Trans: Cyane
Beta: Lam
Bên trong bức tường xám cao hai mét, âm thanh nhỏ kỳ diệu phát ra khi sử dụng năng lượng tòa thành. Những hạt pha lê óng ánh lơ lửng trong không khí, sau đó tạo thành một chiếc bàn gỗ rộng một mét.
“Bây giờ phải dời nó vào nhà à?”
Dây leo của Hoa Đình đã sẵn sàng, chỉ cần Vân Sâm đồng ý thì anh sẽ lập tức dời chiếc bàn vào nhà.
Vân Sâm gật đầu nói: “Anh phủi sạch vụn gỗ trên bàn rồi đặt nó vào phòng sách trên tầng hai nhé.”
Thời tiết càng ngày càng ấm, chỉ có buổi sáng và tối mới cần mặc thêm áo khoác. Cô mặc một chiếc áo mỏng, dáng người cao hơn rất nhiều, đường nét thiếu nữ cũng dần xuất hiện.
Hoa Đình: “Được.”
Dây leo thoải mái dùng một lực vừa phải nâng chiếc bàn lên để không làm gãy bàn.
Từng nhánh dùng lực nối tiếp nhau dời chiếc bàn vào căn phòng bên trái tầng hai.
Ba căn phòng trên tầng hai ban đầu vốn dĩ đều là phòng để đồ, đây là phòng sách mới được Vân Sâm và Tòa Thành Nát lên kế hoạch để trưng bày các “Phương tiện truyền đạt văn hóa” khác nhau mà họ thu nhập được.
Hai bên trái phải của bức tường có cửa ra vào của phòng sách đều trở thành giá sách.
Ba giá sách bây giờ trống trơn, chỉ có một góc nhỏ chứa rất nhiều sách, đó là sách bài tập của những học sinh đã từng sử dụng ở tòa thành này, góc bìa vàng ố, giấy cũng đã cứng lại.
Hoa Đình đặt chiếc bàn ngay trước cửa sổ, ánh sáng xuyên qua tấm kính chiếu lên mặt bàn khiến chiếc bàn gỗ trông cực kỳ đẹp mắt.
Anh đang định chuyển ý thức của mình vào dây leo thì bất chợt nhìn thấy một cuốn sách trên tủ sách sắp rơi xuống, anh lập tức vươn một nhánh cây ra đón lấy, sau đó cẩn thận nhét lại vào tủ sách.
Phải trân trọng mới được…
Anh và Vân Sâm đã tìm kiếm khắp một nửa tòa thành, sau khi tìm thấy đủ các loại sách khác nhau, bọn họ kinh hoàng phát hiện ra rằng toàn bộ sách, báo và tạp chí ở tòa thành này đều đã biến mất!
Các tòa nhà dân cư, trường học, thư viện cộng đồng, tòa nhà chính phủ, viện bảo tàng, thậm chí cả biển báo trên đường, bia đá trên cầu, tài liệu hoặc văn bản và rất nhiều thứ có thể mang đi đều đã bị lấy đi hết, phần lớn mấy thứ không thể mang đi đều đã bị phá hủy.
Suy đoán của Vân Sâm có lẽ là sự thật.
Nếu thực sự là do ma quỷ làm thì liệu suy nghĩ của bọn nó có quá đáng sợ rồi hay không?
Trong khoảng thời gian đó, hai người bọn họ cảm thấy rất sợ hãi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đã phấn chấn trở lại. Cuộc tìm kiếm trước đó của họ tương đối khó khăn, họ vẫn chưa thể đi đến những nơi bị che khuất và những nơi không thể đi qua.
Nói không chừng rồi cũng sẽ có cá lọt lưới thôi.
Những cuốn sách bài tập này vốn đến từ một văn phòng bị chôn vùi trong đống đổ nát ở trường cấp hai Hà Thông, bên trong sách đã được giáo viên dùng bút đỏ sửa những chỗ bị sai.
Thật tiếc vì trong đó có rất nhiều bài tập toán, còn bài tập về lịch sử chỉ có một phần mà thôi.
