Kiều Khương bị chọc đến hôn mê, cao trào đến vào lúc Yến Chiêu giống như chó điên, điên cuồng chọc vào rút ra, cô không tiếp nhận nổi khoái cảm như vậy, cả người run rẩy ngất đi.
1
Sau khi Yến Chiêu bắn xong, lột áo mưa buộc lại ném vào thùng rác.
Trong không khí toàn mùi tinh dịch và nước dâm, quạt thổi mãi vẫn chẳng tan hết, Yến Chiêu đi rót thêm một cốc nước, ngồi trở về giường mới phát hiện ra Kiều Khương đang ngáy. Như động vật nhỏ, tiếng ngáy khe khẽ.
Một gương mặt ngang ngạnh, ngay cả lúc ngủ thần thái cũng kiêu căng, mặt mày mang theo vài phần khó chịu, ngón trỏ Yến Chiêu chống lấy lông mày cô, vuốt nó thẳng lại, nhưng căn bản không thẳng được. Cặp lông mày tựa như lúc sinh ra đã vậy, mang theo độ cung kiêu ngạo.
Mắt cô tuy đang nhắm, nhưng anh biết cặp mắt này một khi mở ra, sẽ bắn ra sợi dây lạnh lùng như thế nào, anh chưa từng gặp qua cô gái nào giống như Kiều Khương, cả người đều là băng, ánh mắt bọc dao.
Yến Chiêu nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ, dừng ở đôi môi khô khốc của cô, anh đứng dậy lấy nước, dùng ngón tay trỏ dấp nước bôi lên cánh môi cô.
Về sau chắc cô không còn đến đây.
Anh nghĩ như vậy.
Đứng lên mặc quần áo, buộc miệng túi đựng rác mở cửa ra đặt ở bên cạnh.
Gió ngoài cửa theo khe hở luồn vào, giờ đang giữa trưa, mặt trời nóng rát, hơi thở cũng nóng theo. Yến Chiêu khóa cửa, đi ra ngoài vứt rác tiện đi về nhà tranh, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vừa mới đi ra, gặp ngay ba Yến.
"Sao cổ con lại thế này?" Dấu răng hằn rõ nên thấy ngay, đôi mắt của ba Yến rất tốt, từ xa đã thấy, bảo Yến Chiêu quay người lại. Yến Chiêu cố tình làm lơ ông, vào phòng tìm quần áo để thay, tìm cả băng keo cá nhân.
"Ai cắn đấy?"Ba Yến nói to, mẹ Yến nghe thấy vậy chạy từ bếp ra, hỏi ông làm sao thế, ba Yến chỉ vào phòng Yến Chiêu: "Bà hỏi nó đi, ban ngày ban mặt bị chó gặm hay sao?"
Yến Chiêu năm nay đã 31 tuổi, tuổi này ở đây thường đã kết hôn sinh con, anh chậm chạp mãi chẳng tìm đối tượng, cũng không có ý kết hôn, hai vợ chồng già gấp đến không chờ nổi, nhưng chẳng có cách nào, chỉ còn nuôi hi vọng trên em trai của Yến Chiêu, cũng không biết hai anh em nhà này thế nào, em trai từ nhỏ đổi không biết bao nhiêu bạn gái, đại ca thì chết không thông, sau khi bị Vinh Yến làm tổn thương, về sau chẳng yêu đương lần nào nữa, bà mối mỗi ngày nói khô cả nước bọt, anh cũng không động tâm.
Bây giờ ngược lại còn được khen, ban ngày ban mặt, không rên lên tiếng nào lại bị dấu răng con gái cắn cổ. Ba Yến tức giận không được, khẳng định là cùng Vinh Yến yêu đương vụng trộm. Mẹ Yến cũng ngạc nhiên, lôi Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi:
"Sao lại thế này, con Vinh Yến đến đây?"
Sắc mặt Yến Chiêu tối xuống: "Không phải."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mẹ Yến ôm ngực: "Không phải con đó là tốt."
Yến Chiêu: "......"
"Cái gì mà không phải con đó là tốt!" Ba Yến chỉ vào Yến Chiêu hỏi: "Không phải con đó thì là ai? hả?"
"Dù sao cũng không phải cô ta." Yến Chiêu cầm mấy cái băng cá nhân vừa dán lên vừa đi ra ngoài.
"A Đại! con không ăn cơm trưa hả?"
Mẹ Yến hô lên: "Con chờ đấy, mẹ dán cho."
"Không cần!" Yến Chiêu đã đi xa hơn mười mét, bỗng nhiên quay trở lại, đi vào bếp lấy ra một cái thùng giữ nhiệt, mở tủ đông lấy túi đá cho vào thùng, chọn vài que kem bơ cho vào.
"Anh về đây nói rõ ràng cho tôi, gấp gáp đi đâu?" Ba Yến hỏi.
Yến Chiêu đóng tủ đông lại xoay người đi ra ngoài.
