Nhìn ánh mắt tự tin và khẳng định của Nhạc Tuấn Trúc, Tiết Đông Mai cảm thấy mình giống như một con thỏ trắng nhỏ sắp rơi vào một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ của thợ săn.
Nếu Nhạc Tuấn Trúc muốn chút vàng bạc vật chất cũng không sao, muốn trả nợ ân tình vẫn có thể, ai biết tương lai Nhạc Tuấn Trúc sẽ để nàng làm chuyện gì, vạn nhất muốn nàng giết người phóng hỏa, nàng đồng ý thì xong rồi.
Tiết Đông Mai muốn từ chối, lúc này trong đầu lại nghĩ tới Tôn Kim Kim mạnh mẽ hùng hồn kêu la: vì bạn tốt, giúp bạn không tiếc cả mạng sống!
Giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nợ một ân tình thì đã làm sao!
Ánh mắt Tiết Đông Mai thả lỏng, lúc sắp mở miệng đồng ý hắn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Tuấn Trúc huynh, buổi chiều chúng ta thi đấu ăn bánh tuyết ngọc, muội đã thắng.
Huynh đừng quên, huynh cũng thiếu muội một chuyện!"
Nhạc Tuấn Trúc: "..
Cái này không giống nhau, đánh đố là đánh đố, ta thua ta khẳng định đánh cược thì phải chịu thua.
Nhưng việc này là chuyện của người ngoài, làm sao có thể nhập làm một với đánh cược giữa chúng ta chứ.
Đến lúc đó Tôn Kim Kim hỏi muội là nói như thế nào để thuyết phục ta, muội nói ra cuộc đánh cược giữa chún g ta khẳng định không thích hợp.
Nếu nói muội thiếu ta một ân tình, nói không chừng còn có thể làm cho Tôn Kim Kim đối với muội lòng sinh biết ơn, giúp muội làm mọi việc."
Tuy rằng hắn nói rất rối loạn, nhưng Tiết Đông Mai cảm thấy, vẫn có chút đạo lý.
Nàng suy nghĩ, gật đầu nói, "Được, muội đồng ý với huynh."
"Được, cứ quyết định vậy đi, ngày mai muội cứ ở nhà đợi." Nhạc Tuấn Trúc cũng thoải mái bảo đảm.
Lúc này Tiết Đông Mai mới yên tâm, làm tốt những lời dặn dò của Tôn Kim Kim, việc còn lại chính là yên tâm chờ nàng đến đây.
Nhưng không ngờ ngay giữa trưa ngày hôm sau, Tôn Kim Kim không chờ đợi được đã tới đây.
Trần Phương Ngọc cho rằng hai người quan hệ tốt, lại thấy Tôn Kim Kim dẫn theo tiểu thư phủ Thiếu Sử, liền tiếp đón các nàng một chút, trực tiếp để Tiết Đông Mai dẫn đi.
Nhiễm Linh Hoa cùng Tôn Kim Kim khác nhau, dáng người nàng thấp, lại cực kỳ ốm, thoạt nhìn giống như chỉ một trận gió là có thể thổi nàng đi, đôi lông mày nhỏ cong, trong ánh mắt đa sầu đa cảm giống như nháy mắt có thể khóc, bộ dáng như vậy rất dễ khiến cho Tiết Đông Mai thương tiếc.
Tôn Kim Kim tùy tiện đi đến phòng nàng ngồi xuống, giống như chủ nhân tiếp đón Nhiễm Linh Hoa, "Tự nhiên một chút, không cần khách sao, giống như nhà của mình, Đoàn Đoàn chính là người một nhà của chúng ta."
Nhiễm Linh Hoa nhìn thoáng qua Tiết Đông Mai, thấy nàng không có khó chịu, cười nói, "Không biết còn tưởng rằng đây là phòng của cô đấy."
"Kia có là gì, chúng ta là hảo tỷ muội, phòng của tỷ muội chính là phòng của mình.
Đoàn Đoàn, Nhạc Tuấn Trúc đã đồng ý với cô rồi đúng không, hôm nay Tưởng Duệ Kỳ rốt cuộc tới hay không?" Tôn Kim Kim nói thẳng.
Nghe được lời này, Nhiễm Linh Hoa kinh ngạc mà nhìn Tiết Đông Mai.
Tuy nói Tôn Kim Kim bề ngoài thoạt nhìn có vẻ hào phóng, nhưng trên thực tế nội tâm tự ti nhạy cảm, sẽ không ở trước mặt người ngoài trực tiếp nhắc tới chuyện Tưởng Duệ Kỳ.
