Vẫn là lần đầu tiên trong hai đời Kiều Nhan sử dụng thuốc tránh thai.
Cầm nó trong tay mà có chút mất tự nhiên, cô cảm giác có ánh mắt bốn phương tám hướng đang nhìn mình.
Kiều Nhan do dự nhìn trái nhìn phải, phát hiện là chính mình rất mẫn cảm, trên đường chỉ có mấy người đi lại nhưng họ đều chăm chú đi đường của họ, không ai nhàn rỗi mà cố ý chú ý đến một người bình thường như cô.
Cho dù là như vậy thì cô cũng là có tật giật mình, vội vàng tìm được nơi có thùng rác, lấy thuốc ra đem hộp thuốc nhanh chóng vứt bỏ, chỉ lấy vỉ thuốc và tờ giấy hướng dẫn sử dụng.
Tiếp theo cô vừa đi trên lề vừa xem cách sử dụng thuốc.
Ở kiếp trước có lần Kiều Nhan nghe nói có người vì sử dụng thuốc này mà vô sinh, giờ đây bản thân phải dùng đến nó, cảm giác có chút lo sợ mà cẩn thận, cô cần phải biết trước liều lượng trước khi sử dụng nó.
“Kiều Nhan, cuối cùng tìm được em rồi”từ phía sau đột nhiên có người dùng sức cầm lấy bả vai của Kiều Nhan.
Kiều Nhan giật mình hoảng sợ, thuốc tránh thai trong tay bị buông ra không giữ kịp, trong nháy mắt vì kinh hoảng mà làm rớt xuống dưới chân cống thoát nước, nằm ngay miệng cống bị nước cuốn trôi.
Kiều Nhan: “....” ngựa bà nó, là ai.
Không đợi cô phát tác, người đến ngược lại tỏ ra thái độ bực tức trách móc trước.
“Hai ngày nay em đi đâu? Gọi điện thoại cho em cũng không chịu quay về, chạy đi đâu” trong lời nói người đàn ông toàn là trách cứ, giọng điệu hoàn toàn bá đạo.
Nghe được giọng nói quen thuộc, đúng là tra bạn trai bắt cá hai tay làm cho nguyên chủ đội nón xanh - Triệu Cảnh Hàn.
Kiều Nhan xoay người quay đầu, nhìn trước mắt vị bá đạo tổng tài ăn trong bát nhìn trong nồi này.
Hắn nhìn qua chừng hai mươi tuổi, là người trẻ tuổi như con nghé mới sanh không sợ khí thế của hổ, lại quản lý một công ty đang nắm quyền lớn được cấp trên tự tin.
Nên không hổ là vai nam chính trong tiểu thuyết sao, tướng mạo của đối phương được cho là trờiưuái, góc cạnh rõ ràng, tuấn tú đẹp đẽ có thừa, thuộc về hàng soái ca cao cấp.
Hơn nữa trời sanh dánh vóc cao m cùng một thân tài phú được nuôi dưỡng thành ngạo khí cuồng quyến, đem hắn để bên trong so với mọi người, tuyệt đối là tổng tài đẹp trai nhất, soái ca có tiền nhất.
Nhưng so với ba của hắn- đại bá đạo tổng tài thì hắn còn kém xa lắm.
Khoảnh khắc Kiều Nhan quay đầu đem người này quan sát một lần, trên mặt không khỏi có chút cương lại hơi lạnh, nhanh chóng để tay ra phía sau lưng vò tờ hướng dẫn sử dụng thuốc trái thai thành một cục lặng lẽ vứt xuống đất.
“Anh tìm em có chuyện gì” hỏi câu này cô cuối đầu nhìn xuống miệng cống có hàng rào sắt, vỉ thuốc màu bạc rơi xuống dưới đó đã không còn bóng dáng, tiện thể có xe chạy qua cô lấy chân đá luôn tờ giấy hướng dẫn đã bị vo tròn bay đi huỷ thi diệt tích.
Đàn ông móng heo đáng giận, mỗi khi gặp sẽ không có chuyện tốt, lại quấy nhiễu tính toán của cô.
Triệu Cảnh Hàn nhìn thấy Kiều Nhan giống như không để tâm đến câu hỏi của hắn, thái độ khó tránh khỏi mấy phần không kiên nhẫn., nhưng chuyện lần này cần cô hỗ trợ ứng phó một chút, nên đơn giản là thu bớt đi tính tình của mình.
