Trạng thái mềm nhũn của đồ vật cũng không thể khinh thường.
Cách một lớp vải mỏng, hình dáng của đồ vật cũng rất rõ ràng.
Kiều Khương nắm cả cây và hai quả trứng mềm mại vào tay, ngẩng mặt lên nhìn anh:
“Xin lỗi.”
Yến Chiêu suýt đã bị cô làm tức chết, anh chưa từng thấy một cô gái nào như vậy, dám véo lấy cây gậy anh bắt người phải xin lỗi.
“Buông tay.” Anh bóp cổ tay cô, giọng nói đè nặng lửa giận.
“Anh xin lỗi.” Kiều Khương không chỉ không buông tay ra, còn xoa xoa nhẹ vài cái:
“Tôi sẽ buông tay.”
Cô để yên còn được, vừa động đậy, lùm trong tay bắt đầu cương lên, qua một lát đã cứng rắn trong lòng bàn tay, một tay đã không còn cầm được cả hai quả trứng, miễn cưỡng chỉ nắm được cây gậy th*t ngày càng sưng to.
Sắc mặt Yến Chiêu thay đổi. Giọng nói đã trở nên thô nặng hơn nhiều:
“Xin lỗi, cô buông ra.”
“Nói xem nào.” Kiều Khương càng nắm chặt hơn, ngón cái vuốt ve trên đỉnh nấm:
“Sao lại cứng lên với tôi?”
Sắc mặt Yến Chiêu đen muốn chết: “Cô buông tay!”
Anh không thể động đậy một chút, nếu động Kiều Khương sẽ vặn, suýt nữa vặn gãy cả cây. Cổ tay của Kiều Khương rất nhanh bị anh kiềm chế, nhưng cô cũng không buông tay, mỗi lần người đàn ông dùng lực, cô cũng dùng lực theo, nắm chặt cây gậy, lúc nặng lúc nhẹ, thậm chí còn gảy gảy vuốt ve quy đầu.
Yến Chiêu cứng tới mức gân xanh nảy nảy, vào lúc này, phía sau vang lên tiếng nói của Miêu Tuyết, nói Cao Kim Lan và mẹ Miêu đã về nhà, mãi không thấy Kiều Khương đi ra, nên bảo Miêu tuyết vào đây tìm.
“Anh Yến, anh cũng ở đây ạ?” Miêu Tuyết thấy hai người họ đang đứng đối mặt với nhau, không khí có hơi kỳ lạ, xách váy chạy chậm về phía này.
Yến Chiêu bắt lấy bàn tay Kiều Khương đang cầm cây gậy th*t của mình dứt ra một chút, sắc mặt trầm xuống, giọng càng khàn hơn: “Nếu cô muốn sờ, tôi cho cô sờ đủ.”
Anh nghĩ cô không dám sờ anh trước mặt Miêu Tuyết như vậy.
Nhưng đúng là Kiều Khương dám đấy.
Cô buông tay trực tiếp thò vào trong quần, cách lớp quần sịp bắt lấy cây gậy kia, ngẩng mặt lên khiêu khích nói với anh: “Anh cho rằng tôi sợ chắc?”
Máu nóng cả người Yến Chiêu đều dồn lên đỉnh đầu, đôi mắt rất nhanh đỏ quạch.
Kiều Khương thấy anh đã vậy nên rất vừa lòng, cô cười cười rút tay về, thong thả ung dung dùng áo thun của Yến Chiêu lau tay, lau khô xong, cô vừa xoa xoa cổ tay hơi đỏ lên, vừa đi về hướng Miêu Tuyết.
Yến Chiêu nhắm mắt, hơi thở nặng nề của anh dần dần khôi phục, cúi đầu nhìn xuống, cây thịt vẫn còn cương cứng.
“ĐM!”
Miêu Tuyết đi trước, Kiều Khương đi phía sau, hai người yên lặng đi một đường, Miêu Tuyết nhỏ giọng hỏi:
“Hai người vừa làm gì thế ạ?”
Lúc nãy Yến Chiêu đưa lưng về phía cô bé, cô không nhìn thấy động tác của Kiều Khương, chỉ thấy cơ thể căng thẳng lạnh lẽo của Yến Chiêu, mặt và cổ anh đều đỏ, nhất là cánh tay gồ lên đầy gân xanh. Miêu Tuyết nghĩ ngợi miên man, có phải anh Yến Chiêu thích chị Kiều Khương, cho nên vừa mới thổ lộ chăng?
“Em cảm thấy bọn chị đang làm gì?” Kiều Khương nhìn ra được, cô gái nhỏ thích yến Chiêu, thấy Yến Chiêu hai mắt sẽ tỏa sáng như sao.
“Anh Yến tỏ tình ạ?” Miêu Tuyết ấp úng hỏi.
“Đúng thế.” Kiều Khương nhướng mày trả lời:
“Anh ấy nói với chị là nhất kiến chung tình.”
“Vậy còn chị?” Miêu Tuyết khẩn trương nhìn cô.
“Em cảm thấy sao?” Kiều Khương không trả lời mà hỏi lại.
“Em cảm thấy……” Miêu Tuyết lắc đầu: “Em không biết.”
Kiều Khương kéo khóe miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói câu:
“Tuổi trẻ thật tốt.”
Miêu Tuyết không rõ lý do nhìn cô, căn bản không biết vừa nãy cô đồng ý hay không đồng ý.
