Hôm nay không phải đi làm. Tuy rằng đã qua ngày mười lăm, nhưng tiết trời vẫn còn rất lạnh. Tôi bị anh buộc ở nhà, quấn chăn lại ngồi trên sô pha xem TV. Dọn dẹp phòng xong anh ra ngoài mua đồ ăn. Lúc chuẩn bị đóng cửa đột nhiên quay đầu lại.
“Trước khi anh về không được bỏ chăn ra, không được hạ thấp điều hòa, không được đến thư phòng, em có nghe không?”
Tôi cầm điều khiển ấn ấn vào cái, lười biếng nhìn anh.
“Nghe rồi, bà tám.”
Anh hừ một cái, đóng cửa ra ngoài.
Ngồi trên sô pha nhàm chán đổi kênh vài lần, nghe bên ngoài không còn tiếng động nữa, liền vứt chăn qua một bên. Nhưng nhớ tới lời uy hiếp của anh, lắc đầu cười khổ, lại quấn chăn vào.
Dường như ngay từ những ngày đầu tiên, anh đã không ngừng quan tâm đến sức khỏe của tôi.
Lúc đầu là đủ loại ngoại thương. Đánh nhau với người khác, bản thân không cẩn thận bị xước, thậm chí có lần bị sao quả tạ chiếu, đi ở lối dành cho người đi bộ cũng bị xe đụng văng xa cả mét. May mà né kịp nên tôi cũng không thương tổn gì, nhận 1000 đồng lái xe bồi thường rồi trở lại kí túc xá, không ghé bệnh viện. Anh đưa bông gòn cùng nước thuốc cho tôi giải quyết vết thương, ngồi một bên nghe tôi kể lại chuyện vừa xảy ra, dở khóc dở cười.
Sau khi rời khỏi trường học, tôi bắt đầu ra ngoài xã hội trưởng thành. Khi đó mới biết thì ra quy tắc đánh nhau là đơn giản nhất, tôi một quyền anh một quyền, ai nhiều đồng bọn hơn thì người đó thắng. Nhưng ngoài xã hội không giống vậy, đủ loại phiền phiền nhiễu nhiễu cùng các quy tắc ngầm làm cho hệ thống này càng trở nên phức tạp. Tôi đã chui đầu vào, không có lối thoát thân.
Tôi sẽ không nhận thua, tôi cũng chưa từng thua. Từ trước đến nay tôi vẫn to gan lớn mật, tùy tiện làm theo ý mình. Bị mắc mưu của một quản lý công ty lớn là chuyện có thể đoán được.
Thế nhưng sau khi ảnh chụp tôi và anh hôn nhau bị đăng lên báo, thấy được vẻ mặt mệt mỏi của anh, tự nhiên nhận ra, nếu ngay từ đầu tôi chịu nhận thua thì tốt biết mấy.
Anh không giống với tôi, tôi không thể để cho anh bị hủy hoại như vậy.
Anh là sinh viên ưu tú nhất của khoa y, 3 năm đại học được giáo viên chú ý, sẵn sàng đào tạo anh trở thành nhân tài, thậm chí ngay từ đầu anh đã nhận được thư mời của những bệnh viện lớn.
Tương lai của anh đang rộng mở, mà tôi thì ngược lại, ở trong cái xã hội u ám bại hoại này giãy dụa. Sau đó tôi giống như lúc trước, uống rượu, kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, thậm chí vì dính líu tới xã hội đen mà không ít lần bị cảnh sát tới tìm. Cả ngày tôi cứ ngây ngây ngốc ngốc, sống như cái xác không hồn. Không có tương lai, mà cũng chưa từng có, cái gì cũng chưa từng.
Gia đình đã sớm quen với thói buông thả của tôi, thậm chí cha đã từng nói, chỉ cần tôi không dính vào pháp luật, thích làm gì thì tùy. Họ đã không còn hy vọng gì vào tôi, mà tôi cũng chưa từng nghĩ phải làm thế nào để rạng rỡ tổ tông, với tôi chuyện này không có nghĩa lý gì.
Nhưng anh không giống tôi.
Với tôi mà nói, anh không giống.
Anh không có tôi có thể vẫn sống tốt, nhưng tôi không có anh, một ngày cũng không thể sống.
Cho nên tôi không thể buông tay anh.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói chúng ta tạm thời xa nhau, tôi phải nghĩ gì đây.
Tôi thuyệt đối không thể buông tay anh. Chết cũng không thể.
Khi đó nghe anh khuyên bảo tôi đã muốn phân rõ quan hệ với đám bạn bè chó má trước đây rồi, đã chuẩn bị làm việc nghiêm túc. Thế nhưng lại bị thằng cha kia quấy nhiễu, chuyện vốn dĩ chỉ có ba mẹ tôi và người nhà anh biết, nay cả làng cả xóm đều biết. Năm đó mọi người còn xa lạ với đồng tình luyến ái, khi nhắc tới sẽ nói vòng vo tam quốc, quan hệ của chúng tôi lập tức bị mọi người chỉ trích.
