Theo suy nghĩ của Kiều Nhan, chuyện của Kiều Lỗi và Bùi Na, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó khăn cũng rất khó khăn.
Đơn giản chính là hai bên cùng có tình cảm với nhau, cửa ải của cha mẹ Kiều cô gái kia cũng dễ dàng thông qua, nếu thành đôi chính là đến giai đoạn hỉ sự.
Chuyện khó khăn chính là bên phía cha mẹ nhà gái, lấy gia cảnh khác biệt của hai bên cùng trình độ giáo ɖu͙ƈ của em trai cô, đoán chừng bọn họ sẽ không đồng ý.
Việc đơn giản thì khoan hãy nói, việc gì khó thì vẫn cần cô tác động một chút.
Vừa lúc, mục đích cô trở về lần này chính là muốn giải quyết ổn thỏa chuyện trong nhà, giải trừ nỗi lo về sau, giải quyết xong khó khăn này cũng chính là trăm sông đổ về một biển.
Kỳ thật theo Kiều Nhan, cha mẹ Kiều để ý chuyện môn đăng hộ đối không phải là việc lớn, bản chất vấn đề còn chưa đến mức quá phức tạp thì vẫn có thể dùng tiền giải quyết.
Như vậy cũng tốt.
Kiều Nhan xác định tâm ý của thằng bé rồi xác định, bắt đầu tính kế cho cậu.
Đầu tiên, tài sản trong nhà bây giờ bắt đầu đi mua là được, thân phận chênh lệch tạm thời đuổi không kịp, vậy nâng cao trình độ của nó xem như bù đắp lại chút ít.
Vì thế không quá vài ngày, cô trở lại phòng bệnh đem một xấp giấy tờ nhà giao cho mẹ Kiều.
“Đây là gì?” Mẹ Kiều nhìn một xấp giấy tờ trong tay có cả sổ đỏ có chút phản ứng không kịp.
Kiều Nhan uống miếng nước, cô chạy vạy ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, cổ họng đã sớm bốc khói, sau đó mới từ từ giải thích, “Ở thị trấn con có mua căn nhà hai tầng cùng mấy gian cửa hàng, một gian dành cho cha mẹ dưỡng lão, còn cái còn lại để cho em trai cưới vợ.”
“Có những thứ này, chúng ta cũng không phải sống ở vùng núi hẻo lánh nữa, chờ con tìm được chỗ cho em trai học nghề một chút, chuyện hôn nhân thằng bé cũng có thể thành, cha mẹ không cần lo lắng.”
Kiều Nhan khiến cho cha mẹ Kiều khϊế͙p͙ sợ, đem giấy tờ nhà mở ra, một quyển lại một quyển ghi rõ vị trí địa lý, hoàn cảnh thế nào, về sau dùng để ở hay cho thuê, có thể làm được những công việc gì. Cha mẹ Kiều nghe xong chưa lấy lại được tinh thần lại tiếp tục choáng váng hoa hết cả đầu giống như đang nằm mơ.
Hai căn hộ cô mua lần này, một căn ở trêи đường dân chính của huyện thành, đoạn đường này tương đối phồn hoa, xung quanh đều cơ quan nhà nước, an ninh không thể chê, khoảng cách tới trường học lại rất gần, hơn nữa khoảng cách với bệnh viện huyện cũng không xa, nhìn vào vị trí cùng hoàn cảnh, cũng rất không tồi.
Trừ bỏ cái này, còn có bốn gian cửa hàng, đều là vị trí đắc địa, giá cả khá đắt nhưng giá trị thị trường tăng lên cũng không nhỏ.
Kiều Nhan mua tổng cộng hết hai ba trăm vạn, ở Huyện Thành mà nói xem như là một số tiền rất lớn, nhưng đối với tình trạng tài chính hiện tại của cô thì còn chưa tiêu hết một số đâu.
Chỉ là so với kế hoạch ban đầu, cô đã tiêu tốn gần gấp ba, trước đó cô vốn chỉ định mua hai gian cửa hàng mà thôi.
Chẳng qua có thêm chuyện kết hôn của em trai, muốn không bỏ thêm chút tiền là điều không thể, đơn giản tiền không thể không bỏ.
