Dưới làn nước sâu hun hút đó, em thấy gì?
Đó là một nỗi ám ảnh. Như mùi một loại thuốc lá có tính chất gây nghiện cao. Câu hỏi ấy là một niềm day dứt. Đủ mãnh liệt để kéo tuột Dan đi nghìn dặm. Đủ tàn bạo để làm tan nát trái tim cậu.
Chloe đã chết vào mùa xuân năm hai mươi ba tuổi, tại hồ Victoria.
Họ gặp nhau lần đầu trước ngõ dẫn vào quán café của Chris. Một cái quán eo hẹp, nhưng lạ thay, nắng vẫn len lỏi vào được vào các buổi sáng đẹp trời. Nàng ngồi như một đóa hoa kiều diễm bên quầy bar, vừa uống capuccino vừa lên kế hoạch cho chuyến đi sắp tới. Khi ấy, nàng gặp Dan, ngay trong chính giai đoạn bình thản nhất của cuộc đời cậu.
Dan như một mảnh trăng khuyết, mỏng mảnh, bất toàn, dù có làm vẻ điềm nhiên cũng khiến người ta day dứt.
Câu đầu tiên nàng hiếng mắt hỏi cậu: – Anh có thích Uganda không?
-Uganda?
-Nó ở châu Phi.
-Có gì ở Uganda?
-Tôi không biết. Nhưng có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ đến đó. Cùng với Tanzania. Những người bạch tạng ở Tanzania bị truy đuổi và giết chết. Như một thứ đồ tế lễ.
-Châu Phi là cái xứ nóng như bánh nướng – Dan lơ đãng nói.
Chloe bật cười, yêu kiều phóng túng. Hài hước lắm, nàng nói. Nàng chưa thấy một ai như Dan.
Họ đến với nhau một tháng sau đó. Trong một cơn mưa trái mùa tầm tã rơi trên mái hiên, dội nước vào các máng xối. Chloe say đắm ghì chặt lấy cậu, lấy sự mỏng mảnh nơi cậu. Dan sợ hãi, vùng trốn đi. Nhưng cậu không đủ sức mạnh. Cậu buông xuôi.
Đời cậu là một chuỗi dài buông xuôi, u sầu, và buông xuôi.
Mọi chuyện xảy ra theo cách mà nó xảy ra. Dan không thể nào hiểu được, vì sao Chloe yêu cậu đến thế, và cậu thờ ơ với nàng như thế. Cái gì phiền muộn nơi cậu? Hay bởi cậu giống như một hạt bụi trong cái xã hội khổng lồ này, bay mãi bay mãi mà không có chỗ nương thân? Hay bởi Chloe là một sinh thể căng tràn sức sống, nhiệt tình đến độ khiến cậu sợ hãi? Hay chính bởi vì cậu quá khờ dại ngơ ngác, nên nàng đã yêu cậu đau thương đến thế?
Họ gặp nhau trong quán của Chris, và chia tay cũng trong quán của Chris. Chloe đã khóc. Dan đã quay mặt đi. Chris đã im lặng.
Những tách café tỏa khói trong nắng xế trưa.
Nửa năm sau, Chloe chết ở hồ Victoria, trên một chuyến bay từ Uganda đến Tanzania.
Dưới đáy sâu hun hút đó, Chloe, em thấy gì?
~
Chris không bao giờ biết được, Dan đã ra cảng. Ngay cái đêm cậu thức dậy sau cả ngày trời ngủ. Ngay sau cái khoảnh khắc mà Chris nghĩ rằng có lẽ mình đã khóc.
Chris lái chiếc Corrona yêu quí của hắn đến một tiệm sửa xe cách đó khá xa. Và hắn sẽ uống rượu, uống đến say mềm. Trước khuya muộn, Chris sẽ không về. Hắn sẽ là một con sên say khướt, giận dữ, yếu mềm, bởi nỗi đau không phải của hắn. Để rồi sáng hôm sau giận dữ, nhìn Dan đăm đăm.
Trước khi Chris khắc khoải bảo Dan hãy ra cảng đi, cậu đã đến bờ kè.
Lúc bảy giờ, Dan ngồi trong bồn tắm, thổn thức trên đầu gối của mình. Cậu tự hỏi, khi chiếc máy bay lao xuống hồ, Chloe đã thấy gì. Nước róc tóc chảy trong bóng tối.
Cậu mặc quần áo, ra khỏi khách sạn, đón một chiếc taxi màu vàng ra bờ kè gần cảng.