Nghe nàng nói hai người mới quen được một ngày, Tôn Kim Kim liền thẳng thắn như vậy, xem ra Tiết Đông Mai này thật không thể coi thường.
Nghe được Tôn Kim Kim hỏi chuyện, Tiết Đông Mai lắc đầu, "Ta cũng không xác định, nhưng Tuấn Trúc huynh nói huynh ấy sẽ cố gắng, ta cảm thấy chắc là không có vấn đề gì."
"Vậy thì được, nhưng hiện tại còn đến một canh giờ nữa bọn họ mới tan học, thật nhàm chán, chúng ta làm gì đi?" Tôn Kim Kim nhìn trái phải, cũng không tìm được đồ chơi tốt, có chút buồn rầu.
Nhiễm Linh Hoa nghe vậy cười khúc khích, oán trách nói, "Còn không phải cô, một hai phải tới sớm như vậy."
Tôn Kim Kim le lưỡi, dương mi một chút nhìn Tiết Đông Mai, cười xấu xa nói, "Tiểu Đoàn Đoàn, không bằng cô cho bọn ta giải buồn, kể một chút chuyện giữa cô và Nhạc Tuấn Trúc."
Tiết Đông Mai hỏi ngược lại, "Ta cùng Tuấn Trúc huynh có thể có chuyện gì, không có gì để nói."
"Thôi đi," Tôn Kim Kim phản bác, "Ta nghe mẹ ta nói, mẹ ta nghe Nhạc phu nhân nói, các cô chính là thanh mai trúc mã, đều đã định hôn ước.
Ba chúng ta hiện tại chỉ có cô là đắc ý nhất, nói nhanh lên, truyền lại cho chúng ta một ít kinh nghiệm."
Tiết Đông Mai sửng sốt một chút, nàng vốn tưởng rằng việc đính ước chỉ là Trần Phương Ngọc thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới vậy mà bà lại trực tiếp giới thiệu mình cho người ngoài như vậy.
Nếu truyền ra ngoài, vạn nhất truyền tới chỗ Tuấn Trúc huynh, hắn sẽ đối xử với mình như thế nào.
Còn có chuyện của hắn và Úc Nhu, nên làm cái gì bây giờ.bg-ssp-{height:px}
Mình không thể làm người lấy gậy đánh uyên ương!
"Bọn ta không có gì, chính là khi còn nhỏ nhà ta cùng nhà bá bá là hàng xóm, hai nhà đi lại gần nhau, ngày thường có việc liền giúp đỡ.
Ta và Tuấn Trúc huynh tuổi không sai lệch lắm, gần đó cũng không có con trai, cho nên cùng nhau chơi mà thôi.
Đó chỉ là lời nói vui, Kim Kim, phải ngăn lại tin đồn này!"
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc giải thích của nàng, Tôn Kim Kim cười nói, "Cô còn thẹn thùng, Đoàn Đoàn cô là đang ở trong phúc mà không biết phúc, cô xem hiện tại Nhạc đại nhân cùng Nhạc phu nhân đều rất thích cô, cô lại cùng Nhạc Tuấn Trúc ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có thể so với bọn ta hạnh phúc hơn nhiều.
Cơ hội ở trước mắt, cô cần phải bắt lấy.
Lần trước ta đã gặp Nhạc Tuấn Trúc, cô không biết, ai nha Linh Hoa cô kéo ta làm gì."
Nàng buông cánh tay Nhiễm Linh Hoa túm lấy dưới bàn, tiếp tục nói, "Lần trước ta ở học viện gặp qua Nhạc Tuấn Trúc, xung quanh có không ít cô gái nhìn chằm chằm hắn, nếu cô không giám sát chặt chẽ hắn, cẩn thận bị người khác bắt lấy, đến lúc đó cô hối hận muốn khóc đừng đến trước mặt bon ta khóc."
Tiết Đông Mai nghe vậy thầm nghĩ, bị người khác bắt lấy.
Nhiễm Linh Hoa có chút bất đắc dĩ, "Lời muốn nói cô đã nói xong, cũng không cho người một chút cơ hội."
"Đều là tỷ muội của mình, lời ta nói đều xuất phát từ nội tâm, Đoàn Đoàn cô đừng trách, nếu có chỗ nào cô không thích, trực tiếp nói với ta, ta lần sau sẽ sửa." Tôn Kim Kim nói.