Chuyện này đối với tôi không thành vấn đề, nhưng với anh, không khác gì hủy diệt.
Tôi không thể để mọi chuyện xảy ra.
Anh hiểu tôi nghĩ gì, muốn tôi tình tĩnh lại. Tôi ngoài mặt đồng ý không làm việc gì thiếu suy nghĩ với anh, nhưng ngay hôm đó đã gọi cho một người phụ nữ hành nghề đặc biệt mà tôi quen từ mấy năm trước —- chính là quen ở trên giường. Tôi cho cô ấy mấy ngàn đồng, còn hứa sau khi nên chuyện sẽ cảm tạ nhiều hơn. Cô ấy rất quyến rũ, đàn ông mà thấy liền muốn lột hết quần áo. Thằng cha đó đương nhiên dính câu, vài ngày sau, bài báo liên quan đến vụ bê bối tình dục quanh co phức tạp của một quản lý công ty cao cấp với mấy tiểu thư xinh đẹp được đăng lên trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn, còn có cả ảnh đính kèm.
Anh không biết, thật ra muốn một người thân bại danh liệt rất đơn giản.
Khi hắn ta đang trong vụ bê bối không thể cứu vãn, dự án đầu tư mà hắn phụ trách bị vạch ra có sơ hở lớn, những người ghen ghét địa vị hắn ta còn công kích nói hắn có dã tâm phản bội công ty. Chuyện này đương nhiên là có công của tôi ngồi sửa lại mấy số liệu then chốt trong máy hắn. Nếu là bình thường, hắn sẽ phát hiện ra sai sót, nhưng lúc này còn đang lo thoát thân từ vụ bê bối, lơ là công việc là chuyện thường tình.
Mọi chuyện tiếp đó không cần tôi phải ra tay. Đối thủ cạnh tranh nhanh chóng đạp hắn xuống ngựa, công ty cao cấp không thể chỉ vì một viên quản lý mà mất đi hợp đồng, nên biến hắn thành người đỡ đạn, gánh chịu tất cả mọi hậu quả của việc đầu tư thất bại trong mắt mọi người.
“Rất đơn giản, đúng không?”
Khi tôi cười và nói với anh như thế, anh im lặng một lúc sau rồi tát tôi một cái thật mạnh.
Lòng tôi lạnh hẳn. Tôi lảo đảo đứng dậy, khập khiễng không biết mình nói gì.
Tôi đã sớm biết tôi và anh không cùng một con đường. Thế giới của anh rất trong sáng, còn thế giới của tôi rất u tối. Thế giới của anh ngập tràn hy vọng, còn thế giới của tôi chỉ có tuyệt vọng. Tôi xuất thân không kém nhưng học hành không tốt, còn anh tuy xuất thân không tốt nhưng vẫn phấn đấu nỗ lực. Anh quá tốt, tôi quá xấu, chúng tôi thuộc hai con đường khác biệt, chỉ vậy thôi.
“Em đi đây.”
Tôi nói.
“Ngày mai trước mặt báo chí em sẽ làm rõ quan hệ giữa hai chúng ta, anh nên gặp giáo sư giải thích một chút, đừng chậm trễ.”
Tôi cúi đầu đi ra ngoài, lại bị anh kéo lại. Anh giữ lấy mặt tôi, dùng sức hôn mạnh, một bên thì thào nói tôi là đồ ngốc.
Tôi quả thật là đồ ngốc, nếu thật sự muốn tốt cho anh, tôi nên rời xa anh từ sớm mới đúng. Tôi u uất nghĩ.
Nhưng anh lại nói: “Em nghĩ anh với em là quan hệ gì? Cần làm rõ cái gì với họ?”
Tôi vì sự buồn bực của anh mà khó hiểu.
“Chúng ta từng hôn nhau, từng ngủ với nhau, em nghĩ chúng ta có quan hệ gì?”
Tôi gạt đôi tay đang lần mò vào áo sơ mi của tôi xuống, có phần sững sờ.
Anh nhìn gương mặt tôi, thở dài.
“Anh yêu em, anh không thể sống thiếu em. Những lời này em muốn anh phải lặp lại bao nhiêu lần em mới tin?”
Tôi lặng im không nói, chỉ dùng sức ôm chặt lấy anh. Những lời này cho dù anh nói đi nói lại bao nhiêu lần, tôi vẫn không tin được. Nhưng dù tôi có không tin như thế nào, tôi cũng không muốn mất anh.