-Giờ này cảng không mở cửa – gã tài xế nói
-Không sao, tôi ra bờ kè gần đó – Dan cố giữ giọng mình điềm tĩnh.
-Hồ Victoria… – một lúc sau cậu thì thầm
-Ở Châu Phi chứ gì. Nó được gọi là Bể Linh Hồn.
Cậu xuống ở đầu bờ kè ngăn sóng. Những con sóng ở đây vào mùa hè thường rất yên ả. Nhưng khi bão đến, chúng điên cuồng như thể muốn dìm chết thị trấn nhỏ bé. Bờ kè rất cao, nước triều đang lên. Dan nghe tiếng nước rào rạt vỗ vào chân đá. Cậu đứng bên trên, nhìn xuống những đầu ngọn sóng trắng ùa đến rồi rút đi vào màn đen. Cậu nhìn ra xa, những chiếc thuyền câu thắp đèn, trông như bầy đom đóm ướt át lập lòe.
Màn đêm dày đặc.
Cậu nghĩ đến những cuộc chuyện trò với Chloe sau những đêm dài, những cuộc chuyện trò lúc trời chưa tỏ, lặng lẽ cất lên trong bóng tối của căn phòng. Bây giờ cậu lại nhớ đến chúng, rõ mồn một, mặc dù chúng đã xa, xa lắm rồi.
Như con diều đứt dây trên bầu trời Afghanistan.
-Em luôn luôn nghĩ đến những vùng nước.
-Nước à?
-Ví dụ như biển, đại dương, những bể hồ rộng lớn. Những vùng nước thẳm. Thật kỳ lạ, em yêu những vùng nước. Em bị chúng ám ảnh.
-Thế em đã từng đến “một vùng nước” chưa?
-Chưa, nên em rất muốn đến. Em sẽ ra đến tất cả đại dương và tất cả biển hồ trên thế giới, đắm chìm trong sự mênh mông của chúng, trầm mình vào giữa vũng xanh dương vô tận của chúng.
-Ừm.
-Em ước mình có một chiếc thuyền. Nó sẽ rời cảng, căng buồm, và đi mãi trên đại dương đến bờ bên kia của thế giới. Đến những xó tận cùng, như New Zealand hay Fiji.
Giờ, Dan đang ở trước một vùng nước. Cả một biển nước đang mở rộng trước cậu, đen ngòm ngòm như cửa dẫn vào một cõi khác. Giờ đây, khi cậu cuối cùng đã ở bên cạnh một vùng nước mênh mông, sẵn sàng nhổ neo một chiếc thuyền ra khơi như đám thuyền câu ngoài ấy, Chloe đã không còn nằm trong vòng tay cậu nữa.
Khi Chloe lao xuống từ bầu trời thảng thốt, nàng có lẽ đã nhìn thấy vùng nước định mệnh của chính mình. Những đám mây màu ngà trôi tuột qua, vòm trời đảo ngược, hồ nước mênh mông bao tỏa không gian. Là biển hồ sâu nhất Châu Phi, là vùng nước ngàn năm vĩnh cữu, nuôi dưỡng dòng sông Nile, nuôi dưỡng Địa Trung Hải, nuôi dưỡng sự tạo hình và lụi tàn của các nền văn minh. Những cơn mưa trên hồ Victoria, những bờ bãi tiếp theo lòng nước bất tận của hồ Victoria, những chiếc thuyền hiến tế của các bộ tộc trên hồ Victoria. Những linh hồn trong hồ Victoria.
Nàng lao xuống.
Những linh hồn trong màu xanh thảm thiết của hồ Victoria.
Dan nghe tiếng sóng vỗ dưới chân mình. Cậu đã gần như ruồng bỏ Chloe, giờ đây cậu lại mải miết đi tìm ước nguyện của nàng. Khao khát của một người đã chết. Là một người đã chết.
Dan biết mình sụp đổ.
Cậu gào lên thảm thiết. Thảm thiết. Kêu đến xé họng ra. Biển đêm, những con sóng nuốt chửng lấy giọng gào của cậu. Mãi rồi, Dan quị xuống, ôm lấy mặt mình, run từng nếp da một. Cậu ư hử khóc.
Cậu đã từng có Chloe. Cậu đã từng được quan tâm. Cậu đã từng thấy mình có lẽ cũng sẽ hạnh phúc.
Nhưng cậu đã sợ hãi.
Và tất cả thành ra thế này đây.
Như cậu nói với Chris vào buổi sáng hôm sau, chẳng giải quyết được gì cả.
