Triệu Cảnh Hàn nhìn ảnh chụp trêи di động, cô gái mê man yếu ớt đưa tay xoa bụng, gương mặt tỏ vẻ khϊế͙p͙ sợ cùng không thể tin nổi.
Kiều Nhan thế nhưng mang thai ! Anh luôn luôn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Đêm đó bởi vì uống say, anh không có ấn tượng gì, nhưng tỉnh lại phát hiện cơ thể khác thường cùng phản ứng kϊƈɦ động của cô, cũng rõ ràng giữa hai người đã xảy ra loại quan hệ gì.
Còn có chiếc giường kia còn lưu lại dấu vết…
Triệu Cảnh Hàn nắm tóc, gương mặt buồn rầu sau sắc.
Tối đó Kiều Nhan bị anh chiếm lấy trong sạch, bây giờ còn vì anh mà mang thai đứa con, anh nên chịu trách nhiệm với cô. Nhưng trong lòng lại có hình bóng người phụ nữ anh yêu, Nhã Nhã không có anh sẽ không sống được, anh cũng không thể bỏ mặc Nhã Nhã.
Nhưng Kiều Nhan thì phải làm sao, còn có đứa bé trong bụng của cô nữa, đó là chính là con của anh.
Đối với người lần đầu tiên làm cha, cho dù có thích mẹ đứa bé hay không, cuối cùng đối với đứa con của mình vẫn xúc động, cũng không thể xem nó như không tồn tại.
Triệu Cảnh Hàn cũng không ngoại lệ, không khỏi lâm vào muôn trùng suy nghĩ.
Anh cầm lấy di động của Lý Văn Đào, nhìn đến tấm hình sững sờ một lúc, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng.
Vừa rồi anh bị tin tức bất ngờ này làm chấn động, chỉ lo nhìn chằm chằm Kiều Nhan trêи ảnh chụp mà không nhìn kĩ bối cảnh xung quanh cô, hiện tại nhìn kỹ mới phát giác trường hợp này nhìn thế nào cũng giống như đang xếp hàng đợi làm thủ thuật.
Một nhóm phụ nữ mang thai bụng còn bé đứng xếp hàng còn có thể làm loại giải phẫu gì, không cần dùng đầu cũng biết là đi phá thai.
Triệu Cảnh Hàn vừa nhận ra, kinh hãi mở to hai mắt nhìn chằm chằm, vội vàng lấy điện thoại của chính mình gọi điện cho Kiều Nhan.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, thời điểm biết Kiều Nhan mang thai, không có giây phút nào anh nghĩ đến chuyện bỏ mặc đứa bé, vứt bỏ nó!
Huống chi Triệu gia con cháu đơn bạc, nếu đứa con không có cũng không sao, nhưng đã có, vậy thì tất yếu phải sinh ra thật tốt, nó chính là đứa con đầu lòng của anh, là anh cả!
Di động bíp bíp một lúc cũng không có người nghe máy, rất nhanh liền truyền đến giọng nói phản hồi, Triệu Cảnh Hàn gấp gáp thiếu chút nữa phát điên.
“Điện thoại không gọi được là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì gọi mãi vẫn không thông? ! Tập đoàn viễn thông Kinh Thị cũng nên đóng cửa dần đi! !” Anh tức giận đứng ở cửa quát lên.
Một soái ca vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra sợ tới mức run lên, sợ Cảnh Thiếu giận chó đánh mèo, há miệng run rẩy theo bản năng nói, ” Không thể gọi được… Vậy có lẽ đối phương đã kéo đen cậu rồi.”
Triệu Cảnh Hàn “? ? ? ! ! !” Kiều Nhan cũng dám kéo đen anh sao? !
Anh đẹp trai tự biết mình nói sai, mũi chân xoay một vòng tính rời đi, lại bị Triệu Cảnh Hàn kéo lấy sau áo, muốn cậu giao di động ra đây.
Sau khi cướp lấy điện thoại của anh đẹp trai, Triệu Cảnh Hàn rốt cuộc cũng gọi được cho Kiều Nhan.
Lúc ấy là thời điểm rạng sáng mùng một, Kiều Nhan đã sớm lên giường ngủ, đột ngột chuông điện thoại vang lên, thành công đánh thức cô dậy.
