Đến buổi trưa ngày thứ hai, Jung Yunho vẫn bày ra khuôn mặt cứng ngắc như cũ.
Park Yoochun dường như có chút đăm chiêu mà nhìn Kim Jaejoong đang bận rộn trong phòng bếp, vỗ vai Yunho, rồi ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng hỏi: “Hôm qua là bàn phím1 hay bàn xát2?”
Yunho liếc hắn một cái, vô cùng không cam chịu mà nói rằng: “Bên trái bàn phím, bên phải bàn xát, một giờ đổi một lần. Cộng thêm cấm dục một tuần.”
Yoochun ngẩn người, đem cằm gối lên vai của Yunho, che miệng cố gắng để chính mình đừng bật cười to. Chẳng trách ngày hôm nayYunho vẫn bày ra bộ mặt thúi hoắc, Jaejoong cậu cũng thật ác độc quá đi, cấm dục đến tận một tuần. SuSu nhà mình vẫn là tuyệt nhất!
“Park Yoochun! Anh và anh Yunho đang làm cái trò gì vậy hả? Anh nếu như để tôi phát hiện anh có ý đồ xấu xa nào đó, tôi sẽ một cước đem anh đạp về kỷ Cambri cho anh tỉnh lại luôn đó!” Phòng khách truyền đến giọng nói của Kim Junsu.
“Anh làm sao đám a~~~” Yoochun lập tức chạy như bay về hướng phòng khách, “SuSu, anh cùng em chơi game ha.”
Lần này đổi thành Yunho vẻ mặt đầy hắc tuyến. Kỷ Cambri? Cùng với Sahara của JaeJae nhà hắn vừa vặn ghép thành một đôi.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút quỷ dị, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong hoàn toàn lạnh nhạt, Park Yoochun cùng Kim Junsu ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ai, vì một người tên Jang giáo sư mà lại đến mức như vậy sao?
“Junsu, buổi chiều chúng ta đi thăm Changmin đi.” Jaejoong từ nãy đến giờ luôn luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng.
“Changmin?” Junsu ngơ ngác một chút, “Nó ngày hôm qua đã đi Mỹ rồi.”
“Nước Mỹ?” Jaejoong có dự cảm không tốt.
“Ba nói dù sao cũng đang được nghỉ, chúng ta thì không thể chăm lo cho nó, cho nên để Changmin đi theo giúp đỡ ba.” Chiều hôm qua Junsu nhận được điện thoại của ba mình thì cũng có chút ngạc nhiên.
Quả nhiên, Jaejoong trong lòng hiểu rõ, con chỉ biết ba không phải sau khi gọi điện vào sáng sớm hôm qua là đã xong chuyện.
“Anh, anh làm sao vậy?” Junsu có điểm khó hiểu mà nhìn Jaejoong.
“Không có gì. Mà này, người nhà Yoochun cũng sống tại Mỹ đúng không?” Jajeoong nói lảng sang chuyện khác.
“Ha ha, bọn họ ở bên đó chỉ mở một cái công ty nho nhỏ mà thôi.” Yoochun cười đáp lại.
Nói là công ty nhỏ, nhưng địa vị của họ Park tại Mỹ như thế nào, cả ba người đều hiểu rõ.
“Anh Yunho, người nhà của anh sống ở đâu?” Junsu hỏi.
Yunho chỉ cười cười, không nói gì.
Còn Yoochun chỉ khẽ nhíu mày một cái.
Hôm nay, vừa mới bắt đầu ăn cơm tối, đã không yên ổn.
“Cái gì? Quan hệ hữu nghị?” Yoochun thực sự không tin lời này là từ trong miệng Junsu nói ra.
“Ừm, cùng trường nữ sinh bên cạnh…” Junsu cắn cắn đôi đũa.
“Không được đi!” Yoochun một mực gạt bỏ. Thật không hiểu SuSu giống hắn ở điểm nào nữa, hắn cũng anh tuấn tiêu sái, tài trí hơn nguời, vạn người mê mẩn, nhưng mà đâu có phải đi làm cái quan hệ hữu nghị gì gì đâu?
“Thế nhưng em đã đáp ứng Hyuk Jae rồi…” Lí nhí nói, Junsu len lén nhìn Yoochun một cái.
“Em…” Yoochun tức giận đến mức không thể nói ra lời. Hyuk Jae, lại là Hyuk Jae, mấy năm nay hắn cũng ăn không ít dấm chua từ thanh mai trúc mã của Junsu.
“Đủ rồi, Yoochun.” Vừa cho Jaejoong ăn cơm, Yunho mở miệng khuyên nhủ, “Quan hệ hữu nghị cũng là một phần trong cuộc sống đại học a, mày nên để Junsu đi để trải qua sự đời một lần chứ.”
“Nhưng mà,” Jaejoong một bên nhai cơm Yunho vừa đút vào, vừa nói, “tôi không thể để cậu ăn hiếp em trai tôi như vậy được, giống như cầm xích sắt trói nó lại vậy!”
“Ok, Ok, tôi đồng ý, được chưa?” Yoochun đối hai người giở giọng khinh bỉ. Hắn cũng không tin nếu như ngày hôm nay người nói muốn đi quan hệ hữu nghị là Jaejoong, Yunho liền gật đầu, hắn sẽ không lật đổ bàn mà cảm tạ trời đất.
“Việc đó…” Junsu lại sợ hãi mở miệng, “Em đáp ứng Hyuk Jae, gọi cả ba người cùng đi…”
“A ———?” Ba người đồng thanh hô một tiếng.
_____________________________
(1) Bàn phím: Ta không rõ cái này là cái gì nữa nhưng ta nghĩ là một dụng cụ [dùng để nấu ăn (chắc vậy)] nào đó.
