"Triệu thúc, phiền thúc mở cửa giúp, con muốn đi ra ngoài một chút." Dương Nghi hơi rụt rụt cổ, vừa hà hơi vừa nói, thời tiết quỷ quái này, sao lại lạnh đến vậy chứ?
"Tiểu Nghi Nhi, sớm như vậy đã ra ngoài sao?"
"Vâng, con đi mua chút đồ." Sắp tới sinh nhật của Vưu đại nương rồi, chiếc áo bông nàng làm cho bà cũng sắp xong. Đáng tiếc thiếu một loại chỉ màu, lát đi mua về, tối nay đẩy nhanh tốc độ làm là được.
"Thứ gì, sao phải vội vàng như vậy?" Triệu thúc vừa mở cửa vừa hỏi.
"Cũng không phải cái gì quan trọng, chỉ là thừa dịp tuyết đang ngừng, mua vài thứ cần thiết về thôi. Con sợ lát nữa trời càng tối, tuyết rơi sẽ càng nhiều"
"Nói cũng phải."
"Triệu thúc, con đi trước, thúc nhanh đóng cửa lại đi, ngoài này gió lạnh lắm."
"Được rồi, con nhớ đi nhanh về nhanh."
"Dương nha đầu?"
Sau lưng Dương Nghi vang lên thanh âm quen thuộc, nàng xoay người, thử dò xét hỏi: "Nhị gia?"
Dã nhân trước mắt này là Nhị gia sao? Trừ vóc người có chút giống, trên mặt bị râu ria phủ kín, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo. Nhưng theo lẽ thường suy đoán, chắc hẳn là Nhị gia rồi? Tối hôm qua truyền đến tin chiến thắng nói: quân ta đánh bại Đột Quyết, nàng và đại nương còn đang thắc mắc, sao hai ngày nay Nhị gia còn chưa trở lại. Chỉ là, Nhị gia rời phủ nửa năm đi đánh giặc, sao lúc trở về lại thành bộ dạng này? Dương Nghi nhìn mái đầu tổ quạ kia của Nhị gia, trong lòng rối rắm, phải bao nhiêu ngày không rửa mặt chải đầu mới thành ra như vậy chứ?
"Ừ."
Được rồi, hôm nay không ra ngoài nữa. Nàng quả quyết xoay người đi đập cửa: "Triệu thúc, mở cửa ——"
"Quên gì à? Vị này là ——" theo lời của Triệu thúc, cửa chính chậm rãi mở ra.
"Nhị gia ——" Dương Nghi dùng khẩu hình miệng trả lời Triệu thúc. Triệu thúc, ngài đừng nhìn chằm chằm vào Nhị gia thế nữa, không thấy sắc mặt ngài ấy đang rất không tốt sao? Chỉ là với bộ dạng tổ quạ kia của Nhị gia, người khác có thể nhận ra được mới là lạ. Nhưng Dương Nghi vẫn mẫn cảm nhận thấy hình như Nhị gia có chút khó chịu.
Triệu thúc vội vàng tránh người ra: "Nhị gia về rồi? Mau vào thôi, bên ngoài gió lớn lắm."
Dương Nghi dẫn Đồng Nhị gia đi tới nội viện: "Nhị gia, lò sưởi trong phòng ngài chưa kịp đốt, ngài chịu khó ngồi ở phòng khách một lát. Ta đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn, rồi bảo người pha nước tắm cho ngài."
Đồng Khoát Nhiên thấy nàng an bài chu đáo, cũng không phản đối. Vừa đúng lúc Vưu đại nương nghe tin tức chạy đến đại sảnh, Dương Nghi lui ra ngoài, thu xếp mọi việc.
Trong khi chờ thức ăn mang lên, Đồng Khoát Nhiên cũng hiểu sơ lược được mọi chuyện xảy ra trong phủ nửa năm nay.
Vưu đại nương thấy hắn ngồi nghe không yên lòng, mắt còn thỉnh thoảng quét ra bên ngoài, khẽ mỉm cười, ngừng chủ đề đang nói lại, chuyển hướng khác: "Nhiên Ca nhi, nếu thật thích nàng, thì nên bày tỏ đi, đừng do dự nữa."
Một năm qua, nhìn đứa bé này khổ sở giãy giụa, bà cực kỳ đau lòng.
"Nhũ mẫu?" Đồng Khoát Nhiên ngạc nhiên, chuyện này hắn chưa từng nói qua với bất kì ai mà?
"Đứa nhỏ ngốc ——" bà luôn thương yêu hắn như nhi tử của mình, sao lại không biết trong lòng hắn nghĩ gì chứ: "Đi nói với nàng đi, nói rồi, ít nhất còn có một nửa cơ hội."
