"Anh chắc chứ?"
Kiều Khương nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cô dừng ở chiếc giường đệm lò xo, một bên mày rướn lên: "Đã cùng em nào làm ở đây chưa?"
Ánh mắt Yến Chiêu trầm xuống, im lặng, Kiều Khương đã biết câu trả lời.
Cô còn có thể đoán được, nhất định là cô gái tên Vinh Yến, đã từng ngủ trên cái giường này.
Di động trong túi bỗng nhiên reo lên, tiếng vang làm cho bầu không khí mờ ám tan đi, cô nhìn tên người gọi, Cao Kim Lan gọi đến, chắc bà không tìm thấy cô đâu.
Cô nhấn nút nghe máy, nói: "Con về ngay đây."
Quả lê trong tay rất to, cô cắn một miếng lại nhét trả về tay Yến Chiêu, sau đó lấy áo anh lau miệng, rồi đến từng ngón tay mình.
"Đi đây." Cô xoay người đi ra ngoài.
Quạt điện kẽo kẹt trên bàn, cô nghe thấy tiếng người đàn ông ngồi lên giường đệm vang lên một tiếng nặng nề, âm thanh này làm hình ảnh ở trong đầu cô nhảy ra, người đàn ông đè cô gái trên giường mà thúc vào, khối cơ bắp cứng cỏi ở trên lưng gồng lên, ghé vào làn da tuyết trắng của cô gái dưới thân.
Cô thấy cô gái kia ngẩng đầu lên, gương mặt kia chính là cô.
Cô dừng chân, xoay người đi về phía Yến Chiêu nói: "Mua bao đi."
2
Yến Chiêu: "......"
Dáng vẻ anh khó coi kiểu không nói nên lời, Kiều Khương cho rằng anh bị liệt dương cứng đến mức không đứng dậy được, đang muốn mở miệng nói chuyện, nghe thấy giọng Cao Kim Lan truyền đến:
"Con ở đây làm gì? Muốn mua gì thế? Ở đây có đào à?"
Kiều Khương: "......"
Đi sau Cao Kim Lan còn có sáu đứa trẻ, mỗi đứa trong tay còn cầm một giỏ dâu tây.
"Mua hết chỗ này, con phải về thành phố sao?"
Cao Kim Lan giúp đỡ đứa trẻ cầm một giỏ: "Đưa cho bạn bè? Bây nhiêu có đủ không?"
Kiều Khương thấy dâu tây mới nhớ đến lúc nãy, cô nói: "Vâng" rồi đi theo phía sau Cao Kim Lan trở về, mấy đứa trẻ vui đùa ầm ĩ, quay đầu lại nhìn, Yến Chiêu giơ một tay ôm một đứa năm sáu tuổi, tay khác xoa đầu một đứa khác. Có đứa muốn ăn quả lê trên bàn, Yến Chiêu không cho, nói ra ngoài hái quả khác cho chúng ăn.
Trên mặt Kiều Khương không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Xuống xe đi về, còn có thời gian đi siêu thị, cô gét nhất là đi siêu thị, một đống người đẩy xe mua sắm đi tới đi lui, mùi vị hỗn độn, chen chúc xếp hàng, lần nào cũng làm cô bực bội.
1
Mỗi lần Lý Hiệu Lan đều để cô ngồi chờ trong xe, Kiều Khương chỉ cho anh ta 15 phút.
Cao Kim Lan đang chọn dép lê, Kiều Khương mặt không biểu cảm đi đến quầy thu ngân mua hộp bao, lúc thu ngân quét mã, cô nghĩ ngợi lại cầm thêm hai hộp. Lúc lái xe về đến cửa nhà, tâm trạng của cô rất tốt, cho đến khi xuống xe nhìn thấy bóng dáng Lý Hiệu Lan đứng ở cửa.
Cao Kim Lan vừa xuống xe đã tiến về phía Lý Hiệu Lan chào hỏi: "Tiểu Lý! Đến đây, cháu thích ăn táo phải không?"
Lý Hiệu Lan vẫn còn mặc tây trang, vừa thấy đã biết từ công ty đi thẳng về đây, anh là một người hào hoa phong nhã, nói chuyện chậm rãi ung dung, người có học thức, cảm thấy lễ phép, khiêm tốn khéo léo. Lần đó đi theo sếp ăn cơm đã quen anh, Lý Hiệu Lan đang thay một đồng nghiệp nữ chắn rượu.
Rõ ràng là anh không uống được rượu, lại còn muốn làm anh hùng.
Kiều Khương chỉ cảm thấy thật ngu ngốc, cho đến khi Lý Hiệu Lan theo đuổi cô, anh làm mấy điều ngốc nghếch, Kiều Khương chẳng còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc cô kéo cà vạt của Lý Hiệu Lan, nói: "Vậy thì chúng ta thử xem."
Lý Hiệu Lan đỏ mắt lên ôm lấy cô.
Chuyện xưa như mây khói, lúc Kiều Khương đi đến trước mặt Lý Hiệu Lan, trong lòng bình tĩnh không một gợn sóng.
Bể bơi rất lớn, hình ảnh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước, theo sóng nước sáng lấp lánh, cô thấy một quả quýt lay động trong đó.
Mặt của Yến Chiêu không hề dự liệu lại chiếm cứ đầu óc cô.
Bất giác cô không để ý mà nghĩ đến, gã chó má đó có thể đang ngây ngốc chờ mình hay không?
