Lưu Ly nằm ngủ mê mệt trên giường. Sau một lúc kiểm tra tình hình sức khỏe cho cô bé thì ông bác sĩ già cũng đi ra gặp Hổ Phách ở căn phòng bên cạnh.
- Bác sĩ, con bé thế nào rồi? Mới thấy chiếc áo trắng đi vào, Hổ Phách vội đứng bật dậy vồn vập.-Không phải ông nói vết thương của Lưu Ly đã khỏi rồi sao? Sao tự dưng lại ngất xỉu?
Đẩy cặp mắt kính vuông to bản trên mắt lên cho cân, lấy giọng nghiêm trọng nói đều đều.
- Vết thương của cô bé căn bản đã bình phục. Tuy nhiên có một vấn đề nghiêm trọng hơn. Đưa cho Hổ Phách túi hồ sơ trong chiếc cặp táp đen, ông ta nhíu mày.-Theo như kết quả xét nghiệm hôm trước ở bệnh viện cho thấy cô bé bị ung thư tủy, đang bước vào giai đoạn nghiêm trọng.
- Ung thư tủy? Hổ Phách nhìn ông ta hoang mang.
- Lưu Ly sao? Đám Hoa Thiên cũng kinh ngạc không kém.
- Các cậu có để ý dạo gần đây cô bé hay chóng mặt và ngất xỉu không? Đó chính là một trong những dấu hiệu của bệnh ung thư tủy. Căn bệnh này rất nguy hiểm. Nếu không sớm được làm phẫu thuật, cô bé sẽ không sống được lâu nữa đâu.
- Thế thì mau làm phẫu thuật cho con bé đi, ông còn chờ gì nữa? Hổ Phách run rẩy nắm chặt lấy cổ áo ông bác sĩ, ông ta vội gỡ tay cậu ra thở dài.
- Không đơn giản như cậu nghĩ. Cô bé mới bị thương rất nặng, cơ thể còn chưa bình phục hẳn, không thể tiến hành phẫu thuật bây giờ được. Hơn nữa muốn tiến hành phẫu thuật cần có người hiến tủy cho cô bé, để tìm được người có tủy phù hợp và tình nguyện giúp không phải là chuyện dễ. Ông bác sĩ thở dài đăm chiêu.
- Tôi nhất định sẽ tìm được người hiến tủy cho con bé. Khi nào thì có thể tiến hành phẫu thuật? Hổ Phách hỏi lại, ánh mắt đen thẳm pha chút hoang mang.
- Ít nhất phải hơn hai tháng nữa.
Hổ Phách bước vào phòng. Lưu Ly đang được truyền máu. Sắc mặt cô bé đã hồng hào trở lại. Ông bác sĩ đã cảnh báo cậu phải chăm sóc cô bé cẩn thận, tuyệt đối không để cô bé bị kích động, điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến căn bệnh của cô bé. Hổ Phách đưa tay lên gạt nhẹ vạt tóc trên trán cô bé, khuôn mặt thiên thần hiện ra rõ hơn, cậu mỉm cười buồn. Không hiểu sao những lúc cô bé say ngủ thế này cậu lại thấy cô đơn quá, cảm giác như trên thế giới này chỉ còn một mình cậu tồn tại vậy.
Một cơn gió nhẹ ùa qua cửa sổ lùa vào phòng, chiếc rèm cửa sổ màu kem khẽ tung bay. Hổ Phách khẽ chạm nhẹ tay vào má Lưu Ly, làn da trắng mịn mỏng manh như da em bé khiến cậu có cảm giác nó sẽ bị trầy xước nếu cậu chạm mạnh. Lưu Ly nằm im như con búp bê nhỏ. Túi máu đã truyền gần hết. Hổ Phách đợi cho những giọt cuối cùng cạn đi mới nhẹ nhàng rút chiếc kim ra khỏi cánh tay cô bé, động tác này dường như khiến Lưu Ly hơi đau, cô bé từ từ mở mắt ra nhìn lên.
- Hổ…Phách…
- Em thấy trong người thế nào rồi? Hổ Phách ngồi xuống vuốt nhẹ tóc cô bé mỉm cười dịu dàng.
- Em khỏe rồi. Lưu Ly chống tay ngồi dậy nhìn quanh căn phòng rồi ngước lên.-Anh đưa em về nhà sao? Tên kia thế nào rồi? Anh chưa giết chết nó đó chứ?
- Chưa. Nhưng nếu em muốn anh sẽ đi giết nó cho em ngay bây giờ.
Lưu Ly nhớ lại bộ dạng hung dữ của Hổ Phách lúc đó hơi rùng mình, cô bé vội rụt cổ lắc đầu.
***
- Lưu Ly, ăn tối xong làm hết bài tập anh mới giao khi nãy nhé.
Lưu Ly nhìn cậu phụng phịu.- Hổ Phách…em mới khỏe lại thôi mà, hôm nay em học nhiều lắm rồi, tối em muốn coi anime.
- Mệt mỏi. Không thể học tiếp, chỉ có thể coi anime? Hổ Phách thở dài. Hình như dạo này cậu nuông chiều Lưu Ly quá khiến cô bé hư rồi.
Hai người đi đến cầu thang thì nghe tiếng cãi vã trong nhà bếp vọng ra.
- Tử Minh! Anh đã hứa là sẽ giúp em và Hổ Phách kết hôn sao còn để con bé đó ở trong nhà này? Sao anh không đuổi cổ nó đi?
Cẩm Vân đang mặt nhăn mày nhó đứng trước mặt Tử Minh. Hổ Phách và Lưu Ly đã đi vào nhưng cả hai người kia đều không nhận ra. Tử Minh chậm rãi đặt tay xuống bàn ăn cười nhẹ.
- Anh cũng muốn em và Hổ Phách kết hôn, nhưng thằng nhóc nhất quyết từ chối thì em bảo anh phải làm thế nào? Anh đã để em ở lại đây rồi, em muốn làm gì thì tự mình làm đi.
- Anh thật vô dụng! Biết vậy ngay từ đầu em đã không kì vọng vào anh rồi. Anh không giúp em thì thôi, em không tin là mình không thể tống cổ con bé đó đi. Cẩm Vân đập tay xuống bàn tức tối.
- Cô muốn tống cổ ai? Hổ Phách lên tiếng.
Cẩm Vân bây giờ mới nhìn thấy cậu, cô ta liền lao đến vòng tay ôm lấy cậu, cố tình cọ sát cơ thể đầy khiêu gợi trong bộ váy tím sexy của mình vào người Hổ Phách.
- Hổ Phách! Tối nay đi chơi với tôi nhé.
- Tối tôi phải ôn bài cho Lưu Ly rồi. Hổ Phách lạnh lùng đẩy cô ta ra rồi kéo ghế cho Lưu Ly.
Lưu Ly vui vẻ ngồi ngay xuống, đô mắt hau háu nhìn mấy món ngon trên bàn. Cẩm Vân ném cho cô bé cái nhìn đầy căm ghét rồi cũng đi lại ngồi cạnh Hổ Phách. Tử Minh bây giờ mới chú ý đến Lưu Ly. Suốt thời gian qua cô bé bị thương không hề rời khỏi phòng, hôm nay cô mới xuống ăn cơm cùng mọi người. Lưu Ly biết có người nhìn mình. Cô ngước lên, không lúng túng, không bối rối, cái nhìn thẳng, bình thản.
Tử Minh bị đôi mắt trong veo của cô bé làm lúng túng trong vài giây, rồi anh cũng vội lấy lại ý thức bằng cách nhíu mày không hài lòng. Quay sang lấy ra một mảnh giấy nhỏ có một công thức toán học phức tạp đưa cho Hổ Phách. Đó là những thứ liên quan đến kết quả chơi chứng khoán của anh ta trong thời gian này.
- Hổ Phách! Ăn xong thì giải cho anh hàm logarit này, cậu có ba tiếng để hoàn thành nó.
Hổ Phách cầm tờ giấy, tay chống cằm lơ đãng, liếc nhìn một chút rồi lấy cây bút ra ghi xuống bên dưới. Tử Minh nhìn thái độ có vẻ hời hợt của cậu hơi bực mình, anh ta liếc qua Lưu Ly rồi quay lại cậu nhíu mày.
- Hổ Phách! Cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi. Rảnh rỗi thì giúp anh kiếm tiền đi, đừng lao đầu vào mấy chuyện vô bổ nữa.
Ném lại cho anh ta mảnh giấy, Hổ Phách quẳng cây bút xuống bàn với vẻ bất cần.
- Chuyện của em không cần anh quản. Không phải em luôn giúp anh kiếm tiền trên sàn chứng khoán sao? Anh còn đòi hỏi em phải làm gì nữa?
