Kiều Khương ngủ rất sâu, nhưng ban đêm cảm giác nặng nề, thấy cả người buồn bực như sắp bị đè chết. Lúc cô mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình bị người đàn ông ôm gắt gao, thở cũng khó khăn, cô hoảng loạn tưởng mình đang nằm mơ, dùng tay đầy đẩy, xúc cảm chạm vào da dưới lòng bàn tay rất thật, cô há mồm cắn mà không biết cắn vào đâu, giọng nói vang vọng:
1
"Biến đi."
Yến Chiêu tưởng cô gặp ác mộng, càng ôm chặt người vào lòng hơn:
"Anh ở đây, đừng sợ."
Kiều Khương: "?"
Cô bị ôm kín mít không một kẽ hở, tứ chi đã mềm nhũn không dùng được lực, cô bực tức giãy giụa vài cái nhưng tránh không được, cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất.
Sáng sớm lại bị người đàn ông chọc cho tỉnh, anh đè cô trên giường, từ phía sau thúc vào, lực hung ác như muốn xỏ xuyên qua người, cắm vào sâu trong tử cung, sau đó giã như đóng cọc, cả cây gậy đi vào hoàn toàn. Xương sống bị anh hôn nóng lên, giơ bàn tay đánh bốp vào mông cô, môi mỏng đang ngậm nhấm bả vai, khoái cảm sâu như vậy, cô lại muốn khóc thét, hai tay túm chặt lung tung dưới ga trải giường, tiếng kêu mơ hồ trong cổ họng.
1
Anh thúc mạnh một cái, bụng nhỏ cô co rút, bắt đầu run rẩy kịch liệt.
"Dừng lại......" Cô bị cao trào làm cho đầu óc trống rỗng, khoái cảm quá sâu, không khống chế được phản ứng của cơ thể mình, nước mắt sinh lý tràn mi, cô trở tay bắt lấy cánh tay anh, âm thanh nức nở: "Đồ khốn....dừng lại mau.."
Yến Chiêu cầm tay cô đè ở trên mông, nẩy hông lạch bạch lạch bạch cắm điên cuồng mấy chục cái vào lỗ nhỏ. Bụng cô co rút, sống lưng run rẩy, cả người nằm dán xuống giường, mỗi lần người đó thúc một cái, cô ức chế lại run run một cái.
Nước dâm chảy bắn ra dính ướt lớp lông đen nhánh của anh, chỗ giao hợp đầy bọt và nước. Hai chiếc di động trên đầu giường rung rung. Yến Chiêu giữ eo cô thúc vào chục cái, lúc này mới rút ra bắn trên lưng cô.
Kiều Khương vẫn còn chưa hòa hoãn lại, cơ thể vẫn còn đang run rẩy. Yến Chiêu cầm di động của cô lên nhìn, người gọi đến là trợ lý, anh không nghe, đưa đến trước mặt cô, đẩy mái tóc rối bời rồi hôn hôn lên má cô hỏi: "Có nghe điện thoại không?"
Kiều Khương không nói lời nào, anh ném điện thoại lên giường, cầm di động mình lên nhìn, là mẹ Yến gọi đến hỏi anh đang ở đâu, cửa hàng trái cây muốn lấy hàng gấp.
Yến Chiêu cầm di động đi ra phòng khách, mới nhỏ giọng trả lời: "Lát nữa con về."
Nói chưa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng nhập vào mật khẩu, Yến Chiêu nhếch lông mày nhìn qua, đúng lúc cửa bị mở ra, trợ lý cầm tập tài liệu đi vào, khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng đang trần truồng đứng ở phòng khách, sợ đến mức hai mắt trừng lớn.
"Cậu là ai?" Yến Chiêu không e dè mình còn đang trần như nhộng, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm mặt anh chàng trợ lý.
2
Trợ lý bị dọa đến mức âm thanh cũng lắp bắp:
"Tôi, tôi tới đưa tài liệu cho Kiều Tổng, tôi là trợ lý của chị ấy."
"Ừm."
Vẻ mặt Yến Chiêu đã thoải mái hơn, thu hồi ánh mắt hung dữ của mình, đang muốn đi đến cầm cặp tài liệu, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa mặc quần áo, đành phải đi vào trong phòng tìm quần.
1
Trong đầu trợ lý đều là cây gậy lủng lẳng đang ở trạng thái mềm nhũn dưới chân đối phương.
Cậu ta cúi đầu nhìn vào phía dưới thân mình, cảm thấy xấu hổ kẹp chặt hai chân, sau đó yên lặng mắng chửi trong lòng: "Mẹ kiếp, to thật."
1
Kiều Khương đã hồi phục từ cơn cao trào, dựa vào thành giường hút thuốc, Yến Chiêu đi vào mặc quần, rút mẩu thuốc trong tay cô dập tắt: "Đừng hút thuốc trên giường, nguy hiểm."
Kiều Khương nhấc mí mắt lên liếc anh một cái, đè người xuống giường, ngồi lên bụng anh, cầm lấy bật lửa chậm một điếu khác, kéo quần anh xuống phun khói vào dương v*t, bắt đầu nhả khói lên nó.
"Vậy là an toàn?" Cô hỏi.
Yến Chiêu: "......"