“Anh không phản đối em trả thù hắn, chỉ là không thích em nhúng tay vào, em cứ coi trời bằng vung như vậy, sẽ có ngày bị bắn chết. Em đừng tưởng em lợi hại mà không ai làm gì được em, đi sông sao có thể không ướt giày, lỡ như sau này có chuyện gì, em hối hận cũng không kịp. Hơn nữa không phải anh đã nói em đừng giao du với bọn họ nữa sao, em lần này lại… A….”
Nghe anh quát tháo giận dữ, tôi lại càng cố dùng răng cắn mạnh lên cơ bắp anh, lí nhí phản kháng: “Anh đúng là bà tám.”
Anh lay lay đầu tôi muốn kéo tôi ra, nhưng tôi lại càng cắn chặt, cho đến khi nghe được câu nói thật xin lỗi.
Tôi nhả răng ra, hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”
Anh vuốt tóc tôi, nghiêng đầu hôn lên mặt tôi.
“Lần trước anh không nên nói chúng ta xa nhau. Cho nên… Xin lỗi em. Sau này anh sẽ không nói thế nữa.”
Tôi gật đầu rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Tôi biết, tôi biết tất cả. Vì tôi, anh ở trước mặt giáo viên, bạn học, người nhà thừa nhận đã gặp rất nhiều áp lực. Những chuyện này tôi đều hiểu. Thế nhưng khi anh nói chúng tôi xa nhau đi, tôi thấy mình thật sự điên rồi.
Thật rõ ràng, cảm giác từng chút từng chút trở nên điên cuồng. Tôi nghĩ, nếu như lời anh nói không có chữ “tạm thời” trước chữ “xa nhau”, tôi chắc chắn sẽ điên thật.
Sau đó sẽ oanh oanh liệt liệt hủy diệt nhau.
Tựa như biết tôi nghĩ gì, anh từng nhịp từng nhịp vỗ lưng tôi, bên tai tôi nghiêm túc nói lần nữa: “Xin lỗi em, là anh sai.”
“Vốn là anh sai.”
Tôi cãi lại.
Anh cười rồi hôn lên môi tôi, chuyện này dần vào quá khứ.
Sau khi thực hiện lời hứa làm người nghiêm túc, cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Tôi đã sớm nhiễm thói dù không có vấn đề gì cũng dùng vũ lực và những thủ đoạn không đen không trắng để giải quyết, nhưng đau đầu hơn là, đến lúc này tôi mới nhận ra, trong cái thành phố này, trừ anh ra, tôi không có lấy một người để nói chuyện.
Tôi chưa hề có bạn bè. Hơn nữa tính khí quái lạ, thủ đoạn dư thừa, không có năng khiếu cảm thông cho người khác,vân vân và vân vân, nếu có ngày có người tự nguyện làm bạn với tôi thì thật lạ lùng.
Lúc nghĩ như vậy bỗng dưng nhớ đến anh, đời này tôi có thể gặp được anh, quả thật là may mắn.
Tôi nghe lời anh nói, thử đi tìm việc. Những công ty lớn biết chuyện không muốn tuyển tôi, trên người tôi đã có vết nhơ, báo chí đã làm quá rõ đến người thường cũng không thể gạt, họ sợ đưa tôi vào làm có ngày sẽ tự hại chính mình.
Tôi chỉ có thể đi làm công. Đầu tiên là rửa chén, tôi làm được hai ngày liền bỏ. Sau đó là bồi bàn, chịu không nổi những lời kêu đi réo đến inh ỏi, không được vài đã xin nghỉ. Phát tờ rơi, giao báo, giao sữa, rửa xe, cái gì cũng làm nhưng không có cái gì làm được lâu dài.
Nhưng thật ra có vài quán bar đồng tính ẩn trong lòng thành phố vẫn trộm liên hệ với tôi, có lẽ là do ngoại hình của tôi bắt mắt. Anh nghe tôi nói xong mặt tái mét, liên tục dặn dò tôi không được đến quán bar, tôi cười vui vẻ đồng ý.
Sau đó nhớ tới internet. Tôi mua một cái máy vi tính second-hand, đăng ký một trò chơi trực tuyến, trong vòng một tuần đã cho 3 nhân vật đạt tới cấp cao nhất, sau đó dẫn người đi đánh trang bị, cuối cùng cũng hạ được người nhất bảng.
Cuối tuần anh thấy tôi, bị tôi dọa nhảy dựng lên, sờ lên viền mắt đỏ hồng. Anh ôm tôi nghẹn ngào hỏi bao lâu rồi tôi không ngủ, tôi mập mờ trả lời có lẽ là hai ba ngày, anh vội tháo headphone của tôi xuống, để chén cơm trước mặt tôi. Anh biết tôi một khi đã nghiêm túc làm gì, sẽ không màng tới ăn uống.
Ngày đó ăn cơm xong, anh bế tôi lên giường ngủ, tôi vỗ vỗ bên cạnh, muốn anh bước đến. Chúng tôi ôm nhau, dùng thân nhiệt làm ấm người nhau, anh vuốt ve xương bả vai tôi, lặng thinh một lúc lâu mới nói: “Nếu không chúng ta đi vậy.”
