Edit: Fuly.
"Trương thúc, trong phòng khách đã đốt lò sưởi chưa?" Lúc này đã là giờ Thân, Nhị gia cùng Thanh thúc đang chuẩn bị ra cửa chính đón khách, Dương Nghi kiểm tra lại mọi việc lần cuôi.
Nghe Nhị gia nói, người tới lần này đều là những huynh đệ tốt trong quân doanh cùng ngài ấy. Vân Châu đại thắng, cấp báo tám trăm dặm đã xuất phát từ hôm trước, chạy tới Kinh Thành. Nhưng phải một khoảng thời gian ngắn nữa thánh chỉ mới ban xuống, lần này tề tụ ở Đồng phủ, xem như là ăn mừng trước vậy.
"Bẩm Dương quản sự, đã đốt rồi."
"Thêm băng vào bốn góc trong phòng khách đi." Lò sưởi rất nóng, huống chi nhiệt độ thân thể nam tử vốn đã cao, lát nữa còn uống rượu, nên thêm chút băng để điều hòa nhiệt độ.
"Vâng!"
An bài xong bên này, Dương Nghi lại đi xuống phòng bếp lần nữa, thấy tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng mới yên lòng. Nói thật, đây là đầu nàng tổ chức việc thiết yến đãi khách, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến Nhị gia mất thể diện.
Sau khi đã đón khách vào đại sảnh, nghe Nhị gia phân phó, cho phòng bếp mang hết món ăn lên xong, Dương Nghi cố ý lưu lại hai nha hoàn ít tuổi đứng ở ngoài hầu hạ. Còn nàng cùng Thanh thúc đi tới thiên sảnh, nghe Nhị gia phân phó.
Qua ba lần rượu, không khí cũng sôi trào lên hơn.
"Tiểu tử, nhà đệ rượu ngon thức ăn tốt không ít nhỉ. Đệ nói xem, những năm này đã đến chỗ ta ăn không uống không bao nhiêu lần rồi hả? Phụ thân và nương còn bảo ta chiếu cố đệ nhiều một chút, nói một mình đệ cô đơn sống không dễ dàng. Nhưng nhìn thức ăn, nhìn rượu này xem, ta thấy đệ còn sống thoải mái hơn ta."
"Khi ta tới đây, biểu tẩu đệ còn lo lắng không có người quán xuyến nhà cửa giúp đệ, bảo chúng ta không được chê cười. Nhưng ta thấy hình như mọi việc được an bài cũng không tệ lắm."
"Chỉ là Đồng Nhị à, ngươi cũng nên tìm nương tử rồi, ngươi xem, cả phủ viện to như vậy mà không có nữ chủ nhân lo liệu quả thật không thỏa."
"Đúng vậy, những năm này, thấy đệ cứ bôn ba bên ngoài, nhưng đến cả một nha hoàn thông phòng cũng không có, chúng ta cũng sốt ruột thay cho đệ !"
Mọi người, ngươi một lời ta một câu khuyên bảo.
"Cảm ơn các lão ca quan tâm, chuyện này trong lòng ta tự có chủ trương. Đây, ta kính các vị một ly." Nói xong, Đồng Nhị gia liền đứng lên, nâng ly rượu uống cạn.
"Được, cạn!"
"Đồng nhị ca, ta muốn thương lượng với ngài chuyện này. Nghe nói trong phủ có một nha hoàn tên là Dương Nghi phải không? Biểu đệ này của ta từng thoáng gặp qua nàng một lần, biết ta và ngài có mấy phần giao tình, cố ý nhờ ta tới làm mối. Ta không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là mặt dày chuyển lời giúp." Phùng Quang Hoa cười tủm tỉm nói.