Nhưng cũng đành bó tay vậy, những bài tập đó đều sai hết cho nên không biết đáp án chính xác được.
Trong quá trình tìm kiếm sau này, họ đã phát hiện ra một tin tốt.
Những cuốn sách đã biến mất đều là sách in, mấy thứ như sách bài tập, nhật ký, sách chép tay do con người viết tay để lại rất nhiều nhưng hầu hết đều bị hư hỏng.
Hoa Đình nghĩ đến chuyện này thì không khỏi lắc đầu, anh quay xuống lầu thì thấy Vân Sâm đang dùng năng lượng tòa thành để làm một chiếc bàn gỗ thứ hai.
Kỹ năng và kỹ thuật khi sử dụng năng lượng tòa thành của Vân Sâm đã thành thạo hơn, tốc độ cô dùng năng lượng tòa thành để tạo ra đồ vật cũng ngày càng nhanh hơn.
Trong phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, việc Vân Sâm mượn năng lượng tòa thành cũng sẽ không làm tiêu hao năng lượng của bản thân anh.
Năng lượng cho cô mượn được tích trữ trong cơ thể cô còn chưa tiêu hao hết, khi cô không sử dụng nữa thì năng lượng tòa thành sẽ trở lại bên trong tượng thành.
Khi năng lượng tòa thành từ cơ thể cô trở lại cơ thể anh thì năng lượng tòa thành sẽ tăng lên.
Hoa Đình không rõ lý do. Theo hiểu biết của anh về ý thức tòa thành, ý thức tòa thành sẽ chọn con người làm Thành Quyến Giả, cũng sẽ không làm giảm một lượng lớn mức tiêu hao năng lượng tòa thành được.
Nhưng đây là một chuyện tốt.
Ngoài việc chờ đợi thời gian để từ từ tích lũy năng lượng, anh còn có một cách khác có thể trưởng thành nhanh hơn.
Tiếc là lúc Vân Sâm sử dụng năng lượng tòa thành thì sẽ rất dễ mệt mỏi, tương tự như việc tiêu hao thể lực khi tập luyện ở cường độ cao.
Muốn tiếp tục sử dụng năng lượng tòa thành trong thời gian dài, từ đó có thể tăng năng lượng tòa thành của Tòa Thành Nát thì Vân Sâm cần phải nâng cao thể chất của mình.
Những trách nhiệm nặng nề và chặng đường dài phía trước đều là chuyện không thể vội vàng ngày một ngày hai được.
Chiếc bàn gỗ thứ hai và hai chiếc ghế gỗ đã thành hình, lần này là bàn ăn, một ghế đặt ở tầng trên và ghế còn lại đặt ở tầng dưới.
Sau khi Hoa Đình sắp xếp xong, anh lập tức chạy trở lại bên cạnh cô gái.
“Hôm nay có phải đi qua bên bờ bên kia không? Nếu bây giờ không khởi hành thì sẽ muộn đó.”
Vân Sâm lau mồ hôi trên trán, lắc đầu nói: “Tạm thời không đi nữa, không có gì để thu hoạch cả, hơn nữa cây cầu vẫn chưa sửa xong. Cho dù có tìm được đồ gì hữu ích thì cũng không thể mang nó trở về đây được. Đợi đến khi có thể sửa xong cây cầu rồi lại đi sang đó tiếp.”
Cô dừng lại. Khi đi tìm sách thì cô đã tìm thấy bản đồ tuyến đường trong vòng mười năm của Hoa Đình trong một tòa nhà dân cư, bản đồ tuyến đường này bao gồm các tuyến đường đi đến các tòa thành khác.
Dựa vào bản đồ tuyến đường, vị trí hiện tại mà họ đang ở là góc Tây Bắc của Hoa Đình trước đây, đi về phía Bắc sẽ là Trà Phủ.
Con đường đi đến Trà Phủ ngược hướng với con đường mà họ đã sửa trước đây.
Đường đi đến Trà Phủ trước đây là rừng tre nguyên sinh ở phía Bắc.
