Sếp tổng dùng thìa múc vài viên sủi cảo cho vào chén Kiều Khương, cảm thán nói:
"Vậy mà cô đã ở Hoàng Thân được mười năm rồi."
Kiều Khương nhớ đến ngày đó, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, qua mười năm rồi."
Ngày trước cô ở nơi khác học đại học, vừa tốt nghiệp đã tìm việc làm, công việc đầu tiên không có gì có thể bay lên, dã tâm của cô rất lớn, muốn làm đến vị trí cao hơn. Nhưng mỗi một tập đoàn nhà cao tầng, cô là người không có ô dù, nếu không có năng lực, cũng phải có bối cảnh.
Thay đổi hai công ty, mới phát hiện tập đoàn Hoàng Thân, thông báo tuyển dụng với mức lương rất cao, lương tháng tận năm mươi vạn, con số mê người, nhưng chưa chắc vài người có thể đạt được.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trước mắt là dòng xe cộ qua lại đông đúc, khói bụi trong không khí lọt vào mắt cô, duỗi tay chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tòa nhà.
Chỉ chớp mắt đã qua mười năm.
Cô dường như đã quên đoạn thời gian liều mạng chen chúc trên tàu điện ngầm, hình ảnh bị đám đông ép đến chật vật.
Sếp tổng chạm chạm vào ly của cô: "Mừng tương lai."
"Mừng tương lai." Kiều Khương hít một hơi thật sâu, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Lúc Yến Chiêu đến, cuộc họp trường niên đã gần kết thúc, bên ngoài có tuyết rơi, lúc anh xuống xe trên người còn có vài bông tuyết, vào khách sạn, những bông tuyết bị hơi ấm thấm vào hóa thành nước, người đi đến gần, Kiều Khương cảm giác được một hơi ẩm ướt dán vào mình.
1
Nhìn Kiều Khương ngồi đó, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, phía sau lộ ra vùng lưng trắng nõn, trên cổ vẫn đeo chiếc dây chuyền sáng lấp lánh, hai tay không có trang sức, nhìn thật sang trọng tinh tế. Cô xõa tóc, tay nắm ly rượu, cơ thể nhàn nhã thong dong, lộ ra sườn mặt tinh xảo, đôi mắt đào hoa như có ánh nước do ánh đèn chiếu xuống, môi đỏ tươi, so với dâu tây còn đẹp hơn nhiều.
Yến Chiêu đi đến bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần.
Kiều Khương bị khí lạnh trên người anh kích thích đến co rúm, hơi nhíu mày quay đầu, lúc này mới thấy gương mặt đang tươi cười phóng đại trước mắt, làn da đen nhánh làm răng rất trắng. Anh vừa thấy Kiều Khương, trong mắt cũng chẳng nhìn đến ai khác, bàn tay đưa lên vai trần xoa xoa thử nhiệt độ, hỏi cô: "Không lạnh à?"
Khi nói chuyện, đã cởi áo khoác trên người phủ lên vai Kiều Khương.
Phía sau nhân viên và công nhân tất cả đều bất động, phải nói rằng những cuộc họp trường niên từ trước tới nay Kiều Khương chưa bao giờ dẫn bạn trai tham dự, Yến Chiêu là người đầu tiên.
1
Sếp tổng còn chưa đến nói chuyện. Tất cả nhân viên đều vui vẻ phấn khởi chạy đến hỏi cô: "Kiều tổng, anh này là bạn trai chị sao? Là bạn trai phải không? Ôi thật cường tráng, cảm thấy một đấm là đánh chết em."
"Bạn trai sếp Kiều có ngoại hình này hả, cảm giác như kiểu mỹ nữ cùng mãnh thú, kích thích thật."
Cô gái gào lên:
"A a a a! Anh ấy mặc áo len mà cơ ngực lớn như vậy!"
"Cái cô này mắt nhìn đi đâu thế, cẩn thận Kiều tổng moi tròng mắt cô ra."
Kiều Khương: "......"
Yến Chiêu cười lộ hàm răng trắng bóng: "Chào mọi người."
"Chào anh chào anh!" Nhóm nhân viên hưng phấn không chịu dừng:
"Dũng sĩ! Em mời anh một ly!"
Yến Chiêu không hiểu lý do vì sao, nhưng bị không khí xung quanh lây nhiễm, anh cũng nhiệt tình theo, cầm ly rượu vang đỏ Kiều Khương đang uống, trước mặt mọi người nói được, sau đó uống một hơi cạn sạch. Nhóm người rối rít thỏa mãn rời đi.
Yến Chiêu ngồi xuống, lấy khăn giấy lau vành ly, hỏi Kiều Khương: "Bây giờ đi à?"
Anh cho rằng Kiều Khương gọi anh vào đây là uống một ly rượu, chính là ly vừa rồi anh đã uống.
Kiều Khương chỉ chỉ vào ly, anh hiểu cầm chai rượu rót vào.
"Đây là sếp của em." Cô đứng lên, mắt nhìn vào sếp tổng, giọng nói rõ ràng:
"Đây là bạn trai cháu, Yến Chiêu."
Đây là lần đầu tiên Yến Chiêu nghe thấy cô chính thức giới thiệu mình, còn làm trò trước mặt sếp tổng của cô, khóe miệng anh cười không kép được, độ cong kéo đến tận vành tai, cho đến lúc cô nhíu mày quét mắt liếc anh, anh mới nhớ đến gì đó, đứng lên nâng ly rượu về phía sếp tổng:
"Tôi uống hết, chú tùy ý."