Nghe Phùng Quang Hoa nói xong, bàn tay đang nắm ly rượu của Đồng Nhị gia chợt cứng đờ, Dương nha đầu quả nhiên được nhiều người nhớ thương! Nhưng mà bọn họ nghĩ cũng hay thật, Hoa nhi hắn tân tân khổ khổ mới bồi dưỡng được, sao có thể dễ dàng cho người ngoài chiếm tiện nghi như thế. Muốn không công tới hái trộm đào sao? Không có cửa đâu!
"Này, Phùng lão đệ, ngươi như vậy là không đúng rồi, Đồng Nhị gia người ta đến thê tử cũng còn chưa có, sao ngươi có thể vươn tay đến hậu viện nhà người ta vậy chứ?" Một người không đồng ý nói.
"Đúng vậy, việc đào tường nhà người khác thế này cũng hơi quá đáng rồi. Cô nương xinh đẹp trên đường có cả một bó lớn, bảo biểu đệ ngươi tự đi tìm đi."
. . . . . .
Phùng Quang Hoa bị người ta chê bai đến xấu hổ.
"Biểu đệ của Quang Hoa ta đã gặp qua, là một người có ánh mắt cực cao, nếu hắn đã cầu xin Quang Hoa, vậy thì chắc nha hoàn này của Đồng nhị phải có chỗ hơn người, gọi ra để cho chúng ta nhìn thử xem sao?"
Nhìn thử? Xem nơi này là thanh lâu hay sao? Đồng Nhị gia trong lòng không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt: "Chỉ là một tiểu nha đầu thôi, mới mười ba, mười bốn tuổi, còn chưa trưởng thành, có gì hay mà xem chứ."
Mọi người ngầm trao đổi ánh mắt, Đồng Nhị che chở nha hoàn này như vậy, sợ là cũng để ý đến cô nương nhà người ta rồi?
"Đến, uống rượu đi, khó có lúc được tụ hội như hôm nay, đề cập tới nữ nhân làm gì chứ?"
Dưới sự phối hợp của mọi người, không khí lại sôi động lên. Mãi đến giờ hợi, những người này mới lảo đảo ra về. Trừ mấy vị khách có người nhà tới đón, số còn lại, Dương Nghi đều an bài xe ngựa đưa tiễn về tận nhà.
Đưa xong người khách cuối cùng, Dương Nghi trở lại đại sảnh, thấy Vưu đại nương đang chỉ huy mọi người quét dọn.
"Nha đầu, Hồ Tử đã đưa Nhị gia về phòng rồi, con đi xem thử có gì cần thì giúp đỡ đi."
"Vâng."
Nhìn bóng lưng Dương Nghi, khóe miệng Vưu đại nương hơi vểnh lên, Nhiên ca nhi, cơ hội đại nương đã tạo cho con rồi, có nắm được hay không phải trông cậy vào con đó.
Dương Nghi đi tới phòng của Nhị gia, phát hiện hắn đang ngủ say trên giường, bóng dáng của Hồ Tử thì chẳng thấy đâu. Dương Nghi tiến lại, vắt khăn lông lau mặt cho hắn. Xong rồi, nàng không nhịn được cẩn thận quan sát khuôn mặt của hắn. Nói thật, ở đất nước xem trọng dáng vẻ thư sinh tuấn nhã như An Hòa quốc này, diện mạo thô kệnh của hắn có thể nói là vô cùng xấu xí, nhưng nàng nhìn lâu, cũng cảm thấy thuận mắt, thậm chí ngay cả vết sẹo trên mặt hắn, cũng không còn khó coi như vậy nữa. Chỉ là với diện mạo như vậy, nếu muốn cưới một nương tử xinh đẹp sợ là rất khó, hơn nữa tin đồn khắc thê cùng với việc thân là con thứ, không thể thừa kế tước vị, gia nghiệp tầm trung, những nhà môn đăng hộ đối thường ít khi xem trọng hắn. Nếu lão phu nhân vẫn kiên trì việc chọn con dâu môn đăng hộ đối mà nói, sợ là kiếp sống độc thân của Nhị gia còn phải kéo dài một thời gian.
