"Nhị thúc, đây là trà xuân Long Tĩnh à? Uống rất thơm." Đồng Văn Bân giơ giơ hai chân, cười hì hì hỏi. Sau khi được Đồng Khoát Nhiên khẳng định, liền kêu gào, "Tổ mẫu thật thiên vị, đồ tốt cũng chỉ cho Nhị thúc thôi."
"Nói bậy cái gì, trà này là tổ mẫu đưa tới cho ta hai ngày trước, biết ngươi yêu trà, lúc ấy cũng sai người mang qua cho ngươi." Đồng Khoát Nhiên cười mắng.
Dương Nghi ở một bên, ngạc nhiên nhìn qua, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy được diện mạo khác trừ vẻ nghiêm nghị của Nhị gia đấy.
Thật ra thì Đồng Khoát Nhiên cũng chẳng lớn hơn Đồng Văn Bân bao nhiêu, hắn cùng tuổi với Đồng Văn Sinh —— đại ca của Đồng Văn Bân.
Từ nhỏ, Đồng Văn Bân đã bị ôm đến chỗ lão phu nhân, nên rất thân với Đồng Khoát Nhiên, dù hai người là quan hệ chú cháu, nhưng thật ra thì chẳng kém hơn huynh đệ ruột là mấy. Đồng Khoát Nhiên rất ít khi lộ cảm xúc ở trước mặt người khác, mà Đồng Vân Bân vừa vặn là một trong số những ngoại lệ.
Những lời này của Đồng Khoát Nhiên, khiến Đồng Văn Bân rất kinh ngạc, hắn đam mê uống trà, cho nên mới có thể nhận ra bất đồng trong đó. Trà này ở trong chén ánh lên màu xanh lá, hương thơm nồng đậm, mùi vị thuần mỹ, hình thái cũng tốt. Rõ ràng không giống như trà mấy ngày trước đây hắn phân phó mỹ tỳ pha. Mà lời của nhị thúc cũng không phải giả. Như vậy có kết quả khác biệt này, sợ là do người pha trà có tài nghệ cực cao.
"Nhị thúc, trà này là ai pha vậy?" Đồng Văn Bân biết, ở An viên, tăng thêm ba nha hoàn, ma ma, trừ mấy người này ra, hắn không nghĩ rằng những đại nam nhân kia biết công việc pha trà đòi hỏi sự tỉ mỉ này.
Mi tâm Đồng Khoát Nhiên hơi nhíu lại, với hắn mà nói, có thể ăn, có thể uống là được, đâu để ý đến mùi vị có tốt hay không. Ở Vân Châu được ăn no đã là may mắn rồi, nên hắn không hiểu lắm sở thích này của *chất tử. Nhưng không hiểu là không hiểu, hắn cũng lười xen vào, dù sao mỗi người đều tự có sở thích của riêng mình.
*Cháu
Đúng lúc Dương Nghi mang điểm tâm lên, liền bị Đồng Khoát Nhiên gọi lại, "Trà này là người nào pha?"
Dương Nghi dừng một chút, "Bẩm Nhị gia, là Hồ Hạnh pha."
"Gọi nàng vào đây."
"Hồ Hạnh muội muội, Nhị gia bảo ngươi vào." Dương Nghi ra cửa, vào thiên sảnh, thấy Hồ Hạnh đang bận rộn, vội nói.
Hai mắt Hồ Hạnh sáng lên, vội vàng đứng dậy sửa sang lại xiêm áo, "Tỷ tỷ giúp ta trông bếp lò một chút, ta đi rồi sẽ nhanh chóng quay lại."
Thanh âm dễ nghe còn đang vây lượn bên tai, bóng dáng nho nhỏ của Hồ Hạnh đã biến mất ở ngoài cửa. Dương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nha đầu này, tính tình thật hấp tấp, chưa hỏi thử Nhị gia tìm nàng vì chuyện gì, liền lanh tanh láu táu chạy đi rồi, không nên làm mất hình tượng ở trước mặt chủ tử mới tốt.
*******
"Nhị gia, ngài tìm ta à?"
Đồng Khoát Nhiên chỉ vào Đồng Văn Bân bên cạnh, nói: "Tam thiếu gia tìm ngươi, hắn hỏi cái gì, ngươi thành thật trả lời là được."
"Trà này là ngươi pha sao?" Đồng Văn Bân hào hứng hỏi.
"Là nô tỳ pha."
"Ngươi nói một chút về quá trình pha trà đi."