"Nàng ấy chỉ có tình cảm chủ tớ với con thôi, hơn nữa nàng còn nhỏ, trong chuyện này, còn chưa hiểu được gì đâu." Đồng Khoát Nhiên khó nén khổ sở. Lâu nay, nàng đối xử với hắn chỉ như trưởng bối, không chứa một tia tình cảm nam nữ nào.
"Đứa nhỏ ngốc, nha đầu kia rất giảo hoạt đấy. Con nói nàng không hiểu sao? Ta lại cảm thấy nàng còn hiểu rõ hơn con."
"Bọn họ đều nói con khắc thê."
"Tính tình của Dương nha đầu ta rất rõ, nếu nàng thật sự thích con, nàng sẽ không ngại."
"Nhưng con sợ ——"
"Bát tự mơ hồ, tin thì có, không tin thì không. Nếu mệnh định ta sống thế nào thì sẽ sống thế ấy, ăn bao nhiêu dùng bao nhiêu đều đã được định sẵn, như vậy kiếp nạn cùng sống chết cũng đã được an bài cả rồi, chẳng liên quan gì đến người ngoài. Nếu không phải như vậy, vấn đề bát tự này, chính là nói hưu nói vượn."
Thật ra thì những chuyện này, hắn đều hiểu, đáng tiếc người ngoài lại không nghĩ như vậy. Mỗi khi xảy ra tai hoạ thì mọi người đều có thói quen đổ thừa cho người khác, dùng cái này để thoát khỏi áy náy cho bản thân.
"Đi đi, thử một chút cũng tốt, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất con cũng đã từng cố gắng qua, không đúng sao? Còn hơn là phải tiếc nuối cả đời."
"Ai, ta đi nằm đây, thật là, mới đứng một lát đã cảm thấy mệt mỏi. Người đã già, quả nhiên không còn dùng được." Những gì nên nói bà đều nói rồi, có nghe hay không phải dựa vào chính hắn thôi. Vừa ra đến trước cửa, bà lại bổ sung thêm một câu: " Trong thành Vân Châu, có không ít người hỏi thăm Dương nha đầu đấy, con mà không nhanh tay lên, phỏng chừng sẽ bị người ta cướp mất thôi."
Sau khi Vưu đại nương rời đi không lâu, Dương Nghi liền dẫn gia nhân bày thức ăn lên: "Nhị gia, xin dùng cơm."
Trong lòng Đồng Khoát Nhiên có tâm sự, ăn cũng không nhiều, tùy tiện dùng qua một chút, tắm rửa, cạo sạch râu trên mặt, Đồng Nhị gia cuối cùng cũng có mấy phần giống người bình thường. Nhưng thân hình gầy đi rất nhiều, phỏng chừng là do đánh giặc rất khổ cực đi, Dương Nghi nghĩ.
"Ta đi ngủ một lát, giờ Mùi nhớ kêu ta. Đúng rồi, tối mai sẽ có mấy người khách tới dùng cơm, Dương nha đầu, ngươi và nhũ mẫu thu xếp đi."
Dương Nghi đáp khẽ.
Hôm nay, khó được lúc tuyết ngừng rơi, trời cũng không còn rét căm như ngày thường nữa. Dương Nghi ngồi đan len, thỉnh thoảng để ý để đến chiếc đồng hồ nước trên bàn, cách giờ Mùi ước chừng hai khắc, nàng ngừng tay lại, đẩy cửa sổ ra, nhìn những nụ mai đang chớm nở trong sân. Sau đó nghiêng người, cầm một cây trâm hoa mai lên thưởng thức. Đây là do An Trí Viễn tặng. Bởi vì chất liệu là Đàn Mộc, nên tản ra một mùi thơm thoang thoảng, phía trên khắc một đóa mai tinh xảo, nhìn ổn trọng lại không phô trương khiến nàng thích vô cùng.
Mỹ nhân thưởng tuyết, chẳng hề biết nàng cũng thành cảnh sắc tao nhã trong mắt người khác. Đồng Khoát Nhiên lẳng lặng nhìn nàng đẩy cửa sổ ra, ngắm những cây Tuyết Mai, cho đến khi nàng nghiêng người, lấy ra một cây trâm. Nhãn lực của hắn cực tốt, nếu không cũng chẳng thể luyện được kỹ năng bách phát bách trúng trên chiến trường. Nhưng khi thấy rõ rồi, Nhị gia có chút buồn bực, đây là do ai tặng chứ, Dương nha đầu quý trọng như vậy, vẫn cứ vuốt ve mãi. Hắn có chút chán ghét nhãn lực của mình, nhìn rõ ràng như vậy làm cái gì.
"Dương tỷ tỷ, lại đang nhìn cây trâm đại ca muội tặng à?" An Tiểu Nhu vừa vào cửa, phát hiện Dương Nghi lại đang nhìn cây trâm hoa mai, liền trêu ghẹo nói.