Vân Sâm nói: “Vị trí hiện tại của chúng ta gần Trà Phủ hơn, phải nghĩ cách sửa con đường ở đó trước, hy vọng Trà Phủ vẫn còn những người may mắn sống sót… Trước đây tôi chưa từng nghe nói ở phía Đông có ý thức tòa thành, tôi đã nhìn thấy những người chạy trốn đến từ phía Đông khi còn ở Trung Châu, họ nghe nói rằng phía Bắc an toàn hơn cho nên tất cả đều chạy về phía Bắc.”
Hoa Đình có chút chán nản, anh nói: “Không có con người thì ý thức tòa thành sẽ rất yếu, sau khi tỉnh lại có thể sẽ ngủ tiếp.”
Vân Sâm vỗ về an ủi anh, không kiềm được hỏi: “Sau khi ngủ say lần nữa thì có thể tỉnh lại không?”
Hoa Đình suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu có nhiều năng lượng thì có thể. Nếu như lấy năng lượng của viên đá đỏ đặt bên cạnh tượng thành sẽ khiến ý thức tòa thành từ từ thức tỉnh.”
Vân Sâm không ngờ viên đá đỏ lại có công dụng như vậy.
Cô hơi tiếc nhưng cũng chỉ tiếc một ít thôi.
Tình hình lúc đó rất nguy hiểm, cô và Tòa Thành Nát không thể lấy thêm viên đá đỏ dưới lòng đất được.
Vân Sâm đang tưới nước cho vườn rau của mình. Niệm An đã lớn bằng nửa con chó to, nó đang nằm trên mặt đất ngủ một cách lười biếng, hai tai thỉnh thoảng lại động đậy.
Khi hoàn thành hết công việc, cô định đến nghĩa trang để lại một bó hoa bên giếng cho chị Đỗ Quyên.
Sau khi đến nghĩa trang thì lại tiếp tục sửa đường.
Vân Sâm vừa tưới nước vừa nói đùa: “Vậy thì anh đừng ăn những viên đá đỏ đó nữa, để dành đi. Lỡ như sau này có ý thức tòa thành nào cần thức tỉnh thì cho bọn họ dùng.”
Hoa Đình đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Anh muốn giữ lại tất cả những viên đá đỏ lại để sau này có thể giúp đỡ những ý thức tòa thành khác.
Nhìn thấy cô gái vô cùng ngạc nhiên, anh nghiêm túc nói: “Không thể thiếu bất kỳ một ý thức tòa thành nào, nếu thiếu thì Cửu Châu sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được.”
Lần trước Tòa Thành Nát nói rằng Cửu Châu bị vỡ nát và đã ngủ say.
Vân Sâm dừng động tác tưới nước lại, ngạc nhiên hỏi: “Cửu Châu còn tỉnh lại được không? Khi tỉnh dậy rồi thì sẽ thế nào?”
Hoa Đình dựng đứng cành cây, úp mở nói: “Những ý thức tòa thành khác có thể bảo vệ con người như thế nào thì Cửu Châu đương nhiên cũng có thể làm như thế.”
Vân Sâm cảm thấy khó có thể tin được, Cửu Châu là một đất nước mà…
Tòa thành bảo vệ một khu vực, còn đất nước bảo vệ toàn bộ lục địa luôn sao?bg-ssp-{height:px}
Cô hỏi Tòa Thành Nát.
Hoa Đình nói không chắc chắn: “Gần như là vậy, anh cần nhiều năng lượng như vậy để thức tỉnh thì Cửu Châu nhất định phải cần rất rất rất là nhiều năng lượng để thức tỉnh, nhưng đó chỉ là một trong những nhu cầu mà thôi.”
Vân Sâm nhìn nhu cầu năng lượng của Tòa Thành Nát vốn chỉ bé bằng một cái móng tay, lại nói đến nhu cầu năng lượng nhiều đến nỗi muốn chọc thủng trời của Cửu Châu này.
Theo như Tòa Thành Nát nói thì mỗi ý thức tòa thành hầu như đều biết một chút về chuyện của Cửu Châu, nhưng nội dung mà mỗi tòa thành biết sẽ khác nhau, chỉ sau khi tóm tắt lại thì mới có thể hiểu rõ về Cửu Châu được.
