Nghe nói muốn lên núi chơi, Cao Kim Lan mang theo mấy lọ thuốc đuổi muỗi, Kiều Khương có làn da nhạy cảm, từ nhỏ đã hút muỗi, trước khi ra cửa bà đã xịt rất nhiều. Làm cho Kiều Khương nhăn tít mũi: “Con chẳng ngửi thấy mùi nước hoa của mình nữa.”
“Con muốn bị muỗi đốt hay muốn ngửi mùi nước hoa?” Cao Kim Lan ngồi trên xe lại xịt cho cô lần nữa: “Trên núi lắm sâu bọ.”
Kiều Khương lấy nước hoa xịt lên hai cần cổ: “Con mặc áo dài tay rồi.”
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần sooc bò, chân đeo đôi giày thể thao màu trắng, nhìn nhàn nhã thanh xuân. Cao Kim Lan liếc mắt đánh giá: “Con nên thường xuyên mặc như này, đẹp.”
Kiều Khương quay sang nhìn bà nháy nháy mắt: “Con mặc gì mà khó nhìn?”
“Rồi rồi, mặc gì cũng đẹp.” Cao Kim Lan lấy di động ra giơ lên chụp ảnh: “Mẹ chụp cho con một tấm.”
Kiều Khương lấy kính râm từ trong túi đeo lên, cần cổ thon dài có một sợi dây truyền tinh tế sáng lấp lánh, làm cho làn da trắng càng thêm lóa mắt, cô khởi động xe, sườn mặt như một minh tinh điện ảnh, khí chất rõ ràng, gương mặt mỹ miều.
Cao Kim Lan chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
“Đăng lên rồi?” Kiều Khương vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
“Ừm” Cao Kim Lan nhìn nhìn, mặt cười tủm tỉm: ” Mấy cô dì của con đều bàn tán, hỏi mẹ xem bao giờ có rượu mừng đây này.”
Chia tay còn rượu mừng cái rắm.
Ngón tay trỏ Kiều Khương đẩy đẩy kính râm, không nói gì.
Cao Kim Lan thấy cô không nói gì, hỏi: “Các con nghĩ sao, tính bao giờ kết hôn?”
“Chờ thời gian nữa.” Kiều Khương nói dối như không muốn quan tâm: “Sang năm lại bàn.”
Có thể kéo dài thêm một năm thì một năm.
Trương Đông Đao đã sớm đến, cùng bạn trai ngồi trên xe tắm gió điều hòa.
Thấy xe Kiều Khương chạy về phía này, cô nàng mở cửa sổ phất phất tay, ý bảo cô dừng bên cạnh. Kiều Khương dừng xe, trước khi xuống lấy mũ le đội lên đầu:
“Còn phải đi lên nữa?”
“Ừm. Chắc đi tầm mười phút.”
Trương Đông Đao nói xong chào hỏi với Cao Kim Lan, lấy một chiếc ô che nắng đứng bên cạnh bà: ‘Dì Lan, chúng ta đi dù.”
“Phơi nắng cũng không sao.” Cao Kim Lan cười hỏi cô nàng:
“Hôm nay cháu được nghỉ à?”
“Đúng ạ, đúng lúc không có việc gì, nên lôi cả bạn trai đi chơi.” Trương Đông Đao quay đầu lại nhìn Trình Tất Dự: “Anh cầm cái túi trong xe lên đây, mang lên núi ăn.”
Bạn trai Trương Đông Đao rất đẹp trai, công tử đào hoa, trước khi làm quen với Trương Đông Đao, bạn gái của anh ta đếm không xuể. Sau đó hai người ở bên nhau, tính tình Trình Tất Dự đã thu lại không ít, nhưng Kiều Khương không hề xem trọng anh ta. Như lời cô nàng kia nói, Kiều Khương không để đàn ông vào mắt, ngoài Lý Hiệu Lan.
Mà nay, cô cùng Lý Hiệu Lan chia tay, làm sao còn có người đàn ông nào lọt vào mắt xanh của cô?
Kiều Khương đi ở đằng sau, Trình Tất Dự lấy mấy túi to ở trong xe ra đuổi kịp, hỏi cô: “Cô chia tay với Lý Hiệu Lan rồi?”