~
Đó là một nỗi ám ảnh. Như mùi một loại thuốc lá có tính chất gây nghiện cao. Câu hỏi ấy là một niềm day dứt. Đủ mãnh liệt để kéo tuột Dan đi nghìn dặm. Đủ tàn bạo để làm tan nát trái tim cậu.
Chloe đã chết vào mùa xuân năm hai mươi ba tuổi, tại hồ Victoria.
Họ gặp nhau lần đầu trước ngõ dẫn vào quán café của Chris. Một cái quán eo hẹp, nhưng lạ thay, nắng vẫn len lỏi vào được vào các buổi sáng đẹp trời. Nàng ngồi như một đóa hoa kiều diễm bên quầy bar, vừa uống capuccino vừa lên kế hoạch cho chuyến đi sắp tới. Khi ấy, nàng gặp Dan, ngay trong chính giai đoạn bình thản nhất của cuộc đời cậu.
Dan như một mảnh trăng khuyết, mỏng mảnh, bất toàn, dù có làm vẻ điềm nhiên cũng khiến người ta day dứt.
Câu đầu tiên nàng hiếng mắt hỏi cậu: – Anh có thích Uganda không?
-Uganda?
-Nó ở châu Phi.
-Có gì ở Uganda?
-Tôi không biết. Nhưng có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ đến đó. Cùng với Tanzania. Những người bạch tạng ở Tanzania bị truy đuổi và giết chết. Như một thứ đồ tế lễ.
-Châu Phi là cái xứ nóng như bánh nướng – Dan lơ đãng nói.
Chloe bật cười, yêu kiều phóng túng. Hài hước lắm, nàng nói. Nàng chưa thấy một ai như Dan.
Họ đến với nhau một tháng sau đó. Trong một cơn mưa trái mùa tầm tã rơi trên mái hiên, dội nước vào các máng xối. Chloe say đắm ghì chặt lấy cậu, lấy sự mỏng mảnh nơi cậu. Dan sợ hãi, vùng trốn đi. Nhưng cậu không đủ sức mạnh. Cậu buông xuôi.
Đời cậu là một chuỗi dài buông xuôi, u sầu, và buông xuôi.
Mọi chuyện xảy ra theo cách mà nó xảy ra. Dan không thể nào hiểu được, vì sao Chloe yêu cậu đến thế, và cậu thờ ơ với nàng như thế. Cái gì phiền muộn nơi cậu? Hay bởi cậu giống như một hạt bụi trong cái xã hội khổng lồ này, bay mãi bay mãi mà không có chỗ nương thân? Hay bởi Chloe là một sinh thể căng tràn sức sống, nhiệt tình đến độ khiến cậu sợ hãi? Hay chính bởi vì cậu quá khờ dại ngơ ngác, nên nàng đã yêu cậu đau thương đến thế?
Họ gặp nhau trong quán của Chris, và chia tay cũng trong quán của Chris. Chloe đã khóc. Dan đã quay mặt đi. Chris đã im lặng.
Những tách café tỏa khói trong nắng xế trưa.
Nửa năm sau, Chloe chết ở hồ Victoria, trên một chuyến bay từ Uganda đến Tanzania.
Dưới đáy sâu hun hút đó, Chloe, em thấy gì?
~
Chris không bao giờ biết được, Dan đã ra cảng. Ngay cái đêm cậu thức dậy sau cả ngày trời ngủ. Ngay sau cái khoảnh khắc mà Chris nghĩ rằng có lẽ mình đã khóc.
Chris lái chiếc Corrona yêu quí của hắn đến một tiệm sửa xe cách đó khá xa. Và hắn sẽ uống rượu, uống đến say mềm. Trước khuya muộn, Chris sẽ không về. Hắn sẽ là một con sên say khướt, giận dữ, yếu mềm, bởi nỗi đau không phải của hắn. Để rồi sáng hôm sau giận dữ, nhìn Dan đăm đăm.
Trước khi Chris khắc khoải bảo Dan hãy ra cảng đi, cậu đã đến bờ kè.
Lúc bảy giờ, Dan ngồi trong bồn tắm, thổn thức trên đầu gối của mình. Cậu tự hỏi, khi chiếc máy bay lao xuống hồ, Chloe đã thấy gì. Nước róc tóc chảy trong bóng tối.
Cậu mặc quần áo, ra khỏi khách sạn, đón một chiếc taxi màu vàng ra bờ kè gần cảng.
