Tề Mặc buồn bực, thực sự buồn bực. Hắn là người có tính sở hữu cao, người đụng vào đồ của Tề Mặc, chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp. Nhưng Tuỳ Tâm có thể coi là chị vợ hắn, không thể tính món nợ trộm đồ trước kia thì thôi đi, lại còn ngang nhiên bị bà chị kia cướp vợ.
Khi Tề Mặc cùng Ly Tâm đang định đi dạo, Tuỳ Tâm đến rủ Ly Tâm đi shopping giết thời gian, hắn nhịn.
Khi Tề Mặc đang vui vẻ trêu ghẹo bà xã, Tuỳ Tâm đến rủ Ly Tâm đua xe, hắn nhịn.
Khi hai người chuẩn bị đi nghỉ mát, Tuỳ Tâm đến rủ Ly Tâm về ngôi nhà bên bờ biển họ từng sống, hắn nhịn.
Nhưng khi Tề Mặc đang dâng trào thú tính, muốn ăn sạch Ly Tâm bé nhỏ, bị Tuỳ Tâm gõ cửa nói muốn ngủ cùng Ly Tâm để tâm sự. Tề Mặc không chịu nổi, cậu nhỏ của Tề Mặc cũng không chịu nổi, hắn nhịn đến mắt cũng đỏ lên rồi!
Do bức bối trong người, Tề Mặc một thân đầy tử khí khiến đại bản doanh Tề gia cũng chìm trong không khí u ám, ngay cả con ruồi cũng không dám thở mạnh.
Đúng lúc ấy, tiểu tổ tông Tề Thiên Vũ từ chỗ Lam Tư trở về, có vẻ ăn ngủ hưởng thụ rất tốt nên thành cục bột trắng tròn tròn, vừa về đến nơi đã hi hi ha ha tinh thần cực tốt hưng phấn bát nháo.
Lập Hộ che mặt, Hồng Ưng lắc đầu, Phong Vân lại cười cực kì vui vẻ xem người khác gặp hoạ. Vũ thiếu gia à, cha ngài viết chữ " Ta muốn giết người " lên mặt kìa, ngài bày ra bộ dạng vui vẻ thế không phải chọc cho tâm tình Tề lão đại càng thêm ngứa ngáy, không phải tự vác thái độ đáng đánh đòn sao?
Quả nhiên, Tề Thiên Vũ bị Tề Mặc túm cổ, xách lên trước mặt, nhìn bằng ánh mắt đầy tia máu kia, cực kì không vui hỏi " Tiểu Vũ, ở chỗ Lam Tư vui lắm sao? "
Tề Thiên Vũ tự nhận là một tiểu soái ca thông minh thế nào, cuối cùng cũng nhận ra tính tính của Tề Mặc hôm nay cực kì không tốt, đảo mắt một cái liền ngậm miệng, bày ra vẻ mặt đau khổ đáng thương, rưng rưng điềm đạm lắc đầu " Không tốt, không tốt"
" Ồ" Tề Mặc nhếch miệng " Hay là sang..."
" Tiểu Vũ không sang Châu Phi, Tiểu Vũ không làm người rừng!" Tề Thiên Vũ chưa nghe hết đã cực lực giãy dụa, mãnh liệt kháng cự.
" Daddy đâu nói đưa con sang Châu Phi làm người rừng!" Tề Mặc giả bộ ngạc nhiên, vô cùng chính trực nói.
" Hả? " Tiểu Vũ ngạc nhiên "Vậy daddy định đưa con đi đâu? "
Tề Mặc cong môi cười xấu xa " Đến Amazon làm thổ dân đi! "
Tiểu Vũ lúc này mới được Tề Mặc thả xuống, nghe vậy liền ngẩn người mất hai giây, xong liền ôm chặt chân Tề Mặc khóc lóc " Oà oà, Daddy, Tiểu Vũ không làm thổ dân, cũng không làm người rừng, Tiểu Vũ lần này về đây để làm mai mà."
" Huh? " Tề Mặc nghe vậy, ánh mắt loé sáng, đầu óc cũng bắt đầu mưu tính, chân mày liền giãn ra.
Bên kia bọn Phong Vân rình xem trộm đã cưừi đến gập người. Chỉ còn Tiểu Vũ không ngừng khóc lóc, quẹt hết nước mắt nước mũi lên ống quần Tề Mặc, trong lòng ai oán, Tiểu Vũ thật đáng thương, Tiểu Vũ thật đau khổ, trời ghen tị người tài, để Tiểu Vũ bị hai vị lão đại xấu xa áp bức, Tiểu Vũ muốn bùng lên, nhưng lại nghĩ bùng lên lật đổ chính quyền thì ai sẽ nuôi cơm mình đây? Nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ biết không ngừng quẹt nước mắt lên ống quần của Tề Mặc để trả thù.
Mà Tề lão đại đang đắc trí tính chuyện xấu, không để ý ống quần mình bị quyệt nước dãi thật dài.
