“Ta hiểu hơn ai hết nỗi đau xót khi mất đi người thương yêu,” ông tiếp tục, “nhưng con là cầu nối mà mọi người sẽ công nhận khi chuyển giao từ Chính phủ của Case thành của Vandervort. Đất nước này cần con.”
“Không phải ý cha là chính đảng đang cần con sao?” Họ đều hiểu sự thiếu tín nhiệm của Lester sẽ gây khó khăn cho ông trong cuộc chạy đua vào Nhà Trắng khi chỉ có một mình. Mặc dù là một chính khách tài tình, ông thiếu nguồn năng lượng thu hút người ủng hộ như nguyên Tổng thống Dennis Case.
“Chúng ta không chỉ nói về chuyện tái bầu cử,” cha cô nói dối dễ dàng. “Chúng ta đang nghĩ tới người dân Mỹ. Con là một hình tượng quan trọng của sự vững vàng và tính liên tục.”
Vandervort khẳng định. “Nếu làm Đệ nhất phu nhân, em vẫn sẽ sử dụng văn phòng cũ và đội ngũ nhân viên y như hiện tại. Tôi sẽ đảm bảo em có mọi thứ mình cần. Hãy dành 1 tháng để nghỉ ngơi và hồi phục ở biệt tự của cha em ở quận Nantucket, và rồi sau đó chúng ta sẽ dần trở lại với lịch trình công việc, bắt đầu với những buổi tiếp xúc với đoàn ngoại giao các nước. Để tháng 1 trống lịch cho hội nghị thượng đỉnh G8 và một chuyến công du tới Nam Mỹ là cần thiết.
Tất cả vốn sẽ là lịch trình của em rồi, nên sẽ không có vấn đề gì cả.”
Ông ấy cuối cùng cũng nhớ ra những sự kiện đó từng nằm trong lịch trình của cô, bởi vì cô đã lên kế hoạch thực hiện tất cả ở vị trí bên cạnh người chồng hấp dẫn với mái tóc vàng óng của mình. Ông hạ giọng xuống, và thêm vào chầm chậm. “Tôi biết giờ là khoảng thời gian khó khăn với em, Cornelia, nhưng ngài Tổng thống hẳn sẽ muốn em sống tiếp, và giữ cho bản thân bận rộn sẽ khiến em dần phai nỗi đau xót.”
Khốn khiếp. Cô muốn hét từ đó vào mặt ông ta, nhưng cô là con gái của một người như cha cô, người được dạy từ tấm bé cách che giấu cảm xúc của mình, nên cô không làm thế. Thay vào đó, cô nhìn cả hai người đàn ông một cách kiên định. “Điều này là không thể. Tôi muốn cuộc sống của mình trở lại bình thường. Tôi xứng đáng được nhận điều đó.”
Cha cô bước tới gần, đi qua tấm thảm trải sàn hình bầu dục với hình logo của tổng thống, ông như rút cạn oxi trong phòng. Cô cảm thấy bị cầm tù, và cô nhớ lại Bill Cliton từng gọi Nhà Trắng là phòng giam hạng sang của hệ thống nhà tù liên bang.
“Con không có đứa trẻ nào để phải chăm sóc, cũng không có công việc nào khác để theo đuổi,” cha cô nói. “Con không phải là một người ích kỷ, Cornelia, và con được nuôi dạy để hoàn thành nghĩa vụ của mình. Sau khi dành thời gian nghỉ ngơi trên đảo, con sẽ lấy lại được con người sẵn có của mình thôi. Người dân Mỹ trông chờ vào con.”
Và làm sao chuyện đó có thể xảy ra? cô tự hỏi. Cô đã làm cách nào để khiến mình trở thành một Đệ nhất phu nhân được yêu mến như hiện nay? Cha cô nói nguyên nhân là do người dân cả nước đã theo dõi cả quá trình trưởng thành của cô, nhưng cô nghĩ lí do mình được yêu mến là vì cô được huấn luyện từ nhỏ để cư xử trước đám đông mà không gây ra bất kỳ sơ suất gì.
