Ly Tâm đã từng nghĩ, một người không gần phụ nữ như Tề Mặc mà cũng đã cưới vợ, thì tại sao Lam Tư vẫn không một bóng hồng? Chẳng nhẽ anh ta thực sự có vấn đề?
" Lão đại " Sau cuộc kích tình đến nửa đêm, Ly Tâm mềm nhũn người nằm trong lòng ai đó thều thào
" Ừ "
" Trước khi gặp em, anh thực sự không có người phụ nữ nào sao? "
" Hửm? " Tề Mặc nhíu mày " Có ý gì? "
" Cái đó... " Ly Tâm lúng túng lấy ngón trỏ vẽ vòng tròn trên lồng ngực cuốn hút " Chẳng lẽ anh không có nhu cầu sao? "
Tề Mặc bỗng mỉm cười, trong đêm tối, nụ cười hiếm hoi khiến sống lưng bà mẹ lơ mơ nào đó lạnh toát. Trong lòng thầm kêu không ổn, Ly Tâm còn chưa kịp lủi vào trong chăn đã bị Tề Mặc tóm cổ, nụ cười càng sâu hơn.
" Ý em là, nghi ngờ khả năng của anh? " Tề Mặc phương châm luôn nói ít làm nhiều, trực tiếp dùng hành động chứng minh.
" Không mà" Ly Tâm kêu khóc trong lòng, nghi ngờ ư? Xin đấy, mỗi đêm đều dày vò cô sống dở chết dở, khả năng của Tề Mặc mà có vấn đề, thì toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều bất lực mất.
" Phụ nữ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, anh phải dùng chính bản thân mình chứng minh" Tề Mặc cười càng sâu, hơi thở chiếm hữu bá đạo phả vào tai cô.
" Ai? Là ai nói với anh như vậy? "
" Phong Vân"
" Thằng nhóc này.. . " Ly Tâm khóc không ra nước mắt.
Một lần này của Tề Mặc kéo dài đến 2h sáng. Ly Tâm xương cốt rã rời, để mặc cho ai đó bế vào nhà tắm 'chăm sóc'. Mà ai đó sau khi thú tính được thoả mãn cũng vô cùng nhân đạo tắm rửa cho cô sạch sẽ, sau đó ôm cô vào lòng, lăn lộn vài vòng rồi nằm yên trên giường.
" Tề Mặc"
" Ừm "
" Thành thực trả lời em vấn đề vừa nãy" Dù không còn hơi sức, Ly Tâm vẫn quyết không từ bỏ.
" Sao? " Tề Mặc nhổm dậy " Em vẫn còn muốn nữa à? "
Cô trừng mắt, lại nhớ Tề Mặc bá đạo nhà chúng ta cứng không ăn, mềm không ưa, chỉ còn cách giơ tay đầu hàng dụi vào lòng ai đó dụ dỗ.
" Thôi mà, trả lời đi "
" Điều kiện "
" Điều kiện? "
Tề Mặc thong thả giơ ba ngón tay, khoé miệng còn cong cong.
" Tề Mặc, anh là đồ gian thương"
" Gian thương không bao giờ chịu lỗ "
Ly Tâm gục đầu, không quên cắn mạnh vào bả vai Tề Mặc bù lỗ.
" Thành giao, giờ thì trả lời em. "
" Ừm, không có"
" Không có ư? " Ly Tâm thắc mắc, nếu trước kia không có nhu cầu sao bây giờ... lại kinh khủng vậy chứ?
Như hiểu suy nghĩ của cô vợ lơ mơ, ai đó hắng giọng, lật người ôm trọn thân hình nhỏ bé ấm áp của cô vào lòng. " Trước kia, chỉ nghĩ chuyện làm ăn trong gia tộc đã đủ phiền rồi, còn thời gian nghĩ chuyện tìm phụ nữ sao? "
" Vậy Lam Tư thì sao? Anh nghĩ xem, đừng nói đến gia thế và vẻ ngoài yêu nghiệt của hắn, thời gian rảnh rỗi hưởng thụ nhiều như vậy, chẳng nhẽ hắn vẫn không tìm được người con gái trong lòng mình, suốt ngày quấn lấy Tiểu Vũ nhà ta. Có phải hay không hắn có vấn đề? "
Khúc mắc trong lòng cuối cùng cũng thể nói ra, Ly Tâm dùng ánh mắt mong mỏi đáng thương nhìn Tề Mặc, nhưng nhận lại không phải là cảm thông mà là ánh mắt nóng bỏng sâu xa của ai đó.
" Mộc - Ly - Tâm, trên giường của Tề Mặc mà dám nghĩ đến đàn ông khác, em giỏi lắm! "
Ly Tâm khóc thét, cái tính bá đạo của ông xã nhà mình, sao cô lại ngu ngốc để lĩnh giáo cơ chứ? Lam Tư ơi là Lam Tư, tò mò ơi là tò mò.
