Kiều Khương tỉnh dậy đã chín giờ sáng, bên ngoài hình như có tiếng không ít người, ồn ào nhốn nháo.
Cô cầm di động lên nhìn giờ, nhắn trả lời vài tin, sau đó mở cửa nhìn xuyên qua hành lang dài đến phòng khách, thấy cả nhà Miêu Tuyết đều ở đây, ngồi đối diện với Cao Kim Lan, Miêu Tuyết cầm chày cán bột nói với Yến Chiêu trước mặt:
"Phim này hay, xem cái này đi."
Yến Chiêu đang cầm điều khiển từ xa chọn phim. Ba mẹ anh cũng đến, gọi điện thoại anh không nghe, tưởng anh say nằm ở ven đường nên đi tìm, Miêu Tuyết nói đến nhà Kiều Khương thử xem sao, một đám người liền đi đến đây, quả nhiên thấy Yến Chiêu đang ở đây.
Anh dậy rất sớm, vì nhớ còn cây quả trên núi, nhưng đầu rất đau, Cao Kim Lan bắt anh ngồi xuống ăn bữa sáng, dì giúp việc hỏi trưa có muốn ăn sủi cảo không, Cao Kim Lan gật đầu nói được, đồ trong tủ không đủ gói sủi cảo, Yến Chiêu còn giúp dì ấy ra ngoài mua đồ ăn, trở về thấy ba Yến, mẹ Yến, cả nhà Miêu Tuyết đang ngồi hết trên sô pha, buôn chuyện khí thế ngất trời.
Kiều Khương nhướng mày, khó thấy được lúc Cao Kim Lan cười vui vẻ đến vậy, cô xoay người đi vào toilet rửa mặt, thay quần áo, trang điểm nhẹ.
Lúc ra đến nơi, cán bột đổi thành Yến Chiêu đang cầm.
Ba Yến ngồi ở trên sô pha nói với Cao Kim Lan: "Bà cứ tùy tiện sai bảo nó, cái gì cũng được, A Đại nhà tôi gì cũng làm được, khổ cũng có thể ăn."
Mẹ Yến ngồi bên cạnh phụ họa: "Đúng đúng đúng, đứa nhỏ này chịu khổ được, còn rất hiếu thảo."
1
Kiều Khương: "......"
Cao Kim Lan cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không nói ra được chỗ nào, thấy Kiều Khương đi ra, vội vẫy tay với cô:
"Đến đây, đều là mấy chú dì trên núi, con đã gặp rồi, hôm nay chúng ta làm sủi cảo, bọn họ đều ở đây giúp."
Kiều Khương gật đầu chào hỏi, đi đến ngồi trên sô pha, Miêu Tuyết đang nặn sủi cảo, thò đầu sang hỏi cô: "Chị, chị biết làm sủi cảo không ạ?"
Khi nhỏ Kiều Khương đã làm vài lần, lớn thì không làm nữa, mấy năm nay ăn tết đều đi xã giao, về đến nhà, Cao Kim Lan đã sớm làm xong sủi cảo, cô chỉ ăn vài miếng.
"Bọn em cho tiền xu vào sủi cảo." Miêu Tuyết cười hì hì: "Đó là tiền mừng của cô dâu hôm qua."
Cao Kim Lan cầm một cái sủi cảo lên: "Đây, con làm thử xem."
Kiều Khương ngẩng lên vừa lúc chạm mắt với Yến Chiêu, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô từ lúc đến đây, hôm nay cô mặc váy cao bồi xẻ tà, trên là croptop đen trắng, tóc dài xõa sau đầu, dùng kẹp hoa kẹp lấy. Lọn tóc rũ bên gáy, làm người càng thêm gợi cảm, chắc vì vừa mới rời giường nên đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc, lông mày thanh tú, đôi mắt đào hoa không động đậy chút nào.
Nhưng rất đẹp.
Đẹp đến mức Yến Chiêu không thể rời mắt.
Cao Kim Lan đi tới lấy chày cán bột trong tay Yến Chiêu, đuổi anh đi xem TV, hai người lúc này mới đối diện nhau.
"Khương Khương, con có đói bụng không? Vẫn còn đồ ăn sáng." Cao Kim Lan nhìn về phía Kiều Khương:"Nếu con không muốn ăn, lát nữa sủi cảo chín thì nếm thử."
Kiều Khương lắc đầu: "Lát nữa con ăn."
Cô vừa mới rời giường, không muốn ăn gì cả.
Mấy người già bắt đầu nói chuyện phiếm, Miêu Tuyết nhìn TV không thèm chớp mắt, lúc Kiều Khương niết xong một viền hoa trên sủi cảo, mới phát hiện không biết Yến Chiêu sang ngồi cạnh cô từ bao giờ. Anh xoa xoa cục bột thành hình tròn, nặn thành hình dáng tinh tế, cuối cùng dùng tăm xỉa răng chọc chọc vào giữa.
Lúc làm xong thành hình lá cây, Kiều Khương cầm lấy que tăm của anh viết chữ lên cục bột. Yến Chiêu thò đầu lại gần: "Em viết gì vậy?"
Hơi thở nóng bỏng rơi lên mặt cô, Kiều Khương ngước mắt, thấy mũi anh dính bột mì, đối lập với làn da đen thui, trắng đen rõ ràng.
Cô dựa người về sau, cho anh xem cục bột, tăm rất khó viết, cô chỉ viết một chữ:
【 cẩu 】
Yến Chiêu nhìn chằm chằm vào đó, miệng mở ra, nhưng lại hạ xuống không nói gì.
Cao Kim Lan đang cán vỏ sủi cảo, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Khương đang cười, cô cúi đầu dùng tăm xỉa răng chọc chọc ở cục bột, khóe miệng cong lên, mắng câu:
"Đồ ngốc"
Cao Kim Lan: "......"