Bốn người họ thường xuyên đi ăn với nhau, Trình Tất Dự cùng Lý Hiệu Lan đã sớm thành bạn tốt, hai người còn lén đi ra ngoài uống rượu, Trình Tất Dự còn đùa nói, nếu anh ta và Kiều Khương chia tay, hai người vẫn là anh em tốt.
“Thì thế nào?” Kiều Khương cách mặt kính râm liếc anh ta.
“Tôi còn thế nào được?” Trình Tất Dự nhai kẹo cao su, vẻ mặt cà lơ phất phơ:
“Nghĩ lại, cuối cùng cô cũng buông tha cho anh ấy, sau này đừng có dày vò người ta nữa, đàn ông tốt vậy, bị cô lăn lộn thành cái dạng gì, chuyện gì cũng lựa theo ý cô, vậy mà có chỗ cô còn chẳng hài lòng.”
Kiều Khương bước lên một khối đá, không thèm quay đầu lại: “Quản miệng cậu cho tốt.”
Trình Tất Dự xì một tiếng: “Tôi không nói cho anh ấy hôm nay lên núi chơi, không phải sợ cô, mà không muốn Trương Đông Đao không vui.”
“Đừng chọc tôi mất hứng.” Kiều Khương quay đầu lại, cô đứng cao hơn so với anh ta vì trên một bậc đá, đeo kính râm, khí thế từ cao xuống thấp: “Sau này đừng nghĩ sống yên ổn.”
Trình Tất Dự giơ ngón tay cái lên với cô: “…… Được, cô là nhất.”
Trương Đông Đao ở phía trước hô lên: “Hai người làm gì thế? Nhanh lên.”
“Đến đây.” Kiều Khương nhấc chân vượt qua mấy bậc thềm đá, xa xa thấy những đám mây trắng vờn quanh, mặt đất có một phiến đá lớn khắc bốn chữ:
【 Vườn Trái Cây 】
Trước cửa vào có mấy tên nhóc bày hàng, bàn dài có những rổ quýt và dâu tây, còn có một tấm biển đề giá cả, màu da bọn nhỏ đen đúa, cười lên hàm răng trắng lóa mắt, thấy có người đi đến nhiệt tình xông tới, giơ tấm biển trong tay nói: “Các chị gái xinh đẹp muốn hái quả gì? Nhà chúng em đều có, đi qua xem thử đi.”
“Con muốn bị muỗi đốt hay muốn ngửi mùi nước hoa?” Cao Kim Lan ngồi trên xe lại xịt cho cô lần nữa: “Trên núi lắm sâu bọ.”
Kiều Khương lấy nước hoa xịt lên hai cần cổ: “Con mặc áo dài tay rồi.”
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần sooc bò, chân đeo đôi giày thể thao màu trắng, nhìn nhàn nhã thanh xuân. Cao Kim Lan liếc mắt đánh giá: “Con nên thường xuyên mặc như này, đẹp.”
Kiều Khương quay sang nhìn bà nháy nháy mắt: “Con mặc gì mà khó nhìn?”
“Rồi rồi, mặc gì cũng đẹp.” Cao Kim Lan lấy di động ra giơ lên chụp ảnh: “Mẹ chụp cho con một tấm.”
Kiều Khương lấy kính râm từ trong túi đeo lên, cần cổ thon dài có một sợi dây truyền tinh tế sáng lấp lánh, làm cho làn da trắng càng thêm lóa mắt, cô khởi động xe, sườn mặt như một minh tinh điện ảnh, khí chất rõ ràng, gương mặt mỹ miều.
Cao Kim Lan chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
“Đăng lên rồi?” Kiều Khương vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
“Ừm” Cao Kim Lan nhìn nhìn, mặt cười tủm tỉm: ” Mấy cô dì của con đều bàn tán, hỏi mẹ xem bao giờ có rượu mừng đây này.”
Chia tay còn rượu mừng cái rắm.
Ngón tay trỏ Kiều Khương đẩy đẩy kính râm, không nói gì.
Cao Kim Lan thấy cô không nói gì, hỏi: “Các con nghĩ sao, tính bao giờ kết hôn?”
“Chờ thời gian nữa.” Kiều Khương nói dối như không muốn quan tâm: “Sang năm lại bàn.”
Có thể kéo dài thêm một năm thì một năm.