“Anh có một cuộc gặp mặt muốn dẫn bạn gái đi cùng, mấy hôm trước tìm em vốn là muốn cho em chuẩn bị trước, hiện tại có muốn cũng không kịp rồi, bây giờ đi theo anh đi”
Triệu Cảnh Hàn thu lại tính tình mà giải thích đơn gỉn hai câu, rồi sau đó không có phép Kiều Nhan từ chối mà nắm tay kéo đi đến chiếc xe thể thao có phiên bản sản xuất hạn chế màu lam, dừng ở cách đó không xa.
“Ối, anh làm gì” Kiều Nhan nhịn không được mà phát hoả. Đôi chân của cô vẫn còn đang mang một đôi giày cao gót của nguyên chủ cố ý chuẩn bị tối qua, bị hắn kéo đi liền chao đảo, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
“Cuộc gặp mặt sắp bắt đầu, lần này toàn là bạn bè quen biết, trước kia em cũng đã gặp rồi” Triệu Cảnh Hàn nghĩ là cô đang dở trò đùa giỡn tính tình con gái, kiên nhẫn mà trấn an một chút liền kéo người nhét vào xe.
"Chờ một chút" Kiều Nhan moi cửa xe đang mắc kẹt vẻ mặt rất trịnh trọng, một lời không được liền dùng hết sức lực như một người đàn ông mạnh mẽ nói "Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện."
Triệu Cảnh Hàn vẻ mặt không hiểu, "Nói chuyện gì? rốt cuộc đang muốn làm loạn cái gì, bây giờ là thời điểm để mang tính trẻ con ra đùa giỡn sao" còn dám thẳng kêu tên của hắn, gan to rồi đúng không.
Mắt thấy mọi người chung quanh người càng ngày càng nhiều bắt đầu hướng bọn họ bên này xem náo nhiệt, trên mặt của hắn đã muốn hiển lộ ra ý phiền chán rõ ràng.
“Tôi rất nghiêm túc muốn nói chuyện với anh về mối quan hệ giữa hai chúng ta, tôi cảm thấy bản thân không thích hợp đi với anh tham gia cuộc gặp mặt bạn bè”
Kiều Nhan nói xong tránh thoát tay của đối phương, xuống xe bình tĩnh sửa sang lại quần áo bị xộc xệch.
Đã muốn chia tay, còn tham gia hội ngộ bạn bè làm gì, đi như vậy sẽ giống nguyên chủ bị một đám con nhà giàu lấy làm chuyện vui trêu chọc xấu mặt sao.
Triệu Cảnh Hàn sắc mặt lập tức thay đổi một chút, rốt cục nhìn thẳng vào người trước mặt bây giờ phát hiện ra so với trước kia là khác nhau, ngày xưa là một cô gái nói gì nghe nấy, trong mắt toàn là tình yêu dành cho hắn.
Cô ấy giống như thay đổi, không chỉ có thái độ đối với hắn lạnh nhạt mà còn kháng cự.
Triệu Cảnh Hàn nhướng mày, thần sắc khó hiểu, cũng không muốn tốn nhiều ít tâm tư nghiên cứu, chỉ là mạnh mẽ đưa tay ngăn cản Kiều Nhan.
"Cụ thể có chuyện gì, lên xe nói sau, hay em muốn ở chỗ này bị người ta vây xem" trên nét mặt dĩ nhiên có một ít phiền chán.
Trải qua hắn gợi ý, Kiều Nhan mới bắt đầu nhìn, mới vừa rồi ngã tư đường còn vắng vẻ, hiện tại bốn phía đều là người, đưa vây quanh bọn họ một vòng nhỏ, có còn đang nghị luận chụp ảnh.
Rất hiển nhiên, cô đã đánh giá thấp độ chú ý của quần chúng nhân dân khi nhìn xe sang cùng tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ, đặc biệt hành động của hai người bọn họ tranh cãi như đang hờn dỗi lại gây sự hứng thú nhiều chuyện của mọi người.
Kiều Nhan sững sốt một chút lập tức lấy tay túi che mặt, đánh giá tiếp lúc này cho dù cô muốn chạy, phỏng chừng cũng chạy không thoát đi.
Triệu Cảnh Hàn vốn không có ý định thả cô đi, nhân cơ hội cô vội vàng che giấu tránh đi ánh mắt mọi người đax nhanh chóng đem người chặn ngang sau đó nhét vào ghế phụ bên tay lái, khiến quần chúng vây xem một màn nghị luận sôi trào, Kiều Nhan la lên, còn chưa có động tác tiếp theo, xe đã như tia chớp mà lao nhanh.