Dương Nghi cười cười, cũng không để ý đến lời của nàng, tiện tay thu cây trâm lại "Sao lại tới đây?"
"Không có gì, chỉ là do chỗ này của tỷ ấm áp, nên cố ý muốn tới đây hưởng nhờ chút lửa."
"Lại nói càn."
"Thật mà, Dương tỷ tỷ, cả nhà muội đều rất thích tỷ, tỷ làm đại tẩu của muội được không?"
"Hôn sự của đại ca muội, còn chưa tới phiên muội làm chủ đâu!" Nàng cùng An Trí Viễn không có gì, vì An Tiểu Nhu mới có phần thân thiết, nhưng cũng chỉ là có giao tình tốt hơn người bình thường chút ít thôi. Nhất định là nha đầu này thấy nàng thích cây trâm hoa mai, nên mới hiểu lầm nàng có ý với An Trí Viễn.
"Ai nói, nương muội cũng đồng ý mà." Nhất thời nhanh miệng, sau khi nói xong, An Tiểu Nhu mới phát hiện ra mình lỡ lời.
Dương Nghi khẽ nhíu mày, nếu là An đại nương cũng có suy nghĩ này thì phiền toái rồi, một khi xử lý không tốt, giao tình của nàng với An gia liền không còn sót lại chút gì. Người, thường là như vậy, một khi đề xuất yêu cầu gì đó, người khác đồng ý thì không sao, nhưng nếu không đồng ý thì trong lòng họ liền có chút lúng túng cùng khó chịu.
"Ta chỉ xem An đại ca như ca ca, không có bất kỳ ý tưởng nào khác." Nàng tỏ rõ thái độ.
"Vậy sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tiểu Nhu xệ xuống, khó nén thất vọng.
"Tiểu Nhu, đừng buồn, dù ta không thể trở thành đại tẩu của muội, chúng ta vẫn là tỷ muội không phải sao? Chẳng lẽ muội không xem ta là tỷ tỷ?"
"Nào có? Chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội tốt."
Ngày kế, trời tối, Dương Nghi mặc một bộ xiêm y bích la, khiến người vừa nhìn liền biết là người có chút địa vị trong Đồng phủ, nhưng lại không quá mức phô trương. Một năm trước, Dương Nghi đã được chính thức thăng lên thành đại nha hoàn, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tiền lương cũng tăng lên hai lượng bạc một tháng. Cộng thêm những bao lì xì vào ngày lễ, tết, tính sơ qua, một năm cũng có khoảng ba mươi lượng bạc. Số tiền này, nàng chỉ lưu lại một ít, phần lớn đều cầm đi đầu tư vào da lông. Bốn năm nay, trừ phần bạc hàng năm mang về nhà, tài sản của nàng cũng có được khoảng hai ba trăm lượng. Đối với việc năm lượng bạc là có thể để cho một nhà bốn người vượt qua những ngày tháng tốt lành mà nói, con số này cũng không phải là nhỏ. Nàng nghĩ, về sau, dù xuất giá ở Thông Châu hay là Vân Châu, cũng xem như là một khoản hồi môn không ít.
Edit: Fuly.
"Triệu thúc, phiền thúc mở cửa giúp, con muốn đi ra ngoài một chút." Dương Nghi hơi rụt rụt cổ, vừa hà hơi vừa nói, thời tiết quỷ quái này, sao lại lạnh đến vậy chứ?
"Tiểu Nghi Nhi, sớm như vậy đã ra ngoài sao?"
"Vâng, con đi mua chút đồ." Sắp tới sinh nhật của Vưu đại nương rồi, chiếc áo bông nàng làm cho bà cũng sắp xong. Đáng tiếc thiếu một loại chỉ màu, lát đi mua về, tối nay đẩy nhanh tốc độ làm là được.
"Thứ gì, sao phải vội vàng như vậy?" Triệu thúc vừa mở cửa vừa hỏi.
"Cũng không phải cái gì quan trọng, chỉ là thừa dịp tuyết đang ngừng, mua vài thứ cần thiết về thôi. Con sợ lát nữa trời càng tối, tuyết rơi sẽ càng nhiều"
"Nói cũng phải."
"Triệu thúc, con đi trước, thúc nhanh đóng cửa lại đi, ngoài này gió lạnh lắm."
"Được rồi, con nhớ đi nhanh về nhanh."
"Dương nha đầu?"
Sau lưng Dương Nghi vang lên thanh âm quen thuộc, nàng xoay người, thử dò xét hỏi: "Nhị gia?"