"Trước hết, nô tỳ dùng nước sôi——"
Đồng Khoát Nhiên nhìn Hồ Hạnh một cái, chỉ thấy hai mắt nàng tràn đầy thần thái, một bộ rất thích ý vì Tam thiếu gia dốc sức. Hắn đã không còn là một thiếu niên vô tri, nàng biểu hiện như vậy cũng chẳng có gì ngoài việc muốn người khác chú ý. Dù là loại nào, hắn đã sớm học được cách bỏ qua, huống chi nàng chỉ là một nha đầu. Phải nói, hôm nay, trên cõi đời này, người có thể khiến hắn đặt trong lòng không nhiều lắm, trừ mẫu thân cùng đám huynh đệ cậu ngoại ở Vân Châu, căn bản chẳng còn ai khác. Nếu ngay cả tâm tư của một nha đầu cũng đi để ý, vậy hắn, Đồng Khoát Nhiên không biết đã bị biến thành hình dáng gì rồi.
Chỉ hơi chút để tâm nghe đối thoại của bọn họ, Đồng Khoát Nhiên phát hiện nha hoàn này quả thật có hiểu biết về trà, là một người ‘ý tại ngôn ngoại’. Chỉ là ở trong quân doanh đã lâu, về tương đối mà nói, hắn vẫn là một người thích giữ quy củ. Tuy những người như thế này thường có vài tài năng đặc biệt, nhưng cũng là kiểu khiến hắn phải phí rất nhiều tâm tư mới có thể dọn dẹp tốt.
Vừa trả lời Đồng Văn Bân, Hồ Hạnh vừa lén nhìn Đồng Khoát Nhiên một cái, chỉ thấy ngón tay hắn vô thức gõ lên mặt bàn, bộ dáng kia hiển nhiên không biết tâm thần đã du lịch đến phương trời nào, chẳng mảy may quan tâm chút gì đến đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng Hồ Hạnh có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến thân phận cùng tình cảnh của chính mình, chỉ đành phải dời lực chú ý lực lên người Tam thiếu gia.
Hàn huyên hết hai khắc, Đồng Văn Bân mới thỏa mãn cất bước. Lúc đi, còn lầm bầm lão phu nhân thiên vị, ban cho nhị thúc nha hoàn có kiến thức hơn nhiều so với nha hoàn bên cạnh mình.
Dương Nghi nghe những lời này, nhìn Hồ Hạnh vẫn đang vui mừng vì được khen ngợi, trong lòng lắc đầu, đúng là một đứa trẻ, lời này nếu bị đám nha hoàn trong viện Tam thiếu gia nghe được, không oán hận Hồ Hạnh mới là lạ.
"Tỷ tỷ, nhìn này, đây là Nhị gia thưởng cho ta đấy." Hồ Hạnh giống như hiến vật quý lấy ra một khối bạc nặng trĩu. Bạc đó, một thỏi bạc nha. Những cổ nhân như bọn họ sẽ chẳng hiểu được sự yêu thích với bạc của những người quen sờ tiền giấy như nàng.
Dương Nghi nhận lấy, ước lượng, rồi cười nói, "Khối bạc này ít nhất cũng là hai lượng đó, ngươi còn không mau giấu kĩ đi?"
Hồ Hạnh nghe vậy, cười nói " Nếu tỷ tỷ thích, muội chia cho tỷ tỷ một nửa nha?" Chỉ là nụ cười này hơi thu lại một chút, người có tâm tư không tỉ mỉ căn bản khó có thể phát hiện.
Dương Nghi nhìn nàng một cái, cười cười, cũng không làm thật. Mỗi người đều có phúc khí của mình, những thứ này có hâm mộ cũng không được.
Huống chi nàng cùng Hồ Hạnh chỉ mới sống chung mấy ngày ngắn ngủi, tính tình của nàng ấy là gì, dù nàng không dám nói hiểu rõ, nhưng cũng biết được vài phần, tỷ như Hồ Hạnh miệng ngọt, luôn có thể dụ được Vưu đại nương; tỷ như nàng ấy tương đối giữ gìn đồ đạc của mình, không dễ để cho ai đụng tới.
Dù nàng ấy thật tâm muốn chia cho nàng một nửa, nhưng nàng sao có thể nhận? Mặc dù nàng hôm nay ‘một nghèo hai trắng’, tầm mắt cũng sẽ không hạn hẹp đến vậy. Hơn nữa, từ xưa tới nay, nợ nhân tình là khó trả nhất. Nàng quyết sẽ không vì nửa khối bạc mà đeo lên lưng cái khoản nợ này.
Hồ Hạnh thấy Dương Nghi chỉ cười mà không nói lời nào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có điểm buồn bực, bực chính mình, cũng bực cả Dương Nghi. Nụ cười này của Dương Nghi giống như đã hiểu thấu tất cả, thật khiến nàng cảm thấy khó chịu, cảm giác như mình chẳng thể che giấu được điều gì.
Yên lặng một lúc lâu, Hồ Hạnh liền lấy cớ đi đi ngoài.
