Thạch Mạn Phi cho rằng cô đang mắng cô ta.
Mới đầu cô ta còn tưởng người bên cạnh cô là Thạch Khang Thành, nhưng nghe tiếng nói không giống lắm, cô ta đã gặp bạn trai của cô là Lý Hiệu Lan một lần, đối phương sẽ không giống kiểu người làm mấy chuyện thân thiết như vậy khi Kiều Khương đang nghe điện thoại, hơn nữa...... âm thanh nghe hơi...tục tằn.
Thạch Mạn Phi ghét nhất kiểu phụ nữ như Kiều Khương, cô gái này lớn lên xinh đẹp, năng lực cao, ba cô ta đã khen Kiều Khương trước mặt không biết bao nhiêu lần, bảo cô ta phải học theo, nghe mấy lời này lỗ tai đã mọc kén, cuối cùng sau khi gặp, phát hiện ra Kiều Khương còn hoàn mỹ hơn nhiều, nên càng thêm bực bội ghen ghét.
Chỉ cần Kiều Khương ở đây, mặc kệ trong trường hợp nào, tầm mắt đàn ông đều không tự chủ được dừng trên người cô. Kiều Khương có một đôi mắt xinh đẹp đào hoa, không biểu cảm thì vẫn có vẻ kiêu ngạo, xứng với khí chất của cô, đi đến đâu cũng là tâm điểm.
Thạch Mạn Phi chán ghét dáng vẻ đó trên người Kiều Khương, dường như tất cả thế giới này đều ở dưới chân cô.
Làm người ta rất khó chịu.
"Tôi sẽ không cho cô trở về Hoàng Thân." Thạch Mạn Phi lạnh mặt nói: "Tôi sẽ thay thế cô."
"Ờ, rửa mắt mong chờ." Dáng vẻ lạnh nhạt cúp điện thoại, quay đầu về phía phòng bếp, Yến Chiêu đang thái rau, cúi người, khối cơ bắp căng lên ở sau lưng, dây tạp dề bị căng đến sắp đứt.
Cao Kim Lan ở bên cạnh nói: "Con trai rất ít khi nấu cơm."
Ba Yến vung tay lên: "Nhà chúng tôi A Đại sẽ nấu cơm, về sau hai người muốn ăn gì, bảo nó nấu cho ăn."
Mẹ Yến gật đầu: "Đúng đúng đúng, cái gì cũng nấu được."
3
Dì giúp việc đang nấu sủi cảo quay đầu qua nhìn: "......"
7
Ba Yến sửng sốt, nhanh sửa miệng: "À không, ngày nào đó, hoặc là, lúc nào muốn thay đổi khẩu vị, bà cứ gọi nó, gọi lúc nào cũng đến."
Cao Kim Lan cười cười: "Không cần."
Yến Chiêu múa dao rất đẹp, đốt ngón tay thô dài, có thể xoay xoay một vòng, sau đó lại hạ xuống xắt rau, bắt đầu băm gừng băm tỏi ném vào chảo xào, cầm muỗng đảo, trong nồi bùng lên ngọn lửa, Cao Kim Lan nhìn không ngăn được lời khen:
"Mọi người xem, đúng là làm được, nhìn như đầu bếp luôn."
Kiều Khương đi đến phòng bếp, tay không nhúp sủi cảo cho vào trong miệng, Cao Kim Lan thấy cô, đi nhanh đến hỏi: "Ăn ngon không? Nhân mẹ làm, sợ cho nhiều, bọn họ nói ăn vừa miếng, còn con thì sao, cảm thấy thế nào?"
1
"Ăn ngon." Kiều Khương gật đầu, lại nhúp thêm miếng nữa.
Cao Kim Lan vỗ vỗ vào tay cô, đưa một đôi đũa: "Lấy đũa."
Kiều Khương cầm chiếc đũa, đang muốn gắp sủi cảo, ngửi thấy mùi rất thơm, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Yến Chiêu cho thịt bò xào tỏi vào mâm, đổ vào đĩa, bưng đến trước mặt cô: "Nếm thử."
Trên mặt mang theo ý cười, mũi thấm mồ hôi, hai mắt mở to đen láy.
1
Kiều Khương gặp một khối thịt bò đang muốn đưa vào miệng, Yến Chiêu thò đầu lại gần thổi thổi.
1
Một đám người xung quanh: "......"
Ba Yến ho khan khụ khụ: "A, cái sủi cảo này, dính vào nhau."
1
Mẹ Yến cầm khăn lông chạy đến: "Tôi đến lau lau."
Cao Kim Lan: "...... Sủi cảo dùng chiếc đũa tách ra là được, dì dùng khăn lông lau làm gì?"