Dã nhân trước mắt này là Nhị gia sao? Trừ vóc người có chút giống, trên mặt bị râu ria phủ kín, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo. Nhưng theo lẽ thường suy đoán, chắc hẳn là Nhị gia rồi? Tối hôm qua truyền đến tin chiến thắng nói: quân ta đánh bại Đột Quyết, nàng và đại nương còn đang thắc mắc, sao hai ngày nay Nhị gia còn chưa trở lại. Chỉ là, Nhị gia rời phủ nửa năm đi đánh giặc, sao lúc trở về lại thành bộ dạng này? Dương Nghi nhìn mái đầu tổ quạ kia của Nhị gia, trong lòng rối rắm, phải bao nhiêu ngày không rửa mặt chải đầu mới thành ra như vậy chứ?
"Ừ."
Được rồi, hôm nay không ra ngoài nữa. Nàng quả quyết xoay người đi đập cửa: "Triệu thúc, mở cửa ——"
"Quên gì à? Vị này là ——" theo lời của Triệu thúc, cửa chính chậm rãi mở ra.
"Nhị gia ——" Dương Nghi dùng khẩu hình miệng trả lời Triệu thúc. Triệu thúc, ngài đừng nhìn chằm chằm vào Nhị gia thế nữa, không thấy sắc mặt ngài ấy đang rất không tốt sao? Chỉ là với bộ dạng tổ quạ kia của Nhị gia, người khác có thể nhận ra được mới là lạ. Nhưng Dương Nghi vẫn mẫn cảm nhận thấy hình như Nhị gia có chút khó chịu.
Triệu thúc vội vàng tránh người ra: "Nhị gia về rồi? Mau vào thôi, bên ngoài gió lớn lắm."
Dương Nghi dẫn Đồng Nhị gia đi tới nội viện: "Nhị gia, lò sưởi trong phòng ngài chưa kịp đốt, ngài chịu khó ngồi ở phòng khách một lát. Ta đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn, rồi bảo người pha nước tắm cho ngài."
Đồng Khoát Nhiên thấy nàng an bài chu đáo, cũng không phản đối. Vừa đúng lúc Vưu đại nương nghe tin tức chạy đến đại sảnh, Dương Nghi lui ra ngoài, thu xếp mọi việc.
Trong khi chờ thức ăn mang lên, Đồng Khoát Nhiên cũng hiểu sơ lược được mọi chuyện xảy ra trong phủ nửa năm nay.
Vưu đại nương thấy hắn ngồi nghe không yên lòng, mắt còn thỉnh thoảng quét ra bên ngoài, khẽ mỉm cười, ngừng chủ đề đang nói lại, chuyển hướng khác: "Nhiên Ca nhi, nếu thật thích nàng, thì nên bày tỏ đi, đừng do dự nữa."
Một năm qua, nhìn đứa bé này khổ sở giãy giụa, bà cực kỳ đau lòng.
"Nhũ mẫu?" Đồng Khoát Nhiên ngạc nhiên, chuyện này hắn chưa từng nói qua với bất kì ai mà?
"Đứa nhỏ ngốc ——" bà luôn thương yêu hắn như nhi tử của mình, sao lại không biết trong lòng hắn nghĩ gì chứ: "Đi nói với nàng đi, nói rồi, ít nhất còn có một nửa cơ hội."
"Nàng ấy chỉ có tình cảm chủ tớ với con thôi, hơn nữa nàng còn nhỏ, trong chuyện này, còn chưa hiểu được gì đâu." Đồng Khoát Nhiên khó nén khổ sở. Lâu nay, nàng đối xử với hắn chỉ như trưởng bối, không chứa một tia tình cảm nam nữ nào.
"Đứa nhỏ ngốc, nha đầu kia rất giảo hoạt đấy. Con nói nàng không hiểu sao? Ta lại cảm thấy nàng còn hiểu rõ hơn con."
"Bọn họ đều nói con khắc thê."
"Tính tình của Dương nha đầu ta rất rõ, nếu nàng thật sự thích con, nàng sẽ không ngại."
"Nhưng con sợ ——"
"Bát tự mơ hồ, tin thì có, không tin thì không. Nếu mệnh định ta sống thế nào thì sẽ sống thế ấy, ăn bao nhiêu dùng bao nhiêu đều đã được định sẵn, như vậy kiếp nạn cùng sống chết cũng đã được an bài cả rồi, chẳng liên quan gì đến người ngoài. Nếu không phải như vậy, vấn đề bát tự này, chính là nói hưu nói vượn."
Thật ra thì những chuyện này, hắn đều hiểu, đáng tiếc người ngoài lại không nghĩ như vậy. Mỗi khi xảy ra tai hoạ thì mọi người đều có thói quen đổ thừa cho người khác, dùng cái này để thoát khỏi áy náy cho bản thân.
"Đi đi, thử một chút cũng tốt, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất con cũng đã từng cố gắng qua, không đúng sao? Còn hơn là phải tiếc nuối cả đời."
