Cạch
“Tôi quên mang chìa khóa!” – vừa vào đã thấy cái mặt méo mó của cậu. Bộ dạng đứng nhón một bên chân, cái khăn tắm xộc xệch, anh cũng đoán ra cái con người bất cẩn này chắc té trong nhà tắm khi anh gọi rồi.
“Em bị đau ở đâu?”
Anh đỡ cậu qua giường xem cổ trân có bị trật không, nắn nhẹ chân cậu xem đau ở đâu. Nhiều khi JaeJoong cố cắn răng cho qua rồi vết thương lại nặng thêm, cái tật cứng đầu thiệt là ngốc quá! Anh nắn hai chân lên đùi rồi hông…
“Đau quá ông xã ơi ~” – cậu mếu máo nói, mông bị bầm rồi!
“Nằm yên đi! Tôi sẽ quay lại ngay.” – anh cầm chìa khóa phòng vội chạy ra ngoài.
Một lát sau anh thở hổn hển quay lại giường với chai dầu trong tay. Anh đổ ra lòng bàn tay một ít thoa nhẹ lên mông cậu. Anh chỉ xoa nhè nhẹ quanh mông chỗ bị bầm, từ từ một chút chờ cậu quen rồi mới bóp mạnh dần để vết bầm mau tan.
“A…” – cậu khẽ kêu lên
“Đi đứng cũng từ từ, em bỏ cái tật hấp tấp của mình đi.”
Anh mắng nhưng tay thì lại xoa nhẹ lại. Xoa một hồi cậu nói hết đau anh mới ngưng, vết bầm cũng mờ hẳn đi rồi. Cậu nhìn anh mà xót lắm, lái xe cả ngày tay mỏi người mệt vậy mà còn chăm sóc cậu.
“Quần áo em để trong nhà tắm hả?” – anh lau tay quay lại hỏi cậu
“Dạ, em đang tắm….” – cậu thấy hơi ngại vì không mặc đồ nằm trên giường như vậy, phòng tắt bớt đèn còn đỡ, đằng này phòng đèn sáng trưng trưng ra vậy, cái gì cũng thấy hết mà cậu lại không tự tin với bản thân.
Đứng trước anh, cậu chưa bao giờ tự tin về mình cả.
Đang mải lo suy nghĩ không biết cơ thể bị nhấc bổng lên từ lúc nào. Yunho đang bế cậu trên đôi tay rắn chắc của anh. Nói ra mới thấy, tại sao cậu luôn làm việc và ra đường thường xuyên nhưng không ăn nắng, da dẻ lúc nào cũng trắng hồng trông có vẻ hơi yếu đuối, nhìn bề ngoài đã nói lên tính cách của cậu rồi.
Còn anh là con ông lớn trong thôn lại mang nước da nâu đồng, trông anh nam tính và mạnh mẽ lắm. Cậu thích ôm Yunho vì vòng tay anh vững vàng. Ít khi nào cậu nhìn cận mặt Yunho như vậy lắm, anh thật sự rất đẹp trai với mái tóc cắt cao gọn gàng này.
Anh đặt nhẹ cậu vào bồn nước ấm rồi cởi quần áo của mình ngồi vào phía sau cậu dùng cái khăn nhỏ chà lưng cho cậu.
“Ông xã ơi, em xin lỗi!” – cậu nghịch những bọt xà phòng trước mắt mình – “Đáng lý ra em định chà lưng rồi đấm bóp cho anh nhưng giờ anh phải tắm giúp em.”
Cậu cố xoay người lại lấy cái khăn và thoa xà phòng lên ngực anh chà giúp anh. Yunho ngồi gác hai tay lên hai bên thành bồn để cậu tắm cho mình. JaeJoong thật sự dễ thương trong mắt anh, rất ngoan và nghe lời tuy đầu óc có hơi ngốc nghếch và chậm phát triển nhưng đó cũng là những điều đáng yêu ở cậu. Tất nhiên đó là những gì Yunho nghĩ về cậu.