2
Mẹ Yến mặt tươi cười: "Đúng đúng đúng."
Mẹ Miêu hỏi Miêu Tuyết: "Con có cảm thấy không, hình như A Đại rất thích Kiều Khương?"
Miêu Tuyết giả ngu: "...... Có sao?"
Ba Miêu vào trong lấy cái chén, lại đây tiếp lời: "Con xem cái dáng vẻ không có tiền đồ của nó kìa, hai tròng mắt đều dính lên mặt con gái nhà người ta."
"Trước đây ông tán tôi, cũng không đáng tiền như vậy." Mẹ Miêu nhận lấy chén trong tay ông.
Ba Miêu "...... ở trước mặt trẻ con nói bừa cái gì đâu."
Miêu Tuyết bưng một mâm sủi cao đi về phía bàn ăn: "Cái gì con cũng chưa nghe thấy."
Kiều Khương ăn xong thịt bò, phát hiện mấy người bên cạnh đã đi hết, thịt bò cũng không tệ lắm, cô lại gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng, lát nữa ăn thịt bò sau. Yến Chiêu vẫn chờ cô phản hồi, con ngươi đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Cũng không tệ lắm." Cô buông đũa, không ăn nữa.
"Rửa tay à?" Anh buông đĩa xuống: "Anh với em cùng đi."
Kiều Khương liếc anh, ngón trỏ chọc vào ngực: "Đứng yên ở đây."
1
Cô không đi toilet, vào phòng bếp rửa tay, bốn phía đều là người nên Yến Chiêu không dám lại gần, anh cởi tạp dề ra bỏ vào tủ bát, lúc đứng ở phía sau Kiều Khương, ngực dán vào phía sau lưng cô. Kiều Khương vừa mới rửa tay xong, bị người đàn ông từ sau ôm lấy vòng eo, nhanh hôn hôn vào bên tai, sau đó buông ra xoay người rời đi.
Kiều Khương nhìn đầu ngón tay dính nước, rút khăn lau tay một bên lau khô từng đốt ngón tay, lúc xoay người lại nhìn thấy Yến Chiêu đang nói chuyện cùng mọi người, ánh mắt vẫn luôn liếc về phía cô.
Lỗ tai có chút ngứa.
Ngón trỏ cô đặt ở trên bàn gõ gõ, sau đó đưa lên sờ sờ vành tai mình.
Mới đầu cô ta còn tưởng người bên cạnh cô là Thạch Khang Thành, nhưng nghe tiếng nói không giống lắm, cô ta đã gặp bạn trai của cô là Lý Hiệu Lan một lần, đối phương sẽ không giống kiểu người làm mấy chuyện thân thiết như vậy khi Kiều Khương đang nghe điện thoại, hơn nữa...... âm thanh nghe hơi...tục tằn.
Thạch Mạn Phi ghét nhất kiểu phụ nữ như Kiều Khương, cô gái này lớn lên xinh đẹp, năng lực cao, ba cô ta đã khen Kiều Khương trước mặt không biết bao nhiêu lần, bảo cô ta phải học theo, nghe mấy lời này lỗ tai đã mọc kén, cuối cùng sau khi gặp, phát hiện ra Kiều Khương còn hoàn mỹ hơn nhiều, nên càng thêm bực bội ghen ghét.
Chỉ cần Kiều Khương ở đây, mặc kệ trong trường hợp nào, tầm mắt đàn ông đều không tự chủ được dừng trên người cô. Kiều Khương có một đôi mắt xinh đẹp đào hoa, không biểu cảm thì vẫn có vẻ kiêu ngạo, xứng với khí chất của cô, đi đến đâu cũng là tâm điểm.
Thạch Mạn Phi chán ghét dáng vẻ đó trên người Kiều Khương, dường như tất cả thế giới này đều ở dưới chân cô.
Làm người ta rất khó chịu.
"Tôi sẽ không cho cô trở về Hoàng Thân." Thạch Mạn Phi lạnh mặt nói: "Tôi sẽ thay thế cô."
"Ờ, rửa mắt mong chờ." Dáng vẻ lạnh nhạt cúp điện thoại, quay đầu về phía phòng bếp, Yến Chiêu đang thái rau, cúi người, khối cơ bắp căng lên ở sau lưng, dây tạp dề bị căng đến sắp đứt.
Cao Kim Lan ở bên cạnh nói: "Con trai rất ít khi nấu cơm."
Ba Yến vung tay lên: "Nhà chúng tôi A Đại sẽ nấu cơm, về sau hai người muốn ăn gì, bảo nó nấu cho ăn."
Mẹ Yến gật đầu: "Đúng đúng đúng, cái gì cũng nấu được."