***
"Đáng ghét!" Lão phu nhân tức giận đập phong thơ trong tay xuống bàn, "Thực buồn cười, khi dễ Đồng gia chúng ta không có ai sao?" Chỉ là một Đồng Tri Ngũ Phẩm, dù cho dòng chính nữ gả tới đây, cũng đã là với cao. Hôm nay nàng ta còn dám đề xuất để một thứ nữ do con hát sinh gả tới, cũng không tự nhìn lại mình xem! Nếu không phải nể chút tình nghĩa ngày xưa, lần này liền cùng nàng ta ‘xé rách mặt’.
"Nương ——" Đồng Khoát Nhiên bất đắc dĩ nhìn nương hắn, không cần xem, cũng biết đây là nương thay hắn cầu hôn bị người ta cự tuyệt. Kết quả như thế không phải đã liệu được từ đầu rồi sao?
Từ sau khi hắn mười bốn tuổi, hàng năm nương đều phí tâm thu xếp hôn sự, đáng tiếc bà mai vừa nghe đến con thứ của An Nhạc hầu phủ, liền ý vị từ chối. Hắn đã sớm không còn ôm hy vọng, sao nương còn chưa chết tâm chứ?
Đối với chuyện lấy vợ, tâm hắn đã lạnh. Hắn chỉ muốn trở về Vân Châu, đó mới là nơi cả đời hắn cố gắng bảo vệ.
"Con yên tâm, vi nương nhất định sẽ tìm cho con một cô nương ôn nhu, hiền thục về làm vợ." Những năm này bà vẫn luôn nhìn những nhà môn đăng hộ đối, hôm nay cũng không thể không hạ điều kiện. xuống
Đồng Khoát Nhiên biết khuyên không được, chỉ im lặng.
"Còn hai ngày nữa là con phải về Vân Châu rồi, có việc gì bận thì cứ đi đi, hành lý, vi nương tự sẽ thay con thu xếp thỏa đáng ." Trong thanh âm của Lão phu nhân tràn đầy không nỡ.
Nhìn mái tóc có chút bạc của nương mình, dù Đồng Khoát Nhiên đã quen thấy cảnh sinh tử, tâm tính kiên định, lúc này, trong lòng cũng không khỏi có chút khó chịu. Đối với những gia đình phú quý như họ mà nói, bà đã sớm nên được chơi đùa với cháu, nghỉ ngơi an dưỡng, chứ không phải còn vì chuyện chung thân đại sự của hắn mà hao tâm tổn sức.
"Nương, hài nhi có thời gian, sẽ trở lại thăm người." Lời an ủi bật thốt lên, người để cho hắn nhớ thương trong cả phủ trạch này chỉ mỗi mình lão nương trước mắt mà thôi.
"Đứa nhỏ ngốc ——" lão phu nhân sờ sờ đầu hắn. Biết lời của hắn cũng không hoàn toàn thật tâm, nơi này, một năm có thể trở về một chuyến đã là không dễ, bà cũng đâu dám cưỡng cầu gì nhiều hơn chứ?
"Đi làm việc của con đi."
Vừa ra khỏi cửa, Đồng Khoát Nhiên lại khôi phục vẻ mặt thường có, không để người ngoài nhìn ra chút tâm tình nào của hắn.
Đuổi người đi rồi, lão phu nhân lắc đầu một cái, "Đứa nhỏ này, tính tình thật giống phụ thân hắn."
"Còn không đúng sao, Nhiên ca nhi thật giống lão hầu gia, Hầu Gia không phải tuổi gần 30 mới thành thân sao, cho nên lão nô nói nha, phúc khí của Nhiên ca nhi còn ở phía sau đấy." Vương đại nương vội vàng cười trấn an, nói.
"Chỉ mong là vậy." Hôm nay, Lão phu nhân cũng chỉ có thể nghĩ như thế "Đúng rồi, hành lý của Nhiên ca nhi đã thu dọn xong chưa?"
"Vẫn dựa theo năm trước mà làm, chỉ là có thêm mấy thứ, người xem thử còn cần gì nữa không?" Nói xong, Vương đại nương liền đưa danh mục cho lão phu nhân.
Lão phu nhân híp mắt nhìn, thêm mấy thứ vào, lại bỏ đi mấy thứ không đáng.
"Hai nha đầu ở An viên này, cũng không biết Nhiên ca nhi cảm thấy thế nào, cần phải mang theo không đây?"
"Đều mang theo đi, tỳ nữ dù sao cũng tỉ mỉ hơn nô tài." Trong phủ ở Vân Châu kia của Nhiên ca nhi, gần như tất cả đều là nam nô bộc cùng một vài lão ma ma, khó khi có được hai nha đầu hầu hạ lâu như vậy mà không xảy ra vấn đề gì, hiển nhiên là phải mang đi .
Bây giờ Dương Nghi còn chưa biết vận mệnh của mình đã bị quyết định, mà Đồng gia cũng không nhớ Dương Nghi chỉ là nha hoàn ký văn khế cầm cố, nhưng mà đối với bọn họ mà nói, văn khế cầm cố cùng văn tự bán đứt cũng không khác biệt lắm.