Lúc kinh nguyệt đã muộn nửa tháng, trong lòng Dương Nghi mơ hồ có dự cảm. Vì để bảo đảm chắc chắn, Dương Nghi cho người hầu cầm thiếp của mình đến Y quán Hồng Tế mời tọa đường đại phu tới nhà.
Đại phu ở y quán Hồng Tế này là độc đinh ba đời, họ Tô, ở Khâm Châu y thuật cũng xếp vào hàng cao minh, phẩm tính y đức đều rất tốt. Tô lão thái gia tuổi đã gần 60, trừ phi gặp phải chứng bệnh nan y gì, nếu không căn bản đều ở nhà dưỡng lão, chủ sự của y quán chính là Tô lão gia cùng Tô thiếu gia.
Sau khi toàn gia Dương Nghi đến Khâm Châu không lâu, đã biết được đại khái giá cả các y quán trong thành Khâm Châu, liền lấy ra năm trăm lượng trả cho y quán Hồng Tế, phàm là Đồng gia dùng thuốc hay xem bệnh đều là của y quán Hồng Tế.
Đây đều là quy củ của những đại môn đại hộ như bọn họ, hàng năm những gia đình giàu có đều sẽ lấy ra một số bạc nhất định trả cho một y quán, như vậy đại phu ở y quán này chính là đại phu chuyên biệt cho gia đình họ. Phàm là môn hộ này gặp phải bệnh tật gì, đại phu đều phải ưu tiên chữa trị.
Năm trăm lượng bạc không coi là nhiều, nhưng đối với một địa phương còn nghèo khó như Khâm Châu này mà nói, đã là một khoản tiền không nhỏ rồi.
Chuyện này Dương Nghi đã làm sau khi đến đây không lâu, trong đời người nào không có lúc nhiễm bệnh, đặc biệt là Nhị gia nhà nàng lại còn ở binh doanh nữa, khoản tiền này là tuyệt đối không thể tiết kiệm.
Một lát sau, Tô Vực Thanh liền đến, chẩn mạch cho Dương Nghi xong, xác nhận nàng quả thật mang thai, chỉ là vẫn chưa tới hai tháng, nhưng dinh dưỡng có chút không đủ.
Xuân Tuyết Đông Mai ở một bên nghe, sốt ruột, luôn miệng hỏi phải làm thế nào.
Tô Đại phu sờ sờ râu, cười nói: "Không sao, ta kê mấy đơn thuốc dưỡng thai cho phu nhân uống sẽ không có việc gì, phu nhân có chút gầy, bình thường nên ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng."
"Đồng phu nhân, lát nữa ngài hãy phái người theo ta trở về y quán lấy thuốc."
Dương Nghi gật đầu, nói với Đông Mai đang đứng ở một bên: "Lát nữa ngươi đến phòng thu chi lĩnh mười lượng bạc thưởng cho Tô Đại phu, sau đó phái người có thể tin cậy được đến y quán lấy thuốc."
Tô Đại phu không nhiều lời, mỉm cười thu nhận.
Đồng Nhị gia vừa về nhà liền nghe nói Dương Nghi mời đại phu ở y quán Hồng Tế tới đây, nghĩ là thân thể nàng có vấn đề, bị dọa cho giật mình, bước nhanh đi vào nhà, còn kém không có chạy, điều này làm cho người hầu đi theo bên cạnh hắn, Trường Xuân, kêu khổ không dứt.
Đồng Nhị gia vừa vào phòng, liền thấy Dương Nghi như có như không nhìn hắn cười, bên cạnh nàng, Xuân Tuyết cùng Tống nương cũng là ý vị che miệng. Sau đó cũng rất biết điều lui xuống, còn săn sóc đóng cửa lại cho bọn họ.
Hắn bước nhanh đi tới bên cạnh Dương Nghi, ân cần hỏi: "Nàng làm sao vậy? Vừa rồi, ở ngoài cửa, ta mới nghe nha hoàn nói nàng mời đại phu ở y quán Hồng Tế tới đây, trên người có chỗ nào không thoải mái sao?"
Dương Nghi kéo hắn ngồi xuống, cười nói: "Thiếp không sao, chỉ là có mà thôi."