Kiều Nhan xoay người không có ý định nghe máy, nhưng là đối phương dường như rất kiên nhẫn gọi liên tục mấy cuộc vẫn không dừng, cô lo bên phòng cho thuê ngắn hạn xảy ra chuyện gì, đành phải xuống giường đi kiểm tra xem xét.
Bởi vì trong lúc mang thai cần tránh xa thiết bị công nghệ tránh phóng xạ điện từ, trước khi ngủ cô đều đặt điện thoại trêи bàn, khoảng cách tới giường ngủ khá xa.
Lúc này Kiều Nhan vừa đứng lên cầm lấy di động, nhận ra một dãy số xa lạ, dự đoán là khách thuê có chuyện gọi tới, nên ấn tiếp nhận cuộc gọi.
“Kiều Nhan, là tôi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc, chính là tên đầu heo Triệu Cảnh Hàn.
Kiều Nhan đã biết, cũng không tính cùng anh ta nói thêm cái gì.
“Nhầm rồi, tôi không biết anh, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi” Cô chuẩn bị cúp máy.
Đầu bên kia Triệu Cảnh Hàn lập tức nóng nảy, nhanh chóng nói thêm, “Kiều Nhan, đừng tắt, chúng ta cần nói chuyện về đứa con!”
Động tác của Kiều Nhan vì câu nói này mà dừng lại, hô hấp bỗng nhiên căng thẳng, lập tức nắm chặt điện thoại.
“Đứa con? Đứa con nào? Tôi không biết, hơn nửa đêm anh phát điên cái gì!”
“Được, Kiều Nhan, anh biết, chuyện đứa con của chúng ta có thể từ từ nói, ngàn vạn lần em không thể phá bỏ, nó chính là huyết mạch của Triệu gia…”
“Sao, tôi không có đứa con nào hết, cho dù có cũng đã phá rồi, với anh không có quan hệ, đừng quấy rầy tôi nữa, cũng không gặp lại!”
“Kiều Nhan, cô không thể tùy hứng. . .tút tút tút —— “
Kiều Nhan buồn ngủ muốn chết, lười nghe tra nam bên kia lải nhải không dứt, đơn giản cúp điện thoại liền kéo đen số điện thoại này, sau đó lắc lư chui vào ổ chăn ấm áp tiếp tục ngủ ngon.
Bên phía Triệu Cảnh Hàn, sau khi bị cô dập máy đã tức muốn hộc máu, thiếu chút nữa ném văng di động ra xa, nhưng cuối cùng bởi vì lo lắng cho đứa con của mình, anh vẫn tiếp tục kiên trì gọi lại.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, rry…”
Triệu Cảnh Hàn “…” Mẹ nó lại bị kéo đen !
Không chờ anh chuẩn bị tìm một cái di động khác để gọi, Hứa Nhã Nhã đã chịu không nổi bầu không khí bên trong tìm đến.
“Cảnh Hàn, sao anh lại ở chỗ này, chúng ta về thôi, em không thoải mái.” Đôi mắt Hứa Nhã Nhã phiếm hồng, ầng ậc nước, nhu nhược lại quật cường bổ nhào vào trong ngực Triệu Cảnh Hàn nói.
Triệu Cảnh Hàn không còn cách nào khác, người trong lòng rõ ràng bị ủy khuất, trước tiên anh đành phải đặt chuyện Kiều Nhan mang thai xuống dưới, giải quyết rắc rối của cô gái yếu ớt trong ngực rồi tính tiếp.
Hơn nữa về chuyện đứa con, Triệu Cảnh Hàn cũng không tính để cho cô biết.
Sự việc xảy ra đêm hôm đó là ngoài ý muốn, mà đứa con càng là ngoài ý muốn xuất hiện, anh tất nhiên phải có trách nhiệm làm cha phụ trách chuyện này, cũng không vì chuyện này mà đối với chân ái tạo ra ngăn cách.bg-ssp-{height:px}
Dù sao cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ, mà còn có cả con, cũng đã rất có lỗi với Nhã Nhã.