3
Dì giúp việc đang nấu sủi cảo quay đầu qua nhìn: "......"
7
Ba Yến sửng sốt, nhanh sửa miệng: "À không, ngày nào đó, hoặc là, lúc nào muốn thay đổi khẩu vị, bà cứ gọi nó, gọi lúc nào cũng đến."
Cao Kim Lan cười cười: "Không cần."
Yến Chiêu múa dao rất đẹp, đốt ngón tay thô dài, có thể xoay xoay một vòng, sau đó lại hạ xuống xắt rau, bắt đầu băm gừng băm tỏi ném vào chảo xào, cầm muỗng đảo, trong nồi bùng lên ngọn lửa, Cao Kim Lan nhìn không ngăn được lời khen:
"Mọi người xem, đúng là làm được, nhìn như đầu bếp luôn."
Kiều Khương đi đến phòng bếp, tay không nhúp sủi cảo cho vào trong miệng, Cao Kim Lan thấy cô, đi nhanh đến hỏi: "Ăn ngon không? Nhân mẹ làm, sợ cho nhiều, bọn họ nói ăn vừa miếng, còn con thì sao, cảm thấy thế nào?"
1
"Ăn ngon." Kiều Khương gật đầu, lại nhúp thêm miếng nữa.
Cao Kim Lan vỗ vỗ vào tay cô, đưa một đôi đũa: "Lấy đũa."
Kiều Khương cầm chiếc đũa, đang muốn gắp sủi cảo, ngửi thấy mùi rất thơm, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Yến Chiêu cho thịt bò xào tỏi vào mâm, đổ vào đĩa, bưng đến trước mặt cô: "Nếm thử."
Trên mặt mang theo ý cười, mũi thấm mồ hôi, hai mắt mở to đen láy.
1
Kiều Khương gặp một khối thịt bò đang muốn đưa vào miệng, Yến Chiêu thò đầu lại gần thổi thổi.
1
Một đám người xung quanh: "......"
Ba Yến ho khan khụ khụ: "A, cái sủi cảo này, dính vào nhau."
1
Mẹ Yến cầm khăn lông chạy đến: "Tôi đến lau lau."
Cao Kim Lan: "...... Sủi cảo dùng chiếc đũa tách ra là được, dì dùng khăn lông lau làm gì?"
2
Mẹ Yến mặt tươi cười: "Đúng đúng đúng."
Mẹ Miêu hỏi Miêu Tuyết: "Con có cảm thấy không, hình như A Đại rất thích Kiều Khương?"
Miêu Tuyết giả ngu: "...... Có sao?"
Ba Miêu vào trong lấy cái chén, lại đây tiếp lời: "Con xem cái dáng vẻ không có tiền đồ của nó kìa, hai tròng mắt đều dính lên mặt con gái nhà người ta."
"Trước đây ông tán tôi, cũng không đáng tiền như vậy." Mẹ Miêu nhận lấy chén trong tay ông.
Ba Miêu "...... ở trước mặt trẻ con nói bừa cái gì đâu."
Miêu Tuyết bưng một mâm sủi cao đi về phía bàn ăn: "Cái gì con cũng chưa nghe thấy."
Kiều Khương ăn xong thịt bò, phát hiện mấy người bên cạnh đã đi hết, thịt bò cũng không tệ lắm, cô lại gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng, lát nữa ăn thịt bò sau. Yến Chiêu vẫn chờ cô phản hồi, con ngươi đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Cũng không tệ lắm." Cô buông đũa, không ăn nữa.
"Rửa tay à?" Anh buông đĩa xuống: "Anh với em cùng đi."
Kiều Khương liếc anh, ngón trỏ chọc vào ngực: "Đứng yên ở đây."
1
Cô không đi toilet, vào phòng bếp rửa tay, bốn phía đều là người nên Yến Chiêu không dám lại gần, anh cởi tạp dề ra bỏ vào tủ bát, lúc đứng ở phía sau Kiều Khương, ngực dán vào phía sau lưng cô. Kiều Khương vừa mới rửa tay xong, bị người đàn ông từ sau ôm lấy vòng eo, nhanh hôn hôn vào bên tai, sau đó buông ra xoay người rời đi.
Kiều Khương nhìn đầu ngón tay dính nước, rút khăn lau tay một bên lau khô từng đốt ngón tay, lúc xoay người lại nhìn thấy Yến Chiêu đang nói chuyện cùng mọi người, ánh mắt vẫn luôn liếc về phía cô.
Lỗ tai có chút ngứa.
Ngón trỏ cô đặt ở trên bàn gõ gõ, sau đó đưa lên sờ sờ vành tai mình.