Đồng Nhị gia nhất thời không kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn Dương Nghi: "Có cái gì?"
Dương Nghi kéo tay hắn đặt lên bụng mình, mỉm cười nhìn hắn: "Có thai rồi."
Đồng Nhị gia nhìn chằm chằm bụng của Dương Nghi một lúc lâu, mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Nàng thật sự có?"
Dương Nghi khẳng định gật đầu.
Đồng Nhị gia đột nhiên đứng bật dậy, đi tới đi lui ở trong phòng, không ngừng xoa xoa tay, sau đó cười khúc khích, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: ta sắp làm phụ thân rồi, ta có con rồi, đến cuối cùng thanh âm thậm chí còn có một tia nghẹn ngào.
Dương Nghi nhìn bộ dạng vui mừng ngốc nghếch kia của hắn, trong lòng khẽ ê ẩm. Nhị gia năm nay đã hơn 26, nếu như nhân sinh trôi chảy, ắt hẳn hiện tại con cũng đã gần mười tuổi. Nhưng bây giờ, trưởng thành rồi, dưới gối vẫn chưa có con.
Vui mừng qua đi, Đồng Nhị gia khẩn trương ôm lấy Dương Nghi, dặn dò cẩn thận cái này cẩn thận cái kia, đừng làm cho bản thân mệt mỏi.
Vừa bắt đầu Dương Nghi còn mỉm cười lắng nghe, nhưng tới lúc hắn lặp lại đến lần thứ ba, Dương Nghi không nhịn được cắt đứt hắn: "Chàng đừng khẩn trương như vậy, bên cạnh thiếp có Tống nương rồi, bà ấy sẽ không để cho thiếp mệt mỏi đâu."
Đồng Nhị gia cũng biết mình có hơi quá, hắn ngượng ngùng sờ mũi một cái, nói: "Bây giờ nàng mang thai rồi, ta đến phòng bếp, dặn dò bọn họ làm những món bổ dưỡng cho nàng."
Dương Nghi tất nhiên không phản đối.
Lúc này, trên dưới trạch viện đều biết đương gia chủ mẫu mang thai. Hơn nữa mới vừa rồi, Đồng Nhị gia vui mừng vung tay lên, trong nhà từ trên xuống dưới, tháng này toàn bộ đều nhận gấp đôi tiền lương. Không khí trong nhà cũng tràn đầy vui mừng cùng sung sướng.
Thời gian trước, Đồng gia khách đến đầy cửa. Sau bữa yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của Lâm gia tiểu công tử, lại không ngừng có nữ quyến tới bái phỏng, cùng lúc cũng nhận được không ít thiệp. Trải qua một phen sàng chọn, từ bối cảnh, tính tình,…., Dương Nghi cũng chọn ra được năm ba người hợp tính, sau khi họ biết được Dương Nghi mang thai, đều tới tặng lễ. Dương Nghi cũng không từ chối, nhận lấy cả, rồi bảo Đông Mai ghi lại thành một danh sách.
Kế tiếp, Đồng gia bắt đầu đóng cửa, trừ mấy nhà thân cận có thể tin, Dương Nghi căn bản không gặp người ngoài. Ngay lúc này, chuyện gì cũng không bằng khối thịt nhỏ trong bụng nàng.
Chuyện Dương Nghi mang thai, Đồng Nhị gia cũng không quên gửi một phong thư báo tin mừng cho lão phu nhân. Lão phu nhân được thư, vui mừng khôn tả, tự mình thu xếp một vài thứ đồ cho trẻ con muốn đưa đi Khâm Châu, lại sai hai đại nương tinh thông việc dưỡng thai sinh nở đến, cuối cùng, còn từ trong vốn riêng của mình lấy ra hai bộ đồ trang sức thượng hạng cho Dương Nghi.
Từ thị biết chuyện, tự mình đi nhìn, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt. Nhìn một xe đồ đạc, cảm thấy vốn riêng của lão phu nhân đều cho phu thê Nhị gia hết rồi.