Cách một lớp vải mỏng, hình dáng của đồ vật cũng rất rõ ràng.
Kiều Khương nắm cả cây và hai quả trứng mềm mại vào tay, ngẩng mặt lên nhìn anh:
“Xin lỗi.”
Yến Chiêu suýt đã bị cô làm tức chết, anh chưa từng thấy một cô gái nào như vậy, dám véo lấy cây gậy anh bắt người phải xin lỗi.
“Buông tay.” Anh bóp cổ tay cô, giọng nói đè nặng lửa giận.
“Anh xin lỗi.” Kiều Khương không chỉ không buông tay ra, còn xoa xoa nhẹ vài cái:
“Tôi sẽ buông tay.”
Cô để yên còn được, vừa động đậy, lùm trong tay bắt đầu cương lên, qua một lát đã cứng rắn trong lòng bàn tay, một tay đã không còn cầm được cả hai quả trứng, miễn cưỡng chỉ nắm được cây gậy th*t ngày càng sưng to.
Sắc mặt Yến Chiêu thay đổi. Giọng nói đã trở nên thô nặng hơn nhiều:
“Xin lỗi, cô buông ra.”
“Nói xem nào.” Kiều Khương càng nắm chặt hơn, ngón cái vuốt ve trên đỉnh nấm:
“Sao lại cứng lên với tôi?”
Sắc mặt Yến Chiêu đen muốn chết: “Cô buông tay!”
Anh không thể động đậy một chút, nếu động Kiều Khương sẽ vặn, suýt nữa vặn gãy cả cây. Cổ tay của Kiều Khương rất nhanh bị anh kiềm chế, nhưng cô cũng không buông tay, mỗi lần người đàn ông dùng lực, cô cũng dùng lực theo, nắm chặt cây gậy, lúc nặng lúc nhẹ, thậm chí còn gảy gảy vuốt ve quy đầu.
Yến Chiêu cứng tới mức gân xanh nảy nảy, vào lúc này, phía sau vang lên tiếng nói của Miêu Tuyết, nói Cao Kim Lan và mẹ Miêu đã về nhà, mãi không thấy Kiều Khương đi ra, nên bảo Miêu tuyết vào đây tìm.
“Anh Yến, anh cũng ở đây ạ?” Miêu Tuyết thấy hai người họ đang đứng đối mặt với nhau, không khí có hơi kỳ lạ, xách váy chạy chậm về phía này.
Yến Chiêu bắt lấy bàn tay Kiều Khương đang cầm cây gậy th*t của mình dứt ra một chút, sắc mặt trầm xuống, giọng càng khàn hơn: “Nếu cô muốn sờ, tôi cho cô sờ đủ.”
Anh nghĩ cô không dám sờ anh trước mặt Miêu Tuyết như vậy.
Nhưng đúng là Kiều Khương dám đấy.
Cô buông tay trực tiếp thò vào trong quần, cách lớp quần sịp bắt lấy cây gậy kia, ngẩng mặt lên khiêu khích nói với anh: “Anh cho rằng tôi sợ chắc?”
Máu nóng cả người Yến Chiêu đều dồn lên đỉnh đầu, đôi mắt rất nhanh đỏ quạch.
Kiều Khương thấy anh đã vậy nên rất vừa lòng, cô cười cười rút tay về, thong thả ung dung dùng áo thun của Yến Chiêu lau tay, lau khô xong, cô vừa xoa xoa cổ tay hơi đỏ lên, vừa đi về hướng Miêu Tuyết.
Yến Chiêu nhắm mắt, hơi thở nặng nề của anh dần dần khôi phục, cúi đầu nhìn xuống, cây thịt vẫn còn cương cứng.
“ĐM!”
Miêu Tuyết đi trước, Kiều Khương đi phía sau, hai người yên lặng đi một đường, Miêu Tuyết nhỏ giọng hỏi:
“Hai người vừa làm gì thế ạ?”
Lúc nãy Yến Chiêu đưa lưng về phía cô bé, cô không nhìn thấy động tác của Kiều Khương, chỉ thấy cơ thể căng thẳng lạnh lẽo của Yến Chiêu, mặt và cổ anh đều đỏ, nhất là cánh tay gồ lên đầy gân xanh. Miêu Tuyết nghĩ ngợi miên man, có phải anh Yến Chiêu thích chị Kiều Khương, cho nên vừa mới thổ lộ chăng?
“Em cảm thấy bọn chị đang làm gì?” Kiều Khương nhìn ra được, cô gái nhỏ thích yến Chiêu, thấy Yến Chiêu hai mắt sẽ tỏa sáng như sao.
“Anh Yến tỏ tình ạ?” Miêu Tuyết ấp úng hỏi.
“Đúng thế.” Kiều Khương nhướng mày trả lời:
“Anh ấy nói với chị là nhất kiến chung tình.”
“Vậy còn chị?” Miêu Tuyết khẩn trương nhìn cô.
“Em cảm thấy sao?” Kiều Khương không trả lời mà hỏi lại.
“Em cảm thấy……” Miêu Tuyết lắc đầu: “Em không biết.”
Kiều Khương kéo khóe miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói câu:
“Tuổi trẻ thật tốt.”
Miêu Tuyết không rõ lý do nhìn cô, căn bản không biết vừa nãy cô đồng ý hay không đồng ý.