Thật ra thì Dương Nghi cũng mơ hồ cảm nhận được tâm ý của Nhị gia đối với mình, nhưng hắn chưa công khai, nên nàng vẫn giả bộ không biết. Nàng không muốn làm thiếp, cũng không muốn có quan hệ gì với Đồng gia, mặc dù Nhị gia là một chủ tử rất tốt. Nàng cũng có chút tình cảm với hắn. Đều do nàng tò mò, nghe Vưu đại nương nói quá nhiều chuyện về hắn. Thật ứng với câu nói: "Vì hiểu rõ mà hưởng thức, vì thưởng thức mà chú ý, vì chú ý mà lưu tâm, vì để ý mà đau lòng", dần dần, nàng đã đặt hắn vào đáy lòng từ lúc nào chẳng biết. May mắn, nàng tự hiểu gia cảnh của nàng không xứng với hắn, mà khối tình cảm này vẫn chưa sâu nặng, có thể ách chế.
Đang lúc Dương Nghi thất thần, Đồng Khoát Nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng nàng: "Rất xấu sao?"
Chỉ là một câu nói trống không, nhưng Dương Nghi biết hắn đang hỏi cái gì: "Cũng được."
"Nếu Nhị gia không say, vậy thì nhanh nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi xem thử phía đại nương còn gì cần giúp đỡ không."
Trong nháy mắt Dương Nghi xoay người, Nhị gia đưa tay kéo nàng lại: "Ta thích nàng, gả cho ta được không?"
Mãi tận sau này, mỗi khi nghĩ lại, Nhị gia vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì sự kích động lúc đó của mình.
Dương Nghi ngoái đầu nhìn lại, "Ngài có biết, ta sẽ không làm thiếp?"
"Ta muốn cưới nàng làm vợ!" Đồng Khoát Nhiên kiên định nói.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Nghi mới hỏi: "Ngài không sợ ta gả vào Đồng gia là vì tài phú cùng quyền thế sao?"
Đồng Nhị gia cười ngạo nghễ: "Không sợ, Đồng gia và ta cho tới bây giờ vẫn luôn là một, nàng đã có thể tiếp nhận ta, vì cái gì ta lại không thể chia sẻ những tài phú cùng quyền thế kia với nàng chứ?" Những thứ này cũng là một phần thực lực của hắn không phải sao? Nếu như muốn người khác tiếp nhận bản thân ngươi, lại yêu cầu họ vứt bỏ tài phú cùng quyền thế, như vậy đâu phải là tiếp nhận toàn bộ con người ngươi, lại chẳng công bằng cho cả hai. Huống chi, hắn tự hiểu được, mình không phải là người có diện mạo xuất chúng gì.
Câu trả lời của hắn khiến lòng nàng có chút động: "Hãy cho ta vài ngày để suy nghĩ đã."
Không cự tuyệt, vậy chính là có hy vọng, Đồng Khoát Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Có thể."
"Vậy ngài sẽ cưới thiếp sao?" Đừng trách nàng chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, trong kế hoạch trước kia, nàng định sẽ gả cho người đáp ứng mình không nạp thiếp.
Đồng Nhị gia cười khổ: "Nàng đánh giá cao ta rồi, tin đồn khắc thê kia khiến ta chẳng tìm nổi thê tử, nào có ai đồng ý làm thiếp cho ta chứ."
Nghe câu nói đầy vẻ đau lòng này của hắn, Dương Nghi hé miệng cười cười: "Nếu về sau thực sự có người nguyện ý làm thiếp cho ngài thì sao?"
"Nếu nàng chịu gả cho ta, về sau, mọi chuyện đều sẽ nghe theo phu nhân."
Dương Nghi liếc hắn một cái: "Được rồi, cũng đã muộn, ngài nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây."
"Ừ, nàng cẩn thận một chút."
"Hôm nay thấy Dương nha đầu an bài cẩn thận chu đáo, không có chút sơ sót nào, đúng là có bản lĩnh, chẳng kém gì đương gia chủ tử của Đồng gia nhỉ!" An đại nương Trần thị xếp y phục vừa khen.