"Ai, ta đi nằm đây, thật là, mới đứng một lát đã cảm thấy mệt mỏi. Người đã già, quả nhiên không còn dùng được." Những gì nên nói bà đều nói rồi, có nghe hay không phải dựa vào chính hắn thôi. Vừa ra đến trước cửa, bà lại bổ sung thêm một câu: " Trong thành Vân Châu, có không ít người hỏi thăm Dương nha đầu đấy, con mà không nhanh tay lên, phỏng chừng sẽ bị người ta cướp mất thôi."
Sau khi Vưu đại nương rời đi không lâu, Dương Nghi liền dẫn gia nhân bày thức ăn lên: "Nhị gia, xin dùng cơm."
Trong lòng Đồng Khoát Nhiên có tâm sự, ăn cũng không nhiều, tùy tiện dùng qua một chút, tắm rửa, cạo sạch râu trên mặt, Đồng Nhị gia cuối cùng cũng có mấy phần giống người bình thường. Nhưng thân hình gầy đi rất nhiều, phỏng chừng là do đánh giặc rất khổ cực đi, Dương Nghi nghĩ.
"Ta đi ngủ một lát, giờ Mùi nhớ kêu ta. Đúng rồi, tối mai sẽ có mấy người khách tới dùng cơm, Dương nha đầu, ngươi và nhũ mẫu thu xếp đi."
Dương Nghi đáp khẽ.
Hôm nay, khó được lúc tuyết ngừng rơi, trời cũng không còn rét căm như ngày thường nữa. Dương Nghi ngồi đan len, thỉnh thoảng để ý để đến chiếc đồng hồ nước trên bàn, cách giờ Mùi ước chừng hai khắc, nàng ngừng tay lại, đẩy cửa sổ ra, nhìn những nụ mai đang chớm nở trong sân. Sau đó nghiêng người, cầm một cây trâm hoa mai lên thưởng thức. Đây là do An Trí Viễn tặng. Bởi vì chất liệu là Đàn Mộc, nên tản ra một mùi thơm thoang thoảng, phía trên khắc một đóa mai tinh xảo, nhìn ổn trọng lại không phô trương khiến nàng thích vô cùng.
Mỹ nhân thưởng tuyết, chẳng hề biết nàng cũng thành cảnh sắc tao nhã trong mắt người khác. Đồng Khoát Nhiên lẳng lặng nhìn nàng đẩy cửa sổ ra, ngắm những cây Tuyết Mai, cho đến khi nàng nghiêng người, lấy ra một cây trâm. Nhãn lực của hắn cực tốt, nếu không cũng chẳng thể luyện được kỹ năng bách phát bách trúng trên chiến trường. Nhưng khi thấy rõ rồi, Nhị gia có chút buồn bực, đây là do ai tặng chứ, Dương nha đầu quý trọng như vậy, vẫn cứ vuốt ve mãi. Hắn có chút chán ghét nhãn lực của mình, nhìn rõ ràng như vậy làm cái gì.
"Dương tỷ tỷ, lại đang nhìn cây trâm đại ca muội tặng à?" An Tiểu Nhu vừa vào cửa, phát hiện Dương Nghi lại đang nhìn cây trâm hoa mai, liền trêu ghẹo nói.
Dương Nghi cười cười, cũng không để ý đến lời của nàng, tiện tay thu cây trâm lại "Sao lại tới đây?"
"Không có gì, chỉ là do chỗ này của tỷ ấm áp, nên cố ý muốn tới đây hưởng nhờ chút lửa."
"Lại nói càn."
"Thật mà, Dương tỷ tỷ, cả nhà muội đều rất thích tỷ, tỷ làm đại tẩu của muội được không?"
"Hôn sự của đại ca muội, còn chưa tới phiên muội làm chủ đâu!" Nàng cùng An Trí Viễn không có gì, vì An Tiểu Nhu mới có phần thân thiết, nhưng cũng chỉ là có giao tình tốt hơn người bình thường chút ít thôi. Nhất định là nha đầu này thấy nàng thích cây trâm hoa mai, nên mới hiểu lầm nàng có ý với An Trí Viễn.
"Ai nói, nương muội cũng đồng ý mà." Nhất thời nhanh miệng, sau khi nói xong, An Tiểu Nhu mới phát hiện ra mình lỡ lời.
Dương Nghi khẽ nhíu mày, nếu là An đại nương cũng có suy nghĩ này thì phiền toái rồi, một khi xử lý không tốt, giao tình của nàng với An gia liền không còn sót lại chút gì. Người, thường là như vậy, một khi đề xuất yêu cầu gì đó, người khác đồng ý thì không sao, nhưng nếu không đồng ý thì trong lòng họ liền có chút lúng túng cùng khó chịu.