Tôi mơ mơ màng màng không nghe rõ, anh nói tiếp: “Chúng ta rời khỏi nơi này, đến thành phố khác được không?”
Đến thành phố khác không ai biết đến chúng tôi, thế nhưng anh cũng phải biết, cho dù chúng ta giấu diếm thế nào, mối quan hệ này cũng sẽ bị bại lộ. Nếu có một thành phố không kỳ thị quan hệ của chúng ta, thì quốc gia đó cũng không tồn tại.
Tôi chôn mặt vào chăn, rầu rĩ đáp lời: “Anh không thể rời xa nơi này, em không thể rời xa anh.”
Bây giờ việc học của anh là quan trọng nhất, làm sao mà đi được? Một mình tôi, dù thế nào cũng không đồng ý đi đâu.
Vì thế chúng tôi chỉ có thể im lặng.
Nửa đêm đó đột nhiên tôi bị đau dạ dày. Anh ôm tôi vào bệnh viện, tôi nằm trên giường, mơ màng nghe tiếng bác sĩ trách móc, muốn anh đảm bảo tôi một ngày phải ăn đủ ba bữa, nếu không sẽ có ngày bị chảy máu dạ dày mà chết.
Khi đó tôi không để ý lắm, chỉ nghĩ là, ah, mấy hôm nay lo kiếm tiền hy sinh thân thể một chút vậy.
Lần đó tôi mê man cả ngày. Hơn mười năm sau, khi vừa qua 35 tuổi tôi lại vì lý do tương tự mà hôn mê suốt hai ngày, bắt đầu từ khi đó, anh liền quản lý chế độ ăn uống của tôi, bắt tôi hoàn toàn bỏ thuốc lá và bia rượu, cùng tôi sống cuộc đời Thanh Giáo.
Tôi hay anh cười nhạo anh, quân tử xa nhà bếp, sao anh càng ngày càng thích vào bếp vậy?
Thường thường thì anh sẽ liếc tôi một cái, sau đó bất đắc dĩ nói, ai bảo tôi không biết xấu mặt xấu mũi.
Mà hiện giờ, anh không những quản lý thức ăn của tôi, còn quản lý cả quần áo. Trời vừa vào thu, anh liền lục tung tủ đồ lên, tìm cái quần bông thật dày đặt trên đầu giường. Có lúc tôi không chịu đựng được, anh liền nói khích tôi mấy câu:
“Mặc vào nhanh lên đi, anh không muốn đợi tới lúc em già bất di bất dịch phải đẩy em đi đâu.”
“Ý anh là sau này em phải ngồi xe đẩy hả?” – Tôi trừng to đôi mắt nhìn anh.
Anh nhìn tôi chớp mắt: “Ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ, nếu không người chịu khổ là em.”
Tôi nghĩ, với việc anh ấy đẩy xe cho tôi, có quan hệ gì không? Nhưng dù mặt tỏ ý không cam lòng, tôi vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Tôi không muốn bị biến thành gánh nặng của anh, dù tôi tin chắc bây giờ mình sẽ không bị vứt bỏ.
~~~~~~~~~~~
Răng rắc một tiếng cửa phòng mở, anh mang theo vài túi đồ vào phòng, gió từ ngoài thổi vào làm tôi lạnh run người.
Anh mang đồ vào nhà bếp, một lúc sau mang lên một ly sữa bò còn đang nóng hổi nhét vào tay tôi.
Tôi nhìn nó dở khóc dở cười.
“Này, anh xem em là trẻ con phải không?”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi cười một cái, lấy ly sữa uống một ngụm.
“Cứ xem là vậy đi.”
Tôi giận dữ bất bình nói: “Anh mới uống có một ngụm, vẫn còn lại nhiều.”
Anh lại phơi ra bộ mặt cười như không rồi, anh biết tôi sợ nhất anh như vậy, liền lộ ra nét mặt đe dọa tôi.
“Em uống hay không?”
Tôi nhìn anh chăm chú trong ba giây, phát hiện ra bản thân mình không chịu nổi nét mặt đó, liền dứt khoát cầm ly sữa lên uống.
Anh ôm vai tôi, nhẹ giọng thở dài: “Anh thật hy vọng em vẫn là đứa trẻ.”
Tôi hiểu ngụ ý của anh, nhưng giả vờ không hiểu, vỗ nhẹ anh một cái, cười nham nhở nói: “Vậy anh không phải là kẻ luyến đồng sao?”
Anh cũng cười nói: “Vậy em giống bây giờ là tốt rồi.”
Tôi nhìn anh khinh khỉnh, mặt nhăn nhó nói: “Đương nhiên rồi.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chúng tôi đã không bàn đến chuyện tương lai.
