Anh không nghĩ Kiều Khương sẽ đáp lại nụ hôn của mình.
Đầu lưỡi quấn lấy anh, mùi rượu tràn ngập trong khoang miệng hai người, bàn tay to rộng xoa xoa sau gáy cô, mang theo ý vỗ về trấn an.
Bên tai là giọng nói của Trương Đông Đao: "Kiều Khương, cậu mau nói đi, nhiều năm cậu đứng nhất, học giỏi nhất lớp, đại học thủ khoa, Trần Chúng Thăng cậu uống."
Lực mút của Yến Chiêu càng tăng thêm, Kiều Khương nhíu mày muốn lùi về sau, bàn tay anh lại ấn gáy cô, không động đậy được, hơi thở dồn dập, mí mắt sụp xuống không mở ra được, chỉ có âm thanh rầu rĩ từ cổ họng phát ra: Ưm.."
Yến Chiêu buông môi cô ra, thơm một cái, sau đó bế ngang người đi vào phòng ngủ, cô thật sự đã say, trên đường đi dựa vào lòng anh ngủ rồi.
3
Trương Đông Đao hô lên: "Ấy, đã chơi xong đâu."
Yến Chiêu ôm Kiều Khương không quay đầu lại.
Trần Chúng Thăng vỗ vỗ ngực mình: "Tớ chơi với cậu."
"Mình không cần cậu chơi." Trương Đông Đao hơi cáu, cô nàng hơi nhớ Trình Tất Dự, nhưng mấy ngày nay anh ta không liên lạc gì, cô cũng không muốn gọi cho anh ta, giơ ly rượu lên uống một ngụm.
Trần Chúng Thăng lấy ly rượu trong tay cô: "Cậu không thua, uống cái gì."
"Ừm, cũng đúng." Trương Đông Đao nhìn cậu nói, "Lúc tớ mười hai tuổi, đã lái trộm xe thể thao của ba, cậu thua, uống đi."
"Điêu." Trần Chúng Thăng tự hào cười rộ lên: "Tớ cũng đã lái rồi."
"Cậu không gạt mình chứ, lúc đó bảo cậu thử, chết cũng không dám."
Trương Đông Đao căn bản không tin, bảo cậu tìm chứng cứ.
Trần Chúng Thăng không có cách nào, vén ống quần mình lên: "Chứng cứ đây, sau đó bị ba lấy vợt tennis đánh vào cẳng chân, bây giờ nhớ đến vẫn còn đau."
Trương Đông Đao: "......"
Cô nàng uống xong rượu vang đỏ, xoa xoa gương mặt đỏ bừng nói: "Tớ yêu thầm thầy giáo thể dục cấp hai."
"Tớ cũng đã yêu thầm." Trần Chúng Thăng nhỏ giọng nói, "...... cậu."
Trương Đông Đao khoanh tay lại: "Không được, cần phải là cô giáo."
Trần Chúng Thăng: "...... như vậy là cậu chơi xấu."
"Cậu uống hay không uống!"
Tính công chúa của Trương Đông Đao nổi lên, đôi mắt to tròn trừng cậu, chẳng qua có hơi say nên ánh mắt không có vẻ dọa dẫm nào, còn hiện ra vẻ đáng yêu.
"Uống uống uống." Trần Chúng Thăng lại rót cho mình một chén, đổ vào miệng mình.
Yến Chiêu đặt Kiều Khương lên giường, bật điều hòa, đắp tấm chăn mỏng, sau đó ngồi ở bên cạnh, nhìn cô gái đang ngủ an ổn. Cuối cùng không nhịn được lấy di động ra chụp một bức ảnh.
Tối nay anh còn có việc chưa làm xong, ngồi ở cạnh giường một lát rồi rời đi, trước khi đi nhìn về phía bàn ăn, Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng không còn ở đó, chắc đã về phòng đi ngủ. Anh đi vào phòng bếp kiếm tra bếp điện xem đã tắt chưa, sau đó mới đổi giày ra ngoài.
Lý Dũng mang đầu gỗ đến, được mẹ Yến đặt trong vườn, còn dùng mấy viên gạch lót ở dưới. Yến Chiêu đến xem xét, số lượng đã đủ, ngày mai anh qua nhà lão Triệu mượn máy móc, cắt gỗ thành từng miếng, cắt ra mài giũa, làm thành một chiếc ghế nằm, một cái ghế dựa.
Kiều Khương thích ghế nằm, Cao Kim Lan thích ngồi ghế dựa.
Mười sáu tháng sau là sinh nhật Cao Kim Lan, Yến Chiêu không mua được quà gì quý giá, muốn làm một món quà thủ công đưa qua đó.
Anh vẽ nháp chúng ra giấy, chỉnh sửa đến gần một giờ sáng mới nằm lên giường lò xo, có hơi mất ngủ, anh lấy di động mở album ra xem ảnh chụp Kiều Khương.