"Ta chỉ xem An đại ca như ca ca, không có bất kỳ ý tưởng nào khác." Nàng tỏ rõ thái độ.
"Vậy sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tiểu Nhu xệ xuống, khó nén thất vọng.
"Tiểu Nhu, đừng buồn, dù ta không thể trở thành đại tẩu của muội, chúng ta vẫn là tỷ muội không phải sao? Chẳng lẽ muội không xem ta là tỷ tỷ?"
"Nào có? Chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội tốt."
Ngày kế, trời tối, Dương Nghi mặc một bộ xiêm y bích la, khiến người vừa nhìn liền biết là người có chút địa vị trong Đồng phủ, nhưng lại không quá mức phô trương. Một năm trước, Dương Nghi đã được chính thức thăng lên thành đại nha hoàn, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tiền lương cũng tăng lên hai lượng bạc một tháng. Cộng thêm những bao lì xì vào ngày lễ, tết, tính sơ qua, một năm cũng có khoảng ba mươi lượng bạc. Số tiền này, nàng chỉ lưu lại một ít, phần lớn đều cầm đi đầu tư vào da lông. Bốn năm nay, trừ phần bạc hàng năm mang về nhà, tài sản của nàng cũng có được khoảng hai ba trăm lượng. Đối với việc năm lượng bạc là có thể để cho một nhà bốn người vượt qua những ngày tháng tốt lành mà nói, con số này cũng không phải là nhỏ. Nàng nghĩ, về sau, dù xuất giá ở Thông Châu hay là Vân Châu, cũng xem như là một khoản hồi môn không ít.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Fuly.
"Triệu thúc, phiền thúc mở cửa giúp, con muốn đi ra ngoài một chút." Dương Nghi hơi rụt rụt cổ, vừa hà hơi vừa nói, thời tiết quỷ quái này, sao lại lạnh đến vậy chứ?
"Tiểu Nghi Nhi, sớm như vậy đã ra ngoài sao?"
"Vâng, con đi mua chút đồ." Sắp tới sinh nhật của Vưu đại nương rồi, chiếc áo bông nàng làm cho bà cũng sắp xong. Đáng tiếc thiếu một loại chỉ màu, lát đi mua về, tối nay đẩy nhanh tốc độ làm là được.
"Thứ gì, sao phải vội vàng như vậy?" Triệu thúc vừa mở cửa vừa hỏi.
"Cũng không phải cái gì quan trọng, chỉ là thừa dịp tuyết đang ngừng, mua vài thứ cần thiết về thôi. Con sợ lát nữa trời càng tối, tuyết rơi sẽ càng nhiều"
"Nói cũng phải."
"Triệu thúc, con đi trước, thúc nhanh đóng cửa lại đi, ngoài này gió lạnh lắm."
"Được rồi, con nhớ đi nhanh về nhanh."
"Dương nha đầu?"
Sau lưng Dương Nghi vang lên thanh âm quen thuộc, nàng xoay người, thử dò xét hỏi: "Nhị gia?"
Dã nhân trước mắt này là Nhị gia sao? Trừ vóc người có chút giống, trên mặt bị râu ria phủ kín, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo. Nhưng theo lẽ thường suy đoán, chắc hẳn là Nhị gia rồi? Tối hôm qua truyền đến tin chiến thắng nói: quân ta đánh bại Đột Quyết, nàng và đại nương còn đang thắc mắc, sao hai ngày nay Nhị gia còn chưa trở lại. Chỉ là, Nhị gia rời phủ nửa năm đi đánh giặc, sao lúc trở về lại thành bộ dạng này? Dương Nghi nhìn mái đầu tổ quạ kia của Nhị gia, trong lòng rối rắm, phải bao nhiêu ngày không rửa mặt chải đầu mới thành ra như vậy chứ?
"Ừ."
Được rồi, hôm nay không ra ngoài nữa. Nàng quả quyết xoay người đi đập cửa: "Triệu thúc, mở cửa ——"
"Quên gì à? Vị này là ——" theo lời của Triệu thúc, cửa chính chậm rãi mở ra.
"Nhị gia ——" Dương Nghi dùng khẩu hình miệng trả lời Triệu thúc. Triệu thúc, ngài đừng nhìn chằm chằm vào Nhị gia thế nữa, không thấy sắc mặt ngài ấy đang rất không tốt sao? Chỉ là với bộ dạng tổ quạ kia của Nhị gia, người khác có thể nhận ra được mới là lạ. Nhưng Dương Nghi vẫn mẫn cảm nhận thấy hình như Nhị gia có chút khó chịu.
Triệu thúc vội vàng tránh người ra: "Nhị gia về rồi? Mau vào thôi, bên ngoài gió lớn lắm."