Tử Minh nhìn xuống tờ giấy, hàm logarit phức tạp đã được Hổ Phách giải chưa đầy một phút, anh ta mỉm cười bất ngờ, ba tiếng mà anh định cho cậu có lẽ là quá dài rồi. Hổ Phách là một cậu nhóc thông minh, từ nhỏ gia đình anh đã xác định được cậu mang bộ não có IQ 200, phân nửa tài sản của nhà anh bây giờ đều dựa vào bộ não thông minh của Hổ Phách mà có được. Đây cũng là cách mà Hổ Phách trả ơn cho gia đình đã nhận nuôi mình. Tử Minh hiểu rất rõ giá trị của Hổ Phách nên luôn giữ lấy cậu cho riêng mình.
- Chuyện chơi bời của cậu anh không quan tâm, nhưng có một vấn đề nhỏ anh muốn đề cập với cậu. Tử Minh dẹp mảnh giấy sang một bên nhìn lên Hổ Phách nghiêm túc.- Anh đang muốn làm một dự án lớn, anh sẽ mua một mặt hàng điện tử từ Anh đem về công ty chính lắp ráp. Vấn đề đau đầu là việc nhập cảnh hơi khó khăn. Nhưng gia đình Cẩm Vân có thể giúp chúng ta chuyện này. Cậu cũng biết chức vị bộ trưởng của ba cô ấy có thể lo việc qua cảnh rất dễ dàng. Nếu có sự hợp tác của ba cô ấy sẽ là lợi thế cho chúng ta sau này. Cẩm Vân từ nhỏ đã thân thiết với cậu, hơn nữa cô ấy và cậu cũng không có quan hệ huyết thống, anh nghĩ nếu cậu và cô ấy có thể kết hôn sẽ là chuyện tốt.
Hổ Phách nhìn anh ta cười nhạt.- Anh muốn đem em ra đổi lấy sự giúp đỡ của ông ta à? Anh quên rằng em mới 18 tuổi sao? Em chưa đủ tuổi kết hôn.
- Về vấn đề này ba tôi có thể lo được. Cẩm Vân nhìn cậu cười tình, khuôn mặt son phấn dày cộm vô liêm sĩ hết chổ nói.
Lưu Ly không có phản ứng gì, căn bản là không nghe mọi người nói gì, cô bé đang dán mắt vào đống đồ ăn trên bàn với vẻ hau háu. Hổ Phách thấy vẻ thờ ơ của Lưu Ly thì có hơi thất vọng. Giá mà cô ấy chịu ghen một chút thì tốt quá.
- Muốn em kết hôn cũng được. Hổ Phách khoác vai Lưu Ly kéo lại gần mình mỉm cười.-Nhưng cô dâu phải là cô bé này.
Tử Minh nhìn Lưu Ly cười nhạt.- Hổ Phách, nó chỉ là một đứa con nít, chưa đủ tuổi kết hôn.
- Không sao, em có thể chờ. Hổ Phách nói rồi vui vẻ hôn chụt lên má Lưu Ly.
Cô nhóc phụng phịu đưa tay ra sức lau má, đôi mắt trong veo nhìn Hổ Phách chăm chăm như muốn nói: Đồ háu sắc. Cẩm Vân thấy hành động này thì tức ói máu. Cô ta nhìn Lưu Ly với ánh mắt hằn học, chỉ hận là không thể lao đến nắm tóc cào xé cô một trận cho hả giận.
- Con bé đó thì có gì tốt chứ? Hổ Phách, cậu là đồ ngốc. Tử Minh bực bội liếc hai người rồi bỏ lên phòng.
Trên bàn ăn lúc này chỉ còn 3 người, Hổ Phách càng thấy thoải mái hơn, cậu gắp thức ăn cho Lưu Ly và thưởng thức bữa tối một cách ngon lành. Cẩm Vân ăn một lúc cũng không thể chịu được cảnh Hổ Phách quan tâm chăm sóc Lưu Ly nên cũng bỏ lên phòng. Cậu lại càng tỏ ra hài lòng. Rồi cậu quay sang nhìn Lưu Ly, cô nhóc đang vô tư gặm một chiếc đùi gà chiên, tương ớt dính tèm lem trên mặt y chang con mèo con.
Mấy cô giúp việc dưới bếp nhìn cô bé cũng bật cười. Lúc đầu thấy bộ dạng kì quái của cô bé khi Hổ Phách đưa cô về nhà họ có hơi ác cảm, họ nghĩ rằng Lưu Ly cũng là loại con gái giống Cẩm Vân. Nhưng sau vài lần gặp gỡ nói chuyện lại thấy Lưu Ly hiền lành đáng yêu, khác hẳn cô tiểu thư Cẩm Vân đanh đá nên mọi người rất quý mến cô.
Ngày hôm sau.
- Hổ Phách, ăn tối xong thì đi cùng anh. Tử Minh đưa ly rượu màu vàng lên môi uống một hớp nhỏ rồi quay sang cậu.
- Tối nay em không rảnh. Hổ Phách vẫn thản nhiên đưa dĩa bittet mới cắt nhỏ sang cho Lưu Ly, tối nay cậu không rảnh vì còn phải ở nhà phụ đạo cho cô bé.
- Bận chuyện gì cũng dẹp đi. Tối nay cùng anh đến công ty, anh có việc cần cậu giúp. Tử Minh nhìn sang cô bé không hài lòng, anh không khó để nhận ra gần đây Hổ Phách dành quá nhiều thời gian cho Lưu Ly.
Hổ Phách không chú ý đến lời nói của anh trai mình, cậu quay vào nhà bếp bảo người giúp việc mang cho Lưu Ly một ly sữa nóng. Lưu Ly thích uống sữa, thức uống này cũng rất tốt cho việc hồi phục của cô bé nên Hổ Phách rất hài lòng. Tử Minh thấy thái độ lơ đãng của Hổ Phách thì tỏ ra bực mình, mà nguyên nhân chủ yếu khiến Hổ Phách làm trái lời anh cũng đều xuất phát từ đứa con gái này. Tử Minh đã nghĩ đến việc đuổi cô bé ra khỏi nhà, nhưng lại sợ Hổ Phách sẽ phản ứng lại mình nên chưa thể lên tiếng.
- Hổ Phách! Cậu sắp tốt nghiệp rồi, đừng mãi ăn chơi quậy phá nữa, lo đi theo anh học tập cách kinh doanh đi, sau này cậu sẽ vào công ty của anh làm việc.
- Em không thích. Sau này em sẽ tự lựa chọn một công việc cho mình.
Tử Minh nhìn em trai tức tối. Hổ Phách đúng là kẻ cứng đầu, nếu cậu nhóc đã không muốn làm gì thì không ai có thể ép được cậu. Nhưng Tử Minh là con người giảo hoạt, đời nào chịu thua cậu như vậy. Đôi mắt lạnh lẽo của anh ta dừng ở ly rượu vàng nhạt.
Chợt Lưu Ly hét lên đau đớn, nguyên cốc sữa nóng mới dội thẳng vào vai cô bé. Tất cả mọi người giật mình quay lại, còn Cẩm Vân mỉm cười với vẻ hài lòng.
- Lưu Ly, em có sao không?
Hổ Phách vội lấy cốc nước lọc trên bàn dội vào vết bỏng cho cô bé để xoa dịu cơn đau. Cánh tay và phần tiếp giáp vai của cô bé đỏ ửng. Lưu Ly nhăn mặt. Mấy người giúp việc khác vội vàng đi lấy khăn lạnh chườm cho cô. Nhưng càng lúc cánh tay Lưu Ly càng đau rát hơn. Bữa ăn đang dang dỡ cũng phải dừng lại. Sau khi đã sơ cứu vết thương cho Lưu Ly, Hổ Phách mới quay sang cô giúp việc kia có vẻ bực bội.
- Sao chị hậu đậu vậy? Mang có ly sữa ra mà cũng làm đổ vào người con bé.
- Tôi xin lỗi…tại…
Cô giúp việc lắp bắp rồi run rẩy nhìn Cẩm Vân đang bình thản ngồi ăn như không có gì xảy ra. Hổ Phách hiểu ra vấn đề, cậu liếc ánh mắt sắc lẻm vào Cẩm Vân gằn giọng.
- Là cô giở trò hả?
- Trò gì? Cẩm Vân ngước lên ra vẻ vô tội.- Cô giúp việc đó bất cẩn chứ liên quan gì đến tôi? Mà chỉ là vết bỏng nhẹ thôi, có chết được đâu mà phải loạn lên thế?
- Cô…
- Đủ rồi! Tử Minh lên tiếng trấn áp cơn giận của Hổ Phách.-Đâu có phải vấn đề gì lớn, bỏ qua đi!
- Được rồi Hổ Phách, em không sao đâu. Lưu Ly lên tiếng xoa dịu.
Cô biết Cẩm Vân và Tử Minh không muốn mình ở lại trong nhà này, nhưng Lưu Ly không muốn làm Hổ Phách khó xử. Mà so với những vết thương cô đã gặp phải trước đây thì vết bỏng này quá nhỏ bé. Hổ Phách không truy cứu nữa, nhưng cậu vẫn chưa hết bực bội. Rõ ràng Tử Minh thừa biết Cẩm Vân cố ý làm Lưu Ly bị thương mà vẫn cố tình bao che cho cô ta. Anh ta muốn Cẩm Vân thay mình đuổi Lưu Ly ra khỏi nhà đây mà.