Dưới lực quán tính, cô đành phải cố gắng hết sức sửa lại dáng ngồi, cho tới khi cài được dây an toàn mới cảm thấy có sự ổn định.
Xe thể thao thật nhanh hòa nhập vào dòng xe chạy trên tuyến đường chính, cách xa đám người xem náo nhiệt.bg-ssp-{height:px}
"Em muốn nói chuyện gì" Triệu Cảnh Hàn một bên nhàn nhã lái xe một bên không cho là đúng hỏi, thuận tiện quay đầu quan sát liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Kiều Nhan
“Là ưng ý quần áo hay túi xách mới ra trên thị trường, ngoan theo anh ra ngoài một chuyến, trở về anh mua cho. Nhưng nhìn em mặc bộ này trên người cũng rất thích hợp, vừa vặn không cần tốn thời gian để chuẩn bị nữa...” không đợi cô trả lời, ngay sau đó hắn tự bùm bùm thông suốt.
Kiều Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, trong truyền thuyết làm nam chính bá đạo tổng tài rất thích tự quyết định, ngày hôm nay cuối cùng cô cũng gặp được.
"Ngừng" Kiều Nhan không thể không cắt đứt đối phương dài dòng không dứt, cho dù làm hắn không vui, cô cũng không muốn nghe hắn ở đàng kia bố thí tự cho là đúng.
"Triệu Cảnh Hàn - Triệu tổng tài, tôi không có giận dỗi, càng không có đùa giỡn tính tình thỉnh cầu này nọ, mà là muốn nói chuyện rõ ràng với anh."
"Chúng ta chia tay đi "
Kiều Nhan phun ra câu nói sau cùng kia, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Gia hoả này làm nguyên chủ bị đau thương, mà cô trưen nguyên tắt thay nguyên chủ làm hắn đau thương, xem ra hai người kẻ tám lạng, người nửa cân, không ai nợ ai, phù hợp sau khi chia tay mỗi người một hướng đi, hắn cùng mối tình đầu của hắn yêu thương, cô chạy theo vê đẹp cuộc sống mới của chính mình.
Đường ai nấy đi, cả đời không qua lại với nhau.
Kiều Nhan tiếng nói rơi xuống, xe thể thao két một tiếng thắng gấp dừng lại, nếu không phải vừa vượt qua đèn xanh đèn đỏ, còn có tính năng phanh của xe tốt, nếu không cô phỏng chừng hành động này đều có thể khiến xảy ra tai nạn xe cộ .
"Triệu, Cảnh, Hàn, anh có muốn chết cũng đừng lôi kéo tôi a” mẹ nó hù chết bà.
Kiều Nhan lần này dọa sắp bị bối rối, sau khi lấy lại tinh thần lập tức hướng người khởi xướng trợn mắt nhìn.
Nhưng đối phương không giống như cô vẫn còn trong mộng, chằm chằm nhìn Kiều Nhan, "Em, em mới vừa nói là muốn chia tay "
Kiều Nhan gật gật đầu, cố gắng bình ổn mới vừa rồi kinh hoàng cùng tức giận, trong đầu thầm nghĩ bá đạo tổng tài nam chính đều là bệnh thần kinh bạo lực cuồng, có lẽ chỉ có thể chất tiểu cường như nữ nhân vật chính mới có thể chịu nổi làm tiêu tan đi tính chiếm giữ trong tình yêu.
Cô cũng không phải nữ chính, chỉ là một vật hi sinh nữ xứng, sớm tách ra và cút rất xa, không nên chen vào trong mắt bọn họ.
"Tại sao phải chia tay, anh đối với em không tốt sao? còn có người nào có thể hơn anh, anh là một người bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền” trong câu hỏi xen lẫn tức giận của Triệu Cảnh Hàn, gần như rít gào chui ra.
Hắn thoạt nhìn cũng không có thể hiện gì bị thương tâm hồn, chỉ có cảm thấy phẫn nộ khi bị người ngỗ nghịch trêu đùa, còn có một chút phẫn nộ là khó hiểu.
Chuyện bị con gái nói ra lời chia tay này, làm cho hắn nhớ lại năm tháng từng đoạn ghi lòng tạc dạ.
Mối tình đầu trước kia kết thúc cũng do chính người kia nói chia tay trước, sau đó bọn họ thật sự phân ly.
