Nei Bog bị người máy đẩy vào một căn phòng. Ở trên tàu Noah, hắn ôm Wrath bất ngờ gặp phải một người quen cũ, đó là Amis được Selim phái tới đón Lanna, đối phương không nói hai lời đánh hắn bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, Nei Bog liền phát hiện Wrath trong tay không thấy đâu nữa, hắn thì có vẻ như đang an vị trên một phi thuyền loại nhỏ —— phi thuyền này thật sự quá nhỏ, liếc nhìn từ cửa sổ là có thể thấy được hơn nửa phần thân của nó, sau đó có một người máy dẫn hắn đến một căn phòng khác.
Căn phòng này dường như là phòng điều khiển của phi thuyền cỡ nhỏ, một lão già quái dị ngồi trên ghế dựa, đưa lưng lại với Nei Bog, điều khiển màn hình lớn trước mặt. Trên màn hình là hình chiếu của một thanh niên tóc trắng, thanh niên cúi đầu, tóc trắng thật dài che khuất mặt y, tầng tầng lớp lớp cành nhánh vây lấy y, Nei Bog mở to hai mắt.
“Đó chính là Đệ thất!” Lão già không biết đã xoay ghế dựa qua từ hồi nào, nhìn ra suy nghĩ của Nei Bog. “Ta cung cấp dịch dinh dưỡng cho hắn, lớn được như vậy thật sự là ngoài dự kiến của ta!”
Đó là Selim, lão gõ gõ tay vịn ghế dựa, ghế dựa nhanh chóng đưa lão tới trước mặt Nei Bog.
“Đây xem như lần đầu tiên thật sự gặp mặt, phụ thể!”
Ánh mắt Nei Bog hướng xuống phía dưới, dưới chân Selim cũng không có máy chiếu, đây chứng tỏ lão già quái dị ngồi trước mặt hắn là thực thể chứ không phải hình chiếu giả lập.
“Chúng ta đến bên kia ngồi một chút đi!”
Selim chỉ chỉ một góc, chỗ đó đặt một cái bàn, lão già dẫn đầu lướt qua trước, Nei Bog ngừng một chút, cũng theo qua.
Trên bàn có một bộ ấm tách, Selim lấy một cái tách trong đó ra rót đầy, sau đó đẩy qua đầu kia của bàn.
“Ta muốn thương lượng một chuyện với cậu, phụ thể!” Lão già gõ gõ bàn. “Cậu có muốn… hợp tác với ta không?”
Nei Bog nắm hai tay lại để trên mặt bàn, trầm lặng cúi đầu nhìn tách trà trượt tới, từ lúc bị Amis đưa đến nơi này, hắn vẫn luôn bảo trì tư thái trầm lặng. Selim thấy Nei Bog như vậy, bắt đầu diễn thuyết.
“Cậu không muốn trả thù sao?” Selim cười như phật Di Lặc. “Cậu vô tội biết bao nhiêu rõ ràng cũng không có làm gì, lại bị lão Emerson kia bắt đi làm thí nghiệm. Thật đáng sợ phải không? Thật bất lực phải không? Lão dựa vào cái gì mà quyết định vận mệnh của cậu? Dựa vào cái gì mà quyết định tương lai của cậu? Dựa vào cái gì mà quyết định tất cả của cậu? Bắt giữ cậu, hủy hoại cậu, khiến cậu biến thành một đao phủ, một quái vật ——”
Người nam tóc đen vẫn cúi đầu, mắt vẫn chằm chằm nhìn tách trà kia, như đang chằm chằm nhìn cả thế giới của hắn.
“À há, còn “đám con” của cậu nữa chứ, đó là một lũ quái vật phải không? Chúng nó thậm chí không thể được gọi là con người, vì không có người nào lại méo mó và vặn vẹo như thế, báng bổ và xúc phạm như thế, vô đạo đức và không có luân lý như thế. Chúng nó lại có thể sinh ra dục vọng với phụ thân mình, khát vọng ôm phụ thân chúng nó ——”
Sloth ôm hắn, hạ đồng tử đỏ dán sát vào hắn: Ngươi là của ta, phụ thân!
Gluttony cọ cọ mặt hắn, toét khóe môi ra rất lớn làm nũng: Nah nah, daddy, ta đói quá à, cho ta ăn nah!
Lust hôn trán hắn, tóc bạc hạ xuống: Father, thỏa mãn tội của ta đi!
Greed một trước một sau ôm hắn, lông mi cong lên: Muốn ôm nhiều hơn nữa, muốn xoa nhiều hơn nữa, muốn hôn nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa và nhiều hơn nữa, tất cả mọi thứ thuộc về phụ thượng.
Pride để tay phải sát vào ngực, bày ra bộ dạng cung kính nhất: Yes, my father!
Envy chôn mặt sau lưng hắn, giọng nói mông lung: Papa, phải đối xử với ta thật tốt!
Wrath vươn tay về phía hắn, lặng lẽ gọi: [.]
“Đây không bình thường, đây quá bất bình thường. Loại dục vọng xấu xa này, loại quan hệ dị dạng này, khiến người ta quá mức kinh tởm!” Sự căm ghét loáng thoáng trong mắt lão già gia tăng cảm giác khinh bỉ, lão tới gần người nam không đường thối lui kia. “Cậu muốn bị “con” cậu đè? Cậu muốn bị chúng cắm vào hậu môn kích thích tuyến tiền liệt đạt đến cao trào? Cậu muốn quy phục dưới thân chúng nó như một ả gái ***, sao? Không muốn, sao có thể muốn được! Cậu muốn thoát khỏi những thứ dơ bẩn đó, phải không?”
Nước trong tách trà hứng khởi gợn sóng, đó là mặt bàn run nhẹ, gợn sóng từng vòng khuếch tán nụ cười có thể gọi là thần thánh của Selim. “Không sai đâu, là một con người, làm sao có thể “thấp hèn” như vậy được? Cậu sẽ không hạ tiện như thế!”
“Cho nên, chúng ta hợp tác đi, vứt hết tất cả những thứ quỷ tha ma bắt kia, sau đó đi sáng tạo một thế giới chỉ thuộc về ta và cậu, thế giới đó do cậu thống trị, cậu sẽ không phải bất an nữa!”
Nei Bog ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là nụ cười mang một chút vặn vẹo. “Ông muốn tôi làm gì?”
Selim nhìn đầu ngón tay run rẩy như thần kinh của người nam, nở nụ cười thân thiết.