Cô đưa mắt nhìn ngôi nhà ba gian nhỏ của mình, yên lặng một lúc rồi xua tay nói: “Bây giờ chúng ta cứ để ý đến những chuyện trước mắt là được rồi. Anh nở hoa đi, tôi bắt sâu xong rồi mình cùng đi đến nghĩa trang.”
Hoa Đình nhảy nhót ngay tại chỗ: “Em đi thắp hương cho chị Đỗ Quyên à? Anh sẽ làm ra một bó hoa thật đẹp!”
Vân Sâm: “?”
Cô hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười hiền lành: “Tôi vẫn chưa nhìn thấy thi thể của chị Đỗ Quyên, chị ấy vẫn chưa chết.”
Hoa Đình: “Hiểu… Hiểu rồi!”
Anh co dây leo lại rồi đi đến góc tường, Niệm An chạy tới bên chân để an ủi anh.
Sau khi nói xong, Vân Sâm cũng thở dài.
Người bị ma quỷ giết sẽ không để lại xác. Ngay cả những người chết trong tòa thành thì thi thể của họ cũng sẽ bị ma quỷ chia nhau ra ăn vào ban đêm.
Ở ngoài nơi hoang dã gần như không thể nhìn thấy xương cốt của những thi thể đó.
Cô nghĩ đó chỉ là sự chấp niệm, giống như chị Đỗ Quyên vẫn nhất quyết đi tìm bà ngoại, không nhìn thấy xác thì sẽ đi tìm mãi.
Nhưng làm sao có thể nhìn thấy thi thể được đây?
Rốt cuộc những con ma quỷ này là loại quái vật gì đây chứ…
Vân Sâm nghĩ đến những cuốn sách hầu như không tìm thấy trong tòa thành, thư viện bị thiêu rụi và thông tin về loại ma quỷ “Vô Danh” mà chị Đỗ Quyên để lại trước khi chết…
Cô cảm thấy nặng nề.
“Bụp!”
Dưới mắt cô chợt hiện ra một bó hoa nhỏ màu đỏ tươi, bên trong hoa có màu đỏ nhạt pha chút vàng, bó hoa như một ngọn lửa rực cháy trước mắt cô.
Vân Sâm cầm lấy bó hoa, nhẹ nhàng vuốt ve: “Trông rất giống hoa Đỗ Quyên đó.”
Tòa Thành Nát không bao giờ nở ra một kiểu hoa cố định, dường như chỉ cần anh muốn là anh có thể nở ra tất cả các loại hoa khác nhau.
“Hóa ra nó được gọi là hoa Đỗ Quyên à? Anh đã từng nhìn thấy loại hoa này rồi, đẹp lắm.”
Bó hoa được đặt trước giếng, màu đỏ rực và màu xám xanh của giếng tạo nên một sự tương phản màu sắc mạnh mẽ, đó là sự sống đang nở rộ trong cõi chết.
Vân Sâm đứng trước giếng, cô không biết phải nói gì.
Một lúc sau, cô kìm nén nói một câu: “Lúc trước khi xuống giếng còn có thể đứng thẳng được, nhưng bây giờ thì phải cúi xuống rồi.”
Cành cây bên cạnh cô gái rơi xuống đất, dường như không ngờ người bình thường có thể nói nhiều lại trở nên kiệm lời như vậy.
Xung quanh yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió thổi.
Những điều mà Vân Sâm muốn nói đều đã được viết trong bức thư để lại bên dưới đáy giếng, hôm nay cô chỉ muốn đến và tặng một bó hoa mà thôi.
Cô đứng một lúc rồi quay lưng rời đi.
Cây đại thụ phía trước vẫn vững chắc như vậy, trên thân cây còn sót lại dấu vết của những sợi dây thừng dùng khi xuống giếng.
Vân Sâm đi được nửa đường thì dừng lại.
Dưới ánh mắt bối rối của Hoa Đình, cô bước đến thân cây rồi nghiêng người quan sát kỹ càng.