Trương Đông Đao đã sớm đến, cùng bạn trai ngồi trên xe tắm gió điều hòa.
Thấy xe Kiều Khương chạy về phía này, cô nàng mở cửa sổ phất phất tay, ý bảo cô dừng bên cạnh. Kiều Khương dừng xe, trước khi xuống lấy mũ le đội lên đầu:
“Còn phải đi lên nữa?”
“Ừm. Chắc đi tầm mười phút.”
Trương Đông Đao nói xong chào hỏi với Cao Kim Lan, lấy một chiếc ô che nắng đứng bên cạnh bà: ‘Dì Lan, chúng ta đi dù.”
“Phơi nắng cũng không sao.” Cao Kim Lan cười hỏi cô nàng:
“Hôm nay cháu được nghỉ à?”
“Đúng ạ, đúng lúc không có việc gì, nên lôi cả bạn trai đi chơi.” Trương Đông Đao quay đầu lại nhìn Trình Tất Dự: “Anh cầm cái túi trong xe lên đây, mang lên núi ăn.”
Bạn trai Trương Đông Đao rất đẹp trai, công tử đào hoa, trước khi làm quen với Trương Đông Đao, bạn gái của anh ta đếm không xuể. Sau đó hai người ở bên nhau, tính tình Trình Tất Dự đã thu lại không ít, nhưng Kiều Khương không hề xem trọng anh ta. Như lời cô nàng kia nói, Kiều Khương không để đàn ông vào mắt, ngoài Lý Hiệu Lan.
Mà nay, cô cùng Lý Hiệu Lan chia tay, làm sao còn có người đàn ông nào lọt vào mắt xanh của cô?
Kiều Khương đi ở đằng sau, Trình Tất Dự lấy mấy túi to ở trong xe ra đuổi kịp, hỏi cô: “Cô chia tay với Lý Hiệu Lan rồi?”
Bốn người họ thường xuyên đi ăn với nhau, Trình Tất Dự cùng Lý Hiệu Lan đã sớm thành bạn tốt, hai người còn lén đi ra ngoài uống rượu, Trình Tất Dự còn đùa nói, nếu anh ta và Kiều Khương chia tay, hai người vẫn là anh em tốt.
“Thì thế nào?” Kiều Khương cách mặt kính râm liếc anh ta.
“Tôi còn thế nào được?” Trình Tất Dự nhai kẹo cao su, vẻ mặt cà lơ phất phơ:
“Nghĩ lại, cuối cùng cô cũng buông tha cho anh ấy, sau này đừng có dày vò người ta nữa, đàn ông tốt vậy, bị cô lăn lộn thành cái dạng gì, chuyện gì cũng lựa theo ý cô, vậy mà có chỗ cô còn chẳng hài lòng.”
Kiều Khương bước lên một khối đá, không thèm quay đầu lại: “Quản miệng cậu cho tốt.”
Trình Tất Dự xì một tiếng: “Tôi không nói cho anh ấy hôm nay lên núi chơi, không phải sợ cô, mà không muốn Trương Đông Đao không vui.”
“Đừng chọc tôi mất hứng.” Kiều Khương quay đầu lại, cô đứng cao hơn so với anh ta vì trên một bậc đá, đeo kính râm, khí thế từ cao xuống thấp: “Sau này đừng nghĩ sống yên ổn.”
Trình Tất Dự giơ ngón tay cái lên với cô: “…… Được, cô là nhất.”
Trương Đông Đao ở phía trước hô lên: “Hai người làm gì thế? Nhanh lên.”
“Đến đây.” Kiều Khương nhấc chân vượt qua mấy bậc thềm đá, xa xa thấy những đám mây trắng vờn quanh, mặt đất có một phiến đá lớn khắc bốn chữ:
【 Vườn Trái Cây 】
Trước cửa vào có mấy tên nhóc bày hàng, bàn dài có những rổ quýt và dâu tây, còn có một tấm biển đề giá cả, màu da bọn nhỏ đen đúa, cười lên hàm răng trắng lóa mắt, thấy có người đi đến nhiệt tình xông tới, giơ tấm biển trong tay nói: “Các chị gái xinh đẹp muốn hái quả gì? Nhà chúng em đều có, đi qua xem thử đi.”