Dương Nghi dẫn Đồng Nhị gia đi tới nội viện: "Nhị gia, lò sưởi trong phòng ngài chưa kịp đốt, ngài chịu khó ngồi ở phòng khách một lát. Ta đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn, rồi bảo người pha nước tắm cho ngài."
Đồng Khoát Nhiên thấy nàng an bài chu đáo, cũng không phản đối. Vừa đúng lúc Vưu đại nương nghe tin tức chạy đến đại sảnh, Dương Nghi lui ra ngoài, thu xếp mọi việc.
Trong khi chờ thức ăn mang lên, Đồng Khoát Nhiên cũng hiểu sơ lược được mọi chuyện xảy ra trong phủ nửa năm nay.
Vưu đại nương thấy hắn ngồi nghe không yên lòng, mắt còn thỉnh thoảng quét ra bên ngoài, khẽ mỉm cười, ngừng chủ đề đang nói lại, chuyển hướng khác: "Nhiên Ca nhi, nếu thật thích nàng, thì nên bày tỏ đi, đừng do dự nữa."
Một năm qua, nhìn đứa bé này khổ sở giãy giụa, bà cực kỳ đau lòng.
"Nhũ mẫu?" Đồng Khoát Nhiên ngạc nhiên, chuyện này hắn chưa từng nói qua với bất kì ai mà?
"Đứa nhỏ ngốc ——" bà luôn thương yêu hắn như nhi tử của mình, sao lại không biết trong lòng hắn nghĩ gì chứ: "Đi nói với nàng đi, nói rồi, ít nhất còn có một nửa cơ hội."
"Nàng ấy chỉ có tình cảm chủ tớ với con thôi, hơn nữa nàng còn nhỏ, trong chuyện này, còn chưa hiểu được gì đâu." Đồng Khoát Nhiên khó nén khổ sở. Lâu nay, nàng đối xử với hắn chỉ như trưởng bối, không chứa một tia tình cảm nam nữ nào.
"Đứa nhỏ ngốc, nha đầu kia rất giảo hoạt đấy. Con nói nàng không hiểu sao? Ta lại cảm thấy nàng còn hiểu rõ hơn con."
"Bọn họ đều nói con khắc thê."
"Tính tình của Dương nha đầu ta rất rõ, nếu nàng thật sự thích con, nàng sẽ không ngại."
"Nhưng con sợ ——"
"Bát tự mơ hồ, tin thì có, không tin thì không. Nếu mệnh định ta sống thế nào thì sẽ sống thế ấy, ăn bao nhiêu dùng bao nhiêu đều đã được định sẵn, như vậy kiếp nạn cùng sống chết cũng đã được an bài cả rồi, chẳng liên quan gì đến người ngoài. Nếu không phải như vậy, vấn đề bát tự này, chính là nói hưu nói vượn."
Thật ra thì những chuyện này, hắn đều hiểu, đáng tiếc người ngoài lại không nghĩ như vậy. Mỗi khi xảy ra tai hoạ thì mọi người đều có thói quen đổ thừa cho người khác, dùng cái này để thoát khỏi áy náy cho bản thân.
"Đi đi, thử một chút cũng tốt, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất con cũng đã từng cố gắng qua, không đúng sao? Còn hơn là phải tiếc nuối cả đời."
"Ai, ta đi nằm đây, thật là, mới đứng một lát đã cảm thấy mệt mỏi. Người đã già, quả nhiên không còn dùng được." Những gì nên nói bà đều nói rồi, có nghe hay không phải dựa vào chính hắn thôi. Vừa ra đến trước cửa, bà lại bổ sung thêm một câu: " Trong thành Vân Châu, có không ít người hỏi thăm Dương nha đầu đấy, con mà không nhanh tay lên, phỏng chừng sẽ bị người ta cướp mất thôi."
Sau khi Vưu đại nương rời đi không lâu, Dương Nghi liền dẫn gia nhân bày thức ăn lên: "Nhị gia, xin dùng cơm."
Trong lòng Đồng Khoát Nhiên có tâm sự, ăn cũng không nhiều, tùy tiện dùng qua một chút, tắm rửa, cạo sạch râu trên mặt, Đồng Nhị gia cuối cùng cũng có mấy phần giống người bình thường. Nhưng thân hình gầy đi rất nhiều, phỏng chừng là do đánh giặc rất khổ cực đi, Dương Nghi nghĩ.
"Ta đi ngủ một lát, giờ Mùi nhớ kêu ta. Đúng rồi, tối mai sẽ có mấy người khách tới dùng cơm, Dương nha đầu, ngươi và nhũ mẫu thu xếp đi."
Dương Nghi đáp khẽ.