Sáng hôm sau.
Tiếng hét đau đớn của Lưu Ly vang lên. Hổ Phách lo lắng chạy lại. Lưu Ly ngồi phịch xuống thềm nhà nhăn nhó tháo giầy ở chân ra. Bàn chân cô bé nhuộm đỏ máu. Bên trong chiếc giày có một chiếc đinh nhọn hoắt mới được Hổ Phách gỡ ra.
Dường như có kẻ nào đó cố ý gây rắc rối cho Lưu Ly. Mới sáng sớm thay đồ đi học cô bé đã bị một chiếc lưỡi lam gài trong áo cứa đứt tay, con rùa nhỏ ban đêm còn đang ở trong phòng cô ngủ ngon lành thì bị ai đó vất vào sọt rác ở trong nhà bếp. Hổ Phách thừa hiểu tác giả của những thứ này là Cẩm Vân, nhưng đồng lõa bao che cho cô ta là Tử Minh. Nếu Hổ Phách có tức giận thì anh ta chỉ lặp lại một câu duy nhất.
“Đâu có phải vấn đề gì lớn, bỏ qua đi”.
Lưu Ly thì vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng những trò độc ác của Cẩm Vân. Đây cũng là điều khiến Hổ Phách khó chịu, cậu biết Lưu Ly không muốn cậu bị khó xử. Nhưng ông bà vẫn có câu: “Con giun xéo lắm cũng quằn”, huống hồ gì Lưu Ly lại là một con người. Và sự việc bị đẩy lên đến đỉnh điểm vào một buổi chiều sau đó vài hôm.
Nghe tiếng gào thất thanh của Lưu Ly trong phòng, Hổ Phách lập tức lao vào. Cô bé đang ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay run run nắm chặt lấy bức tranh chân dung của cậu, bức tranh này cô bé mới hoàn thành cách đây hai hôm. Và giờ thì nó bị rách lem nhem, khắp phòng cô là một đám gián hôi rình bò lổm ngổm, chui vào mấy ngóc ngách, vài con còn vương trên bức tranh và trên bộ váy trắng tinh của cô bé. Có ai đó đã cố ý thả đám gián này vào cho chúng cắn nát bức tranh của cô, trong túi xách, ba lô của cô cũng lổm ngổm trứng gián và mấy con gián nhỏ xíu mới nở.
- Lưu Ly, em sao rồi? Hổ Phách gạt mấy con gián láo toét đang bò trên lưng cô bé xuống lo lắng.
Lưu Ly đang run rẩy, đôi mắt trong veo hơi nhòe nước, nhưng khuôn mặt thì rất quái dị, chính xác là cô bé đang cười, nhưng nụ cười phải nói sao nhỉ, chỉ có tử thần mới diễn tả nổi. Hổ Phách thấy hơi lạnh gáy bất giác lùi lại một chút. Hai tay cô bé nắm chặt lấy bức tranh đã hỏng, Lưu Ly vẫn không ngừng cười.
- Ép người quá đáng!
Buổi ăn tối mọi người tập trung trong nhà bếp, Lưu Ly vẫn bước vào với vẻ hết sức bình thản, không tức giận, không buồn bực, vì cô biết như vậy chỉ khiến kẻ căm ghét cô vui mừng ra mặt.
Tử Minh nhìn bộ dạng của Lưu Ly cũng đoán được cô đang rất tức giận. Anh cười nhạt. Lưu Ly đúng là cô gái tầm thường, dù bị đối xử thế nào vẫn cắn răng chịu đựng. Tức giận cũng không dám phản kháng, cái này nên gọi là thánh thiện hay là nhu nhược? Anh không muốn vì một đứa con gái như thế này mà em trai anh chống đối lại anh, tốt nhất là cứ để cho Cẩm Vân bày trò rồi đuổi cô bé đi.
- Chuyện gì mà khi nãy gào lên như heo bị bóp cổ thế?
Tử Minh vừa chậm chậm khuấy đều tách cà phê vừa hỏi Lưu Ly với vẻ quan tâm, cái chính là muốn khơi gợi sự khó chịu trong lòng cô nhóc.
- Không có gì. Lưu Ly khẽ cười nhạt.-Chỉ là bức tranh em vẽ Hổ Phách gần một tuần mới hoàn thành đã bị ai đó thả gián vào cắn nát. Không chỉ có bức đó, tất cả tranh của em vẽ từ trước đến giờ cũng bị hỏng hết cả.
Lưu Ly nói, nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Cẩm Vân đang ngồi trước mặt. Nghe giọng nói có phần bức xúc của Lưu Ly, cô ta vui vẻ cầm dĩa đưa món mì ý vào miệng ăn ngon lành, Lưu Ly thấy hành động này thì rất hài lòng.
- Cũng đâu phải vấn đề gì lớn. Tử Minh vẫn khuấy đều tách cà phê mỉm cười. Đột nhiên…
Oẹ!!!
Cẩm Vân mặt tái mét bịt miệng rồi lao như bay đến nhà vệ sinh nôn mửa dữ dội. Lúc này Lưu Ly mới nhìn theo vui vẻ mỉm cười.
- Em biết! Cũng không phải vấn đề to tát gì nên em quyết định im lặng, dồn bắt hết đám gián khốn kiếp đó lại, đạp chết, cắt vụn và trộn chung với thức ăn cho thủ phạm thưởng thức.
Tử Minh cười đưa tách cà phê lên miệng.
-Vậy sao?
- Nhưng vì số lượng gián quá nhiều, bỏ vào thức ăn cho kẻ đó còn dư. Lưu Ly liếc anh ta cười nhạt.-Nên em bỏ hết số còn lại vào tách cà phê mà anh vừa mới uống vào bụng đó. Không sao phải ko anh? Cũng đâu phải vấn đề to tát gì.
Tử Minh vẫn mỉm cười, đặt tách cà phê xuống bàn.
- Xem ra anh đánh giá em thấp quá rồi.
Dứt lời, anh ta cũng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Lưu Ly nhìn theo, cảm thấy bộ dạng của hai kẻ đã chọc tức cô lúc này thiệt là hài. Càng nghĩ lại càng thấy hay. Sau này phải làm bọn họ tức hộc máu ra mới được. Vay một phải trả hai. Cuộc đời phải thế chứ. Cô bé vui vẻ thản nhiên đưa miếng bittet vào miệng nhai chậm rãi.
Hổ Phách cố nhịn cười từ nãy đến giờ. Bây giờ cậu mới có thể tự tin khẳng định Lưu Ly đã trở về với bản chất thật của mình trước đây rồi, một con nhóc nghịch ngợm phá phách và bất cần đời. Trong nhà vệ sinh không ngừng vang ra tiếng ói mửa của hai con người khốn khổ.
Giờ tan học.
Lưu Ly cùng Đức Duy đi đến một tiệm bánh kem ở gần trường. Hổ Phách hôm nay phải đi đến thư viện tổng hợp trong thành phố, cậu muốn nghiên cứu về căn bệnh của Lưu Ly đang mắc phải. Mà để Lưu Ly đi về một mình cậu không an tâm, đám Hoa Thiên tan học lại phải lao đầu vào mấy lớp luyện thi đại học không thể làm phiền đến họ. Đúng lúc này thì Đức Duy xuất hiện, mặc dù không ưa gì cái tên lúc nào cũng lăng xăng bám lấy cô bé, nhưng nếu phải tìm người bảo vệ cho Lưu Ly thì Đức Duy cũng là một lựa chọn tốt.
- Vết thương trên người em khỏi hẳn chưa? Đức Duy đi bên cạnh nhìn Lưu Ly với vẻ quan tâm, còn cô nhóc kia thì vẫn vô tư vừa văn kem vừa gật gật đầu.
Đức Duy nhìn cô bé hơi buồn cười. Mặc dù đã 16 tuổi rồi nhưng Lưu Ly vẫn không khác gì một đứa trẻ, khóe miệng dính đầy kem dâu, đôi mắt lúng liếng thấy gì thú vị là lập tức xán vào coi. Nhưng một đứa trẻ đáng yêu như vậy sao có kẻ nỡ hại cho được?
- Lưu Ly! Thực ra kẻ nào đã khiến em bị thương nặng như vậy? Anh đã hỏi Hổ Phách và đám Hoa Thiên, nhưng tụi nó không nói cho anh biết.
Lưu Ly nghe vậy chợt sững lại, khuôn mặt phút chốc sa sầm, cô hạ ly kem xuống, ánh nhìn rất phức tạp. Kẻ khiến cô ra nông nổi này sao? Chính là người mà cô tin tưởng nhất. Mà cô cũng không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì liên quan đến cái thị trấn bị nguyền rủa đó nữa. Dù sao thì cả đời này cô cũng sẽ không quay lại, cả đời này cô sẽ không gặp lại những kẻ đó.