Hôm nay không phải đi làm. Tuy rằng đã qua ngày mười lăm, nhưng tiết trời vẫn còn rất lạnh. Tôi bị anh buộc ở nhà, quấn chăn lại ngồi trên sô pha xem TV. Dọn dẹp phòng xong anh ra ngoài mua đồ ăn. Lúc chuẩn bị đóng cửa đột nhiên quay đầu lại.
“Trước khi anh về không được bỏ chăn ra, không được hạ thấp điều hòa, không được đến thư phòng, em có nghe không?”
Tôi cầm điều khiển ấn ấn vào cái, lười biếng nhìn anh.
“Nghe rồi, bà tám.”
Anh hừ một cái, đóng cửa ra ngoài.
Ngồi trên sô pha nhàm chán đổi kênh vài lần, nghe bên ngoài không còn tiếng động nữa, liền vứt chăn qua một bên. Nhưng nhớ tới lời uy hiếp của anh, lắc đầu cười khổ, lại quấn chăn vào.
Dường như ngay từ những ngày đầu tiên, anh đã không ngừng quan tâm đến sức khỏe của tôi.
Lúc đầu là đủ loại ngoại thương. Đánh nhau với người khác, bản thân không cẩn thận bị xước, thậm chí có lần bị sao quả tạ chiếu, đi ở lối dành cho người đi bộ cũng bị xe đụng văng xa cả mét. May mà né kịp nên tôi cũng không thương tổn gì, nhận đồng lái xe bồi thường rồi trở lại kí túc xá, không ghé bệnh viện. Anh đưa bông gòn cùng nước thuốc cho tôi giải quyết vết thương, ngồi một bên nghe tôi kể lại chuyện vừa xảy ra, dở khóc dở cười.
Sau khi rời khỏi trường học, tôi bắt đầu ra ngoài xã hội trưởng thành. Khi đó mới biết thì ra quy tắc đánh nhau là đơn giản nhất, tôi một quyền anh một quyền, ai nhiều đồng bọn hơn thì người đó thắng. Nhưng ngoài xã hội không giống vậy, đủ loại phiền phiền nhiễu nhiễu cùng các quy tắc ngầm làm cho hệ thống này càng trở nên phức tạp. Tôi đã chui đầu vào, không có lối thoát thân.
Tôi sẽ không nhận thua, tôi cũng chưa từng thua. Từ trước đến nay tôi vẫn to gan lớn mật, tùy tiện làm theo ý mình. Bị mắc mưu của một quản lý công ty lớn là chuyện có thể đoán được.
Thế nhưng sau khi ảnh chụp tôi và anh hôn nhau bị đăng lên báo, thấy được vẻ mặt mệt mỏi của anh, tự nhiên nhận ra, nếu ngay từ đầu tôi chịu nhận thua thì tốt biết mấy.
Anh không giống với tôi, tôi không thể để cho anh bị hủy hoại như vậy.
Anh là sinh viên ưu tú nhất của khoa y, năm đại học được giáo viên chú ý, sẵn sàng đào tạo anh trở thành nhân tài, thậm chí ngay từ đầu anh đã nhận được thư mời của những bệnh viện lớn.
Tương lai của anh đang rộng mở, mà tôi thì ngược lại, ở trong cái xã hội u ám bại hoại này giãy dụa. Sau đó tôi giống như lúc trước, uống rượu, kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, thậm chí vì dính líu tới xã hội đen mà không ít lần bị cảnh sát tới tìm. Cả ngày tôi cứ ngây ngây ngốc ngốc, sống như cái xác không hồn. Không có tương lai, mà cũng chưa từng có, cái gì cũng chưa từng.
Gia đình đã sớm quen với thói buông thả của tôi, thậm chí cha đã từng nói, chỉ cần tôi không dính vào pháp luật, thích làm gì thì tùy. Họ đã không còn hy vọng gì vào tôi, mà tôi cũng chưa từng nghĩ phải làm thế nào để rạng rỡ tổ tông, với tôi chuyện này không có nghĩa lý gì.
Nhưng anh không giống tôi.
Với tôi mà nói, anh không giống.
Anh không có tôi có thể vẫn sống tốt, nhưng tôi không có anh, một ngày cũng không thể sống.
Cho nên tôi không thể buông tay anh.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói chúng ta tạm thời xa nhau, tôi phải nghĩ gì đây.
Tôi thuyệt đối không thể buông tay anh. Chết cũng không thể.
Khi đó nghe anh khuyên bảo tôi đã muốn phân rõ quan hệ với đám bạn bè chó má trước đây rồi, đã chuẩn bị làm việc nghiêm túc. Thế nhưng lại bị thằng cha kia quấy nhiễu, chuyện vốn dĩ chỉ có ba mẹ tôi và người nhà anh biết, nay cả làng cả xóm đều biết. Năm đó mọi người còn xa lạ với đồng tình luyến ái, khi nhắc tới sẽ nói vòng vo tam quốc, quan hệ của chúng tôi lập tức bị mọi người chỉ trích.