“Trước hết, để chúc mừng chúng ta đã hợp tác cùng nhau, ta nói cho cậu nghe một tin tốt!” Tay lão già quét qua không khí, ngón tay ấn vài cái như đàn dương cầm. “Vừa rồi nhận được báo cáo, vào lúc 19 giờ 32 phút 11 giây 2 khắc —— cũng chính là sáu phút sau khi cậu rời đi, tàu Noah phát sinh vụ nổ mang tính hủy diệt!”
Màn hình ánh sáng trong không khí hiện rõ ra một mảnh đỏ tươi, kỳ dị chính là chính giữa đám lửa xuất hiện một điểm đen nho nhỏ, đó là một lỗ đen mini, sau khi chiến hạm từ cấp cá voi trở lên phát nổ, đều sinh ra vùng trống tử vong như vậy.
“Nói cách khác…” Giọng nói vui vẻ của Selim vang bên vành tai Nei Bog, trống rỗng truyền vào trong đầu Nei Bog. “… Tất cả mọi sinh vật trên tàu Noah đã hoàn toàn bị tiêu diệt… Đương nhiên, bao gồm ba con quái vật nhỏ kia của cậu.”
“Ba…?”
“Á à, ta quên cậu không biết, đó là Đệ tam, Đệ tứ và Đệ lục —— Đệ lục có lẽ đã lẻn vào từ ba tinh chuyển trước… Ây chà chà, thật hết cách, một Level A mới lên cấp hình như có liên hệ sâu xa với Đệ lục, thế là ta đồng ý để hắn đi gặp mặt Đệ lục, không ngờ hắn lại làm ra chuyện như thế!” Selim dùng giọng điệu bó tay với con trẻ, mắt lại nhìn mặt Nei Bog không chớp mắt.
Gương mặt người nam đầu tiên là trống rỗng trong nháy mắt, đó là một loại ngỡ ngàng tương tự như tư duy gián đoạn, lại thất thố giống như hoàn toàn không hiểu điều mình nghe được, sau đó cái vẻ thất thố này từ từ rút đi, Nei Bog đối diện ánh mắt Selim, mắt hắn đen trắng rõ ràng, màu trắng quá trắng, màu đen quá đen, không chút bóng sáng, căn bản không thể nhìn thấy được gì từ mảnh đen đó.
“Tôi phải làm gì?”
Selim giấu đi dò xét trong mắt, một lần nữa biến lại thành phật Di Lặc mỉm cười hiền hậu.
“Chúng ta làm bọn quái vật còn lại ngoan ngoãn một chút đi!”
Lão già vung vẫy tay chân, ghế dựa xoay một vòng, mang lão trở lại bệ điều khiển, Nei Bog lẳng lặng theo sát. Lúc hắn đi tới bệ điều khiển, hình chiếu trên màn hình lớn trong nháy mắt chuyển qua một hành tinh hoang vu, cả hành tinh tựa như bị thiên thạch vô hình nện ra vô số lỗ lõm, trở nên nát bét. Nei Bog nhìn một cái liền thấy các nguyên tội bị bao vây công kích, găng tay trắng của Pride đã biến thành màu máu, Gluttony đang cắn nuốt một viên đạn năng lượng bắn về phía mình, Sloth đang đứng song song với một người đàn ông cao to vạm vỡ. Đột ngột, mọi người đều đồng thời ngừng tấn công, ngẩng đầu nhìn về phía bên này, như xuyên qua màn hình nhìn thẳng hai người ở đây.
“Không sai, ta phóng ra hình chiếu, họ có thể thấy được chúng ta!”
Thanh niên tóc đen trên màn hình nhìn thẳng tới, ánh mắt nghiêm túc và chăm chú cực điểm kia ghim chặt Nei Bog tại chỗ, hắn thậm chí có ảo giác, hắn có thể thấy được cái bóng đích thực của mình trong màu đỏ máu kia.
“Các cưng à, chào buổi tối!” Selim ở một bên khoa tay múa chân. “Có thể ngưng chiến được rồi, chúng ta sắp trở thành người một nhà!”
Lão già quay đầu lại nhìn Nei Bog. “Phụ thể, cậu cũng nói vài câu đi?”
Nei Bog mấp máy môi, lại hoàn toàn không phun ra được bất cứ câu nói nào, ánh mắt hắn bị mảnh đỏ tươi kia bắt chặt, đánh mất tự chủ.
Mà lúc này, Sloth cười.
Đó là một độ cong vô cùng nhỏ bé, vẽ bên miệng thanh niên tóc đen, lại hoa mỹ đến mức khiến người ta cảm thấy lóa mắt. Sloth đứng trên tảng đá, khoác bóng tối trên mình, mắt đỏ tươi sáng rỡ dị thường trong bóng tối.
“Phụ thân, đợi ta!” Sloth nói. “Ta lập tức tới đón ngươi!”
Đã bao lâu rồi, hắn không thấy được nụ cười của Sloth? Nei Bog ngẩn ngơ nghĩ, hay là hắn chưa từng khiến đối phương mỉm cười…? Hình như lúc ban đầu, vẫn có thể thấy được độ cong dễ nhìn bên khóe miệng thanh niên tóc đen, nhưng nó đã không còn từ sau khi quan hệ giữa họ trở nên méo mó và vặn vẹo, hình thức chung sống càng ngày càng căng thẳng và suy sụp khiến bọn họ đi về phía đường cùng. Nei Bog như bị nét cười nhẹ kia mê hoặc, hắn gật đầu cực nhẹ. Giống như hắn thật sự chỉ đi xa nhà một chuyến, sau đó người thân nhất ở trong nhà chờ hắn trở về, chỉ đơn giản như thế.
“Daddy Daddy ” Gluttony vung vẫy con thỏ, mắt thú màu hổ phách lóe lên ánh sáng hưng phấn. “Chờ Gluttony nhá Chờ Gluttony ăn xong mấy cái này sẽ đi tìm daddy ngay ”
Pride cởi găng tay máu, lại lấy ra một đôi găng tay trắng bóc mang vào, cười híp mắt đẩy đẩy mắt kính. “Phụ thân đại nhân, ở đó có quen không? Ta vô cùng lo lắng cho phụ thân đại nhân đấy!” Y chỉnh sửa vạt áo, mặt hướng về các ma thần vây quanh mình, đám ma thần kia không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt đồng loạt biến đổi.