Nàng ta biết lão phu nhân có không ít đồ tốt, lúc nàng ta sinh lão đại, lão phu nhân rất coi trọng, cho nàng ta ba món đồ trang sức, khiến nàng ta mừng đến 2-3 tối cũng không ngủ được. Đáng tiếc sau này, lúc sinh lão Nhị lão Tam, lão phu nhân cũng chỉ tùy tiện thưởng ít đồ rồi thôi. Hôm nay, một xe này, chẳng phải đã khoét rỗng cả kho của lão phu nhân sao?
Sau khi so sánh, Từ thị càng cảm thấy lão phu nhân thiên vị, nhưng đồ là của lão phu nhân, Từ thị cũng không có cách, chỉ là hận đến nghiến răng.
Đối với những người lão phu nhân phái đi, Từ thị cũng không thèm để ý, dù lão phu nhân không đưa người cho lão Nhị, về sau nàng ta quản gia rồi, cũng sẽ không trọng dụng bọn họ.
Từ thị oán hận trở về phòng, suy nghĩ một hồi lâu, bây giờ Dương thị có thai, không thể hầu hạ nam nhân, theo lý nhất định sẽ phải lập thông phòng. Nước phù sa này cũng không thể để chảy ra ruộng ngoài, tuy nói nhị thúc dáng dấp không ra hồn, nhưng trong tay cũng có một số tài sản đáng kể, vạn vạn không thể để cho người ngoài chiếm tiện nghi.
Từ thị nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới ở nhà nương còn có Tam điệt nữ Từ Nhược Khanh, cảm thấy nàng ấy đúng là một nhân tuyển thích hợp. Nói đến Tam điệt nữ này, cũng là người mệnh khổ, mới xuất giá một năm, trượng phu liền chết. Từ Nhược Khanh giữ ba tháng hiếu đạo cho trượng phu đoản mệnh này xong liền không chịu được nữa, nên nhờ phụ thân cùng nương làm chủ mang mình về nhà. Nương nàng ta không muốn để con mình còn trẻ đã thành quả phụ, liền đến thương lượng với nhà trượng phu nàng ta. Nhưng Giang gia kia cũng cậy mạnh, muốn nàng ta làm quả phụ, không cho phép tái giá. Vì chuyện này huyên náo rất ầm ĩ, ở dưới sự de dọa cùng dụ dỗ của Từ gia, Giang gia rốt cuộc chịu thả người. Bây giờ cô chất nữ kia đang ở nhà cha mẹ.
Lại nói, cháu gái nàng mặc dù tính tình có chút cậy mạnh, nhưng dung mạo cũng thuộc hàng nhất đẳng, đến nàng thân là nữ nhân nhìn thấy, cũng động lòng không dứt. Nàng cảm thấy, chỉ cần là tiểu thúc nhìn thấy người, nhất định có thể thành.
Nghĩ như vậy, Từ thị lập tức phân phó gia nhân chuẩn bị xe ngựa, tự mình về nhà mẹ đẻ nói việc này.
"Cái gì? Con muốn để cho cháu gái con đi làm thiếp cho cho Nhị gia kia sao?!" Từ mẫu vừa nghe, không nói hai lời, liền lắc đầu cự tuyệt.
"Nương, người nghĩ thử xem, không nói đến việc Nhược Khanh hôm nay đã là quả phụ, chỉ tính đến trước kia chúng ta vì nàng cùng Giang gia ầm ĩ lợi hại như vậy, phụ cận này có ai dám lấy nàng? Hơn nữa, nương, bộ dạng tiểu thúc này của nhà con tuy có hơi xấu, nhưng là người rất có kinh nghiệm, mấy cửa hàng của hắn buôn bán cũng không tệ, bản thâ không trêu hoa ghẹo nguyệt. Lão phu nhân lại thương yêu hắn, tiền bạc trong tay hắn chưa chắc ít hơn đại phòng chúng con đâu." Nói đến tiền, Từ thị không nhịn được liếm liếm miệng.
Từ mẫu vừa nghe đến tiền, hơi có dãn ra: "Nhưng cũng không thể để nàng làm thiếp cho tiểu thúc con."
