Edit: Ngày ba bữa
Beta: Cyane
Nhưng chưa kịp đợi Vân Sâm dạy Tòa Thành Nát cách nói chuyện chính xác là thế nào thì anh lại trở về giai đoạn chỉ có thể nói “A”, “Ha”, “Ô”.
Hai người đồng thời há hốc mồm.
Vân Sâm đi xem tượng thành, tượng thành đã trở lại trạng thái nụ hoa khép kín.
Tất cả sự thay đổi này đều do viên đá màu đỏ kỳ lạ kia.
Tòa Thành Nát miêu tả sự khác nhau của giác quan vào buổi tối và buổi sáng. Giác quan buổi sáng do ăn nhiều, thừa năng lượng không thể phát tiết hết. Giác quan buổi tối thì lúc nào cũng đói, luôn muốn hấp thu năng lượng.
Vân Sâm suy đoán viên đá màu đỏ quả thực là một loại đá gì đó tương tự như đá năng lượng.
Trong thời gian ngắn nó có thể để ý thức tòa thành tiến hành bổ sung năng lượng, làm năng lượng dồi dào hơn. Vì đó không phải năng lượng của ý thức tòa thành, nên sẽ từ từ tiêu hao dần.
Tòa Thành Nát cảm thấy mất mát thật sự.
Vân Sâm lấy nội dung trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên để dạy dỗ Tòa Thành Nát.
“Không thể cứ muốn dựa vào sức mạnh bên ngoài để nâng cao khả năng của bản thân mãi được, chúng ta phải dựa vào thực lực của chính bản thân mình. Viên đá đó chỉ có tác dụng nhất thời, anh phải tự mình trưởng thành!”
Tòa Thành Nát nghiêm túc ghi nhớ lời Vân Sâm nói trong lòng.
Anh ném viên đá “Thơm phức” ấy ra sau đầu.
Ngày hôm sau, Vân Sâm kéo về một đống gạch vụn để Tòa Thành Nát mở rộng bức tường, dựng thêm một bức tường mới ở phía ngoài, xây dựng một đường ranh giới cùng với phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.
Tòa Thành Nát học đi đôi với hành: “Ha, ha, ha.”
Dây leo khua tay múa chân, nghiêm túc giáo dục Vân Sâm không được ỷ lại vào sức mạnh của anh, dựa vào sức mạnh bên ngoài thì không tốt đâu.
Nói tóm lại là muốn Vân Sâm tự dùng sức của mình để xây dựng bức tường.
Vân Sâm: “…”
Đứa nhỏ lớn rồi sẽ biết cãi lại mà…
Cô gái đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức nghĩ ra lý do khác để giải thích.
Cô đứng phía trước dây leo, nghiêm túc nói: “Không thể nói như vậy được, sức mạnh của anh sao gọi là sức mạnh bên ngoài được. Chúng ta là một nhóm, đã là một nhóm thì phải phân công công việc cho hợp lý. Mỗi người đều phải phát huy sở trường của mình.”
Tòa Thành Nát nghe xong ngốc luôn, hóa ra là như vậy à?
Vân Sâm nói tiếp: “Anh xem, tôi am hiểu tìm vật liệu, anh am hiểu xây dựng. Tôi ra ngoài tìm vật liệu đem về thì anh phụ trách biến chúng thành công trình mới. Chúng ta cùng xây dựng một ngôi nhà nhỏ, trong mấy việc này có cái nào gọi là “Sức mạnh bên ngoài” đâu?”
Nói đúng lắm, Tòa Thành Nát đung đưa dây leo, lại lần nữa ghi nhớ lời Vân Sâm nói trong lòng, vận dụng sức mạnh tòa thành để xây dựng bức tường mới.
Có điều đống đổ nát hôm nay Vân Sâm đem về chưa đủ để xây bức tường mới, may là chuyện này cũng không gấp, từ từ thì cũng xong.
Vân Sâm đi xem con rùa mà cô nuôi trong nồi đá.