Hậu quả, ngày hôm sau, Ly Tâm không thể bước xuống giường. Câu hỏi về phụ nữ của Lam Tư, cô cũng không bao giờ dám nhắc lại.
____________
Một ngày đẹp trời nào đó, lão đại Lam Tư của chúng ta nghe được chuyện của vợ chồng nhà Ly Tâm, cười vô cùng thích thú. Cảm thấy tiết trời Mandive quả nhiên tuyệt vời.
" Chú xinh đẹp, chú thật sự không lấy vợ sao? " Tề Thiên Vũ chỉ mặc một chiếc quần sooc, đội mũ hawai, đeo kính râm, làn da trẻ con trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời, như một cục bột nhỏ nằm lọt thỏm trên chiếc ghế tắm nắng, nhổm đầu dậy ngó sang người đàn ông phong cách y hệt đang nhàn nhã duỗi chân hưởng thụ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
" Sao? " Lam Tư gỡ chiếc kính xuống, nheo mắt nhìn cậu bé Tề Thiên Vũ nhà ta " Không phải có người từng tuyên bố lấy chú sao? Còn nuôi cơm chú nữa, chú lấy vợ làm gì chứ? "
"Haizz" Thiên Vũ thở dài, bày ra vẻ mặt vô cùng ưu tư " Cháu cũng biết thế, nhưng cháu là nam tử hán đại trượng phu, phải thành danh rồi mới lập thất. Cháu còn trẻ, thời gian vẫn còn dài, nhưng chú xinh đẹp già rồi, cháu không nỡ để chú xinh đẹp cô quả chờ đợi vậy được! "
" Già rồi? " Lam Tư sa sầm "Ai nói với cháu chú xinh đẹp già hả? "
"Chẹp" Thiên Vũ dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vai ai đó, thông cảm " Cháu hiểu mà, chú xinh đẹp không chấp nhận sự thật. Nhưng chú yên tâm, dù thế nào thì Thiên Vũ vẫn coi chú là chú xinh đẹp, Thiên Vũ sẽ bảo vệ chú" Nói xong, còn vô cùng cảm khái dang tay biểu tình vĩ đại như ông bố bá đạo của mình.
Kết quả, hàng xách tay Tề Thiên Vũ vốn được đưa đến Mandive hưởng thụ cùng ai đó bị tống vào khách sạn cấm túc. Thiên Vũ cảm thấy rất oan ức mà.
Ly Tâm đã từng nghĩ, một người không gần phụ nữ như Tề Mặc mà cũng đã cưới vợ, thì tại sao Lam Tư vẫn không một bóng hồng? Chẳng nhẽ anh ta thực sự có vấn đề?
" Lão đại " Sau cuộc kích tình đến nửa đêm, Ly Tâm mềm nhũn người nằm trong lòng ai đó thều thào
" Ừ "
" Trước khi gặp em, anh thực sự không có người phụ nữ nào sao? "
" Hửm? " Tề Mặc nhíu mày " Có ý gì? "
" Cái đó... " Ly Tâm lúng túng lấy ngón trỏ vẽ vòng tròn trên lồng ngực cuốn hút " Chẳng lẽ anh không có nhu cầu sao? "
Tề Mặc bỗng mỉm cười, trong đêm tối, nụ cười hiếm hoi khiến sống lưng bà mẹ lơ mơ nào đó lạnh toát. Trong lòng thầm kêu không ổn, Ly Tâm còn chưa kịp lủi vào trong chăn đã bị Tề Mặc tóm cổ, nụ cười càng sâu hơn.
" Ý em là, nghi ngờ khả năng của anh? " Tề Mặc phương châm luôn nói ít làm nhiều, trực tiếp dùng hành động chứng minh.
" Không mà" Ly Tâm kêu khóc trong lòng, nghi ngờ ư? Xin đấy, mỗi đêm đều dày vò cô sống dở chết dở, khả năng của Tề Mặc mà có vấn đề, thì toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều bất lực mất.
" Phụ nữ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, anh phải dùng chính bản thân mình chứng minh" Tề Mặc cười càng sâu, hơi thở chiếm hữu bá đạo phả vào tai cô.
" Ai? Là ai nói với anh như vậy? "
" Phong Vân"
" Thằng nhóc này.. . " Ly Tâm khóc không ra nước mắt.
Một lần này của Tề Mặc kéo dài đến h sáng. Ly Tâm xương cốt rã rời, để mặc cho ai đó bế vào nhà tắm 'chăm sóc'. Mà ai đó sau khi thú tính được thoả mãn cũng vô cùng nhân đạo tắm rửa cho cô sạch sẽ, sau đó ôm cô vào lòng, lăn lộn vài vòng rồi nằm yên trên giường.
" Tề Mặc"
" Ừm "
" Thành thực trả lời em vấn đề vừa nãy" Dù không còn hơi sức, Ly Tâm vẫn quyết không từ bỏ.