Hôm nay, khó được lúc tuyết ngừng rơi, trời cũng không còn rét căm như ngày thường nữa. Dương Nghi ngồi đan len, thỉnh thoảng để ý để đến chiếc đồng hồ nước trên bàn, cách giờ Mùi ước chừng hai khắc, nàng ngừng tay lại, đẩy cửa sổ ra, nhìn những nụ mai đang chớm nở trong sân. Sau đó nghiêng người, cầm một cây trâm hoa mai lên thưởng thức. Đây là do An Trí Viễn tặng. Bởi vì chất liệu là Đàn Mộc, nên tản ra một mùi thơm thoang thoảng, phía trên khắc một đóa mai tinh xảo, nhìn ổn trọng lại không phô trương khiến nàng thích vô cùng.
Mỹ nhân thưởng tuyết, chẳng hề biết nàng cũng thành cảnh sắc tao nhã trong mắt người khác. Đồng Khoát Nhiên lẳng lặng nhìn nàng đẩy cửa sổ ra, ngắm những cây Tuyết Mai, cho đến khi nàng nghiêng người, lấy ra một cây trâm. Nhãn lực của hắn cực tốt, nếu không cũng chẳng thể luyện được kỹ năng bách phát bách trúng trên chiến trường. Nhưng khi thấy rõ rồi, Nhị gia có chút buồn bực, đây là do ai tặng chứ, Dương nha đầu quý trọng như vậy, vẫn cứ vuốt ve mãi. Hắn có chút chán ghét nhãn lực của mình, nhìn rõ ràng như vậy làm cái gì.
"Dương tỷ tỷ, lại đang nhìn cây trâm đại ca muội tặng à?" An Tiểu Nhu vừa vào cửa, phát hiện Dương Nghi lại đang nhìn cây trâm hoa mai, liền trêu ghẹo nói.
Dương Nghi cười cười, cũng không để ý đến lời của nàng, tiện tay thu cây trâm lại "Sao lại tới đây?"
"Không có gì, chỉ là do chỗ này của tỷ ấm áp, nên cố ý muốn tới đây hưởng nhờ chút lửa."
"Lại nói càn."
"Thật mà, Dương tỷ tỷ, cả nhà muội đều rất thích tỷ, tỷ làm đại tẩu của muội được không?"
"Hôn sự của đại ca muội, còn chưa tới phiên muội làm chủ đâu!" Nàng cùng An Trí Viễn không có gì, vì An Tiểu Nhu mới có phần thân thiết, nhưng cũng chỉ là có giao tình tốt hơn người bình thường chút ít thôi. Nhất định là nha đầu này thấy nàng thích cây trâm hoa mai, nên mới hiểu lầm nàng có ý với An Trí Viễn.
"Ai nói, nương muội cũng đồng ý mà." Nhất thời nhanh miệng, sau khi nói xong, An Tiểu Nhu mới phát hiện ra mình lỡ lời.
Dương Nghi khẽ nhíu mày, nếu là An đại nương cũng có suy nghĩ này thì phiền toái rồi, một khi xử lý không tốt, giao tình của nàng với An gia liền không còn sót lại chút gì. Người, thường là như vậy, một khi đề xuất yêu cầu gì đó, người khác đồng ý thì không sao, nhưng nếu không đồng ý thì trong lòng họ liền có chút lúng túng cùng khó chịu.
"Ta chỉ xem An đại ca như ca ca, không có bất kỳ ý tưởng nào khác." Nàng tỏ rõ thái độ.
"Vậy sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tiểu Nhu xệ xuống, khó nén thất vọng.
"Tiểu Nhu, đừng buồn, dù ta không thể trở thành đại tẩu của muội, chúng ta vẫn là tỷ muội không phải sao? Chẳng lẽ muội không xem ta là tỷ tỷ?"
"Nào có? Chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội tốt."
Ngày kế, trời tối, Dương Nghi mặc một bộ xiêm y bích la, khiến người vừa nhìn liền biết là người có chút địa vị trong Đồng phủ, nhưng lại không quá mức phô trương. Một năm trước, Dương Nghi đã được chính thức thăng lên thành đại nha hoàn, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tiền lương cũng tăng lên hai lượng bạc một tháng. Cộng thêm những bao lì xì vào ngày lễ, tết, tính sơ qua, một năm cũng có khoảng ba mươi lượng bạc. Số tiền này, nàng chỉ lưu lại một ít, phần lớn đều cầm đi đầu tư vào da lông. Bốn năm nay, trừ phần bạc hàng năm mang về nhà, tài sản của nàng cũng có được khoảng hai ba trăm lượng. Đối với việc năm lượng bạc là có thể để cho một nhà bốn người vượt qua những ngày tháng tốt lành mà nói, con số này cũng không phải là nhỏ. Nàng nghĩ, về sau, dù xuất giá ở Thông Châu hay là Vân Châu, cũng xem như là một khoản hồi môn không ít.