“Tôi không có sự nhận diện của công chúng.” Vandervort nói bằng sự thẳng thắn mà cô luôn thích ở ông, ngay cả khi chính điều đó khiến ông không nhận được nhiều phiếu bầu. “Và em sẽ giúp tôi có nó.”
Cô vô thức tự hỏi liệu phu nhân Jacqueline Kenedy sẽ làm gì nếu Tổng thống kế nhiệm LBJ cũng đề nghị điều này. (Jacqueline Kenedy là phu nhân tổng thống John Kenedy. Ông cũng bị ám sát, sau đó phó tổng thống Lyndon B.Johnson – LBJ lên kế nhiệm.) Nhưng ông LBJ không cần một người thay thế vào vị trí Đệ nhất phu nhân. Ông đã kết hôn với người phụ nữ thích hợp nhất rồi.
Nealy cũng nghĩ cô đã kết hôn với người phù hợp nhất với mình rồi, nhưng nó dường như không phải theo cách đó. “Tôi không muốn làm chuyện đó. Tôi đã dự định cho một cuộc sống riêng tư bình thường.”
“Con đã từ bỏ quyền được sống riêng tư và bình thường kể từ khi con kết hôn với Dennis rồi.”
Cha cô đã sai. Cô đã từ bỏ quyền đó kể từ ngày cô sinh ra là con gái của James Litchfield rồi.
Khi cô lên bảy, lâu trước khi cha cô trở thành Phó tổng thống, báo chí đã đưa tin về câu chuyện cô tặng những quả trứng Phục sinh tìm thấy trong khu vườn của Nhà Trắng cho một đứa trẻ khuyết tật. Câu chuyện không nhắc tới đoạn cha cô, một thượng nghị sĩ lúc bấy giờ, đã thì thầm với cô rằng cô phải từ bỏ chỗ trứng đó và điều đó đã khiến cô khóc nức nở sau đó vì cô không muốn cho ai khác trứng cả.
12 tuổi, với nụ cười tươi rói đầy niềng răng, cô được chụp ảnh khi đang múc đầy một muôi sữa bắp trong một nhà ăn tình thương cho người vô gia cư ở Washington, D.C. 13 tuổi, một vệt sơn xanh dính trên mũi cô khi cô đang giúp sơn lại căn nhà cho người gia. Nhưng sự nổi tiếng của cô được khẳng định chắc chắn khi một bức ảnh chụp cô ở Ethiopia, 16 tuổi, đang ẵm một đứa bé chết đói trên tay và nước mắt giận dữ, bất lực lăn dài trên má. Bức ảnh đó lên bìa tờ Time và dán chặt cô thành một biểu tượng về lòng trắc ẩn của người Mỹ.
Những bức tường xanh nhạt như chạy lại vây chặt lấy cô. “Tôi chôn chồng mình chỉ mới chưa đến 8 tiếng trước. Bây giờ tôi sẽ không bàn thêm một lời nào nữa về chuyện này.”
“Đương nhiên rồi, em. Chúng ta có thể hoàn thành việc sắp xếp công việc vào ngày mai.”
Cuối cùng, cô quyết định tự dành cho mình 6 tuần một mình để nghỉ ngơi, nhưng rồi cô bị kéo lại làm việc một lần nữa, làm những gì người khác lên kế hoạch cho cô, làm những gì người dân Mỹ mong chờ được thấy cô làm. Trở thành Đệ nhất phu nhân.
Cornelia Litchfield Case bị ngứa mũi. Nhưng mặt khác, đó lại là một chiếc mũi hết sức xinh đẹp. Cao hoàn hảo, nhỏ nhắn và thanh tú. Trán của cô cao quý phái, gò má trang nhã như được đẽo gọt, nhưng không quá sắc bén theo kiểu tầm thường. Dòng máu xanh Mayflower chảy trong cơ thể cô mang đến cho cô huyết thống còn cao quý hơn cả Jacqueline Kennedy, một trong những người nổi tiếng nhất cùng dòng họ. (Con tàu Mayflower từng chở những người di dân từ châu Âu sang Mỹ, người Mỹ coi những gia đình có xuất thân từ những hành khách trên tàu này như tầng lớp quý tộc.)