Triệu Cảnh Hàn ôm chặt Hứa Nhã Nhã, trong lòng vô cùng áy náy, quyết định từ nay về sau sẽ đối xử tốt với cô hơn một chút, sủng nịnh cô dưới mí mắt không để ai có thể đụng tới, những người muốn khi dễ cô, anh sẽ đều xử lý tất cả!
Vì thế bữa tiệc đêm giao thừa, nhóm bạn của Lý Văn Đào cùng Vương Tĩnh lại một lần nữa chứng kiến Cảnh đại thiếu giận dữ vì hồng nhan, giống như chó điên gặp ai cắn đó.
Một đám phú nhị đại trêи mặt sợ hãi run rẩy, giả bộ đều giống như thật, trong lòng đã mắng chửi tám đời nhà hắn.
“Mẹ nó, Cảnh thiếu quả nhiên điên rồi.”
“Triệu Cảnh Hàn chắc bị ngu rồi, bị một người phụ nữ tâm cơ dày vò thành như vậy, ngu hết thuốc chữa.”
“Ôi chao, lại giận dữ vì hồng nhan, đây là lần thứ mấy bỏ về, mẹ nó, đếm không xuể.”
…
Mặc kệ những người khác oán thầm thế nào, bộ dáng tất cả bọn họ đều phải nhún nhường nịnh nọt, Hứa Nhã Nhã hết sức hài lòng.
Dựa trêи uy thế của Triệu Cảnh Hàn, cô mảnh mai rúc vào trong ngực hắn, cáo mượn oai hùm một phen, nhìn đám đại tiểu thư bị dọa chết khϊế͙p͙, Hứa Nhã Nhã trong lòng khinh thường cười tươi, cao cao tại thượng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Cái gì mà thiên kim đại tiểu thư, không phải rất lợi hại sao, bây giờ sao không còn ỷ thế hϊế͙p͙ người nữa? Xem ra cũng chỉ được đến thế mà thôi.
Triệu Cảnh Hàn lại thêm một lần phát hỏa, làm Hứa Nhã Nhã được hưởng thụ đến quyền thế mang đến, khiến cô cảm động hết sức, sau khi trở về liền thẹn thùng dâng lên chính mình, trong ngày đầu tiên của năm mới quấn lấy nhau.
Đợi lến lúc Triệu Cảnh Hàn cùng chân ái tình thâm cùng nhau ăn tết, giải quyết xong một số rắc rối, tháng giêng đã qua quá nửa, rốt cuộc anh cũng có thời gian rảnh đến nhớ tới chuyện đứa con, cũng không tin tưởng đứa con này đã bị phá bỏ.
Vì thế, anh lại dùng mấy số điện thoại khác gọi qua cho Kiều Nhan vài lần, mỗi khi nghe được giọng nói của hắn, Kiều Nhan liền lập tức dập máy kéo đen, không chút nào nương tay.
Điện thoại không liên lạc được, Triệu Cảnh Hàn sốt ruột, trực tiếp dùng đến thế lực trong nhà điều tra tin tức của Kiều Nhan rốt cuộc cũng tìm được địa chỉ nhà cô.
Ngày đó, Kiều Nhan đi dạo trở về, bị Triệu Cảnh Hàn vừa vặn đứng ở cửa chặn lại, áo lông cũng không còn che hết bụng của cô nữa, liền bị đối phương nhìn thấy.
“Làm ơn rời đi cho, chỗ này không chào đón anh.” Kiều Nhan lạnh mặt đuổi người, chuẩn bị chờ hắn rời đi liền mở cửa vào nhà, để tránh bị hắn xông vào.
Triệu Cảnh Hàn không nhúc nhích, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm bụng Kiều Nhan có hơi lộ ra, vẻ mặt khó tin lại ẩn ẩn chờ mong.
“Em, em thật sự mang thai? Đây là con của tôi. . . Thế là tôi đã sắp làm ba rồi sao …” Anh ta vừa nói vừa vươn tay, muốn tiến lên vuốt ve bụng Kiều Nhan.
Kiều Nhan hất tay hắn ra, lui về phía sau vài bước né tránh, sắc mặt lạnh lùng quát lên, “Triệu Cảnh Hàn anh rối loạn tâm thần sao? ! Làm gì có đứa nhỏ nào!”
