Yến Chiêu giữ mông cô ngồi sang chỗ khác, chỗ lúc trước ngồi đã ướt hết.
Kiều Khương dựa vào trên vai há miệng thở dốc, tiếng nói bên tai như cách cô rất xa, nghe thấy tiếng nói khàn khàn hỏi có muốn ăn gì không, cô không nói lời nào, anh lại đến hôn cô, đè người trên sô pha, thong thả dùng lực đi vào.
Cô bị căng đến xương cốt tê dại, bóp bờ vai anh há mồm thở gấp, anh cắn cắn cánh môi, mút hết nước bọt trong miệng, đầu lưỡi chống vào hàm trên liếm láp, sau đó ngậm đầu lưỡi cô mút cắn.
Hai bên vú bị cơ ngực cứng rắn nghiền ép, bàn tay to của anh rơi xuống, cầm lấy một bên xoa bóp, anh cúi đầu ngậm lấy đầu ti mút mấy cái rồi lại há miệng nuốt vào, tiếng mút mát chùn chụt kích thích phía dưới Kiều Khương càng chảy nhiều nước hơn, năm ngón tay luồn vào lấy tóc anh thở gấp.
Yến Chiêu nâng một chân cô lên đặt khuỷu tay, cả cơ thể đè xuống, ngậm lấy miệng mút hôn, dưới thân vẫn đưa đẩy va chạm thật sâu bên trong cơ thể cô.
Nâng mắt lên, cô thấy chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà lắc lư, thấy con ngươi đen nhánh của người đàn ông, thấy làn da đen thui của anh áp xuống, đôi môi nóng bỏng liếm môi cô, vừa hôn vừa cắn, hơi thở thô nặng, dương v*t cắm vào bên trong, tiếng bành bạch dâm đãng, anh thở hổn hển cắn miệng cô, nắm lấy bàn tay đè ở sườn mặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Khoái cảm như dòng điện chạy xuống khắp người, cô không chịu nổi, nâng cổ, tiếng rên rỉ bị người đó nuốt vào trong miệng, mắt vẫn ứa nước, hơi thở dồn dập, thành tiếng ưm a nức nở như khóc, cô cong eo lên, bụng nhỏ vì cao trào mà run rẩy.
"A Đại......"
Anh vẫn không dừng lại, giữ eo cô thúc vào đến mức cảm giác toàn bộ sô pha sắp sụp xuống, Kiều Khương bị chọc như muốn điên lên, hai tay cào cấu lung tung trên vai anh, nhấc chân lên muốn đá, không cẩn thập đạp trúng chai rượu vang đỏ trên bàn rơi xuống thảm, không vỡ vụn, rượu bên trong chảy ra, mùi rượu thơm nồng tràn ngập cả căn phòng.
Yến Chiêu nghe thấy tiếng rơi vỡ ngừng lại, nắm lấy chân cô đưa lên nhìn, ngón chân bị lỗ hổng trên đầu chai cắt qua một vệt nhỏ rớm máu, anh cúi đầu liếm lên vết cắt, đầu lưỡi đỏ bừng nhẹ nhàng liếm qua, liếm giọt máu vào bụng rồi liếm hôn miệng vết thương. Dòng điện ướt át từ chỗ bị thương chạy lên dây thần kinh trên não, sống lưng Kiều Khương run lập cập, muốn rút chân lại nhưng bị anh dùng sức nắm lấy, anh vẫn chưa bắn. Thong dong đưa đẩy, một tay giữ chặt chân cô, cúi đầu liếm láp, đầu lưỡi đảo qua ngón chân trắng nõn.
Vừa ngứa vừa tê.
Kiều Khương bị khoái cảm đánh sâu vào làm ý thức tán loạn, vòng eo mảnh khảnh cong lên, chiếc dây chuyền tinh tế sáng lấp lánh, đôi vú trắng nõn đang đung đưa trước mặt anh, Yến Chiêu cúi đầu ngậm lấy một bên, mút hôn đầu ti cương cứng, tốc độ dưới thân chọc nhanh hơn, cũng dùng lực mạnh hơn.
Hai tay Kiều Khương ôm đầu anh, bị chọc đến cong lưng run rẩy, tầm mắt hỗn loạn, anh thúc vào mười mấy cái, bỗng dưng ngẩng lên ngậm môi cô mút hôn, con ngươi đen nhánh nhìn cô. Bàn tay to rộng đưa lên vén mái tóc rối, sau đó hôn lên mắt cô:
"Tối nay anh làm việc vẫn luôn nhớ đến em."
Giọng nói anh ách, cầm lấy tay cô đưa lên tai mình: "Chỗ này tất cả là giọng nói của em."
Kiều Khương thở hổn hển ráng nói: "Giọng rên trên giường?"
Yến Chiêu: "......"
Anh không nhịn được nở nụ cười, sống lưng đè thấp, cắn miệng cô hỏi:
"Có nhớ anh không?"
