Kiều Khương ngủ một giấc ngon lành, còn mơ một giấc mộng dài.
Trong mơ Cao Kim Lan bôi nước thuốc cho cô, mùa hạ muỗi nhiều, Cao Kim Lan đang trách mình không đốt hương muỗi, tay thì bôi thuốc lên cánh tay cho cô, miệng oán than:
"Bôi xong sẽ không ngứa nữa, Khương Khương ngoan."
Lúc này, trong mơ Cao Kim Lan không quỳ trên mặt đất khóc lóc thê thảm, bà chải đầu, buộc tóc, kể chuyện, ca hát cho cô nghe. Hình ảnh này không có Kiều Tân Vĩ, không có căn nhà lớn xa hoa, không có thư ký, không có em trai kém cô chín tuổi.
Không có chướng khí mù mịt, chỉ có tình thương dịu dàng vờn quanh của người mẹ.
Sau khi tỉnh dậy, khó có được ngày mà cô không hút thuốc, dựa vào giường yên ắng nằm một lát, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Đã ba giờ chiều, chân bủn rủn như không đi được nữa, cô dựa vào bàn ăn chút gì đó, nhìn xuyên qua phòng khách trống trải ra ngoài cửa, nhìn Cao Kim Lan vẫn đang nhặt lá cây. Bà thấy cô đi ra, ngẩng đầu lên hỏi: "Con lại thức đêm à?"
"Coi như vậy ạ" Kiều Khương nhớ đến tối hôm qua, cả người lại bắt đầu nhức mỏi, cô đi đến ghế bên thành bể ngồi xuống, đưa chân vào trong nước: "Mẹ, cũng lại đây ngâm chân đi."
Cao Kim Lan cười cười, đi đến đặt dép sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Kiều Khương, đưa chân cho vào bể bơi: "Có phải con vẫn còn bị mất ngủ không?"
Kiều Khương bị suy nhược thần kinh, đêm không ngủ được, có những lúc ngủ nhưng nửa đêm vẫn tự dưng tỉnh lại, có một thời gian phải uống thuốc, tâm trạng rất xấu, hỉ nộ vô thường, sau đó cô không uống nữa, đổi sang dùng thuốc lá và rượu vang đỏ, hút một điếu thuốc làm cho mình tỉnh táo, sau đó ra ngoài đi dạo rồi lại về ngủ.
Việc đó sau khi Cao Kim Lan đến đây mới phát hiện ra.
Kiều Khương mua cho bà một căn chung cư, ở trung tâm thành phố, nhưng rất ít khi ở đó. Cô rất bận, thường xuyên đi công tác, có khi còn ra nước ngoài. Cao Kim Lan một tháng chỉ có thể nhìn thấy cô hai lần, cô cũng ở lại ngủ với bà, nhưng cũng thức đến nửa đêm, sau đó sáng sáu giờ đã đi rồi. Sau đó Kiều Khương không muốn bà lo lắng, nên ở bên ngoài thuê một phòng ngay cạnh công ty, chỉ thỉnh thoảng qua thăm Cao Kim Lan, mua đồ cho bà, ăn cùng một bữa cơm rồi đi.
Trương Đông Đao từng lỡ miệng nói trước mặt Cao Kim Lan rằng trước kia Kiều Khương sống khổ sở, lời này vừa nói ra phát hiện có gì đó không đúng, lại nhanh chóng cười pha trò chuyển qua chủ đề khác.
Cao Kim Lan không biết trước đó Kiều Khương trải qua những gì, nhưng khẳng định là sống không tốt, bởi tính tình của cô khác hẳn với trước kia, khi còn nhỏ rất thích cười, còn thích làm nũng, bắt chước nhiều diễn viên nói lời kịch, còn sẽ làm giả các loại mặt quỷ.
Di động cũ của Cao Kim Lan còn rất nhều ảnh chụp hồi bé Kiều Khương làm mặt quỷ. Nhưng hiện tại đứa nhỏ này lại trở thành một người khác, cô đóng kín bản thân mình, dáng vẻ hờ hững, đối lập với thế giới bên ngoài. Cao Kim Lan không biết làm sao đễ cô gỡ xuống phòng bị, không biết làm sao để cô vui vẻ như người bình thường, bà đau lòng vì cô, nhưng chẳng làm gì được.
"Dị ứng?" Cao Kim Lan chỉ chỉ sau cổ Kiểu Khương.
Kiều Khương nằm về phía sau: "Chắc là vậy."
"Mẹ đi tìm thuốc mỡ bôi cho." Cao Kim Lan lại đeo dép đi vào nhà.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, Kiều Khương nheo mắt lại, đưa năm ngón tay ngăn lại ánh sáng, một tia sáng xen qua kẽ tay cô, trong đầu lại nhớ đến con đom đóm đêm qua.
Tâm trạng bình thản yên bình đã lâu rồi không có.
Cô nhắm mắt lại, bên tai là tiếng Cao Kim Lan: "Tìm thấy rồi, đến đây, mẹ bôi cho con, bôi xong là tốt rồi."