Cậu chà hai bên bắp tay, cánh tay, bụng và thấp xuống mới phát hiện ra…. anh phản ứng rồi. Cả hai cùng tắm với nhau như vậy cũng dễ xảy ra chuyện lắm.
“Kệ nó đi!” – anh kéo tay cậu lên ngực mình để tránh xa bên dưới. Cậu còn lại gần nó thì đúng là không xong thật.
“Ông xã hay là….”
“Em còn bị thương, muốn ngày mai khỏi đi sao?”
Cậu cắn môi suy nghĩ, ngày mai phải ngồi xe cả ngày trời nữa. Mà cái mông như thế…. sẽ chết mất. Nhưng anh đang ‘nhức nhối’ như vậy cũng tại cậu. Nghĩ tới nghĩ lui cái của cậu bắt đầu có phản ứng như anh rồi.
“Ông xã à, em….” – cậu ngại ngùng nhìn xuống bên dưới mình
“Lại gần đây!” – anh nắm tay cậu kéo nhẹ vào người rướn lên hôn vào môi cậu.
Cậu choàng tay ôm lấy cổ anh đáp trả trong nụ hôn. Tay trái anh bóp nắn đầu nhũ cậu tay phải luồn vòng qua eo tìm đến chỗ đang nhức nhối của đối phương mà vuốt ve, JaeJoong cũng làm hành động này với anh. Cả hai tăng tốc nhanh hơn vì họ đang ngâm trong nước, nụ hôn vẫn di chuyển cho đến khi tìm được đỉnh điểm của khoái lạc.
Yunho giúp cậu lau người và mặc đồ. Sau khi họ tắm xong khoảng nửa tiếng sau thức ăn đã được mang đến.
“Ông xã à, chiều mai mình sẽ đến Seoul thiệt hả anh?” – cậu không giấu được sự háo hức khi được tận mắt chứng kiến cái sự hùng vĩ mà tivi vẫn hay quảng cáo, có những diễn viên, ca sỹ và nhiều thứ rất rất đẹp mà cả đời cậu chưa từng được thấy.
“Mau ăn đi!” – Anh chỉ vào đĩa thức ăn đang nguội dần của cậu.
Cả ngày mệt mỏi mà còn phải lo cho người vợ hậu đậu này, điều duy nhất bây giờ anh muốn là chợp mắt ngủ ngay nhưng không được, JaeJoong cứ nằm trong lòng anh hỏi về Seoul, rồi lại nôn nao không ngủ được.
“Em đừng nhúc nhích nữa.” – anh phải vịn vai cậu lại để cậu nằm yên
“Em hồi hộp quá ngủ không được.” – cậu nhìn anh ái ngại
“Để em qua ghế cho anh dễ ngủ” – cậu định ngồi dậy thì anh ôm chặt hơn.
Anh hôn lên môi cậu, thật nhẹ nhàng và từ tốn. Cậu không hiểu gì nhưng cũng nhắm mắt đáp trả, không lẽ anh muốn làm chuyện đó để cậu dễ ngủ sao? Dứt khỏi nụ hôn anh thì thầm bên tai cậu.
“Nếu em không ngủ tôi sẽ lái xe quay về ngay!”
Cậu sợ quá nhắm tịt mắt lại, anh khẽ cười. JaeJoong luôn nghe lời và ngoan ngoãn, dù la dù mắng nhưng anh rất thương vợ mình, chỉ là không thích nói hay biểu hiện ra thôi.
…
“Woa ~~~~~ woa ~~~~~~~ WOAAAAAAAAA ~~~~~~~~~”
JaeJoong quay vòng vòng nhìn thành phố Seoul tấp nập xe cộ và người đi đường. Tiếng còi inh ỏi khác hẳn nơi yên tĩnh như dưới thôn. Ai nấy ăn mặc đều rất đẹp và phong cách.