Nhưng nghĩ đến đây cô lại thấy đau lòng. Ba cô vẫn còn ở lại, cô không biết sau khi hỏa táng thi thể cho ông ấy xong Thiên Dã cất giấu tro cốt ở đâu, nhưng chắc chắn là anh ấy không đem khỏi thị trấn vì ba cô không muốn rời xa người phụ nữ mà ông yêu thương. Nhưng Lưu Ly phải làm sao để hoàn thành tâm nguyện cho ông? Ngay cả việc trở về đó với cô đã là điều không thể rồi.
-Lưu Ly, em không sao chứ?
Đức Duy nắm vai cô bé khẽ lắc. Lưu Ly lúc này mới sực tỉnh. Cô nhìn lên khẽ lắc đầu.-Em không sao.
- Em không khỏe sao? Chúng ta về nhà nhé?
Đức Duy biết câu hỏi của mình khiến cô bé trở nên kì lạ nên cậu không hỏi lại nữa. Dù sao cô bé cũng không muốn nói, cậu không muốn làm cô bé khó chịu.
Lưu Ly gật đầu rồi chậm rãi thả đôi mắt trong veo nhìn vào dải nắng hoàng hôn đỏ rực đang nhuộm khắp mặt đường, những hạt bụi trắng tinh đang múa may quay cuồng trong đó, rất đẹp, rất cuốn hút. Hai người thư thả tản bộ về nhà. Chợt Lưu Ly thấy Đức Duy nắm chặt cổ tay mình và bước đi nhanh hơn.
- Anh Đức Duy?
Cô bé quay sang định thắc mắc nhưng rồi ngừng nói khi nhận ra ánh mắt anh bỗng dưng sắc lạnh.
- Có mấy con ruồi đang bám theo chúng ta, anh cần dọn dẹp chúng một chút.
Đức Duy vừa dứt lời lập tức có mấy chiếc mô tô rồ ga lao vụt qua và vây lấy hai người. Đức Duy kéo Lưu Ly ra phía sau mình nhìn đám người trước mặt khẽ cười nhạt.
- Thằng nhãi kia! Nếu không muốn chết thì xéo đi, giao con bé kia cho bọn tao.
Một tên to cao lực lưỡng, cánh tay đầy hình xăm, mặt mũi bặm trợn đi đến quát. Đức Duy nghiêng cổ rắc rắc, sau đó bẻ hai tay cười nhạt.
- Tụi mày định làm gì con bé?
- Tiễn nó lên thiên đàng chứ làm gì. Gã cười nhạt và rút ra con dao nhỏ sắc lẻm, mấy tên đi mô tô khác cũng chống xe xuống bước đến. Lưu Ly nhìn gã cười nhạt. Thằng điên này dựa vào đâu mà dám khẳng định cô sau khi chết sẽ được lên thiên đàng?
Đức Duy nhìn tụi nó thở dài. Sáu tên, chưa đủ để cậu làm nóng người. Mấy tên kia thấy cậu chỉ có một mình không ngần ngại lao vào.
Đức Duy liếc chúng cười nhạt rồi búng tay cái chóc. Một đám đàn em của cậu không biết từ đâu lập tức ùa đến vây sáu tên này lại, tay người nào cũng lăm le một thanh sắt đặc trắng lóa. Mấy gã côn đồ giật mình.
- Đập tụi nó. Khi nào tao chưa nói thì chưa được dừng lại.
- Rõ! Đại ca!
Đám đàn em của cậu hào hứng vung gậy lên phang tới tấp mấy tên xấu số. Đức Duy kéo Lưu Ly đến một chiếc ghế đá gần đó thư thả ngồi xem, đám này quá yếu không đáng để cậu bẩn tay, để đám đàn em của cậu giải khuây vậy. Lưu Ly nhìn đám người đang bị đánh thê thảm thấy cũng hơi tội, nhưng dù sao cũng may cho chúng là hôm nay Hổ Phách không đi cùng cô, nếu không thì chắc chắn chúng còn thê thảm hơn. So với Hổ Phách tàn bạo thì Đức Duy cũng chỉ là tiểu quỷ, Hổ Phách là ma vương.
Tối hôm đó.
- Vậy rốt cuộc kẻ nào đứng sau tụi nó? Hổ Phách gắp thức ăn cho Lưu Ly rồi hỏi Đức Duy.
- Chưa kịp hỏi tên, tụi đàn em tôi ra tay mạnh quá khiến tụi nó xỉu luôn rồi. Đức Duy đưa một miếng pizza lên miệng, thờ ơ trả lời.
- Cậu thật vô dụng! Đám Hoa Thiên, Kiến Văn, Gia Huy cùng đồng thanh.
Đức Duy liếc tụi nó bực bội. Cẩm Vân cũng có mặt trong buổi ăn tối thì hơi bồn chồn, ai cũng nhận ra sự lo lắng của cô. Đức Duy liếc cô ta cười nhạt.
- Mặc dù chưa biết tên kẻ chủ mưu, nhưng đám rác kia trước khi ngất đi đã nói kẻ thuê chúng là một con mụ xấu xí, son phấn lòe loẹt đầy mặt, ba vòng lạm dụng dao kéo thẫm mĩ đã đến hồi xuống cấp.
Mọi người đều nhất loạt liếc nhìn Cẩm Vân. Cô ả biết Đức Duy đang bóng gió mình nhưng cũng không dám mở miệng, mặt đanh lại vì tức tối. Hổ Phách liếc cô ta gằn giọng.
- Để tôi biết được kẻ nào dám giở trò với Lưu Ly. Hứa danh dự tôi sẽ cho nó sống không bằng chết.
Cẩm Vân hơi rùng mình khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như dao của Hổ Phách. Tử Minh ngồi ăn cũng không dám lên tiếng bênh vực Cẩm Vân, lần này quả thật cô ả đã đi quá giới hạn.
Nhưng người ta vẫn nói “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Thế là đêm hôm đó Cẩm Vân lại liều mạng tiếp tục bày trò ám hại kẻ thù. Nửa đêm, cô ả lén lút mò qua phòng Lưu Ly, trên tay là lọ keo dán sắt cỡ lớn, cô ta muốn dùng nó nhỏ vào mắt Lưu Ly lúc cô bé đang ngủ. Âm mưu này xuất phát từ buổi ăn tối khi Hổ Phách nói đôi mắt trong veo của Lưu Ly là thứ cậu yêu quý nhất. Cô ta muốn bằng mọi giá tìm cách hủy hoại nó. Chỉ cần không có chứng cứ thì Hổ Phách không thể làm gì cô.
Nghĩ sao làm vậy, ả rón rén bước từng bước thận trọng vào phòng Lưu Ly. Ban đêm vắng hoe, chỉ có một bóng đèn máu tím nhạt trên tường hắt ra ánh sáng mờ ảo, mọi người bây giờ có lẽ đã ngủ say hết rồi. Cô ta đã đứng trước cửa phòng Lưu Ly, bàn tay đưa lên nắm lấy nắm cửa mở ra.
Một luồng điện từ nắm đấm cửa bất ngờ truyền qua tay khiến tóc tai cô ta dựng đứng cả lên, cô ả gào lên inh ỏi vội buông tay khỏi nắm cửa loạng choạng lùi về sau thì dẫm phải một thứ gì đó rất trơn đã được ném dưới sàn. Cẩm Vân ngã nhào xuống đất, đầu va mạnh vào một hòn đá cứng ngắc. Trong giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, cô ta quay sang xem tại sao trong nhà lại có một thứ như hòn đá thì thấy nó ngóc đầu ra di chuyển, đến đây cô ta mới biết hòn đá này chính là con rùa nhỏ của Lưu Ly.
Tất cả mọi người trong nhà đều bị tiếng kêu như heo bị chọc tiết làm cho thức giấc, khi tới nơi thì thấy Cẩm Vân đã bất tỉnh nhân sự, máu trên đầu đang rỉ ra nhuộm đỏ dưới sàn nhà. Hổ Phách cẩn thận tháo sợi dây đồng trên nắm cửa ra cuốn lại gọn gàng, tiện thể cúi xuống nhặt cục xà bông trả về nhà tắm.
- Hổ Phách! Có chuyện gì vậy? Lưu Ly trong phòng bước ra đưa tay dụi mắt, cô mới ngủ được một giấc ngon lành đã bị tiếng ồn khua dậy.-Cẩm Vân bị sao thế anh?
Xe cứu thương đã đến, Cẩm Vân được mang đi trên một chiếc xe đẩy, xem ra lần này cô ta sẽ phải ở trong bệnh viện một thời gian khá dài. Hổ Phách mỉm cười xoa đầu cô bé.
- Không sao, em vào ngủ tiếp đi.
Sự việc nhanh chóng được xử lí, mọi người ai lại về phòng nấy tiếp tục giấc ngủ. Lưu Ly gãi gãi đầu. Đồng hồ lúc này đã điểm 12h. Cô bé lơ đãng nhìn chiếc rèm cửa sổ bị gió thổi tung rồi chậm chạp tiến về chiếc giường êm ái.