Tề Mặc buồn bực, thực sự buồn bực. Hắn là người có tính sở hữu cao, người đụng vào đồ của Tề Mặc, chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp. Nhưng Tuỳ Tâm có thể coi là chị vợ hắn, không thể tính món nợ trộm đồ trước kia thì thôi đi, lại còn ngang nhiên bị bà chị kia cướp vợ.
Khi Tề Mặc cùng Ly Tâm đang định đi dạo, Tuỳ Tâm đến rủ Ly Tâm đi shopping giết thời gian, hắn nhịn.
Khi Tề Mặc đang vui vẻ trêu ghẹo bà xã, Tuỳ Tâm đến rủ Ly Tâm đua xe, hắn nhịn.
Khi hai người chuẩn bị đi nghỉ mát, Tuỳ Tâm đến rủ Ly Tâm về ngôi nhà bên bờ biển họ từng sống, hắn nhịn.
Nhưng khi Tề Mặc đang dâng trào thú tính, muốn ăn sạch Ly Tâm bé nhỏ, bị Tuỳ Tâm gõ cửa nói muốn ngủ cùng Ly Tâm để tâm sự. Tề Mặc không chịu nổi, cậu nhỏ của Tề Mặc cũng không chịu nổi, hắn nhịn đến mắt cũng đỏ lên rồi!
Do bức bối trong người, Tề Mặc một thân đầy tử khí khiến đại bản doanh Tề gia cũng chìm trong không khí u ám, ngay cả con ruồi cũng không dám thở mạnh.
Đúng lúc ấy, tiểu tổ tông Tề Thiên Vũ từ chỗ Lam Tư trở về, có vẻ ăn ngủ hưởng thụ rất tốt nên thành cục bột trắng tròn tròn, vừa về đến nơi đã hi hi ha ha tinh thần cực tốt hưng phấn bát nháo.
Lập Hộ che mặt, Hồng Ưng lắc đầu, Phong Vân lại cười cực kì vui vẻ xem người khác gặp hoạ. Vũ thiếu gia à, cha ngài viết chữ " Ta muốn giết người " lên mặt kìa, ngài bày ra bộ dạng vui vẻ thế không phải chọc cho tâm tình Tề lão đại càng thêm ngứa ngáy, không phải tự vác thái độ đáng đánh đòn sao?
Quả nhiên, Tề Thiên Vũ bị Tề Mặc túm cổ, xách lên trước mặt, nhìn bằng ánh mắt đầy tia máu kia, cực kì không vui hỏi " Tiểu Vũ, ở chỗ Lam Tư vui lắm sao? "
Tề Thiên Vũ tự nhận là một tiểu soái ca thông minh thế nào, cuối cùng cũng nhận ra tính tính của Tề Mặc hôm nay cực kì không tốt, đảo mắt một cái liền ngậm miệng, bày ra vẻ mặt đau khổ đáng thương, rưng rưng điềm đạm lắc đầu " Không tốt, không tốt"
" Ồ" Tề Mặc nhếch miệng " Hay là sang..."
" Tiểu Vũ không sang Châu Phi, Tiểu Vũ không làm người rừng!" Tề Thiên Vũ chưa nghe hết đã cực lực giãy dụa, mãnh liệt kháng cự.
" Daddy đâu nói đưa con sang Châu Phi làm người rừng!" Tề Mặc giả bộ ngạc nhiên, vô cùng chính trực nói.
" Hả? " Tiểu Vũ ngạc nhiên "Vậy daddy định đưa con đi đâu? "
Tề Mặc cong môi cười xấu xa " Đến Amazon làm thổ dân đi! "
Tiểu Vũ lúc này mới được Tề Mặc thả xuống, nghe vậy liền ngẩn người mất hai giây, xong liền ôm chặt chân Tề Mặc khóc lóc " Oà oà, Daddy, Tiểu Vũ không làm thổ dân, cũng không làm người rừng, Tiểu Vũ lần này về đây để làm mai mà."
" Huh? " Tề Mặc nghe vậy, ánh mắt loé sáng, đầu óc cũng bắt đầu mưu tính, chân mày liền giãn ra.
Bên kia bọn Phong Vân rình xem trộm đã cưừi đến gập người. Chỉ còn Tiểu Vũ không ngừng khóc lóc, quẹt hết nước mắt nước mũi lên ống quần Tề Mặc, trong lòng ai oán, Tiểu Vũ thật đáng thương, Tiểu Vũ thật đau khổ, trời ghen tị người tài, để Tiểu Vũ bị hai vị lão đại xấu xa áp bức, Tiểu Vũ muốn bùng lên, nhưng lại nghĩ bùng lên lật đổ chính quyền thì ai sẽ nuôi cơm mình đây? Nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ biết không ngừng quẹt nước mắt lên ống quần của Tề Mặc để trả thù.
Mà Tề lão đại đang đắc trí tính chuyện xấu, không để ý ống quần mình bị quyệt nước dãi thật dài.