Lúc sau cô lại đi ra phố thương mại, tìm được mấy chiếc nồi sắt còn tốt, cho nên chiếc nồi đá này được vinh quang xuất ngũ, biến thành chỗ để nuôi rùa.
Con rùa nhìn không có sức lắm, nhưng nó còn sống.
Con rùa có thể không ăn cơm từ ba tháng đến nửa năm. Cũng có trường hợp không ăn trong suốt ba năm trời mà vẫn sống được, nhưng con rùa này chắc là không thể không ăn quá ba năm được…
Nó đã được cho ăn giữa chừng, hay đây chỉ đơn giản là một phép màu?
Vân Sâm cũng không biết nên cho con rùa ăn gì, cô ăn gì thì cũng cho con rùa ăn nấy, nhưng nó ăn gì cũng ít.
Tòa Thành Nát rất tò mò sinh vật sống thứ hai trong tòa thành ngoại trừ Vân Sâm, nửa đêm Vân Sâm tỉnh lại thường xuyên thấy anh dùng dây leo cho con rùa ăn.
Con rùa không có tí hứng thú gì với dây leo.
“Nó cũng là vật nuôi của chúng ta.” Vân Sâm gõ mai rùa, cô hỏi Tòa Thành Nát: “Đặt cho nó cái tên nhé?”
Tòa Thành Nát gật đầu, anh để Vân Sâm đặt tên cho con rùa.
Vân Sâm lợi hại như vậy, đặt tên nhất định cũng rất hay. Cô cũng đã đặt cho anh cái tên Tòa Thành Nát dễ nghe như vậy.
Thấy Tòa Thành Nát khích lệ mình, Vân Sâm có vài phần thẹn thùng: “Vậy tôi sẽ đặt tên cho nó nhé.”
Cô suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ ra một cái tên đầy oai phong cho con rùa.
“Lão Vương Bát thì thế nào? Hàm ý cũng rất tốt, để nó sống lâu trăm tuổi.”
Tên của con rùa đã được đặt như thế đó.
…
Lão Vương Bát là con rùa đầu tiên chứng kiến nơi này từ từ tốt lên.
Tuy bị nuôi trong nồi đá, nhưng ngày thường nó cũng không bị hạn chế hoạt động.
Nó thường xuyên ra khỏi nồi đá để tản bộ, ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Bức tường cao lớn làm cản trở đôi mắt đậu màu xanh của nó. Nó cố gắng bò ra cửa, đi qua bức tường thứ nhất, ở bên ngoài còn có một bức tường kín khác cao hơn nữa, không muốn để nó nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Nó lại quay về nồi đá, ngủ vẫn khiến nó vui vẻ hơn.
Lúc Lão Vương Bát lại có hứng thú ra ngoài tản bộ, nó lại phát hiện quảng trường nhỏ mà nó hay tản bộ đã bị một đống phòng ở tầng một chiếm lấy, phòng bên trái lớn hơn phòng bên phải. Hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của con rùa này mà.
Nó tức giận muốn ra cái bậc thềm trước cái phòng đó tè phát để cảnh báo.
Mới đi được một nửa thì có một bàn tay xách nó lên, cô gái vóc dáng cao ráo cau mày nhìn nó: “Lão Vương Bát, cưng đừng có đi lung tung, lỡ chị có giẫm chết cưng thì cưng cũng không kêu được đâu.”
Vân Sâm thả con rùa vào lại ngôi nhà đá, cô quay đầu hỏi Tòa Thành Nát: “Dạo này Lão Vương Bát cứ bò lung tung, có nên làm cái bể cho nó không?”
Đã một tháng trôi qua kể từ khi giết tên Quỷ Dại đó, Vân Sâm và Tòa Thành Nát sống rất thoải mái.
Ban ngày hoàn toàn không lo việc bị ma quỷ uy hiếp, đi khắp nơi tìm kiếm đồ vật. Vân Sâm vơ vét hết mọi thứ xung quanh, nhìn bức tường mới xây cùng với tòa nhà từ hai căn thành tòa nhà ba căn là biết.
