Cô như mới được vớt từ trong nước lên, cả người đều là mồ hôi.
Yến Chiêu cúi đầu ăn ngực cô, cô thấy đầu lưỡi đỏ hồng của anh cuốn lấy núm ti, nhấp môi, đưa răng ra cắn cắn, vừa mềm vừa cứng tê tê khoan khoái.
Cô quá nóng, cơ thể như bị sốt cao, cả người máu nóng lan tràn.
Đại não một lần bị thiêu đốt một lỗ hổng, cô nhìn góc bàn có tiếng nước tí tách đang chảy xuôi, trong đầu hỗn loạn nghĩ, cô vừa bị chọc chảy ra nước tiểu sao?
Cây gậy th*t của người đàn ông vẫn nằm trong cơ thể, không biết mệt mỏi như dã thú, vây cô ở khuỷu tay, không tiết chế mà đòi lấy.
Cao Kim Lan gọi điện đến là lúc này, Yến Chiêu ôm cô trở về giường, lấy túi cô lại, tìm được di động đưa cho cô. Kiều Khương nằm ở trên giường, thở một cái thật dài, bấm vào nghe máy: "Alo"
Cao Kim Lan sốt ruột trong điện thoại:
"Khương Khương, con ở đâu, Tiểu Lý tìm con từ nãy, tưởng con ở đây, mẹ nói không ở, cậu ấy lo lắng, nói không gọi được cho con, con ở đâu?"
Lý Hiệu Lan đã bị chặn, đương nhiên sao mà gọi được.
"Con ở..." Kiều Khương mới nói ra hai chữ, đã bị chọc đến không nói nên lời.
Cô rời điện thoại ra xa, nhấc chân đạp Yến Chiêu, nhưng chân vừa nâng lên đã bị anh nắm lấy đặt ở trên vai, Yến Chiêu giữ eo cô, nhẹ nhàng ra vào thong thả trong cơ thể.
Hai tay anh tìm được ngực cô dùng sức xoa nắn, hai luồng thịt được ép lại một chỗ, lúc anh thúc vào cũng cúi người, há to miệng ngậm cả hai đầu ti vào bên trong, dùng hàm răng tinh tế day cắn.
Kiều Khương chọc đến khó thở, khoái cảm làm cô không thể nói nên lời, lúc cô định mở miệng, Yến Chiêu bỗng nhiên đỉnh thật mạnh, câu kia chỉ thành một câu đơn, nháy mặt bị chọc bật ra:
"Bận ——"
"Được, vậy con cứ bận đi, xong thì đến tìm mẹ". Cao Kim Lan nói.
Kiều Khương nhanh cúp điện thoại, ném di động đi, ngẩng lên thấy đầu v* của Yến chiêu, lõm vào, cô dùng đầu lưỡi mút nó ra, dùng sức cắn.
Không đến hai giây sau, cả người bị ném, tay ôm đầu cô ở tư thế đè sau cổ, anh kéo cánh mông cô cao lên, đứng ở dưới giường nẩy hông chọc vào.
"Anh...định... chết...... " Giọng Kiều Khương rách nát.
Yến Chiêu chọc mạnh, tiếng nói thô ách: "Chết ở trên người cô sao?"
Nói xong câu đó, anh giơ tay vỗ đét lên mông cô một cái, cánh mông đỏ bừng rung rung, màu trắng nõn hằn dấu năm ngón tay, anh rút cây thịt ra, cúi đầu xuống hung hăng cắn lên mông cô một cái, một giây Kiều Khương bị đau, lại cầm cây thịt đó hung hăng hơn chọc vào. Anh không bị gián đoạn chút nào mà chọc trăm cái, Kiều Khương mất khống chế lôi kéo khăn trải giường, cơ thể run rẩy, lỗ nhỏ co rút kịch liệt, d*m thủy dọc theo đường đi của cây gậy phun ra ngoài.
"Yến Chiêu!" Cô gọi tên anh: "Thôi đi!"
Yến Chiêu không quan tâm hất hông đưa cắm, dương v*t lạch bạch đâm vào, vừa mạnh lại sâu. Eo Kiều Khương rung lên, cao trào tấn công kịch liệt, cô như bị chọc trúng chốt mở nào đó trong người, cả trái tim đều bị phá đi, hồn lìa khỏi xác, cô ghé vào giường há to miệng thở dốc, như không còn nghe thấy tiếng gì ở ngoài tai.
Yến Chiêu vỗ vỗ mặt cô, nói câu gì đó, lần này cô nghe rõ.
Anh nói: "Còn ăn lê không?"
5
~Ăn cái cc* anh.
Cô hé miệng thở dốc, yết hầu ách phát không ra tiếng.
Yến Chiêu dường như đang cười, cô nghe thấy tiếng cười rầu rĩ, khàn khàn thô nặng.
