Trên quẻ xâm nét chữ viết rõ rằng, mặt trên cây tre nặng và dày phía dưới có mùi hương, còn mang theo một mùi hương nhẹ như sữa.
Là mùi hương trên người Tiết Đông Mai.
Trước khi ra khỏi phủ, ban ngày nàng mới vừa cùng San San chơi với nhau.
Sau lại nhận được tin của Tôn Kim Kim, Tiết Đông Mai cũng chưa thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo khoác liền ra ngoài.
Quẻ xâm kia vẫn luôn bị nàng nhét vào tay áo, có mùi sữa là chuyện bình thường.
Hắn không kịp xem chữ trên quẻ, lập tức đứng dậy quan sát dấu vết bốn phía.
Phía sau đám người Tưởng Duệ Kỳ và Tôn Kim Kim nhanh chóng cùng nhau tập hợp lại, "Tuấn Trúc huynh, chúng ta chưa tìm được, huynh bên này thế nào?"
Nhạc Tuấn Trúc nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín của viện, lẩm bẩm nói, "Tìm được rồi."
"A? Tìm được rồi? Ở đâu?" Tôn Kim Kim hỏi.
Nhiễm Linh Hoa kéo nàng một chút, chỉ sơ lược vào dấu vết trên mặt đất bởi vì lôi kéo mà để lại, nhỏ giọng nói, "Đoàn Đoàn có khả năng bị người ta bắt đi, cô xem cái này trên mặt đất, chắc là vết tích do lôi kéo nàng để lại."
"A! Còn chờ gì nữa, mau đi tìm!"
Nhạc Tuấn Trúc nhìn ra bên ngoài một vòng, quay đầu lại nói, "Duệ kỳ, ngươi mau chạy xuống núi, đến nhà ta nhờ cha ta phái người ra ngoài, trước tiên chặn lại các đường chủ yếu để xuống núi, đặc biệt là những con đường nhỏ ít người qua lại, miễn cho bọn họ chạy.
Còn các cô Kim Kim, trước đừng tách ra, chờ xuống núi xác định an toàn từng người tách ra trở về."
Tình cảnh lúc này, còn không biết kẻ bắt Đoàn Đoàn là ai, các nàng ở lại cũng thêm phiền.
Nhưng cứ đi như vậy, trong lòng mọi người cũng lo lắng.
Úc Nhu nói, "Làm theo lời Tuấn Trúc ca đi."
Hai người còn lại gật đầu, quản gia Đinh Lưu giúp Nhạc Tuấn Trúc điều tra bốn phía, mang theo một ít nha hoàn rời đi trước.
Từ sau khi biết Tạ Gia Bảo cùng Tiết Đông Mai có quan hệ, tâm tình Chử Cao Tinh mỗi ngày đều bực bội.
Hắn biết việc làm của tiểu cữu, cũng biết đưa ngân phiếu là người trong nhà bọn hắn, sau khi gây họa đưa ra biện pháp xử lý là chuyện bình thường.
Mọi khi hắn còn ở Kinh Thành, hắn cùng người trong nhà cũng làm như vậy đối đãi người khác, trước nay cảm thấy không có gì không ổn.
Nhưng hiện giờ, nghĩ Tiểu Mai Tử một người lẻ loi hiu quạnh chạy hơn nửa tháng vào thành Vũ Châu, nghĩ đến cái chết oan ức của cha mẹ nàng, Chử Cao Tinh đột nhiên cảm thấy Tạ Gia Bảo cũng không phải một đồ vật.
Nếu không trực tiếp bắt hắn vào trong nhà lao, để Nhạc Quang Kỳ xử lý?
Cũng không phải không thể.
Chỉ là có một chút, tiểu cữu chân trước mới vừa đưa bạc cho Nhạc Quang Kỳ, mình sau lưng bắt người đưa qua, kia khẳng định làm tiểu cữu mất thể diện, ông ở thành Vũ Châu Thành về sau không thể làm tốt được.
Chử Cao Tinh than ngắn thở dài nằm trên bàn sách, nghĩ sách lược vẹn toàn báo thù cho Tiểu Mai Tử, biểu đệ hắn Hà Tinh Hòa thảnh thơi đi tới phòng hắn, "Biểu ca ở đâu."
Chử Cao Tinh nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ động hạ mí mắt ý bảo, "Ừ."
Gần đây Hà Tinh Hòa là người duy nhất tôn sùng hắn, có chuyện gì vui cũng đều chia sẻ hắn trước tiên.