Cô cầm di động lên nhìn giờ, nhắn trả lời vài tin, sau đó mở cửa nhìn xuyên qua hành lang dài đến phòng khách, thấy cả nhà Miêu Tuyết đều ở đây, ngồi đối diện với Cao Kim Lan, Miêu Tuyết cầm chày cán bột nói với Yến Chiêu trước mặt:
"Phim này hay, xem cái này đi."
Yến Chiêu đang cầm điều khiển từ xa chọn phim. Ba mẹ anh cũng đến, gọi điện thoại anh không nghe, tưởng anh say nằm ở ven đường nên đi tìm, Miêu Tuyết nói đến nhà Kiều Khương thử xem sao, một đám người liền đi đến đây, quả nhiên thấy Yến Chiêu đang ở đây.
Anh dậy rất sớm, vì nhớ còn cây quả trên núi, nhưng đầu rất đau, Cao Kim Lan bắt anh ngồi xuống ăn bữa sáng, dì giúp việc hỏi trưa có muốn ăn sủi cảo không, Cao Kim Lan gật đầu nói được, đồ trong tủ không đủ gói sủi cảo, Yến Chiêu còn giúp dì ấy ra ngoài mua đồ ăn, trở về thấy ba Yến, mẹ Yến, cả nhà Miêu Tuyết đang ngồi hết trên sô pha, buôn chuyện khí thế ngất trời.
Kiều Khương nhướng mày, khó thấy được lúc Cao Kim Lan cười vui vẻ đến vậy, cô xoay người đi vào toilet rửa mặt, thay quần áo, trang điểm nhẹ.
Lúc ra đến nơi, cán bột đổi thành Yến Chiêu đang cầm.
Ba Yến ngồi ở trên sô pha nói với Cao Kim Lan: "Bà cứ tùy tiện sai bảo nó, cái gì cũng được, A Đại nhà tôi gì cũng làm được, khổ cũng có thể ăn."
Mẹ Yến ngồi bên cạnh phụ họa: "Đúng đúng đúng, đứa nhỏ này chịu khổ được, còn rất hiếu thảo."
1
Kiều Khương: "......"
Cao Kim Lan cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không nói ra được chỗ nào, thấy Kiều Khương đi ra, vội vẫy tay với cô:
"Đến đây, đều là mấy chú dì trên núi, con đã gặp rồi, hôm nay chúng ta làm sủi cảo, bọn họ đều ở đây giúp."
Kiều Khương gật đầu chào hỏi, đi đến ngồi trên sô pha, Miêu Tuyết đang nặn sủi cảo, thò đầu sang hỏi cô: "Chị, chị biết làm sủi cảo không ạ?"
Khi nhỏ Kiều Khương đã làm vài lần, lớn thì không làm nữa, mấy năm nay ăn tết đều đi xã giao, về đến nhà, Cao Kim Lan đã sớm làm xong sủi cảo, cô chỉ ăn vài miếng.
"Bọn em cho tiền xu vào sủi cảo." Miêu Tuyết cười hì hì: "Đó là tiền mừng của cô dâu hôm qua."
Cao Kim Lan cầm một cái sủi cảo lên: "Đây, con làm thử xem."
Kiều Khương ngẩng lên vừa lúc chạm mắt với Yến Chiêu, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô từ lúc đến đây, hôm nay cô mặc váy cao bồi xẻ tà, trên là croptop đen trắng, tóc dài xõa sau đầu, dùng kẹp hoa kẹp lấy. Lọn tóc rũ bên gáy, làm người càng thêm gợi cảm, chắc vì vừa mới rời giường nên đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc, lông mày thanh tú, đôi mắt đào hoa không động đậy chút nào.
Nhưng rất đẹp.
Đẹp đến mức Yến Chiêu không thể rời mắt.
Cao Kim Lan đi tới lấy chày cán bột trong tay Yến Chiêu, đuổi anh đi xem TV, hai người lúc này mới đối diện nhau.
"Khương Khương, con có đói bụng không? Vẫn còn đồ ăn sáng." Cao Kim Lan nhìn về phía Kiều Khương:"Nếu con không muốn ăn, lát nữa sủi cảo chín thì nếm thử."
Kiều Khương lắc đầu: "Lát nữa con ăn."
Cô vừa mới rời giường, không muốn ăn gì cả.
Mấy người già bắt đầu nói chuyện phiếm, Miêu Tuyết nhìn TV không thèm chớp mắt, lúc Kiều Khương niết xong một viền hoa trên sủi cảo, mới phát hiện không biết Yến Chiêu sang ngồi cạnh cô từ bao giờ. Anh xoa xoa cục bột thành hình tròn, nặn thành hình dáng tinh tế, cuối cùng dùng tăm xỉa răng chọc chọc vào giữa.
Lúc làm xong thành hình lá cây, Kiều Khương cầm lấy que tăm của anh viết chữ lên cục bột. Yến Chiêu thò đầu lại gần: "Em viết gì vậy?"
Hơi thở nóng bỏng rơi lên mặt cô, Kiều Khương ngước mắt, thấy mũi anh dính bột mì, đối lập với làn da đen thui, trắng đen rõ ràng.
Cô dựa người về sau, cho anh xem cục bột, tăm rất khó viết, cô chỉ viết một chữ:
【 cẩu 】
Yến Chiêu nhìn chằm chằm vào đó, miệng mở ra, nhưng lại hạ xuống không nói gì.
Cao Kim Lan đang cán vỏ sủi cảo, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Khương đang cười, cô cúi đầu dùng tăm xỉa răng chọc chọc ở cục bột, khóe miệng cong lên, mắng câu:
"Đồ ngốc"
Cao Kim Lan: "......"