“Nghỉ chút đi, tối tôi đưa em đi dạo.” – anh đưa cậu đi theo nhân viên khách sạn đi nhận phòng.
Anh đặc biệt thuê căn phòng lớn có giường lớn, phòng tắm lớn. Đã là đi tuần trăng mật thì nên làm đúng nghĩa với nó. JaeJoong buông cái túi trên vai xuống nhảy lên giường lăn qua lăn lại. Chưa bao giờ cậu thấy một nơi sang trọng như vậy. Nhà anh là thuộc hàng sang dưới thôn nhưng nó chỉ to lớn và xây bằng gỗ như những căn nhà khác dưới thôn. Còn ở đây cái gì cũng có hoa văn điêu khắc tinh xảo.
Cả hai xếp quần áo vào tủ, nằm nghỉ lưng một chút anh mới lấy xe chở cậu ra ngoài. Trước khi đi anh có hỏi nhân viên khách sạn một vài nơi thích hợp để dạo đêm.
Vì trời tối nên chẳng ghé đâu để tham quan được, anh chỉ chở cậu dạo quanh các khu nổi tiếng xem người ra vào tấp nập. Những khu chợ đêm đèn chói sáng một khu, trong xe nhìn ra ngoài trông rất đẹp. JaeJoong thì chỉ cần như vậy đủ lắm rồi.
Sáng hôm sau anh đưa cậu đến một nhà hàng nhỏ để ăn điểm tâm, JaeJoong không ngừng khen những món ăn là ngon. Chỉ cần thứ gì mang dấu Seoul cậu đều cho là ngon, là mắc. Cái tính nhà quê hiện rõ lên trên khuôn mặt cậu, đó cũng là một nét rất dễ thương ở cậu.
Một tuần thật không đủ để dạo chơi hết Seoul. Yunho chỉ chọn ra những nơi nổi bật để đưa cậu đến. JaeJoong lấy máy ảnh của Yunho chụp rất nhiều, hình nào cậu cũng ôm chặt cánh tay anh. Nếu chụp mà có một mình cậu thì thật vô nghĩa, cậu muốn lúc nào cũng có Yunho bên cạnh mình.
Cả tuần này anh ngày nào cũng làm chuyện đó với cậu, nhưng rất dịu dàng không có làm cậu đau chút xíu nào hết. Tuần lễ được cậu ví von như thiên đường vậy. Cậu và anh cùng chọn mua vài thứ về tặng cho gia đình và hàng xóm.
Yunho nhặt được tờ bướm quảng cáo khóa học của trường Đại Học Nông Lâm – là trường mà Shindong và Kangin đang theo học. Chợt anh có suy nghĩ khác cho tương lai….
…
Họ quay về thôn với sự chào đón của gia đình và bà con. Cha mẹ chồng của cậu cũng về nhà ở khi họ đi vắng. Ngồi cả buổi phân phát quà cho mọi người mà cũng đổ đầy mồ hôi. Cậu chợt nhớ ra cái đồng hồ anh mua rất thích mà không biết anh để đâu, cậu tính cất nó vào tủ cho anh, tắm ra không thấy anh trong phòng vậy thì chắc chắn ở phòng khách xem tivi rồi.
“Con muốn lên Seoul học đại học à?” – Vừa bước gần cửa cậu nghe tiếng ông Jung vọng ra ngoài
“Dạ, chỉ ba năm thôi.” – Yunho đáp – “Nghành nông lâm này rất hữu dụng cho thôn chúng ta. Heechul cũng xem qua khóa học của họ trên mạng. Thật sự rất đáng thưa cha.”
“Uhm, con tính vậy cũng được. Nhưng sống trong đó khác hẳn với thôn mình, cha chỉ lo….”
“Không sao đâu cha. Con sẽ dàn xếp tốt mọi chuyện mà.”
“Vậy con tính khi nào nhập học? Còn chuyện thuê nhà trên đó, ăn ở ra sao?”