Hiện tại, mua sắm tài sản cũng chuẩn bị xong, kế tiếp chính tìm cho em trai một công việc tốt, ít nhất cũng có thể xứng đôi với nghề nghiệp hiện tại của cô gái kia.
Không thì một người làm y tá có tiền lương ổn định, một người không có của cải để dành chỉ có thể đi làm công, chênh lệch lớn như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không tốt.
Cô vì chuyện này nhọc lòng suy nghĩ, bên phía cha mẹ Kiều đã hoàn hồn, cầm xấp giấy tờ nhà bắt đầu run run, vẻ mặt đều không dám tin.
“Tiểu Nhan, những thứ này đều là con mua ?” Cha mẹ Kiều xem qua nội dung giấy tờ nhà, đặc biệt là chỗ ký tên, vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Kiều Nhan gật gật đầu, “Dạ, nói đúng ra, những thứ này con vì mọi người mà chuẩn bị, đây cũng là mục đích chủ yếu con trở về lần này.”
Chỗ ký tên trêи giấy có ghi rõ tên ông bà, cả tên Kiều Lỗi nhưng lại không có tên của Kiều Nhan, cha mẹ Kiều xem xong không thể tin những điều vừa rồi chính là sự thật, chỉ là…
“Con gái, con đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Con có phải đi vay hay không ?” Cha Kiều theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng là vừa nghĩ đến những lời nói trước đó của con gái liền dừng lại, tính toán một chút chi phí, về sau từ từ trả lại cho cô.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Kiều Nhan phản ứng vô cùng tự nhiên, cô nói vừa làm được một hạng mục, công ty phát tiền thưởng cao, còn có tiền lương cùng khoản thu nhập thêm bên ngoài, nói tóm lại hiện tại cô không thiếu tiền.
Về chuyện về sau trả lại cho cô, Kiều Nhan khuyên can mãi bọn họ mới từ bỏ ý định này.
“Cha mẹ, về sau con sẽ phát triển sự nghiệp ở Kinh Thị, thời gian về đây cũng sẽ không quá nhiều, những thứ này xem như con cho cha mẹ dưỡng lão, còn của em trai cũng là tâm ý của con, đợi thằng bé thành gia lập nghiệp sẽ giúp con chăm sóc cha mẹ.”
“Hơn nữa cha mẹ yên tâm, về sau con sẽ chăm sóc chính mình thật tốt, những thứ này cũng không có lần sau đâu, đương nhiên, quà cáp ngày tết con vẫn gửi về.”
Kiều Nhan giải thích, đơn giản mà rõ ràng.
Có lẽ là bởi vì những lời nói này của cô, cũng có thể bởi vì chuyện hôn sự của Kiều Lỗi, cuối cùng cha mẹ Kiều cũng tâm tình kϊƈɦ động lại ngượng ngùng dựa theo lời Kiều Nhan dặn dò rồi thu hồi giấy tờ.
Kiều Nhan thấy vậy hài lòng, cô làm như vậy cũng xem như báo đáp việc cô chiếm dụng thân thể của nguyên chủ.
Trêи thực tế đây coi như là một lần mua bán, nếu bỏ ra từng này tiền có thể giúp cho bọn họ về sau có thể tự lo cho tương lai của chính mình, như vậy cô cũng có thể giảm bớt gánh nặng, tự lo cho bản thân.
Chuyện này xong xuôi, bên phía Bùi Na rất nhanh nhận được thông tin, cao hứng bắt đầu cùng bố mẹ cô ấy nói chuyện.
Sau đó Kiều Nhan cũng không nhàn rỗi, cô tiếp tục bận rộn tìm người giúp Kiều Lỗi học nghề, có thể nói cô cực kỳ dụng tâm.
Kiều Lỗi không nguyện ý về lại trường học đọc sách, con đường thi lên đại học cũng không muốn đi, còn dư lại chính là học nghề kiếm sống, có tay nghề ở Huyện Thành nhỏ này so với một văn bằng càng hữu dụng hơn.
“Em trai, sau khi vết thương khỏi hẳn em tính làm gì?” Kiều Nhan trực tiếp đi qua hỏi chính chủ.
Kiều Lỗi sửng sốt một chút, sau đó thử nói, “Không thì học nấu ăn? Na na thích ăn ngon, mà em nghe nói làm đầu bếp mở tiệm cơm cũng rất kiếm được tiền.”