Sếp tổng: "......"
"Vậy mà cô đã ở Hoàng Thân được mười năm rồi."
Kiều Khương nhớ đến ngày đó, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, qua mười năm rồi."
Ngày trước cô ở nơi khác học đại học, vừa tốt nghiệp đã tìm việc làm, công việc đầu tiên không có gì có thể bay lên, dã tâm của cô rất lớn, muốn làm đến vị trí cao hơn. Nhưng mỗi một tập đoàn nhà cao tầng, cô là người không có ô dù, nếu không có năng lực, cũng phải có bối cảnh.
Thay đổi hai công ty, mới phát hiện tập đoàn Hoàng Thân, thông báo tuyển dụng với mức lương rất cao, lương tháng tận năm mươi vạn, con số mê người, nhưng chưa chắc vài người có thể đạt được.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trước mắt là dòng xe cộ qua lại đông đúc, khói bụi trong không khí lọt vào mắt cô, duỗi tay chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tòa nhà.
Chỉ chớp mắt đã qua mười năm.
Cô dường như đã quên đoạn thời gian liều mạng chen chúc trên tàu điện ngầm, hình ảnh bị đám đông ép đến chật vật.
Sếp tổng chạm chạm vào ly của cô: "Mừng tương lai."
"Mừng tương lai." Kiều Khương hít một hơi thật sâu, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Lúc Yến Chiêu đến, cuộc họp trường niên đã gần kết thúc, bên ngoài có tuyết rơi, lúc anh xuống xe trên người còn có vài bông tuyết, vào khách sạn, những bông tuyết bị hơi ấm thấm vào hóa thành nước, người đi đến gần, Kiều Khương cảm giác được một hơi ẩm ướt dán vào mình.
1
Nhìn Kiều Khương ngồi đó, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, phía sau lộ ra vùng lưng trắng nõn, trên cổ vẫn đeo chiếc dây chuyền sáng lấp lánh, hai tay không có trang sức, nhìn thật sang trọng tinh tế. Cô xõa tóc, tay nắm ly rượu, cơ thể nhàn nhã thong dong, lộ ra sườn mặt tinh xảo, đôi mắt đào hoa như có ánh nước do ánh đèn chiếu xuống, môi đỏ tươi, so với dâu tây còn đẹp hơn nhiều.
Yến Chiêu đi đến bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần.
Kiều Khương bị khí lạnh trên người anh kích thích đến co rúm, hơi nhíu mày quay đầu, lúc này mới thấy gương mặt đang tươi cười phóng đại trước mắt, làn da đen nhánh làm răng rất trắng. Anh vừa thấy Kiều Khương, trong mắt cũng chẳng nhìn đến ai khác, bàn tay đưa lên vai trần xoa xoa thử nhiệt độ, hỏi cô: "Không lạnh à?"
Khi nói chuyện, đã cởi áo khoác trên người phủ lên vai Kiều Khương.
Phía sau nhân viên và công nhân tất cả đều bất động, phải nói rằng những cuộc họp trường niên từ trước tới nay Kiều Khương chưa bao giờ dẫn bạn trai tham dự, Yến Chiêu là người đầu tiên.
1
Sếp tổng còn chưa đến nói chuyện. Tất cả nhân viên đều vui vẻ phấn khởi chạy đến hỏi cô: "Kiều tổng, anh này là bạn trai chị sao? Là bạn trai phải không? Ôi thật cường tráng, cảm thấy một đấm là đánh chết em."
"Bạn trai sếp Kiều có ngoại hình này hả, cảm giác như kiểu mỹ nữ cùng mãnh thú, kích thích thật."
Cô gái gào lên:
"A a a a! Anh ấy mặc áo len mà cơ ngực lớn như vậy!"
"Cái cô này mắt nhìn đi đâu thế, cẩn thận Kiều tổng moi tròng mắt cô ra."
Kiều Khương: "......"
Yến Chiêu cười lộ hàm răng trắng bóng: "Chào mọi người."
"Chào anh chào anh!" Nhóm nhân viên hưng phấn không chịu dừng:
"Dũng sĩ! Em mời anh một ly!"
Yến Chiêu không hiểu lý do vì sao, nhưng bị không khí xung quanh lây nhiễm, anh cũng nhiệt tình theo, cầm ly rượu vang đỏ Kiều Khương đang uống, trước mặt mọi người nói được, sau đó uống một hơi cạn sạch. Nhóm người rối rít thỏa mãn rời đi.
Yến Chiêu ngồi xuống, lấy khăn giấy lau vành ly, hỏi Kiều Khương: "Bây giờ đi à?"
Anh cho rằng Kiều Khương gọi anh vào đây là uống một ly rượu, chính là ly vừa rồi anh đã uống.
Kiều Khương chỉ chỉ vào ly, anh hiểu cầm chai rượu rót vào.
"Đây là sếp của em." Cô đứng lên, mắt nhìn vào sếp tổng, giọng nói rõ ràng:
"Đây là bạn trai cháu, Yến Chiêu."
Đây là lần đầu tiên Yến Chiêu nghe thấy cô chính thức giới thiệu mình, còn làm trò trước mặt sếp tổng của cô, khóe miệng anh cười không kép được, độ cong kéo đến tận vành tai, cho đến lúc cô nhíu mày quét mắt liếc anh, anh mới nhớ đến gì đó, đứng lên nâng ly rượu về phía sếp tổng:
"Tôi uống hết, chú tùy ý."
Sếp tổng: "......"