đưa tay lên tráng, thở dài, toạc ra một đoạn tâm sự trong lòng
Có lẽ việc của công ty khiến Từ Cảnh Nhiên khá mệt mỏi, nhưng đó là ước mơ của anh ta, nếu muốn điều đó thành sự thật thì cố gắng hiện tại không phải là vấn đề. Nhưng nếu bản thân tôi thật sự có thể giúp thì rất tốt, những thứ anh ta làm vì tôi, tôi chưa đền đáp được anh ta cái gì cả “Anh ta là ai?”
“Towl của KIV groud”
“Min Young?” tôi sựt nhớ, lúc nãy chẳng phải mình nói chuyện với anh ta sao? Anh ta còn có ý nói tôi nói dối nữa mà, thật sự là cái tên mặt đường đó sao?
Từ cảnh nhiên mở to mắt, rất bất ngờ liền hỏi “Sao cô biết anh ta? Trên mạng xã hội thông tin riêng tư hoàn toàn là tư liệu giả mà, fan cuồng của anh ta còn không biết, sao cô lại biết”
Tôi đưa tay lên môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Tình cờ thôi”
“Tôi không ngờ cô du học ở Anh không những tất cả đều phát tiển rõ ràng mà còn giỏi về ngoại giao, cô ăn nói quả nhiên rất tốt” âm thanh phát ra có chút gì đó vô tâm, anh nói cũng không sai, đưa cô qua Anh chỉ là để giỏi về nhạc thụât không ngờ lại phát triển luôn cả cái miệng, điều này quả thật có chút không vui
Tôi phì cười, mở giọng giễu cợt “Anh bảo quản lý rằng ‘Anh muốn tôi phát triển luôn về lời ăn tiếng nói và cách cư xử’ nên tôi chỉ là nghe lời anh thôi”
Anh ngơ ngác, phải chăng mình có nói như vậy? Rõ ràng anh dặn dò quản lý là dạy cho cô cách điều chỉnh cảm xúc xuống mức tối thiểu… chứ không phải là ‘ăn nói’ và ‘ứng xử’. Từ Cảnh Nhiên bật dậy từ ghế sofa, cầm điện thoại, tay di chuyển nhanh trên màn hình “Alo”
[ Vâng thưa chủ tịch, có chuyện gì vậy?]
Từ Cảnh Nhiên vừa cầm điện thoại, vừa đi ra ngoài sân. “Mấy tháng trước tôi bảo cô dạy cô ấy cách điều chỉnh cảm xúc của bản thân, rốt cuộc cô đã dạy cái gì?”
[ Chủ tịch nói thế nào thì tôi đã nói lại như thế ấy]
“Cái gì!? Anh… à không cô còn dám nói thế, tôi bảo cô dạy cô ấy như vậy chứ không phải điều chỉnh cách ăn nói, vốn cô ấy ăn nói rất lịch sự và từ tốn điều đó không cần phải học, giờ cô dạy thế nào? Cô nhìn xem, cô ấy đến nói chuyện còn làm biếng, rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy” Từ Cảnh Nhiên trút tất cả lửa giận lên đầu quản lý, chuyện lúc đó anh không bảo như vậy nhưng quản lý lại quen thói của paparazzi, toàn lập lại sai sự thật đó mới chính là cái sai lớn nhất
[ Xin lỗi chủ tịch! Tôi quả thật không cố ý, tôi dốt văn thuật nên có chút vấn đề về cách tường thuật lại mọi chuyện, nên chủ tịch à… đã qua rồi… chủ tịch cho qua luôn đi]
Nhớ đến là Từ Cảnh Nhiên tức giận đến không thể nào ngưng mắng chửi được, cứ nhìn cô lại ra như vậy. Cô nói với anh đôi lúc như người xa lạ, vỏn vẹn vài câu sao đó lại không nói tiếp, cái đầu và cái đuôi không hợp được lại với nhau nữa. Nói xong anh tắt điện thoại rồi đi vào nhà “Tôi muốn hỏi mấy ngày qua cô đã ăn gì?” tôi đứng trước bên cạnh bồn rửa mặt, anh ta đứng dựa vào sát dách hỏi
“Ăn thức ăn nhanh, mỳ ăn liền”
Từ Cảnh Nhiên nghe xong đầu lập tức biến thành một mảng tối, anh nói “Cái gì? Tôi dặn dò quản lý phải mua thức ăn cho cô, chẳng lẽ những ngày qua cô toàn ăn mấy thứ đó”