Thấy hắn không có hứng thú, Hà Tinh Hòa cười xấu xa nói, "Biểu ca, huynh đoán xem trên đường đệ đụng phải ai?"
Chử Cao Tinh không phản ứng với hắn.
Thấy hắn không từ chối, Hà Tinh Hòa tự mình nói, "Đệ nhìn thấy Tạ Gia Bảo, hắn mang theo ba người lén lút vào sân, còn mang theo một túi vải bố.
Xem thân hình trong túi, đệ đoán là một cô gái.
Xuy, suốt ngày luôn suy nghĩ đến ba lượng thịt kia, tầm nhìn thô thiển chơi đùa xấu xa, còn nghĩ Tạ Gia Bảo thụ, đồ vô tích sự Gia Bảo!"
Chử Cao Tinh lúc này nghe được tên Tạ Gia Bảo liền thấy phiền, nghe vậy đột nhiên ngồi thẳng người, "Đi, ra ngoài đi dạo."
Hà Tinh Hòa thích nhất cùng chơi với hắn, cũng đứng lên đi ra ngoài, "Đi, biểu ca, hôm nay đệ mời huynh uống rượu!"
Hai người cùng nhau ra phủ.
Lúc này thời tiết u ám, trên đường cũng không có bao nhiêu người, gió hiu hiu thổi trên đường, làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt, Chử Cao Tinh dơ chân đá một viên đá nhỏ trên mặt đất, nắm chặt cổ áo ở giữa y phục, "Đi đâu?"
Hà Tinh Hòa nói, "Đi ăn ở Thiên Hạ, nghe nói gần đây bọn họ mới làm ra một món ăn mới, biểu ca, chúng ta nếm thử đi?"
Chử Cao Tinh gật đầu, "Đi thôi."
Quán ăn Thiên Hạ cách Hà phủ cũng không xa, Chử Cao Tinh không ngồi xe ngựa, trực tiếp đi trên đường.
Tiếng gió nổi lên, vẫn không che dấu được phía trước chỗ ngoặt đi qua có rất nhiều nha dịch.
Cùng với vẻ mặt vội vàng sốt ruột của Tưởng Duệ Kỳ ở phía trước.
Lần trước khiến Tưởng Duệ Kỳ ở trước mặt mình bị thua thiệt, Chử Cao Tinh trong lòng còn đắc ý, tưởng cùng hắn làm một trận khua môi múa mép nữa, thấy thế liền đi qua che ở trước mặt hắn, lúc hắn sắp đụng tới lập tức tránh ra, mở miệng mắng chửi, "Mắt ngươi mù sao!"
Tưởng Duệ Kỳ chắp tay nói, "Xin lỗi Chử thiếu gia, ngày khác ta sẽ nhận tội với ngươi."
Nói xong, phất tay nha dịch bên cạnh tiếp tục đi về phía trước.
Thái độ như vậy, thực sự kỳ lạ, trong lòng Chử Cao Tinh dâng lên hứng thú.
Hắn sai người ngăn lại nha dịch cuối cùng, "Tưởng Duệ Kỳ cho các ngươi đi làm gì, nhà hắn chết người?"bg-ssp-{height:px}
Nha dịch kia lắc đầu, cũng không trách hắn độc miệng, "Đi lên núi tìm người."
"Tìm người? Người nào?" Chử Cao Tinh hỏi.
Nha dịch trả lời, "Chúng ta vị hôn thê của thiếu gia." Đội ngũ phía trước có người phát hiện hắn tụt lại phía sau, gọi hắn đuổi theo.
Nha dịch kia lặng lẽ tránh thoát sự khống chế của Chử Cao Tinh, lại bước nhanh chạy qua.
Chử Cao Tinh cười nhạo nói, "Không phải nói Thứ Sử đại nhân luôn công tư phân minh sao, sao lại cho Tưởng Duệ Kỳ mượn người đi tìm vị hôn thê gì đó, khi nào hắn có mặt mũi lớn như vậy, nhưng thật ra cũng lạ."
Hà Tinh Hòa gật đầu, suy tư nói, "Cũng phải."
Lại một trận gió thổi tới, Chử Cao Tinh rùng mình một cái, xoay người đi về hướng tửu lầu.
Chỉ vừa đi được hai bước, hắn bỗng nhiên phản ứng lại, nha dịch kia nói chính là thiếu gia chúng ta!