“Ta bị làm cảm động!” Selim lấy tay chống mặt mình, nghiêng đầu nhìn Nei Bog. “Để tình phụ tử vĩ đại này của các ngươi có thể thăng hoa, ta cứ coi như một lần làm nhân vật phản diện! Là nhân vật phản diện, ta cần phải nhắc nhở các ngươi!” Selim để tay xuống, ánh mắt chuyển về màn hình. “Nếu các ngươi không chịu nghe lời, ta đành phải miễn cưỡng làm phụ thân các ngươi chịu ấm ức một chút!”
Một thanh kiếm photon dán lên cổ Nei Bog cọ quẹt, người máy phá rách da trên cổ Nei Bog, chính xác đến từng mi-li-mét. Cổ Nei Bog cũng không chảy máu, kiếm photon nháy mắt đốt bỏng vết rách da. (photon: hạt ánh sáng)
Gluttony giấu mặt sau con thỏ, mắt thú lộ ra loáng thoáng nhuộm lên cảm giác khát máu điên cuồng. Pride gỡ mắt kính xuống, lau đi lau lại, cuối cùng cũng không mang lại nó. Nei Bog cúi thấp đầu xuống, hắn có chút sợ hãi, sợ hãi huyết quang gần như hủy diệt mà mình nhìn thấy trong mắt Sloth vừa rồi.
“Các ngươi tốt nhất đừng tính chuyện đuổi tới, ta sẽ điên cuồng! Bị dồn đến đường cùng, dù có chết ta cũng sẽ kéo phụ thân mà các ngươi yêu nhất chôn cùng!” Selim cười khà khà. “Phi thuyền này rất nhỏ, nhỏ đến mức ta có thể hoàn toàn khống chế nó. Ở đây chỉ có phụ thể và ta, chỉ cần phát hiện có kẻ khác lẫn vào, ta sẽ lập tức ấn nút tự phát nổ!”Baal thở dài một hơi, thân thể to lớn trong nháy mắt có vẻ hơi lụi bại, trong ánh mắt nhìn các nguyên tội có mang bất đắc dĩ.
“Để ta nghĩ xem phải làm sao xử lý các ngươi đây!” Selim sờ cằm, sau đó quay đầu nhìn Nei Bog. “Phụ thể, không có đề nghị gì sao? À, xin lỗi xin lỗi, để cậu chịu khổ!” Selim phất phất tay, để người máy bỏ vũ khí trên cổ Nei Bog xuống. “Là vô hiệu hóa chúng hay giết chết chúng, quyết định một cái đi! Ta nghiêng về phương án thứ hai, bọn chúng sinh ra ở chỗ của Emerson, thật sự quá không ngoan, dù sao sau này muốn bao nhiêu con cũng có. Thế nào, phụ thể, cậu không phải ghét chúng nhất sao?”
Nei Bog đột ngột nghĩ tới, ba đứa con hắn “ghét” đã chết kia.
“… Đúng vậy.” Nei Bog lộ ra nụ cười kỳ quái. “Chúng là thứ ta khó chấp nhận được nhất!”
“Ừm?”
“Ta phải ghét chúng, hận chúng. Bởi vì chúng hủy hoại ta, khiến ta liên tục, liên tục, liên tục phạm tội… Sau đó nhận lấy sự “an ủi” của chúng.”
Sloth mệt mỏi nhắm mắt lại, lời thì thầm của phụ thân liên tục truyền vào tai y.
… Phụ thân, chúng ta chỉ là muốn ngươi, chỉ là muốn ngươi thôi…
“Sai, sai, tất cả mọi thứ đều sai, chúng là sai lầm, ta cũng vậy!”
Gluttony chớp chớp mắt, nước mắt trong suốt rốt cuộc lăn xuống theo khuôn mặt bé nhỏ.
“Daddy… Gluttony thật sự… Không tốt sao… Hu…”
“Mẹ nó ta sao có thể thấp hèn như vậy? Cái chữ thấp hèn này không thể khái quát hết ta được!”
Pride cúi đầu, nhìn mắt kính trong tay trầm mặc không nói.
Đây là lần đầu tiên quản gia kiêu ngạo thừa nhận mình thất bại, và vô lực.
“Tiếp đó?” Selim thúc giục Nei Bog nói tiếp, đây đối với lão mà nói chính là hương liệu tốt nhất.
Nei Bog nhìn Selim, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng quái dị. “Ta không cần, tất cả mọi thứ ta đều không cần!”
“Ngươi… Có ý gì!!!” Selim thét chói tai nhảy dựng lên, lão già cuồng nộ ấn Nei Bog xuống bệ điều khiển, bên tay Nei Bog, một cái nút khó thấy vừa mới bị thô bạo nện xuống. “Ngươi phát điên rồi sao! Ngươi biết đó là cái gì không…”
“Ta biết chứ!” Nei Bog mỉm cười nói, bộ dạng rất vô tâm. “Tức khắc chúng ta sẽ “bùm” một cái biến thành pháo hoa Vừa rồi lúc ông nói tự phát nổ, ta đã chú ý tới cái nút này, đừng có coi thường khả năng quan sát của dân khu số bảy!”
“Ngươi sao có thể… Ngươi sao có thể ——! Ngươi sao lại dám!!!”
«… Tự phát nổ sau năm giây, bắt đầu đếm ngược…»
Người nam mặt mày tái nhợt, nụ cười trên mặt lại nhẹ nhõm lạ lùng.
“Đó là các con của ta!”
Cha nói:
“Ta yêu chúng!”
« …… 3, 2, 1, 0. »
Ánh lửa xé rách mọi thứ…
Nghênh đón kết cục!
Sloth tiến về trước một bước, một bước này lập tức đánh vỡ sự bình lặng quỷ dị trước đó.
Agares nhịn thật lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội bùng nổ. Hắn đập vỡ bình rượu mang bên mình, cả vùng nháy mắt bị hương rượu bao phủ.
“Barbatos, Azmodal, Marchosias…” Agares hô to. “Ngăn cản chúng!”
Các ma thần được gọi tên lập tức nhảy ra, cực kỳ ăn ý tấn công về phía ba người nọ, mắt họ nổi lên một ánh sáng đỏ nhàn nhạt, ở vào trạng thái bán mê hoặc. Sloth khép hờ mắt, thấp giọng gọi. “Pride!”
Pride tiến lên phía trước, như một quản gia tận tâm chăm sóc khách hàng, cười híp mắt khom nửa người. “Xin các vị vui lòng đừng cử động!”
Các ma thần đang tấn công lấy một tư thế quái dị cứng ngắc tại chỗ, quản gia ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười vạn năm không đổi.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi đang rất gấp, xin các vị vui lòng nhường đường giúp cho, được không ạ?”