Cô đưa ngón tay chạm vào dấu vết do sợi dây để lại, có chút ẩm ướt.
Dấu vết còn mới, không phải dấu vết để lại hôm nay mà là dấu vết để lại mấy ngày trước.
Mấy ngày nay cô thậm chí còn không đến nghĩa trang, vậy dấu vết này thuộc về ai đây?
Vân Sâm tháo sợi dây thừng leo núi mang trên lưng khi đi ra ngoài xuống rồi buộc vào thân cây, đồng thời đeo đèn pha lên và mở đèn lên trước, cô nói với Hoa Đình: “Tôi đi xuống giếng xem thử.”
Cô nhanh chóng nhảy xuống giếng, đồng thời di chuyển cực kỳ cẩn thận để tránh làm hư hại đến các dấu vết khác.
Cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, nhưng chất lỏng ma quỷ mà tên Quỷ Dại ăn thịt người để lại sau khi xuống giếng, vì không có ánh sáng mặt trời chiếu xuống cho nên chất lỏng ấy vẫn còn ở đáy giếng.
Một là không có ai đi xuống, hai là người đi xuống cực kỳ cẩn thận.
Vân Sâm mở cửa giếng, mọi thứ cô để lại trong phòng vẫn ở nguyên đó, không có dấu hiệu bị di dời.
Khi cô đi ra khỏi căn phòng bên dưới giếng và đóng cửa lại, cô lấy dây câu từ trong bộ dụng cụ ra, cắt một đoạn nhỏ rồi nhét vào khe cửa.
Cánh cửa dưới giếng là loại mở lên đóng xuống, cô mắc dây câu vào vị trí chính giữa bên dưới khe cửa.
Cô rất giỏi trong việc đo đạc, đảm bảo dây câu nằm giữa khe cửa mà không bị lệch.
Cô đánh dấu lên dây câu, có một lỗ thủng nhỏ không dễ nhìn thấy, lỗ thủng ấy hướng ra bên ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, không thể nhìn thấy dây câu bên dưới.
Khi đã đảm bảo rằng dây câu sẽ chỉ rơi xuống sau khi cửa được mở, Vân Sâm mới trèo lên giếng, cùng Tòa Thành Nát quay trở lại ngôi nhà đá.
Hoa Đình tăng cường chú ý đến khu vực lân cận, anh không tìm thấy dấu vết của con người, nhưng cũng không hẳn là ma quỷ.
Vân Sâm và dây leo của Tòa Thành Nát đã tập luyện được một thời gian, cô phát hiện ra nếu sự cảnh giác và nhạy bén của mình đủ cao, cô có thể thoát khỏi sự “Theo dõi” của dây leo Tòa Thành Nát, nhưng độ khó rất cao.
Vào ngày đầu tiên, dây câu vẫn ở dưới giếng.
Ngày hôm sau, dây câu vẫn còn ở đó.
Vào ngày thứ ba, dây câu vẫn ở dưới giếng, nhưng…
Vân Sâm nheo mắt nhìn dây câu.
Dây câu thẳng đứng trong suốt len vào giữa khe cửa, lỗ thủng hướng ra bên ngoài.
Vị trí của nó đã thay đổi, không nằm ở giữa khe cửa mà lúc trước cô đặt nữa.
Cô khá chắc rằng cánh cửa dưới đáy giếng đã được mở ra, tính cách đối phương rất thận trọng, tinh ý và vô cùng cẩn thận…
Là ai đã xuống đáy giếng đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Vô Danh: “Xử lý hết những cuốn sách này của con người, hiểu chưa?”
Trên tay nó cầm một cuốn sách làm ví dụ.
Ma quỷ: “Hiểu rồi!”
Sau rất nhiều lần đốt, Vô Danh phát hiện ra chỉ có những cuốn sách tương tự như cuốn sách mà nó lấy ví dụ là bị đốt hết, những cuốn sách khác thì vẫn còn nguyên vẹn.
Vô Danh: Thật mệt mỏi khi phải dẫn theo một lũ ngốc mà!