" Sao? " Tề Mặc nhổm dậy " Em vẫn còn muốn nữa à? "
Cô trừng mắt, lại nhớ Tề Mặc bá đạo nhà chúng ta cứng không ăn, mềm không ưa, chỉ còn cách giơ tay đầu hàng dụi vào lòng ai đó dụ dỗ.
" Thôi mà, trả lời đi "
" Điều kiện "
" Điều kiện? "
Tề Mặc thong thả giơ ba ngón tay, khoé miệng còn cong cong.
" Tề Mặc, anh là đồ gian thương"
" Gian thương không bao giờ chịu lỗ "
Ly Tâm gục đầu, không quên cắn mạnh vào bả vai Tề Mặc bù lỗ.
" Thành giao, giờ thì trả lời em. "
" Ừm, không có"
" Không có ư? " Ly Tâm thắc mắc, nếu trước kia không có nhu cầu sao bây giờ... lại kinh khủng vậy chứ?
Như hiểu suy nghĩ của cô vợ lơ mơ, ai đó hắng giọng, lật người ôm trọn thân hình nhỏ bé ấm áp của cô vào lòng. " Trước kia, chỉ nghĩ chuyện làm ăn trong gia tộc đã đủ phiền rồi, còn thời gian nghĩ chuyện tìm phụ nữ sao? "
" Vậy Lam Tư thì sao? Anh nghĩ xem, đừng nói đến gia thế và vẻ ngoài yêu nghiệt của hắn, thời gian rảnh rỗi hưởng thụ nhiều như vậy, chẳng nhẽ hắn vẫn không tìm được người con gái trong lòng mình, suốt ngày quấn lấy Tiểu Vũ nhà ta. Có phải hay không hắn có vấn đề? "
Khúc mắc trong lòng cuối cùng cũng thể nói ra, Ly Tâm dùng ánh mắt mong mỏi đáng thương nhìn Tề Mặc, nhưng nhận lại không phải là cảm thông mà là ánh mắt nóng bỏng sâu xa của ai đó.
" Mộc - Ly - Tâm, trên giường của Tề Mặc mà dám nghĩ đến đàn ông khác, em giỏi lắm! "
Ly Tâm khóc thét, cái tính bá đạo của ông xã nhà mình, sao cô lại ngu ngốc để lĩnh giáo cơ chứ? Lam Tư ơi là Lam Tư, tò mò ơi là tò mò.
Hậu quả, ngày hôm sau, Ly Tâm không thể bước xuống giường. Câu hỏi về phụ nữ của Lam Tư, cô cũng không bao giờ dám nhắc lại.
____________
Một ngày đẹp trời nào đó, lão đại Lam Tư của chúng ta nghe được chuyện của vợ chồng nhà Ly Tâm, cười vô cùng thích thú. Cảm thấy tiết trời Mandive quả nhiên tuyệt vời.
" Chú xinh đẹp, chú thật sự không lấy vợ sao? " Tề Thiên Vũ chỉ mặc một chiếc quần sooc, đội mũ hawai, đeo kính râm, làn da trẻ con trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời, như một cục bột nhỏ nằm lọt thỏm trên chiếc ghế tắm nắng, nhổm đầu dậy ngó sang người đàn ông phong cách y hệt đang nhàn nhã duỗi chân hưởng thụ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
" Sao? " Lam Tư gỡ chiếc kính xuống, nheo mắt nhìn cậu bé Tề Thiên Vũ nhà ta " Không phải có người từng tuyên bố lấy chú sao? Còn nuôi cơm chú nữa, chú lấy vợ làm gì chứ? "
"Haizz" Thiên Vũ thở dài, bày ra vẻ mặt vô cùng ưu tư " Cháu cũng biết thế, nhưng cháu là nam tử hán đại trượng phu, phải thành danh rồi mới lập thất. Cháu còn trẻ, thời gian vẫn còn dài, nhưng chú xinh đẹp già rồi, cháu không nỡ để chú xinh đẹp cô quả chờ đợi vậy được! "
" Già rồi? " Lam Tư sa sầm "Ai nói với cháu chú xinh đẹp già hả? "
"Chẹp" Thiên Vũ dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vai ai đó, thông cảm " Cháu hiểu mà, chú xinh đẹp không chấp nhận sự thật. Nhưng chú yên tâm, dù thế nào thì Thiên Vũ vẫn coi chú là chú xinh đẹp, Thiên Vũ sẽ bảo vệ chú" Nói xong, còn vô cùng cảm khái dang tay biểu tình vĩ đại như ông bố bá đạo của mình.
Kết quả, hàng xách tay Tề Thiên Vũ vốn được đưa đến Mandive hưởng thụ cùng ai đó bị tống vào khách sạn cấm túc. Thiên Vũ cảm thấy rất oan ức mà.