"Đúng vậy." An Tiến Lực gật đầu phụ họa.
"Nha đầu Dương Nghi kia có thể nói là chúng ta nhìn lớn lên, phẩm chất cũng rất tốt, ông nói xem, nếu tác hợp với Trí Viễn nhà chúng ta thì thế nào?" Trần thị càng nói càng cảm thấy xứng đôi, nếu Dương Nghi có thể về làm dâu cho An gia bọn họ, thì còn gì tốt hơn?
"Bà đừng vội." An Tiến Lực vội vàng ngăn nương tử lại.
"Sao vậy? Một đứa bé tốt như Dương nha đầu mà ông còn không hài lòng à? Hôn sự của Viễn nhi nghe theo lời ông, vẫn cứ kéo dài, ông xem, giờ thì tốt rồi, cũng đã 17, còn chưa đính ước." Trần thị không khỏi oán trách trượng phu để mắt quá cao.
"Không phải tôi không hài lòng về Dương nha đầu, tôi còn muốn con bé về làm dâu cho An gia ta hơn bà. Nhưng ý của Nhị gia thế nào chúng ta còn chưa biết được."
"Ông muốn nói Nhị gia.....?" Trần thị kinh ngạc .
"Ừ."
"Sao tôi lại không nhìn ra?"
"Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi."
Trần thị buồn buồn đáp một tiếng, không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì.
An Tiến Lực vỗ vỗ lưng bà, khẽ trấn an.
*******
"Huynh muốn nói gì?" Dương Nghi hỏi thẳng vào vấn đề.
Nàng vừa ra cửa không lâu, liền bị Vương Xuân Sinh gọi lại, bảo có mấy câu muốn nói cùng nàng, là chuyện về Nhị gia, vì vậy nàng liền cùng hắn đến một quán trà cách đấy không xa.
"Dương muội muội, muội có biết ta từng để ý muội?"
Dương Nghi kinh ngạc nhìn hắn.
"Ta biết, muội cũng có cảm tình với ta, nếu không mỗi lần ta về nhà cũng sẽ không nhìn ta đắm đuối." Nói đến đây, hắn hơi tự đắc.
Dương Nghi nghe xong, khóe miệng co giật, trong lòng âm thầm thề, sau này dù có nhìn thấy người giống đến thế nào đi nữa, cũng quyết sẽ không nhìn nhiều, tránh chọc phải phiền toái không cần thiết.
"Nếu không phải có người ở giữa cản trở, ta đã sớm đính hôn với muội rồi." Vương Xuân Sinh nói tiếp.
"Rốt cuộc, huynh muốn nói cái gì?"
"Nghe này, Dương muội muội. Ta từng viết thư cho muội, mỗi lần trở về, luôn có một phong, mỗi sáng sớm đều đặt trên cửa sổ phòng muội, nhưng muội vẫn luôn không trả lời, ta nghi ngờ, nên có một lần lén núp ở một bên nhìn, thấy Nhị gia lấy thư đi!" trong giọng nói của Vương Xuân Sinh tràn đầy tức giận.
Dương Nghi nhíu mày, thật vậy sao?: "Sau đó thế nào?"
"Ta chạy tới chất vấn hắn, hắn lại lấy người nhà của ta tới uy hiếp ta! Cấm ta không được quấy rầy muội nữa! Uổng công Vương gia chúng ta hầu hạ Đồng gia lâu như vậy, thế nhưng lại bị đối đãi như thế, ta thật không cam lòng."
Nếu theo lời Vương Xuân Sinh, có lẽ việc làm của Nhị gia không thể xem là quân tử, nhưng tuyệt đối sẽ không hèn hạ như hắn nói: "Đó là chuyện khi nào?"
"Một năm rưỡi rồi."
"Huynh làm theo?"