Chỉ muốn ôm cô ngủ.
Đầu lưỡi quấn lấy anh, mùi rượu tràn ngập trong khoang miệng hai người, bàn tay to rộng xoa xoa sau gáy cô, mang theo ý vỗ về trấn an.
Bên tai là giọng nói của Trương Đông Đao: "Kiều Khương, cậu mau nói đi, nhiều năm cậu đứng nhất, học giỏi nhất lớp, đại học thủ khoa, Trần Chúng Thăng cậu uống."
Lực mút của Yến Chiêu càng tăng thêm, Kiều Khương nhíu mày muốn lùi về sau, bàn tay anh lại ấn gáy cô, không động đậy được, hơi thở dồn dập, mí mắt sụp xuống không mở ra được, chỉ có âm thanh rầu rĩ từ cổ họng phát ra: Ưm.."
Yến Chiêu buông môi cô ra, thơm một cái, sau đó bế ngang người đi vào phòng ngủ, cô thật sự đã say, trên đường đi dựa vào lòng anh ngủ rồi.
3
Trương Đông Đao hô lên: "Ấy, đã chơi xong đâu."
Yến Chiêu ôm Kiều Khương không quay đầu lại.
Trần Chúng Thăng vỗ vỗ ngực mình: "Tớ chơi với cậu."
"Mình không cần cậu chơi." Trương Đông Đao hơi cáu, cô nàng hơi nhớ Trình Tất Dự, nhưng mấy ngày nay anh ta không liên lạc gì, cô cũng không muốn gọi cho anh ta, giơ ly rượu lên uống một ngụm.
Trần Chúng Thăng lấy ly rượu trong tay cô: "Cậu không thua, uống cái gì."
"Ừm, cũng đúng." Trương Đông Đao nhìn cậu nói, "Lúc tớ mười hai tuổi, đã lái trộm xe thể thao của ba, cậu thua, uống đi."
"Điêu." Trần Chúng Thăng tự hào cười rộ lên: "Tớ cũng đã lái rồi."
"Cậu không gạt mình chứ, lúc đó bảo cậu thử, chết cũng không dám."
Trương Đông Đao căn bản không tin, bảo cậu tìm chứng cứ.
Trần Chúng Thăng không có cách nào, vén ống quần mình lên: "Chứng cứ đây, sau đó bị ba lấy vợt tennis đánh vào cẳng chân, bây giờ nhớ đến vẫn còn đau."
Trương Đông Đao: "......"
Cô nàng uống xong rượu vang đỏ, xoa xoa gương mặt đỏ bừng nói: "Tớ yêu thầm thầy giáo thể dục cấp hai."
"Tớ cũng đã yêu thầm." Trần Chúng Thăng nhỏ giọng nói, "...... cậu."
Trương Đông Đao khoanh tay lại: "Không được, cần phải là cô giáo."
Trần Chúng Thăng: "...... như vậy là cậu chơi xấu."
"Cậu uống hay không uống!"
Tính công chúa của Trương Đông Đao nổi lên, đôi mắt to tròn trừng cậu, chẳng qua có hơi say nên ánh mắt không có vẻ dọa dẫm nào, còn hiện ra vẻ đáng yêu.
"Uống uống uống." Trần Chúng Thăng lại rót cho mình một chén, đổ vào miệng mình.
Yến Chiêu đặt Kiều Khương lên giường, bật điều hòa, đắp tấm chăn mỏng, sau đó ngồi ở bên cạnh, nhìn cô gái đang ngủ an ổn. Cuối cùng không nhịn được lấy di động ra chụp một bức ảnh.
Tối nay anh còn có việc chưa làm xong, ngồi ở cạnh giường một lát rồi rời đi, trước khi đi nhìn về phía bàn ăn, Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng không còn ở đó, chắc đã về phòng đi ngủ. Anh đi vào phòng bếp kiếm tra bếp điện xem đã tắt chưa, sau đó mới đổi giày ra ngoài.
Lý Dũng mang đầu gỗ đến, được mẹ Yến đặt trong vườn, còn dùng mấy viên gạch lót ở dưới. Yến Chiêu đến xem xét, số lượng đã đủ, ngày mai anh qua nhà lão Triệu mượn máy móc, cắt gỗ thành từng miếng, cắt ra mài giũa, làm thành một chiếc ghế nằm, một cái ghế dựa.
Kiều Khương thích ghế nằm, Cao Kim Lan thích ngồi ghế dựa.
Mười sáu tháng sau là sinh nhật Cao Kim Lan, Yến Chiêu không mua được quà gì quý giá, muốn làm một món quà thủ công đưa qua đó.
Anh vẽ nháp chúng ra giấy, chỉnh sửa đến gần một giờ sáng mới nằm lên giường lò xo, có hơi mất ngủ, anh lấy di động mở album ra xem ảnh chụp Kiều Khương.
Chỉ muốn ôm cô ngủ.