- Bác sĩ, con bé thế nào rồi? Mới thấy chiếc áo trắng đi vào, Hổ Phách vội đứng bật dậy vồn vập.-Không phải ông nói vết thương của Lưu Ly đã khỏi rồi sao? Sao tự dưng lại ngất xỉu?
Đẩy cặp mắt kính vuông to bản trên mắt lên cho cân, lấy giọng nghiêm trọng nói đều đều.
- Vết thương của cô bé căn bản đã bình phục. Tuy nhiên có một vấn đề nghiêm trọng hơn. Đưa cho Hổ Phách túi hồ sơ trong chiếc cặp táp đen, ông ta nhíu mày.-Theo như kết quả xét nghiệm hôm trước ở bệnh viện cho thấy cô bé bị ung thư tủy, đang bước vào giai đoạn nghiêm trọng.
- Ung thư tủy? Hổ Phách nhìn ông ta hoang mang.
- Lưu Ly sao? Đám Hoa Thiên cũng kinh ngạc không kém.
- Các cậu có để ý dạo gần đây cô bé hay chóng mặt và ngất xỉu không? Đó chính là một trong những dấu hiệu của bệnh ung thư tủy. Căn bệnh này rất nguy hiểm. Nếu không sớm được làm phẫu thuật, cô bé sẽ không sống được lâu nữa đâu.
- Thế thì mau làm phẫu thuật cho con bé đi, ông còn chờ gì nữa? Hổ Phách run rẩy nắm chặt lấy cổ áo ông bác sĩ, ông ta vội gỡ tay cậu ra thở dài.
- Không đơn giản như cậu nghĩ. Cô bé mới bị thương rất nặng, cơ thể còn chưa bình phục hẳn, không thể tiến hành phẫu thuật bây giờ được. Hơn nữa muốn tiến hành phẫu thuật cần có người hiến tủy cho cô bé, để tìm được người có tủy phù hợp và tình nguyện giúp không phải là chuyện dễ. Ông bác sĩ thở dài đăm chiêu.
- Tôi nhất định sẽ tìm được người hiến tủy cho con bé. Khi nào thì có thể tiến hành phẫu thuật? Hổ Phách hỏi lại, ánh mắt đen thẳm pha chút hoang mang.
- Ít nhất phải hơn hai tháng nữa.
Hổ Phách bước vào phòng. Lưu Ly đang được truyền máu. Sắc mặt cô bé đã hồng hào trở lại. Ông bác sĩ đã cảnh báo cậu phải chăm sóc cô bé cẩn thận, tuyệt đối không để cô bé bị kích động, điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến căn bệnh của cô bé. Hổ Phách đưa tay lên gạt nhẹ vạt tóc trên trán cô bé, khuôn mặt thiên thần hiện ra rõ hơn, cậu mỉm cười buồn. Không hiểu sao những lúc cô bé say ngủ thế này cậu lại thấy cô đơn quá, cảm giác như trên thế giới này chỉ còn một mình cậu tồn tại vậy.
Một cơn gió nhẹ ùa qua cửa sổ lùa vào phòng, chiếc rèm cửa sổ màu kem khẽ tung bay. Hổ Phách khẽ chạm nhẹ tay vào má Lưu Ly, làn da trắng mịn mỏng manh như da em bé khiến cậu có cảm giác nó sẽ bị trầy xước nếu cậu chạm mạnh. Lưu Ly nằm im như con búp bê nhỏ. Túi máu đã truyền gần hết. Hổ Phách đợi cho những giọt cuối cùng cạn đi mới nhẹ nhàng rút chiếc kim ra khỏi cánh tay cô bé, động tác này dường như khiến Lưu Ly hơi đau, cô bé từ từ mở mắt ra nhìn lên.
- Hổ…Phách…
- Em thấy trong người thế nào rồi? Hổ Phách ngồi xuống vuốt nhẹ tóc cô bé mỉm cười dịu dàng.
- Em khỏe rồi. Lưu Ly chống tay ngồi dậy nhìn quanh căn phòng rồi ngước lên.-Anh đưa em về nhà sao? Tên kia thế nào rồi? Anh chưa giết chết nó đó chứ?
- Chưa. Nhưng nếu em muốn anh sẽ đi giết nó cho em ngay bây giờ.
Lưu Ly nhớ lại bộ dạng hung dữ của Hổ Phách lúc đó hơi rùng mình, cô bé vội rụt cổ lắc đầu.
***
- Lưu Ly, ăn tối xong làm hết bài tập anh mới giao khi nãy nhé.
Lưu Ly nhìn cậu phụng phịu.- Hổ Phách…em mới khỏe lại thôi mà, hôm nay em học nhiều lắm rồi, tối em muốn coi anime.
- Mệt mỏi. Không thể học tiếp, chỉ có thể coi anime? Hổ Phách thở dài. Hình như dạo này cậu nuông chiều Lưu Ly quá khiến cô bé hư rồi.
Hai người đi đến cầu thang thì nghe tiếng cãi vã trong nhà bếp vọng ra.
- Tử Minh! Anh đã hứa là sẽ giúp em và Hổ Phách kết hôn sao còn để con bé đó ở trong nhà này? Sao anh không đuổi cổ nó đi?
Cẩm Vân đang mặt nhăn mày nhó đứng trước mặt Tử Minh. Hổ Phách và Lưu Ly đã đi vào nhưng cả hai người kia đều không nhận ra. Tử Minh chậm rãi đặt tay xuống bàn ăn cười nhẹ.
- Anh cũng muốn em và Hổ Phách kết hôn, nhưng thằng nhóc nhất quyết từ chối thì em bảo anh phải làm thế nào? Anh đã để em ở lại đây rồi, em muốn làm gì thì tự mình làm đi.
- Anh thật vô dụng! Biết vậy ngay từ đầu em đã không kì vọng vào anh rồi. Anh không giúp em thì thôi, em không tin là mình không thể tống cổ con bé đó đi. Cẩm Vân đập tay xuống bàn tức tối.
- Cô muốn tống cổ ai? Hổ Phách lên tiếng.
Cẩm Vân bây giờ mới nhìn thấy cậu, cô ta liền lao đến vòng tay ôm lấy cậu, cố tình cọ sát cơ thể đầy khiêu gợi trong bộ váy tím sexy của mình vào người Hổ Phách.
- Hổ Phách! Tối nay đi chơi với tôi nhé.
- Tối tôi phải ôn bài cho Lưu Ly rồi. Hổ Phách lạnh lùng đẩy cô ta ra rồi kéo ghế cho Lưu Ly.
Lưu Ly vui vẻ ngồi ngay xuống, đô mắt hau háu nhìn mấy món ngon trên bàn. Cẩm Vân ném cho cô bé cái nhìn đầy căm ghét rồi cũng đi lại ngồi cạnh Hổ Phách. Tử Minh bây giờ mới chú ý đến Lưu Ly. Suốt thời gian qua cô bé bị thương không hề rời khỏi phòng, hôm nay cô mới xuống ăn cơm cùng mọi người. Lưu Ly biết có người nhìn mình. Cô ngước lên, không lúng túng, không bối rối, cái nhìn thẳng, bình thản.
Tử Minh bị đôi mắt trong veo của cô bé làm lúng túng trong vài giây, rồi anh cũng vội lấy lại ý thức bằng cách nhíu mày không hài lòng. Quay sang lấy ra một mảnh giấy nhỏ có một công thức toán học phức tạp đưa cho Hổ Phách. Đó là những thứ liên quan đến kết quả chơi chứng khoán của anh ta trong thời gian này.
- Hổ Phách! Ăn xong thì giải cho anh hàm logarit này, cậu có ba tiếng để hoàn thành nó.
Hổ Phách cầm tờ giấy, tay chống cằm lơ đãng, liếc nhìn một chút rồi lấy cây bút ra ghi xuống bên dưới. Tử Minh nhìn thái độ có vẻ hời hợt của cậu hơi bực mình, anh ta liếc qua Lưu Ly rồi quay lại cậu nhíu mày.
- Hổ Phách! Cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi. Rảnh rỗi thì giúp anh kiếm tiền đi, đừng lao đầu vào mấy chuyện vô bổ nữa.
Ném lại cho anh ta mảnh giấy, Hổ Phách quẳng cây bút xuống bàn với vẻ bất cần.
- Chuyện của em không cần anh quản. Không phải em luôn giúp anh kiếm tiền trên sàn chứng khoán sao? Anh còn đòi hỏi em phải làm gì nữa?
Tử Minh nhìn xuống tờ giấy, hàm logarit phức tạp đã được Hổ Phách giải chưa đầy một phút, anh ta mỉm cười bất ngờ, ba tiếng mà anh định cho cậu có lẽ là quá dài rồi. Hổ Phách là một cậu nhóc thông minh, từ nhỏ gia đình anh đã xác định được cậu mang bộ não có IQ 200, phân nửa tài sản của nhà anh bây giờ đều dựa vào bộ não thông minh của Hổ Phách mà có được. Đây cũng là cách mà Hổ Phách trả ơn cho gia đình đã nhận nuôi mình. Tử Minh hiểu rất rõ giá trị của Hổ Phách nên luôn giữ lấy cậu cho riêng mình.