Cậu nghĩ như vậy không chỉ có thể nuôi cha mẹ, hơn nữa còn có thể kiếm tiền trả lại cho chị cậu. Tâm tư Kiều Lỗi dễ hiểu lại ngay thẳng, cậu nghe nói vì giúp cậu cưới vợ, mà chị đã phải dùng rất nhiều tiền giúp cậu mua sắm chuẩn bị, cậu liền định ra mục tiêu kiếm thật nhiều tiền tương lai có thể giúp đỡ được chị cậu.bg-ssp-{height:px}
“Học đầu bếp?” Kiều Nhan theo bản năng nhớ đến một câu quảng cáo kiếp trước, đáng tiếc thế giới này không có Tân Đông Phương cho thằng bé vào học.
Tân Đông Phương là một tập đoàn giáo ɖu͙ƈ. Phương châm giáo ɖu͙ƈ của trường Tân Đông Phương là “Theo đuổi vượt bậc, thách thức giới hạn, tìm kiếm hy vọng từ trong tuyệt vọng, nhân sinh ắt sẽ vẻ vang”.
Chẳng qua, không có Tân Đông Phương thì còn có nơi khác thích hợp cho việc học tập kỹ năng nghề nghiệp, chỉ cần nộp học phía đầy đủ, đều có người hướng dẫn tận tình.
Rất nhanh, Kiều Nhan đã nộp hồ sơ của Kiều Lỗi vào học một trường dạy nghề tốt nhất ở huyện, chỉ cần chân cậu chữa khỏi hoàn toàn có thể nhập học, học phí cùng sinh hoạt cô đã thanh toán hết, không cần cha mẹ Kiều phải nhọc lòng quan tâm.
Cha mẹ Kiều đối với việc con trai mình có cơ hội đi học nghề cũng rất vui vẻ. Sau khi Kiều Nhan sắp xếp xong xuôi, dặn dò Kiều Lỗi thêm một chút, bảo cậu nhất định phải học tập thật tốt, đừng để phụ lòng cô.
Chờ mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, Bùi Na cùng nàng người nhà nháo đến nơi.
Nói đến cũng thật trùng hợp, bố của Bùi Na chính là bác sĩ trưởng phụ trách bệnh tình của cha con họ Kiều, cũng là người lần trước giúp cô liên hệ với chuyên gia bệnh viện tuyến trêи.
Bác sĩ Bùi vốn định sắp xếp con gái nhỏ đi theo bên người vào bệnh viện thực tập, dùng hết sức dạy dỗ bảo ban nó tích lũy kinh nghiệm. Ai ngờ con gái vừa đến thực tập chưa lâu, đã nhìn trúng bệnh nhân của ông. Kinh nghiệm chưa tích góp được bao nhiêu, nhưng đã tìm được đối tượng kết hôn của chính mình, nghe qua có tức không cơ chứ!
Tìm đối tượng thì tìm đối tượng đi, dù sao con gái ông cũng đã đến tuổi kết hôn, chỉ là lại tìm một người có hoàn cảnh quá chênh lệch, muốn ông mắt nhắm mắt mở bỏ qua cũng không được.
Bác sĩ Bùi bị con gái làm nũng buồn bực cũng không thể làm gì, không đồng ý thì còn có thể làm sao, con nhóc kia còn có thể uy hϊế͙p͙ ông không đồng ý liền đi nhảy sông.
Chẳng qua, trước mắt ông cũng phải làm khó một chút.
“Con vừa mắt tiểu tử kia ở điểm gì chứ ?” Bác sĩ Bùi thật tâm muốn biết.
Bùi na gương mặt thẹn thùng, đương nhiên trả lời, “Anh ấy rất soái, lại cao to khỏe mạnh, trắng trẻo mập mạp, rất có cảm giác an toàn, vừa đẹp trai lại ngốc nghếch .”
“. . . Đẹp trai cũng không thể kiếm cơm ăn được, gia cảnh cậu ta quá nghèo, chờ con gả qua bên đó không thể mỗi ngày thích ăn gì liền ăn cái đó.” Bác sĩ Bùi tìm đường tắt, hiểu rõ tử huyệt của con gái mình ở đâu.