Các ma thần không thể tự chủ sắp sửa vâng lời hành động, Agares quát lạnh một tiếng. “Không được làm!”
Pride nhấc mày, trên mặt các ma thần hiện lên vẻ tranh đấu, họ mang vẻ mặt không cam lòng, dù vẫn cử động theo mệnh lệnh của Pride, nhưng tốc độ cử động không hơn được bao nhiêu so với không động đậy.
Bị nhiễu rồi…
“… Ngài làm tôi nghĩ tới một người!” Pride gõ gõ mắt kính, cười tao nhã. “Hắn tên là Lust, là vị huynh trưởng không nên thân của kẻ hèn này, lúc này đang được chủ nhân các vị mời đến tàu Noah làm khách, không chừng các vị đã từng thấy mặt.”
Agares liếm liếm môi, động tác này làm hắn lặng lẽ nhuộm lên một vẻ đáng yêu và cuốn hút khó nói nên lời. Động tác các ma thần càng lúc càng chậm lại, có vẻ như sắp đình chỉ.
“Nói như thế nào đây…” Pride vuốt cằm, găng tay trắng bóc quanh quẩn trên hàm dưới, như sa vào hồi ức ngọt ngào không thể tự thoát ra. “Kẻ này và Lust chính là hai cực đối lập, bất luận là tính cách hay quan điểm đều hoàn toàn tương phản, thậm chí ngay cả năng lực cũng vậy. “Đặc xá ngoại giao” của hắn là thông qua việc ảnh hưởng đến tình cảm con người mà thao túng ý chí người ta, mà “Mệnh lệnh tuyệt đối” của tôi thì hoàn toàn không màng đến tình cảm con người, điều khiển hành động của người khác và đạt được khống chế tuyệt đối!”
“Bởi vậy, dù hai chúng tôi nhìn nhau không vừa mắt thế nào, tôi cũng không làm gì được hắn, hắn cũng không làm gì được tôi, giống như thế này ——” Quản gia mỉm cười chỉ hướng Agares. “Xin các vị hãy giết chết người đó!”
Các ma thần chậm chạp giơ vũ khí lên, chỉa vào Agares, lại chậm chạp không chịu ra tay, trên mặt là vẻ đấu tranh cực điểm. Bị rất nhiều vũ khí nhắm vào, dù là Agares cũng cảm thấy có chút hoang mang, lại chỉ có thể tận lực huy động năng lực của mình.
Ác quỷ tóc vàng lại cười híp mắt lặp lại một lần nữa. “Xin các vị hãy giết chết người đó!”
Phốc ——
Đó là tiếng cái gì đó vỡ nát, mấy ma thần kia từng người ngã xuống, trong mắt là một mảnh xám trắng.
“Giống như thế này!” Quản gia vẫn cười tao nhã, nhẹ nhàng đến mức dường như y chẳng qua là nói ra một chuyện không thể đơn giản hơn. “Cơ thể họ muốn giết chết ngài, nhưng trên tình cảm họ lại muốn bảo vệ ngài, cho nên bộ não của họ bị hỏng, biến thành một cục bùn nhão!”
“Nói chung, cũng có thể đạt được hiệu quả giống như khi ra lệnh cho người ta tự sát!” Pride dùng đầu ngón tay đẩy mắt kính, ánh sáng phản chiếu trên mắt kính che khuất con mắt tàn nhẫn bên dưới. “Bây giờ, để ngài tự thể nghiệm cảm giác não bộ biến thành bùn nhão, thế nào?”
Tiếng sột soạt truyền ra, mặt đất đang run rẩy cuộn trào, Pride lùi lại một bước, vừa vặn tránh được giòi khổng lồ chui lên từ dưới đất tấn công, trong cái miệng hình tròn của nó là một vòng răng cưa, đang co thắt khép mở. Pride lại lùi về sau mấy bước, quản gia có chút hao tâm tổn trí nhìn vô số giòi bọ khổng lồ liên tục ào ào trồi lên từ nền đất.
“Động vật không xương sống… Ây chà chà!”
Ực một tiếng, Pride quay đầu lại, Gluttony đơn thuần đến lạ thường nhìn về phía y. Quản gia xoa đầu cậu bé, mỉm cười. “Ăn nhiều một chút nhé, đó đều là protein, giá trị dinh dưỡng rất cao!”
Thấy một cảnh đó, các ma thần trầm lặng tập thể —— vừa rồi là ảo ảnh sao? Nhưng nếu là ảo ảnh thì tất cả giòi bọ chỗ đó đã đi đâu hết vậy… Đó quả thật là một con quái thú!“Agares, Eligos… Đối phó Gluttony!”
“Vepar, Sabnock… Đối phó Pride!”
Âm thanh cực đại của Baal vang vọng trên chiến trường, các ma thần vượt qua hỗn loạn ban đầu, bắt đầu trở nên tỉnh táo. Chỉ mấy ma thần thì không thể đối phó với nguyên tội, vậy mười mấy, mấy chục! Cả hành tinh lập tức chuyển thành chiến trường. Trong chiến trường, thân thể to lớn của Baal cao ngất đối diện với Sloth.
“Chúng tôi không thể để ngài rời khỏi hành tinh này!” Baal chỉ vào tim mình. “Selim đã cài Level S ở đây, chúng sẽ cướp đi tất cả của chúng tôi sau khi các vị rời khỏi!”
“Chỉ cần ngài có thể giải phóng chúng tôi, chúng tôi sẽ trở thành kẻ ủng hộ trung thành nhất của ngài!”
“Nếu ngài không giúp chúng tôi thoát khỏi khống chế, chúng tôi cũng chỉ có thể trở thành kẻ địch của các vị!” Baal trầm giọng nói. “Chúng tôi vẫn có khả năng tạm thời cầm chân các vị, cho đến khi bi kịch giáng xuống!”
“Đây là tương lai tôi biết trước!”
“Đi bên này?”
“Ta cảm thấy chúng ta đã lòng vòng mấy vòng ở đây!”
Lust và Envy đồng thời quay mặt nhìn Greed. “Ngươi đang dẫn đường?”
Thiếu niên mang miếng bịt mắt bên trái nhìn lại Lust, thiếu niên mang miếng bịt mắt bên phải nhìn lại Envy, vô cùng ngoan hiền gật đầu.
“À, Dove lạc đường!”
“Ừ, Turtle lại lạc đường!”
“……” Lust quay đầu nhìn Envy. “Ta sao lại cảm thấy cảm giác vô tội này hình như rất quen!”
