Park YooChun nằm trên giường khò khò ngáy lớn, hoàn toàn quên mất đã đến giờ phải tới trường.
“A, người đẹp, chờ một chút…” Còn nói mớ đến chảy cả nước miếng.
Điện thoại ngay cái giờ phút quan trọng này đặc biệt nể tình mà vang lên.
Không nghe, mình nhất định không nghe! Park YooChun cầm chăn phủ lên đầu. Năm phút sau, điện thoại vẫn còn đang reng, thực sự rất có nghị lực đó nha!
“Ai đó?” Park YooChun bực mình cầm điện thoại lên.
“Tiểu tử thối, mày đừng nói với tao là mày vẫn còn đang ngủ đấy nhé!! Mày muốn mới ngày đầu tiên đã đến muộn rồi hả?! Mày mà đi muộn thì tao cũng không thèm quan tâm đến mày nữa! Mày xuống nhanh lên một chút dùm tao, nếu không tao đập chết mày!!” Thanh âm nghe rất tan vỡ, chủ nhân của thanh âm này hiển nhiên là đang nổi cơn lôi đình đến mức muốn đánh cho kẻ kia một trận chết tươi.
“A!!! YunHo a~~ Tao vẫn còn bị lệch múi giờ mà, ha ha~~~ Mày chờ một chút, tao xuống liền!” Vừa nghe thanh âm của Jung YunHo, Park YooChun lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa.
Mười phút sau, Jung YunHo dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn đứa bạn học Park YooChun của mình đang nhàn nhã bước xuống lầu như đang đi chơi.
“YunHo a~~ Đã lâu không gặp~~~ Tao đi nước Mỹ mấy năm mày có nhớ tao không~~ Nhất định là nhớ muốn chết luôn đúng không~~~~” Park YooChun vừa nói vừa bổ nhào vào người Jung YunHo.
“Này, mày tránh ra ngay cho tao nhờ! Mắc ói quá!” Jung YunHo một phát đẩy Park YooChun ra.
“Tại sao lại mắc ói cơ? Không phải Jung YunHo trong trường chúng ta nổi danh là đồng tính luyến ái sao? Không bằng chúng ta kết giao đi~~~” Park YooChun nhầy giọng nói.
“Làm sao mày cả điều này cũng biết vậy??!!” Jung YunHo nhíu mày.
“Ngày hôm qua lúc đi làm thủ tục chuyển trường nghe được nữ sinh Dong Bang nói vậy~~~~”
“Không biết phỏng chừng có nữ sinh nào bị mày đến gần mà bắt chuyện không nữa~” Jung YunHo rất hiểu ‘sở thích’ của Park YooChun.
“Nữ sinh người ta nhiệt tình vậy mà~~ Tao vừa mới nói tên mày ra, cô ấy liền nói cho tao biết quá trời. Nhưng mà~~ mày chừng nào thì mới nam nữ toàn bộ đều xơi như tao đây? Mày bảo mày không thích con gái mà~~” Park YooChun nói một câu không hề có ý tốt.
“Đám nữ sinh kia rất đáng ghét, không thể tìm một lí do để ngăn chặn các cô ấy được sao?” Jung YunHo vẻ mặt như muốn nói rằng ‘Mày nghĩ tao là đồng tính luyến ái thật à?’
“Tao còn tưởng mày thông suốt rồi, thật là~~~” Park YooChun vẻ mặt đầy thương tâm, “Cứ tưởng mày sẽ cho chúng ta một cơ hội chứ~~”
“Nữ sinh Dong Bang đủ thảm rồi, Park vương tử mày nên hi sinh một chút để thỏa mãn nguyện vọng cấp bách theo đuổi một người đẹp trai của mọi người đi~”
“Đương nhiên rồi~~ Nụ cười tuyệt chiêu của tao không phải luyện rồi để không đâu!”
“A, người đẹp, chờ một chút…” Còn nói mớ đến chảy cả nước miếng.
Điện thoại ngay cái giờ phút quan trọng này đặc biệt nể tình mà vang lên.
Không nghe, mình nhất định không nghe! Park YooChun cầm chăn phủ lên đầu. Năm phút sau, điện thoại vẫn còn đang reng, thực sự rất có nghị lực đó nha!
“Ai đó?” Park YooChun bực mình cầm điện thoại lên.
“Tiểu tử thối, mày đừng nói với tao là mày vẫn còn đang ngủ đấy nhé!! Mày muốn mới ngày đầu tiên đã đến muộn rồi hả?! Mày mà đi muộn thì tao cũng không thèm quan tâm đến mày nữa! Mày xuống nhanh lên một chút dùm tao, nếu không tao đập chết mày!!” Thanh âm nghe rất tan vỡ, chủ nhân của thanh âm này hiển nhiên là đang nổi cơn lôi đình đến mức muốn đánh cho kẻ kia một trận chết tươi.
“A!!! YunHo a~~ Tao vẫn còn bị lệch múi giờ mà, ha ha~~~ Mày chờ một chút, tao xuống liền!” Vừa nghe thanh âm của Jung YunHo, Park YooChun lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa.
Mười phút sau, Jung YunHo dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn đứa bạn học Park YooChun của mình đang nhàn nhã bước xuống lầu như đang đi chơi.
“YunHo a~~ Đã lâu không gặp~~~ Tao đi nước Mỹ mấy năm mày có nhớ tao không~~ Nhất định là nhớ muốn chết luôn đúng không~~~~” Park YooChun vừa nói vừa bổ nhào vào người Jung YunHo.
“Này, mày tránh ra ngay cho tao nhờ! Mắc ói quá!” Jung YunHo một phát đẩy Park YooChun ra.
“Tại sao lại mắc ói cơ? Không phải Jung YunHo trong trường chúng ta nổi danh là đồng tính luyến ái sao? Không bằng chúng ta kết giao đi~~~” Park YooChun nhầy giọng nói.
“Làm sao mày cả điều này cũng biết vậy??!!” Jung YunHo nhíu mày.
“Ngày hôm qua lúc đi làm thủ tục chuyển trường nghe được nữ sinh Dong Bang nói vậy~~~~”
“Không biết phỏng chừng có nữ sinh nào bị mày đến gần mà bắt chuyện không nữa~” Jung YunHo rất hiểu ‘sở thích’ của Park YooChun.
“Nữ sinh người ta nhiệt tình vậy mà~~ Tao vừa mới nói tên mày ra, cô ấy liền nói cho tao biết quá trời. Nhưng mà~~ mày chừng nào thì mới nam nữ toàn bộ đều xơi như tao đây? Mày bảo mày không thích con gái mà~~” Park YooChun nói một câu không hề có ý tốt.
“Đám nữ sinh kia rất đáng ghét, không thể tìm một lí do để ngăn chặn các cô ấy được sao?” Jung YunHo vẻ mặt như muốn nói rằng ‘Mày nghĩ tao là đồng tính luyến ái thật à?’
“Tao còn tưởng mày thông suốt rồi, thật là~~~” Park YooChun vẻ mặt đầy thương tâm, “Cứ tưởng mày sẽ cho chúng ta một cơ hội chứ~~”
“Nữ sinh Dong Bang đủ thảm rồi, Park vương tử mày nên hi sinh một chút để thỏa mãn nguyện vọng cấp bách theo đuổi một người đẹp trai của mọi người đi~”
“Đương nhiên rồi~~ Nụ cười tuyệt chiêu của tao không phải luyện rồi để không đâu!”