"Bằng không có thể thế nào? Ta không thể bởi vì việc riêng của mình mà mặc kệ người thân." Vương Xuân sinh nói xong, mặt trở nên buồn bã.
"Lúc trước huynh không nói, bây giờ mới chạy tới nói chuyện này với ta, chẳng lẽ không sợ Nhị gia biết sẽ "giận chó đánh mèo" lên người nhà huynh sao?" Dương Nghi chậm rãi hỏi.
Vương Xuân sinh sửng sốt một chút, mới hàm hồ nói: "Ta không đành lòng nhìn muội bị bộ dạng giả nhân giả nghĩa của hắn lừa gạt."
"Nói xong chưa? Tại sao không nói chuyện sau đó ngươi thích cô nương Lâm gia?" Đồng Nhị gia mặt không đổi sắc đi tới, mắt không rời Dương Nghi.
Nhận được tin tức, Đồng Khoát Nhiên liền nhanh chóng chạy đến, giờ phút này nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Dương Nghi, hắn có chút thấp thỏm, trong lòng không biết nha đầu này đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi còn dám nói đến việc của Lâm cô nương?! Chuyện đó cũng là do một tay ngươi an bài!" Vương Xuân sinh tức giận gầm nhẹ.
"Vương Xuân Sinh, Nhị gia đúng là đã nhìn lầm ngươi rồi. Lúc đầu, mặc dù Nhị gia bảo ngươi không được quấy rầy Dương nha đầu nữa, nhưng cũng đã đền bù ích lợi cho ngươi, ngươi nghĩ bản thân mình có thể với tới chức Ngoại ủy Bả tổng sao? Còn việc cả nhà ngươi được cởi nô tịch nữa, cái nào không phải là ân điển của Nhị gia? Còn chuyện của Lâm cô nương, là do chính ngươi không giữ được, bây giờ còn trách chúng ta, chẳng lẽ chúng ta có cầm đao ép ngươi sao?"
"Dương nha đầu, con ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa nha." Thanh thúc giáo huấn xong, quay đầu lại dặn dò Dương Nghi một câu.
Vương Xuân sinh bị Thanh thúc giáo huấn đến chật vật.
Dương Nghi đột nhiên cảm thấy màn kịch này thật phiền chán, nàng đứng lên: "Về thôi."
Đồng Nhị gia đi theo, không hiều tâm tư hiện giờ của nàng thế nào, chỉ có thể duy trì một khoảng cách nhất định.
Trở lại Đồng phủ,
"Tức giận sao?" Đồng Nhị gia tiện tay rót cho nàng ly trà.
"Không có." Tức giận? Không đến mức ấy, hơn nữa cũng không cần thiết vì một kẻ không quen biết mà tức giận.
Dọc theo đường đi nàng đã suy nghĩ rất nhiều, có người vì ngươi hao phí tâm tư tính toán thế này, vậy chứng tỏ hắn thật sự đặt ngươi trong lòng. Cho dù thủ đoạn không thể xem là quang minh chính đại, nhưng cũng không thể phủ nhận phần tâm ý này.
Hơn nữa, trong lòng nàng giờ đây đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào cùng thỏa mãn.
Dù giờ phút này, biểu tình của hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hắn khẩn trương, Dương Nghi khẽ mỉm cười, an ủi: "Ta thật sự không có tức giận."
"Vậy là tốt rồi."
"Lời cầu hôn đêm đó của ngài, ta đồng ý."
Hồi lâu, Đồng Khoát Nhiên mới khàn khàn hỏi: "Thật sao?"
"Ừ."
"Nàng có biết, nếu nàng đã đáp ứng, ta quyết sẽ không thả nàng đi?"
Dương Nghi khẽ bĩu môi, dù ta không đồng ý, ngài sẽ thả ta đi sao? Ít nhất là từ hai năm trước, hắn đã bắt đầu kế hoạch rồi, nàng mới không tin hắn sẽ dễ dàng buông tha cho nàng vậy đâu.