Chuyện này đối với tôi không thành vấn đề, nhưng với anh, không khác gì hủy diệt.
Tôi không thể để mọi chuyện xảy ra.
Anh hiểu tôi nghĩ gì, muốn tôi tình tĩnh lại. Tôi ngoài mặt đồng ý không làm việc gì thiếu suy nghĩ với anh, nhưng ngay hôm đó đã gọi cho một người phụ nữ hành nghề đặc biệt mà tôi quen từ mấy năm trước —- chính là quen ở trên giường. Tôi cho cô ấy mấy ngàn đồng, còn hứa sau khi nên chuyện sẽ cảm tạ nhiều hơn. Cô ấy rất quyến rũ, đàn ông mà thấy liền muốn lột hết quần áo. Thằng cha đó đương nhiên dính câu, vài ngày sau, bài báo liên quan đến vụ bê bối tình dục quanh co phức tạp của một quản lý công ty cao cấp với mấy tiểu thư xinh đẹp được đăng lên trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn, còn có cả ảnh đính kèm.
Anh không biết, thật ra muốn một người thân bại danh liệt rất đơn giản.
Khi hắn ta đang trong vụ bê bối không thể cứu vãn, dự án đầu tư mà hắn phụ trách bị vạch ra có sơ hở lớn, những người ghen ghét địa vị hắn ta còn công kích nói hắn có dã tâm phản bội công ty. Chuyện này đương nhiên là có công của tôi ngồi sửa lại mấy số liệu then chốt trong máy hắn. Nếu là bình thường, hắn sẽ phát hiện ra sai sót, nhưng lúc này còn đang lo thoát thân từ vụ bê bối, lơ là công việc là chuyện thường tình.
Mọi chuyện tiếp đó không cần tôi phải ra tay. Đối thủ cạnh tranh nhanh chóng đạp hắn xuống ngựa, công ty cao cấp không thể chỉ vì một viên quản lý mà mất đi hợp đồng, nên biến hắn thành người đỡ đạn, gánh chịu tất cả mọi hậu quả của việc đầu tư thất bại trong mắt mọi người.
“Rất đơn giản, đúng không?”
Khi tôi cười và nói với anh như thế, anh im lặng một lúc sau rồi tát tôi một cái thật mạnh.
Lòng tôi lạnh hẳn. Tôi lảo đảo đứng dậy, khập khiễng không biết mình nói gì.
Tôi đã sớm biết tôi và anh không cùng một con đường. Thế giới của anh rất trong sáng, còn thế giới của tôi rất u tối. Thế giới của anh ngập tràn hy vọng, còn thế giới của tôi chỉ có tuyệt vọng. Tôi xuất thân không kém nhưng học hành không tốt, còn anh tuy xuất thân không tốt nhưng vẫn phấn đấu nỗ lực. Anh quá tốt, tôi quá xấu, chúng tôi thuộc hai con đường khác biệt, chỉ vậy thôi.
“Em đi đây.”
Tôi nói.
“Ngày mai trước mặt báo chí em sẽ làm rõ quan hệ giữa hai chúng ta, anh nên gặp giáo sư giải thích một chút, đừng chậm trễ.”
Tôi cúi đầu đi ra ngoài, lại bị anh kéo lại. Anh giữ lấy mặt tôi, dùng sức hôn mạnh, một bên thì thào nói tôi là đồ ngốc.
Tôi quả thật là đồ ngốc, nếu thật sự muốn tốt cho anh, tôi nên rời xa anh từ sớm mới đúng. Tôi u uất nghĩ.
Nhưng anh lại nói: “Em nghĩ anh với em là quan hệ gì? Cần làm rõ cái gì với họ?”
Tôi vì sự buồn bực của anh mà khó hiểu.
“Chúng ta từng hôn nhau, từng ngủ với nhau, em nghĩ chúng ta có quan hệ gì?”
Tôi gạt đôi tay đang lần mò vào áo sơ mi của tôi xuống, có phần sững sờ.
Anh nhìn gương mặt tôi, thở dài.
“Anh yêu em, anh không thể sống thiếu em. Những lời này em muốn anh phải lặp lại bao nhiêu lần em mới tin?”
Tôi lặng im không nói, chỉ dùng sức ôm chặt lấy anh. Những lời này cho dù anh nói đi nói lại bao nhiêu lần, tôi vẫn không tin được. Nhưng dù tôi có không tin như thế nào, tôi cũng không muốn mất anh.