Một căn trong số đó là nhà kho chuyên dụng, dùng để trữ các loại vật liệu khác nhau.
Căn còn lại là phòng dụng cụ, đặt các loại dụng cụ khác nhau, vị trí ở bên cạnh cánh đồng.
Tòa Thành Nát nói chuyện không còn bị giới hạn bởi mấy âm tiết đó nữa, anh đã có thể nói rõ ràng từng từ, nhưng vẫn rất tốn sức như trước, nói xong mỗi từ phải dừng lại thật lâu mới có thể nói từ tiếp theo.
Tượng thành nếu không tính dây leo, chỉ tính mỗi tượng đá thôi đã thấy cao hơn nửa mét, kích thước lớn rất nhanh.
Tòa Thành Nát nghe thấy lời Vân Sâm nói, đung đưa dây leo: “Em… tự… mình… làm…”
“Quỷ hẹp hòi.” Vân Sâm bĩu môi, cô đứng trước cửa, cầm một con dao chặn trên đỉnh đầu của mình, tay còn lại rạch một đường ngang trên khung cửa.
Đường ngang này so với lúc trước lại cao thêm một cen-ti-mét, cô gái mặt mày hớn hở.
Suốt tháng này, cô nỗ lực rèn luyện và ăn nhiều, nên lập tức cao thêm ba cen-ti-mét.
Tòa Thành Nát thấy thế, lập tức quấn quanh bên người cô.bg-ssp-{height:px}
“Anh… cũng… muốn…”
Dây leo đứng thẳng cao đến tận trần nhà.
Vân Sâm liếc xéo anh: “Anh vầy là chơi xấu, muốn đo thì phải đo chiều cao của tượng thành, đó mới là chiều cao của anh.”
Dứt lời, bên cạnh đường ngang đánh dấu chiều cao của mình, cô đánh dấu chính xác chiều cao nửa mét của tượng thành.
Tòa Thành Nát nhìn chiều cao chỉ bằng một phần ba chiều cao của Vân Sâm, nói: “Sau… này… anh… sẽ… cao… hơn…”
Vân Sâm lập tức nói: “Sau này anh sẽ cao hơn.”
Tòa Thành Nát: “Anh, cao.”
Vân Sâm: “Tôi cao hơn, bây giờ tôi cao hơn anh.”
Tòa Thành Nát: “Hừ.”
Một người một thành đưa lưng về phía đối phương, ai cũng không để ý tới ai. Lý do mấy đứa nhỏ cãi nhau lúc nào cũng khó hiểu.
Vân Sâm đi tới ruộng củ cải, củ cải của cô đã có thể thu hoạch được rồi.
Củ cải là một loại cây trồng tốt, gieo củ cải có thể thu được hai loại: lá củ cải và thân củ cải.
Cô cho củ cải vào rổ, tổng cộng có hai mươi bốn củ.
Đầu củ cải không lớn nhưng cũng chứa đầy một rổ. Lúc đem củ cải vào nhà thì thấy dây leo nào đó đang đứng ở cửa lặng lẽ nhìn mình.
Vân Sâm nghiêng đầu sang một bên.
Cành cây phía sau cửa buông thõng xuống, nghịch cây đèn pin cầm tay đang rơi trên mặt đất của Vân Sâm.
Vân Sâm lấy củ cải ra, ngồi xổm trong sân lấy nước rửa củ cải, vừa rửa vừa lầm bầm: “Lúc mới gặp ngày nào cũng nở hoa cho người ta xem, làm võng cho người ta. Bây giờ cả ngày chỉ bày ra cái lá nát cho người ta nhìn, có cái bể cá cũng không giúp người ta làm nữa!”
Đám lá cây dây leo phía sau cửa run rẩy, đèn pin rơi xuống đất.
Cô gái nói lớn tiếng hơn: “Còn nói cái gì mà thích người ta, muốn để người ta làm Thành Quyến Giả. Bây giờ không có người nào mà đã lạnh nhạt với người ta như vậy rồi, sau này mà có những người khác, tôi thấy đến nhìn tôi anh cũng lười ấy chớ… Bạn tốt cái gì chứ, đều là gạt người!”