Triệu Cảnh Hàn chỉ chỉ của bụng nhỏ của cô, ánh mắt hết sức sáng sủa, thoạt nhìn rất là kϊƈɦ động.
“Cái này không phải, chỉ là ăn tết quá nhiều nên mập lên! Anh đi nhanh đi, không cần đứng cản đường trước cửa nhà tôi!” Kiều Nhan ôm áo lông che bụng, sau đó dứt khoát gọi bảo vệ tiến vào, mang hai người gây rối này đi, bằng không cô liền phải khiếu nại lên trêи.
“Kiều Nhan, em yên tĩnh một chút, đừng nóng giận ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.”
“Em không cần phủ nhận, bạn tôi đã bắt gặp em đi khoa sản kiểm tra, còn có ảnh chụp làm bằng chứng.”
“Đây là đứa con đầu của tôi, tôi không thể không nhận, em không cần lo lắng…”
Triệu Cảnh Hàn vội vàng bộc bạch giải thích, hi vọng cô có thể ngồi xuống cùng anh bình tĩnh nói chuyện, nhưng Kiều Nhan cảm thấy không có gì muốn nói, gọi bảo vệ tới đem người đuổi ra ngoài.
Chỉ là thân phận của Triệu Cảnh Hàn cũng không phải bình thường, lần thứ hai khi anh ta lại tìm đến cửa, nhóm bảo vệ cũng không còn quản nữa.
Kiều Nhan trốn ở trong nhà không mở cửa, chịu đựng người bên ngoài gõ cửa gây rối, khó chịu đến mức muốn đánh người.
Phụ nữ mang thai vốn là cảm xúc không ổn, lại bị người đứng chặn cửa lâu như vậy, không quá hai ngày Kiều Nhan liền bạo phát.
Lần này Triệu Cảnh Hàn đứng bên ngoài gõ cửa không ngừng, Kiều Nhan cầm chày cán bột mở cửa bắt đầu đánh, xuống tay không lưu tình chút nào.
“Anh có thấy phiền hay không ! Tôi nói tôi không mang thai nhưng anh vẫn không nghe thấy là sao?”
“Tra nam! Tên đầu heo!Tên khốn nạn! Cút Cút Cút !”
“Đừng đến tìm tôi nữa, nếu không tôi liền gọi cho Hứa Nhã Nhã, nói anh tình cũ không quên chạy đến đây gây rối!”
Kiều Nhan vừa đánh vừa mắng, trong lòng nghẹn khuất phát tiết ra, cảm giác đặc biệt sung sướиɠ, cho dù về sau có bị anh ta trả thù tính sổ, tạm thời cô cũng không quản nhiều như vậy, đánh trước rồi tính sau.
Triệu Cảnh Hàn có chút cố kỵ, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể tận lực né tránh, còn phải tránh không làm thương tổn Kiều Nhan.
Nhưng Kiều Nhan đã nhẫn nhịn vài ngày, giận giữ như vậy vẫn động đến thai khí, sau khi đánh tra nam một trận nhịn không được ôm bụng kêu lên.
Triệu Cảnh Hàn thấy vậy sợ tới mức trêи mặt trắng bệch, lập tức ôm người xuống lầu chạy đến bệnh viện, trêи đường hoảng sợ ngay cả đèn đỏ cũng đều không quản, càng không nhìn thấy người phụ nữ đứng đó đăm chiêu nhìn chiếc xe của anh rời đi trêи miệng lập tức gào thét – Hứa Nhã Nhã.
Kiều Nhan bị đưa đến bệnh viện, nghĩ thôi cũng thấy sợ, may mà đứa con không sao, chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.
Nhưng như vậy, chuyện cô mang thai không còn giấu được nữa.
Triệu Cảnh Hàn kinh hãi sau đó lại vui mừng, giống một đứa trẻ xoa tay vui vẻ đi vòng vòng, tươi cười cũng không bỏ xuống, xem ra là thật sự thích đứa con này.
Kiều Nhan chướng mắt bộ dáng kiêu ngạo tự cho là đúng của mình, lạnh lùng tạt cho hắn một chậu nước lạnh.
“Tôi đúng thật mang thai, nhưng đứa con này không phải của anh.”