Mặc dù bây giờ gặp lại, có năng lực ở cùng một chỗ, nhưng vết thương năm tháng cũ là cũng bị phụ nữ vứt bỏ lại phía sau, cảm giác khuất nhục trong trí nhớ vẫn còn như mới, có lẽ đời này đều sẽ không quên.
Nói đến, Kiều Nhan vẫn là bạn gái thứ hai danh chính ngôn thuận có tiếng cũng có miếng mà Triệu Cảnh Hàn lui tới, mà bây giờ cô cũng giống như lần đầu tiên đưa ra lời muốn chia tay.
Hai lần đều bị bạn gái đá, Triệu Cảnh Hàn có cảm giác lòng tự trọng cùng tôn nghiêm đàn ông của mình đều bị thương tổn vô cùng lớn.
Lần này, hắn phải hỏi rõ ràng.
Kiều Nhan liếc mắt nhìn hắn, giống như nhìn một con sư tử đầu đang xù lông lên vì bị chọc giận, nhưng cũng không sợ hắn.
Dù sao ba của hắn là đẳng cấp vương giả cô cũng đã có thể ứng phó được, chớ đừng nhắc tới hắn chỉ có ít tuổi, còn không có tu luyện tới giải đồng thau.
Huống chi dưới hào quang của nữ chính, nam chính nam phụ chỉ số thông minh đều rơi xuống, hiện tại hắn đã cùng nữ chính gương vỡ lại lành, cấu kết làm bậy, không sai não bây giờ toàn là ái ân, so với đại bá đạo tổng tài tuyệt đối là dễ tống cổ.
"Vì sao chia tay, chẳng lẽ anh không biết thật sự, muốn tôi nói ra để đả thương thể diện sao, tỷ như Hứa Nhã Nhã tiểu thư" Kiều Nhan nhìn theo tóc mình bị gió thổi loạn, nói ra vấn đề cần nói.
Cái tên đó vừa ra, Triệu Cảnh Hàn lửa giận nháy mắt đã bị tưới tắt, trên khuôn mặt tuấn tú thần sắc phẫn uất không hiểu bị kiềm hãm, rồi sau đó chậm rãi thu về.
"Em biết" trong chuỗi kèn xe vang lên, hắn đanh mặt hỏi.
Đèn xanh đèn đỏ đã qua, chiếc xe phía sau luôn luôn bấm còi liên thanh thúc giục, Triệu Cảnh Hàn im lặng nổ máy xe, tốc độ chậm rãi lái xe qua một con đường tĩnh lặng.
Đến địa phương tương đối an tĩnh, Kiều Nhan mới tiếp tục trả lời hắn.
"Bạn học của tôi chụp được bức hình hai người đi khách sạn mướn phòng, sau đó đưa tôi xem, tiếp theo là tôi cũng tận mắt thấy qua một lần, cho nên…” Kiều Nhan cười ha ha, không cần nói nhiều.
Triệu Cảnh Hàn quay đầu cẩn thận nhìn chăm chú Kiều Nhan, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên hiểu ra.
Trách không được lần này thấy cô kỳ quái như vậy, không chỉ có dám cho hắn xem sắc mặt, còn lớn giọng mà dám to tiếng với hắn, thì ra đã phát hiện chuyện tình của hắn với Hứa Nhã Nhã, cảm giác được ủy khuất.
"Cô ấy với em không giống nhau, em không cần phải ghen. Chờ hai ngày nữa, anh đem vòng cổ ruby đã lấy được đưa cho em, ngoan ngoãn, đừng quậy nữa” Triệu Cảnh Hàn tránh nặng tìm nhẹ mà nói, thuận tay đè lấy mu bàn tay của Kiều Nhan vỗ vỗ.
Kiều Nhan giãy ra móng vuốt của đối phương, nghiêng mặt sang bên nhịn không được hướng ngoài xe trợn trừng mắt.
Không giống với…? ha ha, đương nhiên không giống với... một cái chỉ là nữ phụ thế thân, một cái là tình cảm chân thành đặt trong lòng, là ánh trăng sáng mối tình đầu nữ chính.
Chỉ có điều làm cho Kiều Nhan có vẻ buồn bực là cô cũng đã nói đến mức này, thế nhưng Triệu Cảnh Hàn không chịu chia tay, còn xuất ra thủ đoạn đưa châu báu đối phó cô gái nhỏ để trấn an cô.
Vậy là ý gì?