Tòa Thành Nát từ phía sau khung cửa chậm rãi đi ra, dây leo đi lại bên cạnh Vân Sâm.
Cọ tay cô.
Tay cô dời sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng.
Cọ mặt cô.
Mặt cô lại nghiêng sang bên cạnh, có điều động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhẹ nhàng nhét cành cây vào tay cô.
Cô ném cành ra, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Tòa Thành Nát lấy lòng uốn cong thành một bó dây leo, một đám hoa nở rộ sau mấy tiếng vang nho nhỏ.
Anh nói: “Nhìn hoa nè.”
Mỗi khi anh quýnh lên, năng lực ngôn ngữ sẽ đột phá.
Vân Sâm có hơi hối hận về cái tính thích gây sự của mình, cô dùng sức ôm dây leo: “Tôi gây sự như vậy mà anh cũng không giận.”
Tòa Thành Nát nói: “Em nói, không thể, tức giận, hung dữ, oán hận, anh đều, nhớ rõ.”
Vân Sâm sờ cành của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi thích anh nhất.”
Tòa Thành Nát dựa vào vai cô, đung đưa đóa hoa: “Anh cũng, thích, em, nhất.”
Vân Sâm cười nói: “Chúng ta phải làm bạn tốt suốt đời.”
Tòa Thành Nát hơi do dự, bạn tốt à?
Trong tiềm thức, anh thấy không thích từ này cho lắm.
Ngay khi anh định trả lời, âm thanh từ trong phòng truyền tới: “Rè… rè… có ai không?”
Vân Sâm kinh ngạc đứng dậy, cùng Tòa Thành Nát chạy vào phòng.
Bộ radio của đèn pin quay tay đa chức năng phát ra âm thanh, lúc nó rơi trên mặt đất vừa hay ấn trúng nút mở.
Là con người sao?
Đầu bên kia là giọng nói của con người sao?
Tại sao cái radio dùng để trang trí này lại có thể thu được tín hiệu chứ?
Radio lặp lại: “Có ai không?”
Âm thanh đứt quãng, tín hiệu không tốt.
Vân Sâm suy nghĩ, hỏi vào radio: “Ai vậy?”
“Hoa… Vậy mà… còn có… người…?”
Giọng nói đứt quãng, qua nửa phút, âm thanh trên radio hoàn toàn biến mất.
Vân Sâm mờ mịt nhìn về phía Tòa Thành Nát: “Vừa rồi đúng là có người đang nói chuyện đúng không?”
Chờ sau khi thấy rõ dáng vẻ của Tòa Thành Nát, đồng tử của cô đột nhiên co lại.
Tòa Thành Nát đung đưa dây leo, anh thấy sắc mặt cô gái bất thường, cô đưa tay ôm lấy dây leo.
Những dây leo phía trước Vân Sâm bị dính màu vàng héo, chỗ này một mảng chỗ kia một mảng, lá cây rơi xuống dưới.
Vân Sâm nhìn lá khô, khiếp sợ nói: “Anh còn bị rụng tóc hả?”
Tòa Thành Nát cũng rất sợ hãi nhìn dây leo, tại sao anh lại đột nhiên chuyển sang màu vàng vậy?
Vân Sâm chạy đến bên cạnh tượng thành.
Dấu hiệu khô héo bắt đầu từ những dây leo trên cái bệ của tượng thành, chỉ có chỗ đặt tượng thành là còn xanh tươi, còn lại đã khô héo hết.
Vân Sâm hỏi Tòa Thành Nát: “Anh có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Tòa Thành Nát lắc dây leo, anh không cảm thấy mình có chỗ nào không khỏe cả.
Nhưng tại sao lại xảy ra sự thay đổi này?
Vân Sâm nhìn xung quanh, mắt dừng lại ở chỗ nào đó.
Đó là cửa động bị che lại bên cạnh tượng thành.