Envy ngây thơ nhìn Lust, vẻ mặt kia muốn vô tội bao nhiêu cũng có.
Đột ngột, nét mặt các nguyên tội đồng thời thay đổi, họ không nói một lời chạy về một hướng, phá vỡ vách tường, vượt qua chướng ngại, cho đến khi đến chóp đuôi chiến hạm —— chỗ đó là một phi thuyền cỡ nhỏ có thể phóng ra.
“Hà… Mi quả nhiên đến đây!”
Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười khàn khàn, một người tư thế quái dị đi ra, hắn một tay ấn cổ mình, cái cổ vẹo gần chín mươi độ, miệng há thật lớn đang cười, răng đen lộ ra, mùi vị tà ác đập thẳng vào mặt.
“Ta đợi rất lâu, rất lâu, rốt cuộc cũng tới được lúc này!” Mắt kẻ đó liên tục nhìn Envy, hoàn toàn không màng tới hai người khác, trong mắt toàn là tham lam. “Ta rốt cuộc cũng gặp được mi, Behemoth!”
“Vậy…” Envy cười rất ngây thơ và khờ dại, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. “Ngươi là ai hả?”
Khóe mắt kẻ kia giật giật như bệnh thần kinh, sau đó lưỡi dài đỏ tươi vươn ra liếm liếm mũi. “Không sao, không sao, tên gọi trước kia không quan trọng, cũng giống như mi, bất kể mi là Behemoth hay Leviathan, đó đều không quan trọng, đều không quan trọng ——” Gương mặt kẻ đó tức khắc vặn vẹo triệt để. “Mi lại có thể không nhớ được ta! Mi lại dám không nhớ được ta! Mi tới tuổi lú lẫn còn sớm hơn cả thằng cha nhà mi? Tới thằng cha của mi còn có thể ——”
“Amis!” Envy càng cười tươi sáng. “Papa ta đâu?”
Amis vặn vẹo cái đầu nhìn Envy, nở nụ cười thần kinh. “À… Mi quả nhiên nhớ được ta… Sao mà không nhớ được cơ chứ… Mi sao có thể quên kẻ bị mi đánh gần chết… Hà hà… Mi sao có thể quên kẻ bị mi hãm hại đến suýt phát điên… Gừ… Ta tới tìm mi, ta liều mạng sống sót tới tìm mi… Bị lây nhiễm trong ngục giam, cắn nuốt mọi người… Vì mi… Ta rất nỗ lực tiến hóa… Cuối cùng rốt cuộc tiến hóa đến Level A có thể cùng mi gặp mặt… Ha ha ha… Mi gần như sắp trở thành thần của ta, không có mi ta sao có thể sống sót ah hà hà hà… Để gặp lại mi ——”
Amis lấy tay để trước môi mình, răng đen thoạt nhìn đáng sợ tột đỉnh. “À… Đừng gấp…. Papa yêu dấu của mi vừa được Selim đón đi uống trà… Selim muốn hắn… Ta ở lại… Ta sẽ không để hắn phá hỏng lần gặp lại của ta và mi… Grào ——”
Thấy Envy nhìn mình, Amis dường như càng thêm hưng phấn, thậm chí có thể thấy được ham muốn vặn vẹo và méo mó của hắn. Hắn run rẩy cầm máy điều khiển lên, ngã mạnh xuống đất, sau đó cất tiếng cười to.
“Behemoth… Thần của ta… Chúng ta cùng chết đi ha ha ha ha ha ——”
[Edit – by – Alice]
Vô số cành cây rũ xuống, đó là một loại thực vật vũ trụ, chúng sẽ quấn lấy và giam giữ sinh vật tiếp cận chúng, cho đến khi con mồi chết đói, hiện tại chúng được dùng để giam cầm một tù nhân đặc biệt.
Tóc trắng thật dài rũ xuống đất, ánh lên khuôn mặt không chút tình cảm của thanh niên, khiến nó càng thêm lạnh lùng. Đây là một thanh niên đan xen giữa băng và tuyết, y rất trắng, lại không cho người ta cảm thấy sự mềm mại của tuyết, cũng không tự nhiên bốc ra khí lạnh giống như băng. Khái quát từ khuôn mặt đường nét lãnh khốc cương nghị kia, chỉ vẻn vẹn là không mang sắc thái. Cành nhánh xanh lục trói chặt thanh niên tóc trắng, nhưng gương mặt thanh niên lại bình lặng tựa như đám cành nhánh kia chỉ là một đống trang sức vô dụng trên người.
Thanh niên tóc trắng đột ngột mở mắt, Selim đứng ngay trước mặt y, vẻ mặt của y vẫn không có dao động gì, màu sắc mơ hồ từng chút nhuộm lên tóc trắng, ngay sau đó lại đột ngột lùi mạnh về, dòng điện rất mạnh xuyên thấu thân thể thanh niên.
“Cục cưng à, ta cảm thấy cậu vẫn cứ ngoan ngoãn một chút đi thì hơn!” Selim vòng ra sau lưng thanh niên, chỗ xương sống thanh niên có cắm một ống thông bằng nhựa dẻo. “Cậu phải bớt cáu kỉnh một chút, ta không phải đã nói rồi sao, khi cậu sử dụng năng lực, cũng chính là lúc nó hoạt động mạnh!”
Dù bị điện lưu xuyên thấu thân thể, vẻ mặt thanh niên vẫn không chút thay đổi, vô lực bị cành cây treo quấn như một con rối gỗ tinh xảo.
“Hơn nữa, đứng trước mặt cậu cũng không phải là người thật của ta!”
Dưới chân lão già là một cái đĩa bay, chính là máy chiếu giả lập. Lão bắt đầu lòng vòng xung quanh thanh niên, chậc chậc ra tiếng, như đang đánh giá một món hàng hảo hạng.
“Mặc dù có chút tiếc nuối vì hiện tại không thể tự mình tới nghiên cứu cậu, chậc chậc, “Máy móc phát cuồng” à, không chỉ là máy móc, chỉ cần có kim loại thì cậu sẽ có thể làm ra một cỗ máy phát cuồng. Hahh, không phải rất giống một bộ phim xưa cũ ở trái đất cổ hay sao? Ta nhớ xem, đúng rồi, “Transformers” () ấy nhỉ… Đương nhiên, cậu không phải tạo ra một sinh mệnh, mà chỉ đơn giản là khống chế kim loại ráp thành một cỗ máy, sau đó truyền cuồng loạn vào để nó phá hoại. Thú vị, quá thú vị…”
Vòng tay Selim phát ra tiếng vang tít tít, cắt ngang lời độc thoại của lão.