Kiều Khương dựa vào trên vai há miệng thở dốc, tiếng nói bên tai như cách cô rất xa, nghe thấy tiếng nói khàn khàn hỏi có muốn ăn gì không, cô không nói lời nào, anh lại đến hôn cô, đè người trên sô pha, thong thả dùng lực đi vào.
Cô bị căng đến xương cốt tê dại, bóp bờ vai anh há mồm thở gấp, anh cắn cắn cánh môi, mút hết nước bọt trong miệng, đầu lưỡi chống vào hàm trên liếm láp, sau đó ngậm đầu lưỡi cô mút cắn.
Hai bên vú bị cơ ngực cứng rắn nghiền ép, bàn tay to của anh rơi xuống, cầm lấy một bên xoa bóp, anh cúi đầu ngậm lấy đầu ti mút mấy cái rồi lại há miệng nuốt vào, tiếng mút mát chùn chụt kích thích phía dưới Kiều Khương càng chảy nhiều nước hơn, năm ngón tay luồn vào lấy tóc anh thở gấp.
Yến Chiêu nâng một chân cô lên đặt khuỷu tay, cả cơ thể đè xuống, ngậm lấy miệng mút hôn, dưới thân vẫn đưa đẩy va chạm thật sâu bên trong cơ thể cô.
Nâng mắt lên, cô thấy chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà lắc lư, thấy con ngươi đen nhánh của người đàn ông, thấy làn da đen thui của anh áp xuống, đôi môi nóng bỏng liếm môi cô, vừa hôn vừa cắn, hơi thở thô nặng, dương v*t cắm vào bên trong, tiếng bành bạch dâm đãng, anh thở hổn hển cắn miệng cô, nắm lấy bàn tay đè ở sườn mặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Khoái cảm như dòng điện chạy xuống khắp người, cô không chịu nổi, nâng cổ, tiếng rên rỉ bị người đó nuốt vào trong miệng, mắt vẫn ứa nước, hơi thở dồn dập, thành tiếng ưm a nức nở như khóc, cô cong eo lên, bụng nhỏ vì cao trào mà run rẩy.
"A Đại......"
Anh vẫn không dừng lại, giữ eo cô thúc vào đến mức cảm giác toàn bộ sô pha sắp sụp xuống, Kiều Khương bị chọc như muốn điên lên, hai tay cào cấu lung tung trên vai anh, nhấc chân lên muốn đá, không cẩn thập đạp trúng chai rượu vang đỏ trên bàn rơi xuống thảm, không vỡ vụn, rượu bên trong chảy ra, mùi rượu thơm nồng tràn ngập cả căn phòng.
Yến Chiêu nghe thấy tiếng rơi vỡ ngừng lại, nắm lấy chân cô đưa lên nhìn, ngón chân bị lỗ hổng trên đầu chai cắt qua một vệt nhỏ rớm máu, anh cúi đầu liếm lên vết cắt, đầu lưỡi đỏ bừng nhẹ nhàng liếm qua, liếm giọt máu vào bụng rồi liếm hôn miệng vết thương. Dòng điện ướt át từ chỗ bị thương chạy lên dây thần kinh trên não, sống lưng Kiều Khương run lập cập, muốn rút chân lại nhưng bị anh dùng sức nắm lấy, anh vẫn chưa bắn. Thong dong đưa đẩy, một tay giữ chặt chân cô, cúi đầu liếm láp, đầu lưỡi đảo qua ngón chân trắng nõn.
Vừa ngứa vừa tê.
Kiều Khương bị khoái cảm đánh sâu vào làm ý thức tán loạn, vòng eo mảnh khảnh cong lên, chiếc dây chuyền tinh tế sáng lấp lánh, đôi vú trắng nõn đang đung đưa trước mặt anh, Yến Chiêu cúi đầu ngậm lấy một bên, mút hôn đầu ti cương cứng, tốc độ dưới thân chọc nhanh hơn, cũng dùng lực mạnh hơn.
Hai tay Kiều Khương ôm đầu anh, bị chọc đến cong lưng run rẩy, tầm mắt hỗn loạn, anh thúc vào mười mấy cái, bỗng dưng ngẩng lên ngậm môi cô mút hôn, con ngươi đen nhánh nhìn cô. Bàn tay to rộng đưa lên vén mái tóc rối, sau đó hôn lên mắt cô:
"Tối nay anh làm việc vẫn luôn nhớ đến em."
Giọng nói anh ách, cầm lấy tay cô đưa lên tai mình: "Chỗ này tất cả là giọng nói của em."
Kiều Khương thở hổn hển ráng nói: "Giọng rên trên giường?"
Yến Chiêu: "......"
Anh không nhịn được nở nụ cười, sống lưng đè thấp, cắn miệng cô hỏi:
"Có nhớ anh không?"