Trong mơ Cao Kim Lan bôi nước thuốc cho cô, mùa hạ muỗi nhiều, Cao Kim Lan đang trách mình không đốt hương muỗi, tay thì bôi thuốc lên cánh tay cho cô, miệng oán than:
"Bôi xong sẽ không ngứa nữa, Khương Khương ngoan."
Lúc này, trong mơ Cao Kim Lan không quỳ trên mặt đất khóc lóc thê thảm, bà chải đầu, buộc tóc, kể chuyện, ca hát cho cô nghe. Hình ảnh này không có Kiều Tân Vĩ, không có căn nhà lớn xa hoa, không có thư ký, không có em trai kém cô chín tuổi.
Không có chướng khí mù mịt, chỉ có tình thương dịu dàng vờn quanh của người mẹ.
Sau khi tỉnh dậy, khó có được ngày mà cô không hút thuốc, dựa vào giường yên ắng nằm một lát, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Đã ba giờ chiều, chân bủn rủn như không đi được nữa, cô dựa vào bàn ăn chút gì đó, nhìn xuyên qua phòng khách trống trải ra ngoài cửa, nhìn Cao Kim Lan vẫn đang nhặt lá cây. Bà thấy cô đi ra, ngẩng đầu lên hỏi: "Con lại thức đêm à?"
"Coi như vậy ạ" Kiều Khương nhớ đến tối hôm qua, cả người lại bắt đầu nhức mỏi, cô đi đến ghế bên thành bể ngồi xuống, đưa chân vào trong nước: "Mẹ, cũng lại đây ngâm chân đi."
Cao Kim Lan cười cười, đi đến đặt dép sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Kiều Khương, đưa chân cho vào bể bơi: "Có phải con vẫn còn bị mất ngủ không?"
Kiều Khương bị suy nhược thần kinh, đêm không ngủ được, có những lúc ngủ nhưng nửa đêm vẫn tự dưng tỉnh lại, có một thời gian phải uống thuốc, tâm trạng rất xấu, hỉ nộ vô thường, sau đó cô không uống nữa, đổi sang dùng thuốc lá và rượu vang đỏ, hút một điếu thuốc làm cho mình tỉnh táo, sau đó ra ngoài đi dạo rồi lại về ngủ.
Việc đó sau khi Cao Kim Lan đến đây mới phát hiện ra.
Kiều Khương mua cho bà một căn chung cư, ở trung tâm thành phố, nhưng rất ít khi ở đó. Cô rất bận, thường xuyên đi công tác, có khi còn ra nước ngoài. Cao Kim Lan một tháng chỉ có thể nhìn thấy cô hai lần, cô cũng ở lại ngủ với bà, nhưng cũng thức đến nửa đêm, sau đó sáng sáu giờ đã đi rồi. Sau đó Kiều Khương không muốn bà lo lắng, nên ở bên ngoài thuê một phòng ngay cạnh công ty, chỉ thỉnh thoảng qua thăm Cao Kim Lan, mua đồ cho bà, ăn cùng một bữa cơm rồi đi.
Trương Đông Đao từng lỡ miệng nói trước mặt Cao Kim Lan rằng trước kia Kiều Khương sống khổ sở, lời này vừa nói ra phát hiện có gì đó không đúng, lại nhanh chóng cười pha trò chuyển qua chủ đề khác.
Cao Kim Lan không biết trước đó Kiều Khương trải qua những gì, nhưng khẳng định là sống không tốt, bởi tính tình của cô khác hẳn với trước kia, khi còn nhỏ rất thích cười, còn thích làm nũng, bắt chước nhiều diễn viên nói lời kịch, còn sẽ làm giả các loại mặt quỷ.
Di động cũ của Cao Kim Lan còn rất nhều ảnh chụp hồi bé Kiều Khương làm mặt quỷ. Nhưng hiện tại đứa nhỏ này lại trở thành một người khác, cô đóng kín bản thân mình, dáng vẻ hờ hững, đối lập với thế giới bên ngoài. Cao Kim Lan không biết làm sao đễ cô gỡ xuống phòng bị, không biết làm sao để cô vui vẻ như người bình thường, bà đau lòng vì cô, nhưng chẳng làm gì được.
"Dị ứng?" Cao Kim Lan chỉ chỉ sau cổ Kiểu Khương.
Kiều Khương nằm về phía sau: "Chắc là vậy."
"Mẹ đi tìm thuốc mỡ bôi cho." Cao Kim Lan lại đeo dép đi vào nhà.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, Kiều Khương nheo mắt lại, đưa năm ngón tay ngăn lại ánh sáng, một tia sáng xen qua kẽ tay cô, trong đầu lại nhớ đến con đom đóm đêm qua.
Tâm trạng bình thản yên bình đã lâu rồi không có.
Cô nhắm mắt lại, bên tai là tiếng Cao Kim Lan: "Tìm thấy rồi, đến đây, mẹ bôi cho con, bôi xong là tốt rồi."