"Đi xem cún."
2
Ba Yến: "???"
Mẹ Yến: "???"
1
Sau khi Yến Chiêu bắn xong, lột áo mưa buộc lại ném vào thùng rác.
Trong không khí toàn mùi tinh dịch và nước dâm, quạt thổi mãi vẫn chẳng tan hết, Yến Chiêu đi rót thêm một cốc nước, ngồi trở về giường mới phát hiện ra Kiều Khương đang ngáy. Như động vật nhỏ, tiếng ngáy khe khẽ.
Một gương mặt ngang ngạnh, ngay cả lúc ngủ thần thái cũng kiêu căng, mặt mày mang theo vài phần khó chịu, ngón trỏ Yến Chiêu chống lấy lông mày cô, vuốt nó thẳng lại, nhưng căn bản không thẳng được. Cặp lông mày tựa như lúc sinh ra đã vậy, mang theo độ cung kiêu ngạo.
Mắt cô tuy đang nhắm, nhưng anh biết cặp mắt này một khi mở ra, sẽ bắn ra sợi dây lạnh lùng như thế nào, anh chưa từng gặp qua cô gái nào giống như Kiều Khương, cả người đều là băng, ánh mắt bọc dao.
Yến Chiêu nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ, dừng ở đôi môi khô khốc của cô, anh đứng dậy lấy nước, dùng ngón tay trỏ dấp nước bôi lên cánh môi cô.
Về sau chắc cô không còn đến đây.
Anh nghĩ như vậy.
Đứng lên mặc quần áo, buộc miệng túi đựng rác mở cửa ra đặt ở bên cạnh.
Gió ngoài cửa theo khe hở luồn vào, giờ đang giữa trưa, mặt trời nóng rát, hơi thở cũng nóng theo. Yến Chiêu khóa cửa, đi ra ngoài vứt rác tiện đi về nhà tranh, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vừa mới đi ra, gặp ngay ba Yến.
"Sao cổ con lại thế này?" Dấu răng hằn rõ nên thấy ngay, đôi mắt của ba Yến rất tốt, từ xa đã thấy, bảo Yến Chiêu quay người lại. Yến Chiêu cố tình làm lơ ông, vào phòng tìm quần áo để thay, tìm cả băng keo cá nhân.
"Ai cắn đấy?"Ba Yến nói to, mẹ Yến nghe thấy vậy chạy từ bếp ra, hỏi ông làm sao thế, ba Yến chỉ vào phòng Yến Chiêu: "Bà hỏi nó đi, ban ngày ban mặt bị chó gặm hay sao?"
Yến Chiêu năm nay đã 31 tuổi, tuổi này ở đây thường đã kết hôn sinh con, anh chậm chạp mãi chẳng tìm đối tượng, cũng không có ý kết hôn, hai vợ chồng già gấp đến không chờ nổi, nhưng chẳng có cách nào, chỉ còn nuôi hi vọng trên em trai của Yến Chiêu, cũng không biết hai anh em nhà này thế nào, em trai từ nhỏ đổi không biết bao nhiêu bạn gái, đại ca thì chết không thông, sau khi bị Vinh Yến làm tổn thương, về sau chẳng yêu đương lần nào nữa, bà mối mỗi ngày nói khô cả nước bọt, anh cũng không động tâm.
Bây giờ ngược lại còn được khen, ban ngày ban mặt, không rên lên tiếng nào lại bị dấu răng con gái cắn cổ. Ba Yến tức giận không được, khẳng định là cùng Vinh Yến yêu đương vụng trộm. Mẹ Yến cũng ngạc nhiên, lôi Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi:
"Sao lại thế này, con Vinh Yến đến đây?"
Sắc mặt Yến Chiêu tối xuống: "Không phải."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mẹ Yến ôm ngực: "Không phải con đó là tốt."
Yến Chiêu: "......"
"Cái gì mà không phải con đó là tốt!" Ba Yến chỉ vào Yến Chiêu hỏi: "Không phải con đó thì là ai? hả?"
"Dù sao cũng không phải cô ta." Yến Chiêu cầm mấy cái băng cá nhân vừa dán lên vừa đi ra ngoài.
"A Đại! con không ăn cơm trưa hả?"
Mẹ Yến hô lên: "Con chờ đấy, mẹ dán cho."
"Không cần!" Yến Chiêu đã đi xa hơn mười mét, bỗng nhiên quay trở lại, đi vào bếp lấy ra một cái thùng giữ nhiệt, mở tủ đông lấy túi đá cho vào thùng, chọn vài que kem bơ cho vào.
"Anh về đây nói rõ ràng cho tôi, gấp gáp đi đâu?" Ba Yến hỏi.
Yến Chiêu đóng tủ đông lại xoay người đi ra ngoài.
"Đi xem cún."
2
Ba Yến: "???"
Mẹ Yến: "???"