-Giờ này cảng không mở cửa – gã tài xế nói
-Không sao, tôi ra bờ kè gần đó – Dan cố giữ giọng mình điềm tĩnh.
-Hồ Victoria… – một lúc sau cậu thì thầm
-Ở Châu Phi chứ gì. Nó được gọi là Bể Linh Hồn.
Cậu xuống ở đầu bờ kè ngăn sóng. Những con sóng ở đây vào mùa hè thường rất yên ả. Nhưng khi bão đến, chúng điên cuồng như thể muốn dìm chết thị trấn nhỏ bé. Bờ kè rất cao, nước triều đang lên. Dan nghe tiếng nước rào rạt vỗ vào chân đá. Cậu đứng bên trên, nhìn xuống những đầu ngọn sóng trắng ùa đến rồi rút đi vào màn đen. Cậu nhìn ra xa, những chiếc thuyền câu thắp đèn, trông như bầy đom đóm ướt át lập lòe.
Màn đêm dày đặc.
Cậu nghĩ đến những cuộc chuyện trò với Chloe sau những đêm dài, những cuộc chuyện trò lúc trời chưa tỏ, lặng lẽ cất lên trong bóng tối của căn phòng. Bây giờ cậu lại nhớ đến chúng, rõ mồn một, mặc dù chúng đã xa, xa lắm rồi.
Như con diều đứt dây trên bầu trời Afghanistan.
-Em luôn luôn nghĩ đến những vùng nước.
-Nước à?
-Ví dụ như biển, đại dương, những bể hồ rộng lớn. Những vùng nước thẳm. Thật kỳ lạ, em yêu những vùng nước. Em bị chúng ám ảnh.
-Thế em đã từng đến “một vùng nước” chưa?
-Chưa, nên em rất muốn đến. Em sẽ ra đến tất cả đại dương và tất cả biển hồ trên thế giới, đắm chìm trong sự mênh mông của chúng, trầm mình vào giữa vũng xanh dương vô tận của chúng.
-Ừm.
-Em ước mình có một chiếc thuyền. Nó sẽ rời cảng, căng buồm, và đi mãi trên đại dương đến bờ bên kia của thế giới. Đến những xó tận cùng, như New Zealand hay Fiji.
Giờ, Dan đang ở trước một vùng nước. Cả một biển nước đang mở rộng trước cậu, đen ngòm ngòm như cửa dẫn vào một cõi khác. Giờ đây, khi cậu cuối cùng đã ở bên cạnh một vùng nước mênh mông, sẵn sàng nhổ neo một chiếc thuyền ra khơi như đám thuyền câu ngoài ấy, Chloe đã không còn nằm trong vòng tay cậu nữa.
Khi Chloe lao xuống từ bầu trời thảng thốt, nàng có lẽ đã nhìn thấy vùng nước định mệnh của chính mình. Những đám mây màu ngà trôi tuột qua, vòm trời đảo ngược, hồ nước mênh mông bao tỏa không gian. Là biển hồ sâu nhất Châu Phi, là vùng nước ngàn năm vĩnh cữu, nuôi dưỡng dòng sông Nile, nuôi dưỡng Địa Trung Hải, nuôi dưỡng sự tạo hình và lụi tàn của các nền văn minh. Những cơn mưa trên hồ Victoria, những bờ bãi tiếp theo lòng nước bất tận của hồ Victoria, những chiếc thuyền hiến tế của các bộ tộc trên hồ Victoria. Những linh hồn trong hồ Victoria.
Nàng lao xuống.
Những linh hồn trong màu xanh thảm thiết của hồ Victoria.
Dan nghe tiếng sóng vỗ dưới chân mình. Cậu đã gần như ruồng bỏ Chloe, giờ đây cậu lại mải miết đi tìm ước nguyện của nàng. Khao khát của một người đã chết. Là một người đã chết.
Dan biết mình sụp đổ.
Cậu gào lên thảm thiết. Thảm thiết. Kêu đến xé họng ra. Biển đêm, những con sóng nuốt chửng lấy giọng gào của cậu. Mãi rồi, Dan quị xuống, ôm lấy mặt mình, run từng nếp da một. Cậu ư hử khóc.
Cậu đã từng có Chloe. Cậu đã từng được quan tâm. Cậu đã từng thấy mình có lẽ cũng sẽ hạnh phúc.
Nhưng cậu đã sợ hãi.
Và tất cả thành ra thế này đây.
Như cậu nói với Chris vào buổi sáng hôm sau, chẳng giải quyết được gì cả.
~