"Làm thiếp chỉ là tạm thời, để Nhược Khanh có thể đứng vững đã chúng ta mới tính tiếp. Không nói đến chuyện sau này có thể thăng thiếp lên làm bình thê, mà nếu Nhược Khanh đủ thủ đoạn, thì việc đạp Dương Nghi kia từ vị trí chánh thê xuống , để chính mình ngồi lên cũng không phải không có khả năng." Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Từ thị lộ ra hung quang.
"Dương thị có kia dễ đối phó như vậy sao?" Từ mẫu hoài nghi.
Từ thị lơ đễnh nói: "Dương Nghi này xuất thân là một nha hoàn, huống chi tuổi lại còn quá trẻ, biết cái gì? Nếu Nhược Khanh qua đó, bằng bản lãnh của nàng, muốn nắn bóp nàng ta còn không phải là chuyện dễ dàng sao?"
"Nhưng là, không phải nói tiểu thúc kia khắc thê sao?" Từ mẫu chần chờ nói.
"Sao có thể? Hai người trước là do số mệnh không tốt, người nhìn Dương thị kia đi, đã gả qua bao lâu rồi, chuyện gì cũng không có, người ta vẫn có thể vui vẻ nhởn nhơ sống qua ngày." Từ thị tức giận nói, nàng cũng muốn tiểu thúc có thể khắc chết Dương Nghi đi, tránh khỏi làm cả Đồng gia mất thể diện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ mẫu vẫn không thể quyết định: "Chuyện này liên quan đến cháu gái con, ta cũng không muốn qua mặt nó, thôi, ta kêu Nhược Khanh ra, con nói chuyện với nó, nếu nó không đồng ý, coi như xong."
"Được rồi, người đi gọi đi."
Không bao lâu sau, Từ Nhược khanh tới, Từ thị liền kéo tay nàng ta qua nói chuyện. Lúc đầu Từ Nhược Khanh cũng không nói đồng ý hay không, Từ thị chỉ đành phải đem chuyện của Đồng Nhị gia kể qua một lượt, cho đến khi nghe nói Đồng Nhị gia là một quân nhân, dáng dấp cường tráng mạnh mẽ, vóc người bền chắc, lại nói thêm vài chuyện khác, Từ Nhược khanh mới nghiêm mặt đồng ý.
Thấy chuyện phát triển như mong đợi, Từ thị rất vui mừng, trước khi đi, Từ mẫu kéo nàng ta lại: "Chuyện này con phải chính miệng hỏi qua lão phu nhân đã mới được."
"Con biết rồi." Ngoài miệng thì đáp lời, nhưng trong lòng Từ thị lại muốn "tiền trảm hậu tấu". Lão thái bà kia, không phải bà luôn thích nhét nữ nhân vào phòng con trai mình sao, không phải bà luôn thương Dương thị sao, bây giờ ta liền thay bà làm "chuyện tốt" này. Không có ai hiểu hơn nàng nỗi khổ lúc mang thai mà trượng phu lại ở bên cạnh tiểu thiếp.
Từ thị càng nghĩ càng hưng phấn, hoàn toàn không nghĩ đến việc, nếu như cháu gái nàng ta bị cự tuyệt thì sau đó sẽ khó chịu thế nào. Có lẽ là nàng ta quá tự tin, cho là không có người nam nhân nào đối mặt với một mỹ thiếp trong tình hình đặc biệt như vậy lại không động lòng?
Nửa tháng sau, người cùng lễ vật lão phu nhân chuẩn bị đều đã đến. Một xe hành lý, Dương Nghi cùng Nhị gia đi xem, tất cả đều là đồ đạc cho em bé, một xe này chở đầy mong đợi của lão phu nhân dành cho tôn nhi của mình. Dương Nghi cùng Đồng Nhị gia yên lặng nhìn những thứ kia, sau đó cho gia nhân cẩn thận cất vào phòng kho. Hai bộ trang sức lão phu nhân đưa này, Dương Nghi rất ưa thích, cũng sai Đông Mai cất giữ cẩn thận.
Về phần nữ nhân vừa thấy mặt liền hành lễ gọi nàng là tỷ tỷ kia? Trước cứ "tiếp đãi" trong tiểu viện hẻo lánh đã.