“Tốt!” Lão già cười khà khà. “Trò hay sắp sửa bắt đầu!”
Hình chiếu biến mất.
Tác giả có chuyện muốn nói:
. Vepar là một Công tước. Hắn đội lốt một nhân ngư và là một thủ lĩnh thiên tài. Hắn là vua của biển cả, chỉ huy vô số những tàu chiến, có khả năng gọi ra bão tố và sóng thần để nhấn chìm quân địch. Khi bị hắn chém, dù chỉ là một vết xước, thì từ vết thương của người đấy sẽ sinh ra vố số những con giòi bọ bẩn thỉu, chúng sẽ làm những vết thương đó lở loét và lan rộng ra, và người đó sẽ chết chỉ sau ba ngày trong đau đớn cùng cực. Nhưng chỉ cần một cái phẩy tay của hắn, thì vết thương sẽ lập tức lành lại. Vepar thống lĩnh quân đoàn quỷ.
() Transformers là một siêu phẩm điện ảnh của Hollywood trong năm . Bộ phim đặc biệt nổi tiếng bởi những cảnh chiến đấu hoành tráng và những màn biến hình ngoạn mục của những con robot khổng lồ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nei Bog bị người máy đẩy vào một căn phòng. Ở trên tàu Noah, hắn ôm Wrath bất ngờ gặp phải một người quen cũ, đó là Amis được Selim phái tới đón Lanna, đối phương không nói hai lời đánh hắn bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, Nei Bog liền phát hiện Wrath trong tay không thấy đâu nữa, hắn thì có vẻ như đang an vị trên một phi thuyền loại nhỏ —— phi thuyền này thật sự quá nhỏ, liếc nhìn từ cửa sổ là có thể thấy được hơn nửa phần thân của nó, sau đó có một người máy dẫn hắn đến một căn phòng khác.
Căn phòng này dường như là phòng điều khiển của phi thuyền cỡ nhỏ, một lão già quái dị ngồi trên ghế dựa, đưa lưng lại với Nei Bog, điều khiển màn hình lớn trước mặt. Trên màn hình là hình chiếu của một thanh niên tóc trắng, thanh niên cúi đầu, tóc trắng thật dài che khuất mặt y, tầng tầng lớp lớp cành nhánh vây lấy y, Nei Bog mở to hai mắt.
“Đó chính là Đệ thất!” Lão già không biết đã xoay ghế dựa qua từ hồi nào, nhìn ra suy nghĩ của Nei Bog. “Ta cung cấp dịch dinh dưỡng cho hắn, lớn được như vậy thật sự là ngoài dự kiến của ta!”
Đó là Selim, lão gõ gõ tay vịn ghế dựa, ghế dựa nhanh chóng đưa lão tới trước mặt Nei Bog.
“Đây xem như lần đầu tiên thật sự gặp mặt, phụ thể!”
Ánh mắt Nei Bog hướng xuống phía dưới, dưới chân Selim cũng không có máy chiếu, đây chứng tỏ lão già quái dị ngồi trước mặt hắn là thực thể chứ không phải hình chiếu giả lập.
“Chúng ta đến bên kia ngồi một chút đi!”
Selim chỉ chỉ một góc, chỗ đó đặt một cái bàn, lão già dẫn đầu lướt qua trước, Nei Bog ngừng một chút, cũng theo qua.
Trên bàn có một bộ ấm tách, Selim lấy một cái tách trong đó ra rót đầy, sau đó đẩy qua đầu kia của bàn.
“Ta muốn thương lượng một chuyện với cậu, phụ thể!” Lão già gõ gõ bàn. “Cậu có muốn… hợp tác với ta không?”
Nei Bog nắm hai tay lại để trên mặt bàn, trầm lặng cúi đầu nhìn tách trà trượt tới, từ lúc bị Amis đưa đến nơi này, hắn vẫn luôn bảo trì tư thái trầm lặng. Selim thấy Nei Bog như vậy, bắt đầu diễn thuyết.
“Cậu không muốn trả thù sao?” Selim cười như phật Di Lặc. “Cậu vô tội biết bao nhiêu rõ ràng cũng không có làm gì, lại bị lão Emerson kia bắt đi làm thí nghiệm. Thật đáng sợ phải không? Thật bất lực phải không? Lão dựa vào cái gì mà quyết định vận mệnh của cậu? Dựa vào cái gì mà quyết định tương lai của cậu? Dựa vào cái gì mà quyết định tất cả của cậu? Bắt giữ cậu, hủy hoại cậu, khiến cậu biến thành một đao phủ, một quái vật ——”
Người nam tóc đen vẫn cúi đầu, mắt vẫn chằm chằm nhìn tách trà kia, như đang chằm chằm nhìn cả thế giới của hắn.
“À há, còn “đám con” của cậu nữa chứ, đó là một lũ quái vật phải không? Chúng nó thậm chí không thể được gọi là con người, vì không có người nào lại méo mó và vặn vẹo như thế, báng bổ và xúc phạm như thế, vô đạo đức và không có luân lý như thế. Chúng nó lại có thể sinh ra dục vọng với phụ thân mình, khát vọng ôm phụ thân chúng nó ——”
Sloth ôm hắn, hạ đồng tử đỏ dán sát vào hắn: Ngươi là của ta, phụ thân!
Gluttony cọ cọ mặt hắn, toét khóe môi ra rất lớn làm nũng: Nah nah, daddy, ta đói quá à, cho ta ăn nah!
Lust hôn trán hắn, tóc bạc hạ xuống: Father, thỏa mãn tội của ta đi!
Greed một trước một sau ôm hắn, lông mi cong lên: Muốn ôm nhiều hơn nữa, muốn xoa nhiều hơn nữa, muốn hôn nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa và nhiều hơn nữa, tất cả mọi thứ thuộc về phụ thượng.
Pride để tay phải sát vào ngực, bày ra bộ dạng cung kính nhất: Yes, my father!
Envy chôn mặt sau lưng hắn, giọng nói mông lung: Papa, phải đối xử với ta thật tốt!
Wrath vươn tay về phía hắn, lặng lẽ gọi: [.]