- Chuyện chơi bời của cậu anh không quan tâm, nhưng có một vấn đề nhỏ anh muốn đề cập với cậu. Tử Minh dẹp mảnh giấy sang một bên nhìn lên Hổ Phách nghiêm túc.- Anh đang muốn làm một dự án lớn, anh sẽ mua một mặt hàng điện tử từ Anh đem về công ty chính lắp ráp. Vấn đề đau đầu là việc nhập cảnh hơi khó khăn. Nhưng gia đình Cẩm Vân có thể giúp chúng ta chuyện này. Cậu cũng biết chức vị bộ trưởng của ba cô ấy có thể lo việc qua cảnh rất dễ dàng. Nếu có sự hợp tác của ba cô ấy sẽ là lợi thế cho chúng ta sau này. Cẩm Vân từ nhỏ đã thân thiết với cậu, hơn nữa cô ấy và cậu cũng không có quan hệ huyết thống, anh nghĩ nếu cậu và cô ấy có thể kết hôn sẽ là chuyện tốt.
Hổ Phách nhìn anh ta cười nhạt.- Anh muốn đem em ra đổi lấy sự giúp đỡ của ông ta à? Anh quên rằng em mới 18 tuổi sao? Em chưa đủ tuổi kết hôn.
- Về vấn đề này ba tôi có thể lo được. Cẩm Vân nhìn cậu cười tình, khuôn mặt son phấn dày cộm vô liêm sĩ hết chổ nói.
Lưu Ly không có phản ứng gì, căn bản là không nghe mọi người nói gì, cô bé đang dán mắt vào đống đồ ăn trên bàn với vẻ hau háu. Hổ Phách thấy vẻ thờ ơ của Lưu Ly thì có hơi thất vọng. Giá mà cô ấy chịu ghen một chút thì tốt quá.
- Muốn em kết hôn cũng được. Hổ Phách khoác vai Lưu Ly kéo lại gần mình mỉm cười.-Nhưng cô dâu phải là cô bé này.
Tử Minh nhìn Lưu Ly cười nhạt.- Hổ Phách, nó chỉ là một đứa con nít, chưa đủ tuổi kết hôn.
- Không sao, em có thể chờ. Hổ Phách nói rồi vui vẻ hôn chụt lên má Lưu Ly.
Cô nhóc phụng phịu đưa tay ra sức lau má, đôi mắt trong veo nhìn Hổ Phách chăm chăm như muốn nói: Đồ háu sắc. Cẩm Vân thấy hành động này thì tức ói máu. Cô ta nhìn Lưu Ly với ánh mắt hằn học, chỉ hận là không thể lao đến nắm tóc cào xé cô một trận cho hả giận.
- Con bé đó thì có gì tốt chứ? Hổ Phách, cậu là đồ ngốc. Tử Minh bực bội liếc hai người rồi bỏ lên phòng.
Trên bàn ăn lúc này chỉ còn 3 người, Hổ Phách càng thấy thoải mái hơn, cậu gắp thức ăn cho Lưu Ly và thưởng thức bữa tối một cách ngon lành. Cẩm Vân ăn một lúc cũng không thể chịu được cảnh Hổ Phách quan tâm chăm sóc Lưu Ly nên cũng bỏ lên phòng. Cậu lại càng tỏ ra hài lòng. Rồi cậu quay sang nhìn Lưu Ly, cô nhóc đang vô tư gặm một chiếc đùi gà chiên, tương ớt dính tèm lem trên mặt y chang con mèo con.
Mấy cô giúp việc dưới bếp nhìn cô bé cũng bật cười. Lúc đầu thấy bộ dạng kì quái của cô bé khi Hổ Phách đưa cô về nhà họ có hơi ác cảm, họ nghĩ rằng Lưu Ly cũng là loại con gái giống Cẩm Vân. Nhưng sau vài lần gặp gỡ nói chuyện lại thấy Lưu Ly hiền lành đáng yêu, khác hẳn cô tiểu thư Cẩm Vân đanh đá nên mọi người rất quý mến cô.
Ngày hôm sau.
- Hổ Phách, ăn tối xong thì đi cùng anh. Tử Minh đưa ly rượu màu vàng lên môi uống một hớp nhỏ rồi quay sang cậu.
- Tối nay em không rảnh. Hổ Phách vẫn thản nhiên đưa dĩa bittet mới cắt nhỏ sang cho Lưu Ly, tối nay cậu không rảnh vì còn phải ở nhà phụ đạo cho cô bé.
- Bận chuyện gì cũng dẹp đi. Tối nay cùng anh đến công ty, anh có việc cần cậu giúp. Tử Minh nhìn sang cô bé không hài lòng, anh không khó để nhận ra gần đây Hổ Phách dành quá nhiều thời gian cho Lưu Ly.
Hổ Phách không chú ý đến lời nói của anh trai mình, cậu quay vào nhà bếp bảo người giúp việc mang cho Lưu Ly một ly sữa nóng. Lưu Ly thích uống sữa, thức uống này cũng rất tốt cho việc hồi phục của cô bé nên Hổ Phách rất hài lòng. Tử Minh thấy thái độ lơ đãng của Hổ Phách thì tỏ ra bực mình, mà nguyên nhân chủ yếu khiến Hổ Phách làm trái lời anh cũng đều xuất phát từ đứa con gái này. Tử Minh đã nghĩ đến việc đuổi cô bé ra khỏi nhà, nhưng lại sợ Hổ Phách sẽ phản ứng lại mình nên chưa thể lên tiếng.
- Hổ Phách! Cậu sắp tốt nghiệp rồi, đừng mãi ăn chơi quậy phá nữa, lo đi theo anh học tập cách kinh doanh đi, sau này cậu sẽ vào công ty của anh làm việc.
- Em không thích. Sau này em sẽ tự lựa chọn một công việc cho mình.
Tử Minh nhìn em trai tức tối. Hổ Phách đúng là kẻ cứng đầu, nếu cậu nhóc đã không muốn làm gì thì không ai có thể ép được cậu. Nhưng Tử Minh là con người giảo hoạt, đời nào chịu thua cậu như vậy. Đôi mắt lạnh lẽo của anh ta dừng ở ly rượu vàng nhạt.
Chợt Lưu Ly hét lên đau đớn, nguyên cốc sữa nóng mới dội thẳng vào vai cô bé. Tất cả mọi người giật mình quay lại, còn Cẩm Vân mỉm cười với vẻ hài lòng.
- Lưu Ly, em có sao không?
Hổ Phách vội lấy cốc nước lọc trên bàn dội vào vết bỏng cho cô bé để xoa dịu cơn đau. Cánh tay và phần tiếp giáp vai của cô bé đỏ ửng. Lưu Ly nhăn mặt. Mấy người giúp việc khác vội vàng đi lấy khăn lạnh chườm cho cô. Nhưng càng lúc cánh tay Lưu Ly càng đau rát hơn. Bữa ăn đang dang dỡ cũng phải dừng lại. Sau khi đã sơ cứu vết thương cho Lưu Ly, Hổ Phách mới quay sang cô giúp việc kia có vẻ bực bội.
- Sao chị hậu đậu vậy? Mang có ly sữa ra mà cũng làm đổ vào người con bé.
- Tôi xin lỗi…tại…
Cô giúp việc lắp bắp rồi run rẩy nhìn Cẩm Vân đang bình thản ngồi ăn như không có gì xảy ra. Hổ Phách hiểu ra vấn đề, cậu liếc ánh mắt sắc lẻm vào Cẩm Vân gằn giọng.
- Là cô giở trò hả?
- Trò gì? Cẩm Vân ngước lên ra vẻ vô tội.- Cô giúp việc đó bất cẩn chứ liên quan gì đến tôi? Mà chỉ là vết bỏng nhẹ thôi, có chết được đâu mà phải loạn lên thế?
- Cô…
- Đủ rồi! Tử Minh lên tiếng trấn áp cơn giận của Hổ Phách.-Đâu có phải vấn đề gì lớn, bỏ qua đi!
- Được rồi Hổ Phách, em không sao đâu. Lưu Ly lên tiếng xoa dịu.
Cô biết Cẩm Vân và Tử Minh không muốn mình ở lại trong nhà này, nhưng Lưu Ly không muốn làm Hổ Phách khó xử. Mà so với những vết thương cô đã gặp phải trước đây thì vết bỏng này quá nhỏ bé. Hổ Phách không truy cứu nữa, nhưng cậu vẫn chưa hết bực bội. Rõ ràng Tử Minh thừa biết Cẩm Vân cố ý làm Lưu Ly bị thương mà vẫn cố tình bao che cho cô ta. Anh ta muốn Cẩm Vân thay mình đuổi Lưu Ly ra khỏi nhà đây mà.