(2) Bàn xát: Là dụng cụ nấu ăn đó mọi người~
Park Yoochun dường như có chút đăm chiêu mà nhìn Kim Jaejoong đang bận rộn trong phòng bếp, vỗ vai Yunho, rồi ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng hỏi: “Hôm qua là bàn phím1 hay bàn xát2?”
Yunho liếc hắn một cái, vô cùng không cam chịu mà nói rằng: “Bên trái bàn phím, bên phải bàn xát, một giờ đổi một lần. Cộng thêm cấm dục một tuần.”
Yoochun ngẩn người, đem cằm gối lên vai của Yunho, che miệng cố gắng để chính mình đừng bật cười to. Chẳng trách ngày hôm nayYunho vẫn bày ra bộ mặt thúi hoắc, Jaejoong cậu cũng thật ác độc quá đi, cấm dục đến tận một tuần. SuSu nhà mình vẫn là tuyệt nhất!
“Park Yoochun! Anh và anh Yunho đang làm cái trò gì vậy hả? Anh nếu như để tôi phát hiện anh có ý đồ xấu xa nào đó, tôi sẽ một cước đem anh đạp về kỷ Cambri cho anh tỉnh lại luôn đó!” Phòng khách truyền đến giọng nói của Kim Junsu.
“Anh làm sao đám a~~~” Yoochun lập tức chạy như bay về hướng phòng khách, “SuSu, anh cùng em chơi game ha.”
Lần này đổi thành Yunho vẻ mặt đầy hắc tuyến. Kỷ Cambri? Cùng với Sahara của JaeJae nhà hắn vừa vặn ghép thành một đôi.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút quỷ dị, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong hoàn toàn lạnh nhạt, Park Yoochun cùng Kim Junsu ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ai, vì một người tên Jang giáo sư mà lại đến mức như vậy sao?
“Junsu, buổi chiều chúng ta đi thăm Changmin đi.” Jaejoong từ nãy đến giờ luôn luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng.
“Changmin?” Junsu ngơ ngác một chút, “Nó ngày hôm qua đã đi Mỹ rồi.”
“Nước Mỹ?” Jaejoong có dự cảm không tốt.
“Ba nói dù sao cũng đang được nghỉ, chúng ta thì không thể chăm lo cho nó, cho nên để Changmin đi theo giúp đỡ ba.” Chiều hôm qua Junsu nhận được điện thoại của ba mình thì cũng có chút ngạc nhiên.
Quả nhiên, Jaejoong trong lòng hiểu rõ, con chỉ biết ba không phải sau khi gọi điện vào sáng sớm hôm qua là đã xong chuyện.
“Anh, anh làm sao vậy?” Junsu có điểm khó hiểu mà nhìn Jaejoong.
“Không có gì. Mà này, người nhà Yoochun cũng sống tại Mỹ đúng không?” Jajeoong nói lảng sang chuyện khác.
“Ha ha, bọn họ ở bên đó chỉ mở một cái công ty nho nhỏ mà thôi.” Yoochun cười đáp lại.
Nói là công ty nhỏ, nhưng địa vị của họ Park tại Mỹ như thế nào, cả ba người đều hiểu rõ.
“Anh Yunho, người nhà của anh sống ở đâu?” Junsu hỏi.
Yunho chỉ cười cười, không nói gì.
Còn Yoochun chỉ khẽ nhíu mày một cái.
Hôm nay, vừa mới bắt đầu ăn cơm tối, đã không yên ổn.
“Cái gì? Quan hệ hữu nghị?” Yoochun thực sự không tin lời này là từ trong miệng Junsu nói ra.
“Ừm, cùng trường nữ sinh bên cạnh…” Junsu cắn cắn đôi đũa.
“Không được đi!” Yoochun một mực gạt bỏ. Thật không hiểu SuSu giống hắn ở điểm nào nữa, hắn cũng anh tuấn tiêu sái, tài trí hơn nguời, vạn người mê mẩn, nhưng mà đâu có phải đi làm cái quan hệ hữu nghị gì gì đâu?
“Thế nhưng em đã đáp ứng Hyuk Jae rồi…” Lí nhí nói, Junsu len lén nhìn Yoochun một cái.
“Em…” Yoochun tức giận đến mức không thể nói ra lời. Hyuk Jae, lại là Hyuk Jae, mấy năm nay hắn cũng ăn không ít dấm chua từ thanh mai trúc mã của Junsu.
“Đủ rồi, Yoochun.” Vừa cho Jaejoong ăn cơm, Yunho mở miệng khuyên nhủ, “Quan hệ hữu nghị cũng là một phần trong cuộc sống đại học a, mày nên để Junsu đi để trải qua sự đời một lần chứ.”
“Nhưng mà,” Jaejoong một bên nhai cơm Yunho vừa đút vào, vừa nói, “tôi không thể để cậu ăn hiếp em trai tôi như vậy được, giống như cầm xích sắt trói nó lại vậy!”
“Ok, Ok, tôi đồng ý, được chưa?” Yoochun đối hai người giở giọng khinh bỉ. Hắn cũng không tin nếu như ngày hôm nay người nói muốn đi quan hệ hữu nghị là Jaejoong, Yunho liền gật đầu, hắn sẽ không lật đổ bàn mà cảm tạ trời đất.
“Việc đó…” Junsu lại sợ hãi mở miệng, “Em đáp ứng Hyuk Jae, gọi cả ba người cùng đi…”
“A ———?” Ba người đồng thanh hô một tiếng.
_____________________________
(1) Bàn phím: Ta không rõ cái này là cái gì nữa nhưng ta nghĩ là một dụng cụ [dùng để nấu ăn (chắc vậy)] nào đó.
(2) Bàn xát: Là dụng cụ nấu ăn đó mọi người~