“Đây không bình thường, đây quá bất bình thường. Loại dục vọng xấu xa này, loại quan hệ dị dạng này, khiến người ta quá mức kinh tởm!” Sự căm ghét loáng thoáng trong mắt lão già gia tăng cảm giác khinh bỉ, lão tới gần người nam không đường thối lui kia. “Cậu muốn bị “con” cậu đè? Cậu muốn bị chúng cắm vào hậu môn kích thích tuyến tiền liệt đạt đến cao trào? Cậu muốn quy phục dưới thân chúng nó như một ả gái ***, sao? Không muốn, sao có thể muốn được! Cậu muốn thoát khỏi những thứ dơ bẩn đó, phải không?”
Nước trong tách trà hứng khởi gợn sóng, đó là mặt bàn run nhẹ, gợn sóng từng vòng khuếch tán nụ cười có thể gọi là thần thánh của Selim. “Không sai đâu, là một con người, làm sao có thể “thấp hèn” như vậy được? Cậu sẽ không hạ tiện như thế!”
“Cho nên, chúng ta hợp tác đi, vứt hết tất cả những thứ quỷ tha ma bắt kia, sau đó đi sáng tạo một thế giới chỉ thuộc về ta và cậu, thế giới đó do cậu thống trị, cậu sẽ không phải bất an nữa!”
Nei Bog ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là nụ cười mang một chút vặn vẹo. “Ông muốn tôi làm gì?”
Selim nhìn đầu ngón tay run rẩy như thần kinh của người nam, nở nụ cười thân thiết.
“Trước hết, để chúc mừng chúng ta đã hợp tác cùng nhau, ta nói cho cậu nghe một tin tốt!” Tay lão già quét qua không khí, ngón tay ấn vài cái như đàn dương cầm. “Vừa rồi nhận được báo cáo, vào lúc 19 giờ 32 phút 11 giây 2 khắc —— cũng chính là sáu phút sau khi cậu rời đi, tàu Noah phát sinh vụ nổ mang tính hủy diệt!”
Màn hình ánh sáng trong không khí hiện rõ ra một mảnh đỏ tươi, kỳ dị chính là chính giữa đám lửa xuất hiện một điểm đen nho nhỏ, đó là một lỗ đen mini, sau khi chiến hạm từ cấp cá voi trở lên phát nổ, đều sinh ra vùng trống tử vong như vậy.
“Nói cách khác…” Giọng nói vui vẻ của Selim vang bên vành tai Nei Bog, trống rỗng truyền vào trong đầu Nei Bog. “… Tất cả mọi sinh vật trên tàu Noah đã hoàn toàn bị tiêu diệt… Đương nhiên, bao gồm ba con quái vật nhỏ kia của cậu.”
“Ba…?”
“Á à, ta quên cậu không biết, đó là Đệ tam, Đệ tứ và Đệ lục —— Đệ lục có lẽ đã lẻn vào từ ba tinh chuyển trước… Ây chà chà, thật hết cách, một Level A mới lên cấp hình như có liên hệ sâu xa với Đệ lục, thế là ta đồng ý để hắn đi gặp mặt Đệ lục, không ngờ hắn lại làm ra chuyện như thế!” Selim dùng giọng điệu bó tay với con trẻ, mắt lại nhìn mặt Nei Bog không chớp mắt.
Gương mặt người nam đầu tiên là trống rỗng trong nháy mắt, đó là một loại ngỡ ngàng tương tự như tư duy gián đoạn, lại thất thố giống như hoàn toàn không hiểu điều mình nghe được, sau đó cái vẻ thất thố này từ từ rút đi, Nei Bog đối diện ánh mắt Selim, mắt hắn đen trắng rõ ràng, màu trắng quá trắng, màu đen quá đen, không chút bóng sáng, căn bản không thể nhìn thấy được gì từ mảnh đen đó.
“Tôi phải làm gì?”
Selim giấu đi dò xét trong mắt, một lần nữa biến lại thành phật Di Lặc mỉm cười hiền hậu.
“Chúng ta làm bọn quái vật còn lại ngoan ngoãn một chút đi!”
Lão già vung vẫy tay chân, ghế dựa xoay một vòng, mang lão trở lại bệ điều khiển, Nei Bog lẳng lặng theo sát. Lúc hắn đi tới bệ điều khiển, hình chiếu trên màn hình lớn trong nháy mắt chuyển qua một hành tinh hoang vu, cả hành tinh tựa như bị thiên thạch vô hình nện ra vô số lỗ lõm, trở nên nát bét. Nei Bog nhìn một cái liền thấy các nguyên tội bị bao vây công kích, găng tay trắng của Pride đã biến thành màu máu, Gluttony đang cắn nuốt một viên đạn năng lượng bắn về phía mình, Sloth đang đứng song song với một người đàn ông cao to vạm vỡ. Đột ngột, mọi người đều đồng thời ngừng tấn công, ngẩng đầu nhìn về phía bên này, như xuyên qua màn hình nhìn thẳng hai người ở đây.
“Không sai, ta phóng ra hình chiếu, họ có thể thấy được chúng ta!”
Thanh niên tóc đen trên màn hình nhìn thẳng tới, ánh mắt nghiêm túc và chăm chú cực điểm kia ghim chặt Nei Bog tại chỗ, hắn thậm chí có ảo giác, hắn có thể thấy được cái bóng đích thực của mình trong màu đỏ máu kia.
“Các cưng à, chào buổi tối!” Selim ở một bên khoa tay múa chân. “Có thể ngưng chiến được rồi, chúng ta sắp trở thành người một nhà!”
Lão già quay đầu lại nhìn Nei Bog. “Phụ thể, cậu cũng nói vài câu đi?”
Nei Bog mấp máy môi, lại hoàn toàn không phun ra được bất cứ câu nói nào, ánh mắt hắn bị mảnh đỏ tươi kia bắt chặt, đánh mất tự chủ.
Mà lúc này, Sloth cười.
Đó là một độ cong vô cùng nhỏ bé, vẽ bên miệng thanh niên tóc đen, lại hoa mỹ đến mức khiến người ta cảm thấy lóa mắt. Sloth đứng trên tảng đá, khoác bóng tối trên mình, mắt đỏ tươi sáng rỡ dị thường trong bóng tối.
“Phụ thân, đợi ta!” Sloth nói. “Ta lập tức tới đón ngươi!”
Đã bao lâu rồi, hắn không thấy được nụ cười của Sloth? Nei Bog ngẩn ngơ nghĩ, hay là hắn chưa từng khiến đối phương mỉm cười…? Hình như lúc ban đầu, vẫn có thể thấy được độ cong dễ nhìn bên khóe miệng thanh niên tóc đen, nhưng nó đã không còn từ sau khi quan hệ giữa họ trở nên méo mó và vặn vẹo, hình thức chung sống càng ngày càng căng thẳng và suy sụp khiến bọn họ đi về phía đường cùng. Nei Bog như bị nét cười nhẹ kia mê hoặc, hắn gật đầu cực nhẹ. Giống như hắn thật sự chỉ đi xa nhà một chuyến, sau đó người thân nhất ở trong nhà chờ hắn trở về, chỉ đơn giản như thế.