Tiết Đông Mai lắc đầu, "Sẽ không, ta rất thích tính cách như vậy của cô, nghĩ sao nói vậy, phóng khoáng trượng nghĩa."
Tôn Kim Kim nở nụ cười chân thành, "Cô thật là tinh mắt, so với Tưởng Duệ Kỳ khá hơn nhiều.
Hắn không thích ta như vậy, vừa thấy ta đến đã bĩu môi, chán ghét chết đi được."
"Cô tốt như vậy, khẳng định có người sẽ nhìn đến." Tiết Đông Mai an ủi nói.
Tôn Kim Kim bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng ta chỉ muốn Tưởng Duệ Kỳ nhìn đến, cô nói xem sao mắt hắn lại mù như vậy."
Nhiễm Linh Hoa cùng Tiết Đông Mai nhìn nhau, đang muốn an ủi nàng một chút, Tiết Đông Mai liền nhìn thấy ngoài phòng Tác Doanh đi tới đi lui, giống như đang tìm nàng.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài gọi, "Tác Doanh, ta ở chỗ này."
Tác Doanh nhìn thấy nàng, bước nhanh tới, "Tiểu thư, thiếu gia sai ta nói với cô, hôm nay Tưởng thiếu gia về phủ trước, có khả năng không tới làm khách."
Nhìn thấy Tôn Kim Kim nghe vậy đột nhiên đứng lên, Tiết Đông Mai ra hiệu bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy, hỏi, "Làm sao vậy, có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Tác Doanh gật đầu, "Hình như Úc Nhu cô nương thân thể không thoải mái, Tưởng thiếu gia đưa nàng trở về."
"Được, ta đã biết, ngươi đi về trước đi." Tiết Đông Mai nói.
Nàng nói xong xoay người, liền nhìn thấy Tôn Kim Kim giận dữ biểu hiện ra ngoài, "Ta liền biết, nha đầu thúi kia mỗi lần đều làm hư chuyện tốt của ta!"
Nhiễm Linh Hoa đứng dậy vỗ về nàng, "Nói không chừng thân thể nàng không thoải mái thật, trước kia mỗi lần cô tới nguyệt sự, không phải cũng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, thậm chí không thể đi lại được."
Tôn Kim Kim vẫn cảm thấy tức giận, "Tức chết ta, chờ lần sau ta thấy nàng ta, nhất định dạy dỗ nàng ta một trận."
Nhớ tới lần trước đi dạo bên hồ Úc Nhu để lại cho nàng ấn tượng, thông minh hiểu rộng, không giống như là như người nhỏ mọn tính toán chi li như vậy, Tiết Đông Mai mở miệng khuyên nhủ, "Úc Nhu không phải là biểu muội của Tưởng công tử sao, Kim Kim, có phải cô hiểu lầm gì không?"
"Có gì hiểu lầm, nàng ta nên may mắn khi nàng là biểu muội của Tưởng Duệ Kỳ, bằng không ta sớm đánh nàng ta răng rơi đầy đất." Tôn Kim Kim nghiến răng nghiến lợi nói.
Thật là đáng giận, hết lần này tới lần khác Tưởng Duệ Kỳ che chở nàng khắp nơi, bằng không Úc Nhu một biểu tiểu thư, đâu có thể sống yên ổn ở Tưởng phủ thành Vũ Châu như vậy.
Bản thân nàng chỉ giận trong chốc lát, nhìn Tiết Đông Mai một dáng vẻ không liên quan đến mình, Tôn Kim Kim hận lúc này không tranh mà khuyên nhủ, "Cô cũng đừng chỉ nói ta, cũng nghĩ lại chuyện của mình.
Úc Nhu chỉ là biểu muội của Tưởng Duệ Kỳ, nhiều nhất nàng cũng sẽ xuất giá trước khi gây hại cho ta một chút.
Đoàn Đoàn, cô phải cẩn thận, theo ta được biết, mục tiêu của Úc Nhu rất có khả năng chính là Nhạc Tuấn Trúc nhà cô.
Bằng không nhiều công tử thiếu gia học trong học viện như vậy, Úc Nhu cũng cũng chỉ vây quanh mấy người kia, ngoại trừ Tống thần Dương Mục, có thể chỉ còn lại hắn."
Tác giả có lời muốn nói:
Các cô gái ở bên nhau còn có thể làm gì, tâm sự tình cảm từng người, oán giận một chút, mắng trà xanh bên cạnh, lại uống trà chiều, liền không có..