“Con nhờ Kangin thuê giúp căn nhà nhỏ trên đó. Gần hai tháng sau khóa học mới bắt đầu, vẫn còn thời gian để sắp xếp việc ở và thích nghi với môi trường.”
Họ đang trò chuyện thì nghe tiếng chân chạy xa dần.
“Dạ khuya rồi, cha ngủ sớm. Con xin phép về phòng.” – anh cúi đầu chào ông vội quay về phòng ngủ. Tiếng chân như vậy chỉ có JaeJoong mà thôi. Lại hiểu lầm gì nữa đây?
…
…
…
Cạch
Mở cửa đã thấy khuôn mặt tèm nhem đang quẹt quẹt cho sạch. Cậu ngồi trên giường quay mặt vào trong lau nước mắt, cố nở nụ cười với anh.
“Em…. tìm không thấy cái đồng hồ của anh.” – nụ cười gượng làm khuôn mặt dễ thương trông xấu tệ
“Khoảng hai, ba tuần nữa sẽ dọn lên Seoul. Tôi học đại học trên đó khoảng ba năm.” – anh ngồi xuống bên cạnh cậu
“V…vậy…anh…” – cậu vừa nói vừa quẹt nước mắt cứ rơi trên mặt mình
“Cuộc sống trên đó rất nguy hiểm, em có chịu được không?” – Anh nhìn cậu. Cậu nhìn anh, đôi mắt ướt đẫm to tròn. – “Tôi và em sẽ dọn lên đó sống ba năm, em sẽ phải thích nghi cuộc sống mới, có chịu nổi không?”
“Hức…hức…em tưởng anh bỏ em lại một mình…em sợ lắm….” – cậu ôm lấy anh khóc òa lên
“Tôi chỉ sợ em chịu khổ không được, lên đó cái gì cũng phức tạp cả”
“Em không sợ, có anh em không sợ gì hết.” – cậu lắc lắc đầu trên vai anh
“Đừng khóc nữa, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.” – anh đẩy nhẹ cậu ra – “Vào rửa mặt đi ra đây tôi dặn việc.”
“Dạ.” – cậu cười tươi chạy ùa vào nhà tắm
Anh lôi những thùng giấy ra để xếp quần áo và một số thứ vào, những vật dụng này sẽ chuyển lên đó khi địa chỉ nhà Kangin gửi xuống. Có lẽ hai tuần nữa họ sẽ đi lên Seoul và bắt đầu cuộc sống mới, Yunho cần học để giúp dân làng có cuộc sống tốt hơn. Chỉ dựa vào Heechul cũng không đủ, không bao lâu Heechul cũng sẽ về Mỹ với gia đình.
“Ông xã vậy mình mang hết quần áo luôn hả?” – JaeJoong mặt mũi sạch sẽ quay trở ra
“Chắc không mang hết được đâu, mang một nửa thôi khi nào thiếu thì mua vậy.”
Yunho nhìn tủ quần áo do dự, đúng là không thể chuyển lên hết. Căn nhà trên đó chỉ vừa đủ hai người ở, anh cũng không muốn phí phạm tiền mua một căn nhà trên đó. Học xong rồi về chứ có phải ở đó luôn đâu, tiêu tiền hoang phí là ngu ngốc.
“Ông xã ơi!” – cậu ấp úng, muốn nói gì đó mà lại thôi – “Dạ, không có gì. Để em xếp quần áo cho. Anh đi nghỉ sớm đi!” – cậu ngồi để áo thun lên và gấp chúng lại
“Có gì thì em nói đi!”
“Em…. về nhà thăm mẹ được không?” – giọng cậu lạc dần, đi ba năm lận. Sẽ nhớ gia đình lắm! Chị cậu vừa đính hôn, chắc cậu không dự được đám cưới này rồi.
“Ngày mai tôi đưa em về. Mang quà thêm tặng chị TeeHee, em đi lấy giấy đỏ gói quà đi!”
“Dạ.” – cậu gật đầu cười tươi chạy ra ngoài lấy giấy gói quà