Dòng máu lai Pháp thể hiện ở cô qua mái tóc dài vàng nhạt, đáng lẽ cô đã định cắt ngắn nó đi nhiều năm trước nếu không bị cha ngăn cấm quyết liệt tới vậy. Sau đó, chồng cô đã đề nghị – theo một cách cực kỳ lịch sự, bởi vì anh ấy luôn luôn lịch sự với cô – rằng cô nên nuôi tóc dài. Và thế là cô như bây giờ đây, một quý tộc Mỹ với kiểu tóc cô ghét và bị ngứa mũi, dù rằng cô không thể giơ tay lên gãi được vì hàng trăm triệu người trên toàn thế giới đang theo dõi cô qua màn hình ti vi nhà họ.
Chôn cất một người chồng chắc chắn sẽ rút cạn mọi vui thú của bạn.
Cô rùng mình và cố nuốt xuống nỗi sợ hãi trong khi đang nhích dần hơn tới giới hạn chịu đựng của mình. Cô buộc bản thân tập trung vào vẻ đẹp của một ngày thu tháng và cái cách mặt trời chiếu những tia sáng nhàn nhạt lên những hàng bia mộ thẳng tắp ở Nghĩa trang Quốc gia Arlington, nhưng bầu trời như muốn sụp xuống và mặt trời dường như quá gần.
Thậm chí mặt đất cũng như muốn dâng lên nghiền nát cô.
Những người đàn ông đứng hai bên cô di chuyển lại gần hơn. Vị Tổng thống Hoa Kỳ mới đương nhiệm nắm lấy cánh tay cô.
Cha cô siết lấy khuỷu tay bên kia của cô. Và ngay phía sau, Terry Ackerman, người bạn thân nhất kiêm cố vấn viên của chồng cô, nhấn chìm cô bằng cơn sóng lớn với vẻ đau xót trên gương mặt anh ấy. Mọi người khiến cô nghẹt thở, rút cạn không khí của cô.
Cô cố nhịn để không hét lên bằng cách nghiến ngón chân trong đôi giày cao gót đen giản dị, cắn môi trong và bắt đầu nhẩm trong đầu đoạn điệp khúc bài “Goodbye Yellow Brick Road.” Bài hát của Elton John khiến cô nhớ về một bài khác ông từng viết cho một công chúa đã qua đời. Liệu ông ấy có viết một bài cho một Tổng thống bị ám sát không?
Không! Đừng nghĩ về chuyện đó! Cô đã nghĩ về mái tóc và chiếc mũi ngứa của mình. Cô đã nghĩ về cái cách cô có thể nuốt trôi thức ăn kể từ khi thư ký cô thông báo về tin Dennis đã bị ám sát ở vị trí cách Nhà Trắng ba dãy nhà bởi một tên cuồng súng, kẻ tin rằng mình có quyền được trang bị vũ khí, bao gồm cả quyền được dùng Tổng thống Hoa Kỳ làm mục tiêu tập bắn. Gã sát thủ đã bị tiêu diệt tại nhà riêng bởi đội cảnh sát Washington, D.C, nhưng việc đó cũng không thay đổi sự thật người chồng ba năm của cô, người đàn ông cô yêu bằng cả mạng sống mình, đã nằm trong quan tài kia sớm hơn cô rất nhiều.
Cô gỡ tay của cha mình ra để với lên chạm vào chiếc huy hiệu nhỏ hình quốc kỳ Mỹ cô đang cài trên ve áo vest của mình. Nó là cái Dennis vẫn thường xuyên cài. Cô đưa nó cho Terry. Cô ước cô có thể quay người lại và trao tận tay nó cho anh ấy, có lẽ nó sẽ giúp anh ấy bớt đau buồn hơn.
Cô cần hy vọng – thứ gì đó tích cực để cô có thể bám níu lấy – nhưng điều đó thật khó khăn thậm chí với cả một người lạc quan và kiên định.
Và rồi cô nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết…
Cô không còn là Đệ nhất phu nhân của Hoa Kỳ nữa.
Một vài giờ sau, chút thoải mái nho nhỏ Lester Vandervort, Tổng thống mới nhận chức, mang lại cho cô khi ông đề nghị cô ghé qua bàn làm việc của Dennis Case ở phòng Bầu dục.