Yến Chiêu cúi đầu ăn ngực cô, cô thấy đầu lưỡi đỏ hồng của anh cuốn lấy núm ti, nhấp môi, đưa răng ra cắn cắn, vừa mềm vừa cứng tê tê khoan khoái.
Cô quá nóng, cơ thể như bị sốt cao, cả người máu nóng lan tràn.
Đại não một lần bị thiêu đốt một lỗ hổng, cô nhìn góc bàn có tiếng nước tí tách đang chảy xuôi, trong đầu hỗn loạn nghĩ, cô vừa bị chọc chảy ra nước tiểu sao?
Cây gậy th*t của người đàn ông vẫn nằm trong cơ thể, không biết mệt mỏi như dã thú, vây cô ở khuỷu tay, không tiết chế mà đòi lấy.
Cao Kim Lan gọi điện đến là lúc này, Yến Chiêu ôm cô trở về giường, lấy túi cô lại, tìm được di động đưa cho cô. Kiều Khương nằm ở trên giường, thở một cái thật dài, bấm vào nghe máy: "Alo"
Cao Kim Lan sốt ruột trong điện thoại:
"Khương Khương, con ở đâu, Tiểu Lý tìm con từ nãy, tưởng con ở đây, mẹ nói không ở, cậu ấy lo lắng, nói không gọi được cho con, con ở đâu?"
Lý Hiệu Lan đã bị chặn, đương nhiên sao mà gọi được.
"Con ở..." Kiều Khương mới nói ra hai chữ, đã bị chọc đến không nói nên lời.
Cô rời điện thoại ra xa, nhấc chân đạp Yến Chiêu, nhưng chân vừa nâng lên đã bị anh nắm lấy đặt ở trên vai, Yến Chiêu giữ eo cô, nhẹ nhàng ra vào thong thả trong cơ thể.
Hai tay anh tìm được ngực cô dùng sức xoa nắn, hai luồng thịt được ép lại một chỗ, lúc anh thúc vào cũng cúi người, há to miệng ngậm cả hai đầu ti vào bên trong, dùng hàm răng tinh tế day cắn.
Kiều Khương chọc đến khó thở, khoái cảm làm cô không thể nói nên lời, lúc cô định mở miệng, Yến Chiêu bỗng nhiên đỉnh thật mạnh, câu kia chỉ thành một câu đơn, nháy mặt bị chọc bật ra:
"Bận ——"
"Được, vậy con cứ bận đi, xong thì đến tìm mẹ". Cao Kim Lan nói.
Kiều Khương nhanh cúp điện thoại, ném di động đi, ngẩng lên thấy đầu v* của Yến chiêu, lõm vào, cô dùng đầu lưỡi mút nó ra, dùng sức cắn.
Không đến hai giây sau, cả người bị ném, tay ôm đầu cô ở tư thế đè sau cổ, anh kéo cánh mông cô cao lên, đứng ở dưới giường nẩy hông chọc vào.
"Anh...định... chết...... " Giọng Kiều Khương rách nát.
Yến Chiêu chọc mạnh, tiếng nói thô ách: "Chết ở trên người cô sao?"
Nói xong câu đó, anh giơ tay vỗ đét lên mông cô một cái, cánh mông đỏ bừng rung rung, màu trắng nõn hằn dấu năm ngón tay, anh rút cây thịt ra, cúi đầu xuống hung hăng cắn lên mông cô một cái, một giây Kiều Khương bị đau, lại cầm cây thịt đó hung hăng hơn chọc vào. Anh không bị gián đoạn chút nào mà chọc trăm cái, Kiều Khương mất khống chế lôi kéo khăn trải giường, cơ thể run rẩy, lỗ nhỏ co rút kịch liệt, d*m thủy dọc theo đường đi của cây gậy phun ra ngoài.
"Yến Chiêu!" Cô gọi tên anh: "Thôi đi!"
Yến Chiêu không quan tâm hất hông đưa cắm, dương v*t lạch bạch đâm vào, vừa mạnh lại sâu. Eo Kiều Khương rung lên, cao trào tấn công kịch liệt, cô như bị chọc trúng chốt mở nào đó trong người, cả trái tim đều bị phá đi, hồn lìa khỏi xác, cô ghé vào giường há to miệng thở dốc, như không còn nghe thấy tiếng gì ở ngoài tai.
Yến Chiêu vỗ vỗ mặt cô, nói câu gì đó, lần này cô nghe rõ.
Anh nói: "Còn ăn lê không?"
5
~Ăn cái cc* anh.
Cô hé miệng thở dốc, yết hầu ách phát không ra tiếng.
Yến Chiêu dường như đang cười, cô nghe thấy tiếng cười rầu rĩ, khàn khàn thô nặng.