Kiều Khương nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cô dừng ở chiếc giường đệm lò xo, một bên mày rướn lên: "Đã cùng em nào làm ở đây chưa?"
Ánh mắt Yến Chiêu trầm xuống, im lặng, Kiều Khương đã biết câu trả lời.
Cô còn có thể đoán được, nhất định là cô gái tên Vinh Yến, đã từng ngủ trên cái giường này.
Di động trong túi bỗng nhiên reo lên, tiếng vang làm cho bầu không khí mờ ám tan đi, cô nhìn tên người gọi, Cao Kim Lan gọi đến, chắc bà không tìm thấy cô đâu.
Cô nhấn nút nghe máy, nói: "Con về ngay đây."
Quả lê trong tay rất to, cô cắn một miếng lại nhét trả về tay Yến Chiêu, sau đó lấy áo anh lau miệng, rồi đến từng ngón tay mình.
"Đi đây." Cô xoay người đi ra ngoài.
Quạt điện kẽo kẹt trên bàn, cô nghe thấy tiếng người đàn ông ngồi lên giường đệm vang lên một tiếng nặng nề, âm thanh này làm hình ảnh ở trong đầu cô nhảy ra, người đàn ông đè cô gái trên giường mà thúc vào, khối cơ bắp cứng cỏi ở trên lưng gồng lên, ghé vào làn da tuyết trắng của cô gái dưới thân.
Cô thấy cô gái kia ngẩng đầu lên, gương mặt kia chính là cô.
Cô dừng chân, xoay người đi về phía Yến Chiêu nói: "Mua bao đi."
2
Yến Chiêu: "......"
Dáng vẻ anh khó coi kiểu không nói nên lời, Kiều Khương cho rằng anh bị liệt dương cứng đến mức không đứng dậy được, đang muốn mở miệng nói chuyện, nghe thấy giọng Cao Kim Lan truyền đến:
"Con ở đây làm gì? Muốn mua gì thế? Ở đây có đào à?"
Kiều Khương: "......"
Đi sau Cao Kim Lan còn có sáu đứa trẻ, mỗi đứa trong tay còn cầm một giỏ dâu tây.
"Mua hết chỗ này, con phải về thành phố sao?"
Cao Kim Lan giúp đỡ đứa trẻ cầm một giỏ: "Đưa cho bạn bè? Bây nhiêu có đủ không?"
Kiều Khương thấy dâu tây mới nhớ đến lúc nãy, cô nói: "Vâng" rồi đi theo phía sau Cao Kim Lan trở về, mấy đứa trẻ vui đùa ầm ĩ, quay đầu lại nhìn, Yến Chiêu giơ một tay ôm một đứa năm sáu tuổi, tay khác xoa đầu một đứa khác. Có đứa muốn ăn quả lê trên bàn, Yến Chiêu không cho, nói ra ngoài hái quả khác cho chúng ăn.
Trên mặt Kiều Khương không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Xuống xe đi về, còn có thời gian đi siêu thị, cô gét nhất là đi siêu thị, một đống người đẩy xe mua sắm đi tới đi lui, mùi vị hỗn độn, chen chúc xếp hàng, lần nào cũng làm cô bực bội.
1
Mỗi lần Lý Hiệu Lan đều để cô ngồi chờ trong xe, Kiều Khương chỉ cho anh ta 15 phút.
Cao Kim Lan đang chọn dép lê, Kiều Khương mặt không biểu cảm đi đến quầy thu ngân mua hộp bao, lúc thu ngân quét mã, cô nghĩ ngợi lại cầm thêm hai hộp. Lúc lái xe về đến cửa nhà, tâm trạng của cô rất tốt, cho đến khi xuống xe nhìn thấy bóng dáng Lý Hiệu Lan đứng ở cửa.
Cao Kim Lan vừa xuống xe đã tiến về phía Lý Hiệu Lan chào hỏi: "Tiểu Lý! Đến đây, cháu thích ăn táo phải không?"
Lý Hiệu Lan vẫn còn mặc tây trang, vừa thấy đã biết từ công ty đi thẳng về đây, anh là một người hào hoa phong nhã, nói chuyện chậm rãi ung dung, người có học thức, cảm thấy lễ phép, khiêm tốn khéo léo. Lần đó đi theo sếp ăn cơm đã quen anh, Lý Hiệu Lan đang thay một đồng nghiệp nữ chắn rượu.
Rõ ràng là anh không uống được rượu, lại còn muốn làm anh hùng.
Kiều Khương chỉ cảm thấy thật ngu ngốc, cho đến khi Lý Hiệu Lan theo đuổi cô, anh làm mấy điều ngốc nghếch, Kiều Khương chẳng còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc cô kéo cà vạt của Lý Hiệu Lan, nói: "Vậy thì chúng ta thử xem."
Lý Hiệu Lan đỏ mắt lên ôm lấy cô.
Chuyện xưa như mây khói, lúc Kiều Khương đi đến trước mặt Lý Hiệu Lan, trong lòng bình tĩnh không một gợn sóng.
Bể bơi rất lớn, hình ảnh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước, theo sóng nước sáng lấp lánh, cô thấy một quả quýt lay động trong đó.
Mặt của Yến Chiêu không hề dự liệu lại chiếm cứ đầu óc cô.
Bất giác cô không để ý mà nghĩ đến, gã chó má đó có thể đang ngây ngốc chờ mình hay không?