Sáng hôm sau.
Tiếng hét đau đớn của Lưu Ly vang lên. Hổ Phách lo lắng chạy lại. Lưu Ly ngồi phịch xuống thềm nhà nhăn nhó tháo giầy ở chân ra. Bàn chân cô bé nhuộm đỏ máu. Bên trong chiếc giày có một chiếc đinh nhọn hoắt mới được Hổ Phách gỡ ra.
Dường như có kẻ nào đó cố ý gây rắc rối cho Lưu Ly. Mới sáng sớm thay đồ đi học cô bé đã bị một chiếc lưỡi lam gài trong áo cứa đứt tay, con rùa nhỏ ban đêm còn đang ở trong phòng cô ngủ ngon lành thì bị ai đó vất vào sọt rác ở trong nhà bếp. Hổ Phách thừa hiểu tác giả của những thứ này là Cẩm Vân, nhưng đồng lõa bao che cho cô ta là Tử Minh. Nếu Hổ Phách có tức giận thì anh ta chỉ lặp lại một câu duy nhất.
“Đâu có phải vấn đề gì lớn, bỏ qua đi”.
Lưu Ly thì vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng những trò độc ác của Cẩm Vân. Đây cũng là điều khiến Hổ Phách khó chịu, cậu biết Lưu Ly không muốn cậu bị khó xử. Nhưng ông bà vẫn có câu: “Con giun xéo lắm cũng quằn”, huống hồ gì Lưu Ly lại là một con người. Và sự việc bị đẩy lên đến đỉnh điểm vào một buổi chiều sau đó vài hôm.
Nghe tiếng gào thất thanh của Lưu Ly trong phòng, Hổ Phách lập tức lao vào. Cô bé đang ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay run run nắm chặt lấy bức tranh chân dung của cậu, bức tranh này cô bé mới hoàn thành cách đây hai hôm. Và giờ thì nó bị rách lem nhem, khắp phòng cô là một đám gián hôi rình bò lổm ngổm, chui vào mấy ngóc ngách, vài con còn vương trên bức tranh và trên bộ váy trắng tinh của cô bé. Có ai đó đã cố ý thả đám gián này vào cho chúng cắn nát bức tranh của cô, trong túi xách, ba lô của cô cũng lổm ngổm trứng gián và mấy con gián nhỏ xíu mới nở.
- Lưu Ly, em sao rồi? Hổ Phách gạt mấy con gián láo toét đang bò trên lưng cô bé xuống lo lắng.
Lưu Ly đang run rẩy, đôi mắt trong veo hơi nhòe nước, nhưng khuôn mặt thì rất quái dị, chính xác là cô bé đang cười, nhưng nụ cười phải nói sao nhỉ, chỉ có tử thần mới diễn tả nổi. Hổ Phách thấy hơi lạnh gáy bất giác lùi lại một chút. Hai tay cô bé nắm chặt lấy bức tranh đã hỏng, Lưu Ly vẫn không ngừng cười.
- Ép người quá đáng!
Buổi ăn tối mọi người tập trung trong nhà bếp, Lưu Ly vẫn bước vào với vẻ hết sức bình thản, không tức giận, không buồn bực, vì cô biết như vậy chỉ khiến kẻ căm ghét cô vui mừng ra mặt.
Tử Minh nhìn bộ dạng của Lưu Ly cũng đoán được cô đang rất tức giận. Anh cười nhạt. Lưu Ly đúng là cô gái tầm thường, dù bị đối xử thế nào vẫn cắn răng chịu đựng. Tức giận cũng không dám phản kháng, cái này nên gọi là thánh thiện hay là nhu nhược? Anh không muốn vì một đứa con gái như thế này mà em trai anh chống đối lại anh, tốt nhất là cứ để cho Cẩm Vân bày trò rồi đuổi cô bé đi.
- Chuyện gì mà khi nãy gào lên như heo bị bóp cổ thế?
Tử Minh vừa chậm chậm khuấy đều tách cà phê vừa hỏi Lưu Ly với vẻ quan tâm, cái chính là muốn khơi gợi sự khó chịu trong lòng cô nhóc.
- Không có gì. Lưu Ly khẽ cười nhạt.-Chỉ là bức tranh em vẽ Hổ Phách gần một tuần mới hoàn thành đã bị ai đó thả gián vào cắn nát. Không chỉ có bức đó, tất cả tranh của em vẽ từ trước đến giờ cũng bị hỏng hết cả.
Lưu Ly nói, nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Cẩm Vân đang ngồi trước mặt. Nghe giọng nói có phần bức xúc của Lưu Ly, cô ta vui vẻ cầm dĩa đưa món mì ý vào miệng ăn ngon lành, Lưu Ly thấy hành động này thì rất hài lòng.
- Cũng đâu phải vấn đề gì lớn. Tử Minh vẫn khuấy đều tách cà phê mỉm cười. Đột nhiên…
Oẹ!!!
Cẩm Vân mặt tái mét bịt miệng rồi lao như bay đến nhà vệ sinh nôn mửa dữ dội. Lúc này Lưu Ly mới nhìn theo vui vẻ mỉm cười.
- Em biết! Cũng không phải vấn đề to tát gì nên em quyết định im lặng, dồn bắt hết đám gián khốn kiếp đó lại, đạp chết, cắt vụn và trộn chung với thức ăn cho thủ phạm thưởng thức.
Tử Minh cười đưa tách cà phê lên miệng.
-Vậy sao?
- Nhưng vì số lượng gián quá nhiều, bỏ vào thức ăn cho kẻ đó còn dư. Lưu Ly liếc anh ta cười nhạt.-Nên em bỏ hết số còn lại vào tách cà phê mà anh vừa mới uống vào bụng đó. Không sao phải ko anh? Cũng đâu phải vấn đề to tát gì.
Tử Minh vẫn mỉm cười, đặt tách cà phê xuống bàn.
- Xem ra anh đánh giá em thấp quá rồi.
Dứt lời, anh ta cũng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Lưu Ly nhìn theo, cảm thấy bộ dạng của hai kẻ đã chọc tức cô lúc này thiệt là hài. Càng nghĩ lại càng thấy hay. Sau này phải làm bọn họ tức hộc máu ra mới được. Vay một phải trả hai. Cuộc đời phải thế chứ. Cô bé vui vẻ thản nhiên đưa miếng bittet vào miệng nhai chậm rãi.
Hổ Phách cố nhịn cười từ nãy đến giờ. Bây giờ cậu mới có thể tự tin khẳng định Lưu Ly đã trở về với bản chất thật của mình trước đây rồi, một con nhóc nghịch ngợm phá phách và bất cần đời. Trong nhà vệ sinh không ngừng vang ra tiếng ói mửa của hai con người khốn khổ.
Giờ tan học.
Lưu Ly cùng Đức Duy đi đến một tiệm bánh kem ở gần trường. Hổ Phách hôm nay phải đi đến thư viện tổng hợp trong thành phố, cậu muốn nghiên cứu về căn bệnh của Lưu Ly đang mắc phải. Mà để Lưu Ly đi về một mình cậu không an tâm, đám Hoa Thiên tan học lại phải lao đầu vào mấy lớp luyện thi đại học không thể làm phiền đến họ. Đúng lúc này thì Đức Duy xuất hiện, mặc dù không ưa gì cái tên lúc nào cũng lăng xăng bám lấy cô bé, nhưng nếu phải tìm người bảo vệ cho Lưu Ly thì Đức Duy cũng là một lựa chọn tốt.
- Vết thương trên người em khỏi hẳn chưa? Đức Duy đi bên cạnh nhìn Lưu Ly với vẻ quan tâm, còn cô nhóc kia thì vẫn vô tư vừa văn kem vừa gật gật đầu.
Đức Duy nhìn cô bé hơi buồn cười. Mặc dù đã 16 tuổi rồi nhưng Lưu Ly vẫn không khác gì một đứa trẻ, khóe miệng dính đầy kem dâu, đôi mắt lúng liếng thấy gì thú vị là lập tức xán vào coi. Nhưng một đứa trẻ đáng yêu như vậy sao có kẻ nỡ hại cho được?
- Lưu Ly! Thực ra kẻ nào đã khiến em bị thương nặng như vậy? Anh đã hỏi Hổ Phách và đám Hoa Thiên, nhưng tụi nó không nói cho anh biết.
Lưu Ly nghe vậy chợt sững lại, khuôn mặt phút chốc sa sầm, cô hạ ly kem xuống, ánh nhìn rất phức tạp. Kẻ khiến cô ra nông nổi này sao? Chính là người mà cô tin tưởng nhất. Mà cô cũng không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì liên quan đến cái thị trấn bị nguyền rủa đó nữa. Dù sao thì cả đời này cô cũng sẽ không quay lại, cả đời này cô sẽ không gặp lại những kẻ đó.