“Daddy Daddy ” Gluttony vung vẫy con thỏ, mắt thú màu hổ phách lóe lên ánh sáng hưng phấn. “Chờ Gluttony nhá Chờ Gluttony ăn xong mấy cái này sẽ đi tìm daddy ngay ”
Pride cởi găng tay máu, lại lấy ra một đôi găng tay trắng bóc mang vào, cười híp mắt đẩy đẩy mắt kính. “Phụ thân đại nhân, ở đó có quen không? Ta vô cùng lo lắng cho phụ thân đại nhân đấy!” Y chỉnh sửa vạt áo, mặt hướng về các ma thần vây quanh mình, đám ma thần kia không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt đồng loạt biến đổi.
“Ta bị làm cảm động!” Selim lấy tay chống mặt mình, nghiêng đầu nhìn Nei Bog. “Để tình phụ tử vĩ đại này của các ngươi có thể thăng hoa, ta cứ coi như một lần làm nhân vật phản diện! Là nhân vật phản diện, ta cần phải nhắc nhở các ngươi!” Selim để tay xuống, ánh mắt chuyển về màn hình. “Nếu các ngươi không chịu nghe lời, ta đành phải miễn cưỡng làm phụ thân các ngươi chịu ấm ức một chút!”
Một thanh kiếm photon dán lên cổ Nei Bog cọ quẹt, người máy phá rách da trên cổ Nei Bog, chính xác đến từng mi-li-mét. Cổ Nei Bog cũng không chảy máu, kiếm photon nháy mắt đốt bỏng vết rách da. (photon: hạt ánh sáng)
Gluttony giấu mặt sau con thỏ, mắt thú lộ ra loáng thoáng nhuộm lên cảm giác khát máu điên cuồng. Pride gỡ mắt kính xuống, lau đi lau lại, cuối cùng cũng không mang lại nó. Nei Bog cúi thấp đầu xuống, hắn có chút sợ hãi, sợ hãi huyết quang gần như hủy diệt mà mình nhìn thấy trong mắt Sloth vừa rồi.
“Các ngươi tốt nhất đừng tính chuyện đuổi tới, ta sẽ điên cuồng! Bị dồn đến đường cùng, dù có chết ta cũng sẽ kéo phụ thân mà các ngươi yêu nhất chôn cùng!” Selim cười khà khà. “Phi thuyền này rất nhỏ, nhỏ đến mức ta có thể hoàn toàn khống chế nó. Ở đây chỉ có phụ thể và ta, chỉ cần phát hiện có kẻ khác lẫn vào, ta sẽ lập tức ấn nút tự phát nổ!”Baal thở dài một hơi, thân thể to lớn trong nháy mắt có vẻ hơi lụi bại, trong ánh mắt nhìn các nguyên tội có mang bất đắc dĩ.
“Để ta nghĩ xem phải làm sao xử lý các ngươi đây!” Selim sờ cằm, sau đó quay đầu nhìn Nei Bog. “Phụ thể, không có đề nghị gì sao? À, xin lỗi xin lỗi, để cậu chịu khổ!” Selim phất phất tay, để người máy bỏ vũ khí trên cổ Nei Bog xuống. “Là vô hiệu hóa chúng hay giết chết chúng, quyết định một cái đi! Ta nghiêng về phương án thứ hai, bọn chúng sinh ra ở chỗ của Emerson, thật sự quá không ngoan, dù sao sau này muốn bao nhiêu con cũng có. Thế nào, phụ thể, cậu không phải ghét chúng nhất sao?”
Nei Bog đột ngột nghĩ tới, ba đứa con hắn “ghét” đã chết kia.
“… Đúng vậy.” Nei Bog lộ ra nụ cười kỳ quái. “Chúng là thứ ta khó chấp nhận được nhất!”
“Ừm?”
“Ta phải ghét chúng, hận chúng. Bởi vì chúng hủy hoại ta, khiến ta liên tục, liên tục, liên tục phạm tội… Sau đó nhận lấy sự “an ủi” của chúng.”
Sloth mệt mỏi nhắm mắt lại, lời thì thầm của phụ thân liên tục truyền vào tai y.
… Phụ thân, chúng ta chỉ là muốn ngươi, chỉ là muốn ngươi thôi…
“Sai, sai, tất cả mọi thứ đều sai, chúng là sai lầm, ta cũng vậy!”
Gluttony chớp chớp mắt, nước mắt trong suốt rốt cuộc lăn xuống theo khuôn mặt bé nhỏ.
“Daddy… Gluttony thật sự… Không tốt sao… Hu…”
“Mẹ nó ta sao có thể thấp hèn như vậy? Cái chữ thấp hèn này không thể khái quát hết ta được!”
Pride cúi đầu, nhìn mắt kính trong tay trầm mặc không nói.
Đây là lần đầu tiên quản gia kiêu ngạo thừa nhận mình thất bại, và vô lực.
“Tiếp đó?” Selim thúc giục Nei Bog nói tiếp, đây đối với lão mà nói chính là hương liệu tốt nhất.
Nei Bog nhìn Selim, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng quái dị. “Ta không cần, tất cả mọi thứ ta đều không cần!”
“Ngươi… Có ý gì!!!” Selim thét chói tai nhảy dựng lên, lão già cuồng nộ ấn Nei Bog xuống bệ điều khiển, bên tay Nei Bog, một cái nút khó thấy vừa mới bị thô bạo nện xuống. “Ngươi phát điên rồi sao! Ngươi biết đó là cái gì không…”
“Ta biết chứ!” Nei Bog mỉm cười nói, bộ dạng rất vô tâm. “Tức khắc chúng ta sẽ “bùm” một cái biến thành pháo hoa Vừa rồi lúc ông nói tự phát nổ, ta đã chú ý tới cái nút này, đừng có coi thường khả năng quan sát của dân khu số bảy!”
“Ngươi sao có thể… Ngươi sao có thể ——! Ngươi sao lại dám!!!”
«… Tự phát nổ sau năm giây, bắt đầu đếm ngược…»
Người nam mặt mày tái nhợt, nụ cười trên mặt lại nhẹ nhõm lạ lùng.