“Anh không phản đối em trả thù hắn, chỉ là không thích em nhúng tay vào, em cứ coi trời bằng vung như vậy, sẽ có ngày bị bắn chết. Em đừng tưởng em lợi hại mà không ai làm gì được em, đi sông sao có thể không ướt giày, lỡ như sau này có chuyện gì, em hối hận cũng không kịp. Hơn nữa không phải anh đã nói em đừng giao du với bọn họ nữa sao, em lần này lại… A….”
Nghe anh quát tháo giận dữ, tôi lại càng cố dùng răng cắn mạnh lên cơ bắp anh, lí nhí phản kháng: “Anh đúng là bà tám.”
Anh lay lay đầu tôi muốn kéo tôi ra, nhưng tôi lại càng cắn chặt, cho đến khi nghe được câu nói thật xin lỗi.
Tôi nhả răng ra, hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”
Anh vuốt tóc tôi, nghiêng đầu hôn lên mặt tôi.
“Lần trước anh không nên nói chúng ta xa nhau. Cho nên… Xin lỗi em. Sau này anh sẽ không nói thế nữa.”
Tôi gật đầu rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Tôi biết, tôi biết tất cả. Vì tôi, anh ở trước mặt giáo viên, bạn học, người nhà thừa nhận đã gặp rất nhiều áp lực. Những chuyện này tôi đều hiểu. Thế nhưng khi anh nói chúng tôi xa nhau đi, tôi thấy mình thật sự điên rồi.
Thật rõ ràng, cảm giác từng chút từng chút trở nên điên cuồng. Tôi nghĩ, nếu như lời anh nói không có chữ “tạm thời” trước chữ “xa nhau”, tôi chắc chắn sẽ điên thật.
Sau đó sẽ oanh oanh liệt liệt hủy diệt nhau.
Tựa như biết tôi nghĩ gì, anh từng nhịp từng nhịp vỗ lưng tôi, bên tai tôi nghiêm túc nói lần nữa: “Xin lỗi em, là anh sai.”
“Vốn là anh sai.”
Tôi cãi lại.
Anh cười rồi hôn lên môi tôi, chuyện này dần vào quá khứ.
Sau khi thực hiện lời hứa làm người nghiêm túc, cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Tôi đã sớm nhiễm thói dù không có vấn đề gì cũng dùng vũ lực và những thủ đoạn không đen không trắng để giải quyết, nhưng đau đầu hơn là, đến lúc này tôi mới nhận ra, trong cái thành phố này, trừ anh ra, tôi không có lấy một người để nói chuyện.
Tôi chưa hề có bạn bè. Hơn nữa tính khí quái lạ, thủ đoạn dư thừa, không có năng khiếu cảm thông cho người khác,vân vân và vân vân, nếu có ngày có người tự nguyện làm bạn với tôi thì thật lạ lùng.
Lúc nghĩ như vậy bỗng dưng nhớ đến anh, đời này tôi có thể gặp được anh, quả thật là may mắn.
Tôi nghe lời anh nói, thử đi tìm việc. Những công ty lớn biết chuyện không muốn tuyển tôi, trên người tôi đã có vết nhơ, báo chí đã làm quá rõ đến người thường cũng không thể gạt, họ sợ đưa tôi vào làm có ngày sẽ tự hại chính mình.
Tôi chỉ có thể đi làm công. Đầu tiên là rửa chén, tôi làm được hai ngày liền bỏ. Sau đó là bồi bàn, chịu không nổi những lời kêu đi réo đến inh ỏi, không được vài đã xin nghỉ. Phát tờ rơi, giao báo, giao sữa, rửa xe, cái gì cũng làm nhưng không có cái gì làm được lâu dài.
Nhưng thật ra có vài quán bar đồng tính ẩn trong lòng thành phố vẫn trộm liên hệ với tôi, có lẽ là do ngoại hình của tôi bắt mắt. Anh nghe tôi nói xong mặt tái mét, liên tục dặn dò tôi không được đến quán bar, tôi cười vui vẻ đồng ý.
Sau đó nhớ tới internet. Tôi mua một cái máy vi tính second-hand, đăng ký một trò chơi trực tuyến, trong vòng một tuần đã cho nhân vật đạt tới cấp cao nhất, sau đó dẫn người đi đánh trang bị, cuối cùng cũng hạ được người nhất bảng.
Cuối tuần anh thấy tôi, bị tôi dọa nhảy dựng lên, sờ lên viền mắt đỏ hồng. Anh ôm tôi nghẹn ngào hỏi bao lâu rồi tôi không ngủ, tôi mập mờ trả lời có lẽ là hai ba ngày, anh vội tháo headphone của tôi xuống, để chén cơm trước mặt tôi. Anh biết tôi một khi đã nghiêm túc làm gì, sẽ không màng tới ăn uống.
Ngày đó ăn cơm xong, anh bế tôi lên giường ngủ, tôi vỗ vỗ bên cạnh, muốn anh bước đến. Chúng tôi ôm nhau, dùng thân nhiệt làm ấm người nhau, anh vuốt ve xương bả vai tôi, lặng thinh một lúc lâu mới nói: “Nếu không chúng ta đi vậy.”