Chiếc hộp in hình dải ngân hà mà chồng cô từng cất trong thùng giữ ẩm từ thời tổng thống Teddy Roosevelt đã biến mất, cùng với bộ sưu tập ảnh của anh ấy. Vander chưa thêm bất kỳ điều gì chứng minh mình là chủ nhân mới của căn phòng cả, ngay cả tấm ảnh của người vợ đã qua đời cũng không, một sự thiếu sót mà cô chắc nhân viên của ông sẽ sớm sửa.
Vandervort có dáng người gầy và rất quy tắc trong cách ăn mặc. Ông ấy thông minh một cách đáng kinh ngạc, gần như không có khiếu hài hước và là một người cuồng công việc đã được xác nhận. Một người đàn ông góa vợ sáu mươi tư tuổi, giờ ông ấy là người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất. Lần đầu tiên kể từ sau cái chết của phu nhân Ellen Wilson tháng sau lễ nhậm chức của Tổng thống Woodrow Wilson, Hoa Kỳ không có Đệ nhất phu nhân.
Bên trong phòng Bầu Dục đóng kín với chiếc điều hòa nhiệt độ, cánh cửa sổ lớn kéo dài tới sàn bị chắn bởi lớp kính chống đạn, và cô cảm thấy như mình đang bị giam cầm. Cô đứng cạnh lò sưởi, nhìn vô định về tấm chân dung Washington của họa sỹ Rembrandt Peale, giọng của ngài Tổng thống đương nhiệm có vẻ tới từ nơi xa xôi. “…không muốn thất lễ khi đề cập chuyện này với em trong niềm thương xót vô hạn của em, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi sẽ không tái hôn, và không một người thân nào là nữ trong gia đình tôi có thể đảm đương được trách nhiệm của vị trí Đệ nhất phu nhân. Tôi muốn em tiếp tục giữ vị trí đó.”
Và cô quay sang ông, ngón tay cô bấm vào lòng bàn tay. “Không thể. Tôi không thể làm thế.” Cô muốn hét vào mặt ông rằng cô vẫn đang mặc tang phục, nhưng biểu cảm thực sự của cô đã biến mất trước khi cô bước chân vào Nhà Trắng rồi.
Cha cô chợt xuất hiện khi ông đứng lên khỏi chiếc ghế dài thêu hoa màu kem rồi ông đứng dáng chụp hình của Hoàng thân Phillip – tay chắp lại phía sau lưng và ngực ưỡn căng. “Hôm nay là một ngày khó khăn với con, Cornelia. Ngày mai con sẽ có quyết định sáng suốt hơn.”
Cornelia. Mọi người quen đều gọi cô là Nealy ngoại trừ cha cô. “Con sẽ không thay đổi quyết định đâu.”
“Đương nhiên con sẽ,” ông phản đối. “Chính phủ này bắt buộc cần một người đảm nhiệm vị trí Đệ nhất phu nhân. Ngài Tổng thống và ta đã phân tích mọi khía cạnh, và cả hai chúng ta đều đồng ý rằng đây là cách giải quyết hợp lý nhất.”
Cô là một người phụ nữ quyết đoán, ngoại trừ việc đó là cha cô cho rằng cô là người như vậy, và cô luôn phải tỏ ra cứng rắn để thách thức ông. “Hợp lý nhất cho ai? Chắc chắn không phải cho con rồi.”
James Litchfield ném cho cô cái nhìn của một kẻ bề trên, cái nhìn ông vẫn luôn sử dụng để điều khiển người khác kể từ khi cô nhớ được. Trớ trêu thay, hiện tại ông có quyền lực hơn nhiều ông từng có suốt năm ròng với vị trí Phó Tổng thống, giờ ông là người đại diện của một chính đảng. Cha cô là người đầu tiên chú ý tới ứng cử viên Tổng thống tiềm năng Dennis Case, thống đốc độc thân và điển trai của bang Virginia. Bốn năm trước, ông nhấn mạnh danh tiếng của mình ở cương vị là một người kiến tạo những vị vua khi hộ tống con gái mình tiến vào lễ đường để kết hôn với một nhà lãnh đạo như thế.