Nhưng nghĩ đến đây cô lại thấy đau lòng. Ba cô vẫn còn ở lại, cô không biết sau khi hỏa táng thi thể cho ông ấy xong Thiên Dã cất giấu tro cốt ở đâu, nhưng chắc chắn là anh ấy không đem khỏi thị trấn vì ba cô không muốn rời xa người phụ nữ mà ông yêu thương. Nhưng Lưu Ly phải làm sao để hoàn thành tâm nguyện cho ông? Ngay cả việc trở về đó với cô đã là điều không thể rồi.
-Lưu Ly, em không sao chứ?
Đức Duy nắm vai cô bé khẽ lắc. Lưu Ly lúc này mới sực tỉnh. Cô nhìn lên khẽ lắc đầu.-Em không sao.
- Em không khỏe sao? Chúng ta về nhà nhé?
Đức Duy biết câu hỏi của mình khiến cô bé trở nên kì lạ nên cậu không hỏi lại nữa. Dù sao cô bé cũng không muốn nói, cậu không muốn làm cô bé khó chịu.
Lưu Ly gật đầu rồi chậm rãi thả đôi mắt trong veo nhìn vào dải nắng hoàng hôn đỏ rực đang nhuộm khắp mặt đường, những hạt bụi trắng tinh đang múa may quay cuồng trong đó, rất đẹp, rất cuốn hút. Hai người thư thả tản bộ về nhà. Chợt Lưu Ly thấy Đức Duy nắm chặt cổ tay mình và bước đi nhanh hơn.
- Anh Đức Duy?
Cô bé quay sang định thắc mắc nhưng rồi ngừng nói khi nhận ra ánh mắt anh bỗng dưng sắc lạnh.
- Có mấy con ruồi đang bám theo chúng ta, anh cần dọn dẹp chúng một chút.
Đức Duy vừa dứt lời lập tức có mấy chiếc mô tô rồ ga lao vụt qua và vây lấy hai người. Đức Duy kéo Lưu Ly ra phía sau mình nhìn đám người trước mặt khẽ cười nhạt.
- Thằng nhãi kia! Nếu không muốn chết thì xéo đi, giao con bé kia cho bọn tao.
Một tên to cao lực lưỡng, cánh tay đầy hình xăm, mặt mũi bặm trợn đi đến quát. Đức Duy nghiêng cổ rắc rắc, sau đó bẻ hai tay cười nhạt.
- Tụi mày định làm gì con bé?
- Tiễn nó lên thiên đàng chứ làm gì. Gã cười nhạt và rút ra con dao nhỏ sắc lẻm, mấy tên đi mô tô khác cũng chống xe xuống bước đến. Lưu Ly nhìn gã cười nhạt. Thằng điên này dựa vào đâu mà dám khẳng định cô sau khi chết sẽ được lên thiên đàng?
Đức Duy nhìn tụi nó thở dài. Sáu tên, chưa đủ để cậu làm nóng người. Mấy tên kia thấy cậu chỉ có một mình không ngần ngại lao vào.
Đức Duy liếc chúng cười nhạt rồi búng tay cái chóc. Một đám đàn em của cậu không biết từ đâu lập tức ùa đến vây sáu tên này lại, tay người nào cũng lăm le một thanh sắt đặc trắng lóa. Mấy gã côn đồ giật mình.
- Đập tụi nó. Khi nào tao chưa nói thì chưa được dừng lại.
- Rõ! Đại ca!
Đám đàn em của cậu hào hứng vung gậy lên phang tới tấp mấy tên xấu số. Đức Duy kéo Lưu Ly đến một chiếc ghế đá gần đó thư thả ngồi xem, đám này quá yếu không đáng để cậu bẩn tay, để đám đàn em của cậu giải khuây vậy. Lưu Ly nhìn đám người đang bị đánh thê thảm thấy cũng hơi tội, nhưng dù sao cũng may cho chúng là hôm nay Hổ Phách không đi cùng cô, nếu không thì chắc chắn chúng còn thê thảm hơn. So với Hổ Phách tàn bạo thì Đức Duy cũng chỉ là tiểu quỷ, Hổ Phách là ma vương.
Tối hôm đó.
- Vậy rốt cuộc kẻ nào đứng sau tụi nó? Hổ Phách gắp thức ăn cho Lưu Ly rồi hỏi Đức Duy.
- Chưa kịp hỏi tên, tụi đàn em tôi ra tay mạnh quá khiến tụi nó xỉu luôn rồi. Đức Duy đưa một miếng pizza lên miệng, thờ ơ trả lời.
- Cậu thật vô dụng! Đám Hoa Thiên, Kiến Văn, Gia Huy cùng đồng thanh.
Đức Duy liếc tụi nó bực bội. Cẩm Vân cũng có mặt trong buổi ăn tối thì hơi bồn chồn, ai cũng nhận ra sự lo lắng của cô. Đức Duy liếc cô ta cười nhạt.
- Mặc dù chưa biết tên kẻ chủ mưu, nhưng đám rác kia trước khi ngất đi đã nói kẻ thuê chúng là một con mụ xấu xí, son phấn lòe loẹt đầy mặt, ba vòng lạm dụng dao kéo thẫm mĩ đã đến hồi xuống cấp.
Mọi người đều nhất loạt liếc nhìn Cẩm Vân. Cô ả biết Đức Duy đang bóng gió mình nhưng cũng không dám mở miệng, mặt đanh lại vì tức tối. Hổ Phách liếc cô ta gằn giọng.
- Để tôi biết được kẻ nào dám giở trò với Lưu Ly. Hứa danh dự tôi sẽ cho nó sống không bằng chết.
Cẩm Vân hơi rùng mình khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như dao của Hổ Phách. Tử Minh ngồi ăn cũng không dám lên tiếng bênh vực Cẩm Vân, lần này quả thật cô ả đã đi quá giới hạn.
Nhưng người ta vẫn nói “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Thế là đêm hôm đó Cẩm Vân lại liều mạng tiếp tục bày trò ám hại kẻ thù. Nửa đêm, cô ả lén lút mò qua phòng Lưu Ly, trên tay là lọ keo dán sắt cỡ lớn, cô ta muốn dùng nó nhỏ vào mắt Lưu Ly lúc cô bé đang ngủ. Âm mưu này xuất phát từ buổi ăn tối khi Hổ Phách nói đôi mắt trong veo của Lưu Ly là thứ cậu yêu quý nhất. Cô ta muốn bằng mọi giá tìm cách hủy hoại nó. Chỉ cần không có chứng cứ thì Hổ Phách không thể làm gì cô.
Nghĩ sao làm vậy, ả rón rén bước từng bước thận trọng vào phòng Lưu Ly. Ban đêm vắng hoe, chỉ có một bóng đèn máu tím nhạt trên tường hắt ra ánh sáng mờ ảo, mọi người bây giờ có lẽ đã ngủ say hết rồi. Cô ta đã đứng trước cửa phòng Lưu Ly, bàn tay đưa lên nắm lấy nắm cửa mở ra.
Một luồng điện từ nắm đấm cửa bất ngờ truyền qua tay khiến tóc tai cô ta dựng đứng cả lên, cô ả gào lên inh ỏi vội buông tay khỏi nắm cửa loạng choạng lùi về sau thì dẫm phải một thứ gì đó rất trơn đã được ném dưới sàn. Cẩm Vân ngã nhào xuống đất, đầu va mạnh vào một hòn đá cứng ngắc. Trong giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, cô ta quay sang xem tại sao trong nhà lại có một thứ như hòn đá thì thấy nó ngóc đầu ra di chuyển, đến đây cô ta mới biết hòn đá này chính là con rùa nhỏ của Lưu Ly.
Tất cả mọi người trong nhà đều bị tiếng kêu như heo bị chọc tiết làm cho thức giấc, khi tới nơi thì thấy Cẩm Vân đã bất tỉnh nhân sự, máu trên đầu đang rỉ ra nhuộm đỏ dưới sàn nhà. Hổ Phách cẩn thận tháo sợi dây đồng trên nắm cửa ra cuốn lại gọn gàng, tiện thể cúi xuống nhặt cục xà bông trả về nhà tắm.
- Hổ Phách! Có chuyện gì vậy? Lưu Ly trong phòng bước ra đưa tay dụi mắt, cô mới ngủ được một giấc ngon lành đã bị tiếng ồn khua dậy.-Cẩm Vân bị sao thế anh?
Xe cứu thương đã đến, Cẩm Vân được mang đi trên một chiếc xe đẩy, xem ra lần này cô ta sẽ phải ở trong bệnh viện một thời gian khá dài. Hổ Phách mỉm cười xoa đầu cô bé.
- Không sao, em vào ngủ tiếp đi.
Sự việc nhanh chóng được xử lí, mọi người ai lại về phòng nấy tiếp tục giấc ngủ. Lưu Ly gãi gãi đầu. Đồng hồ lúc này đã điểm 12h. Cô bé lơ đãng nhìn chiếc rèm cửa sổ bị gió thổi tung rồi chậm chạp tiến về chiếc giường êm ái.