Bùi Na vẻ mặt không đồng ý, dương dương tự đắc nói, “Cái này bố không cần lo lắng, kỳ thật nhà bọn ở thị trấn có hai căn nhà lớn, hơn nữa còn có bốn gian cửa hàng, tuyệt đối không thể thiếu tiền, chuyện ăn uống cũng không thành vấn đề.”
Bác sĩ Bùi nói không nên lời, nhà ông cũng chỉ có một cái phòng ở mà thôi. đó vẫn là trợ cấp phúc lợi của bệnh viện.
“Hóa ra bạn trai con lại là con nhà phú nhị đại? Xem đem con đắc ý chưa kìa .”
Bác sĩ Bùi nhìn dáng vẻ đắc ý của con gái, tỏ vẻ mặc kệ, bảo con bé đi hỏi mẹ đi.
Bùi Na làm sao đả thông tư tưởng cho mẹ cô bé, Kiều Nhan cũng không rõ ràng, cô chỉ biết bọn họ xem qua giấy tờ bất động sản của nhà cô về sau cũng chấp nhận đồng ý cho hai đứa qua lại tìm hiểu tiến tới hôn nhân.
Đặc biêt sau khi ông bà biết Kiều Lỗi nguyện ý vì con gái bọn họ và nghiêm túc học đầu bếp, hai người già cả bọn họ rốt cuộc cũng lộ ra chút tươi cười.
Có kết quả này, bên phía Kiều gia cũng vô cùng vui vẻ.
Về chuyện kết hôn, chờ Kiều Lỗi lành vết thương, cũng học xong đầu bếp rồi lại tính, đến lúc đó hai đứa vẫn tình cảm thắm thiết, chưa có chia tay thì sẽ đính hôn.
Sự việc đều đã định, hai bên gia định cũng đã gặp mặt, chuyện của Kiều Lỗi và Bùi Na họ hàng hai bên đều biết, mặc dù có người không coi trọng như đa phần vẫn là chúc phúc bọn họ.
Như thế, Kiều Nhan cũng yên tâm, hỗ trợ đem phòng mới sắp xếp bố trí cho mẹ Kiều dọn vào, sau đó cũng giải quyết gian hàng cho thuê, chờ vết thương của cha Kiều lành lặn rồi sẽ bắt đầu thực hiện.
Bận rộn xong tất cả, Kiều Nhan tạm biệt người nhà trở lại Kinh Thị.
Tuyến đường trở về cũng không khác gì trước, đến Thanh thị vòng lên Ma Đô, sau đó lên máy bay về Kinh Thị.
Lần này, Kiều Nhan vẫn như chũ mua ghế ở khoang hạng nhất, chung quy chỗ ngồi ở đây cũng rất thoải mái, mà hiện tại tài chính của cô cũng khá dư giả, hưởng thụ một chút, xem như tự thưởng cho chính mình gần đây chịu nhiều vất vả.
Chỉ là lần nữa trùng hợp, cô lại gặp được người quen cũ.
“. . . Triệu tiên sinh?” Kiều Nhan nhìn người đàn ông anh tuấn vẻ mặt khó đoán trước mặt, lại nhìn nhìn anh đi vào cửa cabin, trong lòng hoảng hốt.
Cô rất quen thuộc đối phương, mùi vị cũng vô cùng quen thuộc.
Hai lần ngồi máy bay đều gặp được anh, đây là vận mệnh kỳ diệu hay vẫn là cốt truyện vĩ đại? Kiều Nhan nhìn anh nhịn không được rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Nghe nói Kiều tiểu thư về quê ?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông cắt đứt suy nghĩ của cô.
Kiều Nhan khó hiểu nhìn anh, không biết anh lấy thông tin từ nơi nào, chẳng qua nếu anh đã hỏi, căn cứ lễ phép cô cũng phải trả lời một chút.
“Trở về thăm người nhà liền quay lại, Triệu tiên sinh. . . Anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Về sau cô sẽ ở Kinh Thị ?” Triệu Quân Khiêm không đáp mà hỏi lại, ánh mắt sâu hút nhìn cô.
Kiều Nhan theo bản năng gật đầu, sau đó nhìn anh cười khẽ giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng lướt qua, chỉ để lại bóng dáng cao lớn cùng câu nói tan trong không khí.
“Vậy là tốt rồi.”
Kiều Nhan “? ? ?”