Tôi mơ mơ màng màng không nghe rõ, anh nói tiếp: “Chúng ta rời khỏi nơi này, đến thành phố khác được không?”
Đến thành phố khác không ai biết đến chúng tôi, thế nhưng anh cũng phải biết, cho dù chúng ta giấu diếm thế nào, mối quan hệ này cũng sẽ bị bại lộ. Nếu có một thành phố không kỳ thị quan hệ của chúng ta, thì quốc gia đó cũng không tồn tại.
Tôi chôn mặt vào chăn, rầu rĩ đáp lời: “Anh không thể rời xa nơi này, em không thể rời xa anh.”
Bây giờ việc học của anh là quan trọng nhất, làm sao mà đi được? Một mình tôi, dù thế nào cũng không đồng ý đi đâu.
Vì thế chúng tôi chỉ có thể im lặng.
Nửa đêm đó đột nhiên tôi bị đau dạ dày. Anh ôm tôi vào bệnh viện, tôi nằm trên giường, mơ màng nghe tiếng bác sĩ trách móc, muốn anh đảm bảo tôi một ngày phải ăn đủ ba bữa, nếu không sẽ có ngày bị chảy máu dạ dày mà chết.
Khi đó tôi không để ý lắm, chỉ nghĩ là, ah, mấy hôm nay lo kiếm tiền hy sinh thân thể một chút vậy.
Lần đó tôi mê man cả ngày. Hơn mười năm sau, khi vừa qua tuổi tôi lại vì lý do tương tự mà hôn mê suốt hai ngày, bắt đầu từ khi đó, anh liền quản lý chế độ ăn uống của tôi, bắt tôi hoàn toàn bỏ thuốc lá và bia rượu, cùng tôi sống cuộc đời Thanh Giáo.
Tôi hay anh cười nhạo anh, quân tử xa nhà bếp, sao anh càng ngày càng thích vào bếp vậy?
Thường thường thì anh sẽ liếc tôi một cái, sau đó bất đắc dĩ nói, ai bảo tôi không biết xấu mặt xấu mũi.
Mà hiện giờ, anh không những quản lý thức ăn của tôi, còn quản lý cả quần áo. Trời vừa vào thu, anh liền lục tung tủ đồ lên, tìm cái quần bông thật dày đặt trên đầu giường. Có lúc tôi không chịu đựng được, anh liền nói khích tôi mấy câu:
“Mặc vào nhanh lên đi, anh không muốn đợi tới lúc em già bất di bất dịch phải đẩy em đi đâu.”
“Ý anh là sau này em phải ngồi xe đẩy hả?” – Tôi trừng to đôi mắt nhìn anh.
Anh nhìn tôi chớp mắt: “Ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ, nếu không người chịu khổ là em.”
Tôi nghĩ, với việc anh ấy đẩy xe cho tôi, có quan hệ gì không? Nhưng dù mặt tỏ ý không cam lòng, tôi vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Tôi không muốn bị biến thành gánh nặng của anh, dù tôi tin chắc bây giờ mình sẽ không bị vứt bỏ.
~~~~~~~~~~~
Răng rắc một tiếng cửa phòng mở, anh mang theo vài túi đồ vào phòng, gió từ ngoài thổi vào làm tôi lạnh run người.
Anh mang đồ vào nhà bếp, một lúc sau mang lên một ly sữa bò còn đang nóng hổi nhét vào tay tôi.
Tôi nhìn nó dở khóc dở cười.
“Này, anh xem em là trẻ con phải không?”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi cười một cái, lấy ly sữa uống một ngụm.
“Cứ xem là vậy đi.”
Tôi giận dữ bất bình nói: “Anh mới uống có một ngụm, vẫn còn lại nhiều.”
Anh lại phơi ra bộ mặt cười như không rồi, anh biết tôi sợ nhất anh như vậy, liền lộ ra nét mặt đe dọa tôi.
“Em uống hay không?”
Tôi nhìn anh chăm chú trong ba giây, phát hiện ra bản thân mình không chịu nổi nét mặt đó, liền dứt khoát cầm ly sữa lên uống.
Anh ôm vai tôi, nhẹ giọng thở dài: “Anh thật hy vọng em vẫn là đứa trẻ.”
Tôi hiểu ngụ ý của anh, nhưng giả vờ không hiểu, vỗ nhẹ anh một cái, cười nham nhở nói: “Vậy anh không phải là kẻ luyến đồng sao?”
Anh cũng cười nói: “Vậy em giống bây giờ là tốt rồi.”
Tôi nhìn anh khinh khỉnh, mặt nhăn nhó nói: “Đương nhiên rồi.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chúng tôi đã không bàn đến chuyện tương lai.