Anh dạng chân tay ra, thả lỏng người nằm trên giường: "Đừng đốt trụi lông của anh là được."
12
Kiều Khương nhẫn nhịn, không nhịn được, kẹp thuốc lá ở miệng nở nụ cười:
"Đồ ngốc."
1
"Biến đi."
Yến Chiêu tưởng cô gặp ác mộng, càng ôm chặt người vào lòng hơn:
"Anh ở đây, đừng sợ."
Kiều Khương: "?"
Cô bị ôm kín mít không một kẽ hở, tứ chi đã mềm nhũn không dùng được lực, cô bực tức giãy giụa vài cái nhưng tránh không được, cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất.
Sáng sớm lại bị người đàn ông chọc cho tỉnh, anh đè cô trên giường, từ phía sau thúc vào, lực hung ác như muốn xỏ xuyên qua người, cắm vào sâu trong tử cung, sau đó giã như đóng cọc, cả cây gậy đi vào hoàn toàn. Xương sống bị anh hôn nóng lên, giơ bàn tay đánh bốp vào mông cô, môi mỏng đang ngậm nhấm bả vai, khoái cảm sâu như vậy, cô lại muốn khóc thét, hai tay túm chặt lung tung dưới ga trải giường, tiếng kêu mơ hồ trong cổ họng.
1
Anh thúc mạnh một cái, bụng nhỏ cô co rút, bắt đầu run rẩy kịch liệt.
"Dừng lại......" Cô bị cao trào làm cho đầu óc trống rỗng, khoái cảm quá sâu, không khống chế được phản ứng của cơ thể mình, nước mắt sinh lý tràn mi, cô trở tay bắt lấy cánh tay anh, âm thanh nức nở: "Đồ khốn....dừng lại mau.."
Yến Chiêu cầm tay cô đè ở trên mông, nẩy hông lạch bạch lạch bạch cắm điên cuồng mấy chục cái vào lỗ nhỏ. Bụng cô co rút, sống lưng run rẩy, cả người nằm dán xuống giường, mỗi lần người đó thúc một cái, cô ức chế lại run run một cái.
Nước dâm chảy bắn ra dính ướt lớp lông đen nhánh của anh, chỗ giao hợp đầy bọt và nước. Hai chiếc di động trên đầu giường rung rung. Yến Chiêu giữ eo cô thúc vào chục cái, lúc này mới rút ra bắn trên lưng cô.
Kiều Khương vẫn còn chưa hòa hoãn lại, cơ thể vẫn còn đang run rẩy. Yến Chiêu cầm di động của cô lên nhìn, người gọi đến là trợ lý, anh không nghe, đưa đến trước mặt cô, đẩy mái tóc rối bời rồi hôn hôn lên má cô hỏi: "Có nghe điện thoại không?"
Kiều Khương không nói lời nào, anh ném điện thoại lên giường, cầm di động mình lên nhìn, là mẹ Yến gọi đến hỏi anh đang ở đâu, cửa hàng trái cây muốn lấy hàng gấp.
Yến Chiêu cầm di động đi ra phòng khách, mới nhỏ giọng trả lời: "Lát nữa con về."
Nói chưa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng nhập vào mật khẩu, Yến Chiêu nhếch lông mày nhìn qua, đúng lúc cửa bị mở ra, trợ lý cầm tập tài liệu đi vào, khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng đang trần truồng đứng ở phòng khách, sợ đến mức hai mắt trừng lớn.
"Cậu là ai?" Yến Chiêu không e dè mình còn đang trần như nhộng, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm mặt anh chàng trợ lý.
2
Trợ lý bị dọa đến mức âm thanh cũng lắp bắp:
"Tôi, tôi tới đưa tài liệu cho Kiều Tổng, tôi là trợ lý của chị ấy."
"Ừm."
Vẻ mặt Yến Chiêu đã thoải mái hơn, thu hồi ánh mắt hung dữ của mình, đang muốn đi đến cầm cặp tài liệu, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa mặc quần áo, đành phải đi vào trong phòng tìm quần.
1
Trong đầu trợ lý đều là cây gậy lủng lẳng đang ở trạng thái mềm nhũn dưới chân đối phương.
Cậu ta cúi đầu nhìn vào phía dưới thân mình, cảm thấy xấu hổ kẹp chặt hai chân, sau đó yên lặng mắng chửi trong lòng: "Mẹ kiếp, to thật."
1
Kiều Khương đã hồi phục từ cơn cao trào, dựa vào thành giường hút thuốc, Yến Chiêu đi vào mặc quần, rút mẩu thuốc trong tay cô dập tắt: "Đừng hút thuốc trên giường, nguy hiểm."
Kiều Khương nhấc mí mắt lên liếc anh một cái, đè người xuống giường, ngồi lên bụng anh, cầm lấy bật lửa chậm một điếu khác, kéo quần anh xuống phun khói vào dương v*t, bắt đầu nhả khói lên nó.
"Vậy là an toàn?" Cô hỏi.
Yến Chiêu: "......"
Anh dạng chân tay ra, thả lỏng người nằm trên giường: "Đừng đốt trụi lông của anh là được."
12
Kiều Khương nhẫn nhịn, không nhịn được, kẹp thuốc lá ở miệng nở nụ cười:
"Đồ ngốc."