Thân phận của Tưởng Duệ Kỳ, làm sao có thể đảm đương nổi thiếu gia trong miệng nha dịch kia.
Có lẽ hắn nói là Nhạc Tuấn Trúc.
Vị hôn thê của Nhạc Tuấn Trúc, tuy rằng Chử Cao Tinh thật không muốn thừa nhận, nhưng ngoại trừ Tiểu Mai Tử, không phải nàng thì ai!
Nói cách khác, bọn họ tìm người, thật ra là Tiểu Mai Tử!
Tiểu Mai Tử mất tích ở trên núi!
Trong lòng Chử Cao Tinh lộp bộp một chút, xoay người nói với Hà Tinh Hòa, "Mau đi gọi người, chúng ta cũng đi, Tinh Hòa, ở thư phòng đệ nói với ta, nhìn thấy Tạ Gia Bảo mang một cô gái trở về?"
Hà Tinh Hòa gật đầu, không biết hắn làm sao lấy hai việc trộn lại làm một.
Tiểu Mai Tử từng nói, Tạ Gia Bảo đã biết thân thế nàng, cũng biết nàng hiện giờ ở tại Nhạc gia, hiện tại tình huống này, buổi chiều hắn trói người về, rất có khả năng chính là Tiểu Mai Tử.
Chử Cao Tinh chửi nhỏ một tiếng, "Hắn tốt nhất không dám! Đi, hồi phủ!"
Nhìn sắc mặt hắn không đúng, Hà Tinh Hòa mang theo người thật cẩn thận cùng hắn trở về.
Lúc này trong viện Tạ Gia Bảo không có ai, Chử Cao Tinh mang theo người lục soát từng gian phòng, nhanh chóng phát hiện trong góc nhỏ gian phòng đặt một đống lửa than mùa đông, bị trói hai tay hai chân, trong miệng còn bị nhét miếng vải bông dày chính là Tiết Đông Mai.
Chử Cao Tinh không làm kinh động người khác, lại để Hà Tinh Hòa ở bên ngoài nhìn, tự mình đi vào.
Tiết Đông Mai đã tỉnh, nàng xem xung quanh không có ai nhìn vào chính mình, đang cố gắng giãy giụa suy nghĩ muốn cởi bỏ dây thừng.
Bắt đầu nghe được âm thanh bên ngoài, nàng còn tưởng rằng người trói mình đã trở lại, sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như dáng vẻ vẫn hôn mê.
Tiếng bước chân dừng lại trước người nàng, nàng lập tức thả chậm hô hấp, cố gắng duy trì vẫn không nhúc nhích.
Ngay sau đó, nàng liền nghe được giống như âm thanh tự nhiên vang lên bên tai, "Tiểu Mai Tử?"
Tiết Đông Mai cho rằng mình xuất hiện ảo giác, ban đầu cũng không dám động, cho đến khi người kia nắm cằm nàng, lung lay trái phải rút miếng vải bông dày trong miệng nàng ra, còn đưa tay vỗ nhẹ mặt nàng, độ ấm trên tay giống như làn gió xuân ấm áp, sưởi ấm trái tim đang đập mãnh liệt của nàng.
Tiết Đông Mai chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Chử Cao Tinh ngồi xổm trước mặt nàng, đưa ngón tay cái hướng về phía mũi nàng, "Cô đã tỉnh, ta chuẩn bị ấn huyệt nhân trung cho cô."
Nàng mở miệng hoạt động một chút khoang miệng, "Chử Cao Tinh? Sao lại là ngươi?"
Chử Cao Tinh vén tay áo, đỡ vai nàng để Tiết Đông Mai ngồi dậy, ăn ngay nói thật nói, "Là Tạ Gia Bảo trói cô ở đây, hiện tại không biết hắn làm gì, ta liền men theo tiến vào.
Hắn cái nhãi ranh khốn nạn chó chết đồ thứ hôi thối đó, Tiểu Mai Tử cô chờ chút, lần này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
Cánh tay bị trói ở sau lưng được nới lỏng, Tiết Đông Mai hoạt động bả vai một chút.
Chờ cởi bỏ dây thừng trên chân nàng, Chử Cao Tinh mới nói, "Tiểu Mai Tử cô mau đứng lên thử xem, xem có chỗ nào bị thương không?"
Tiết Đông Mai đứng lên, cơ thể trên dưới trái phải hoạt động một chút, ngoại trừ thân thể bởi vì thời gian dài giữ nguyên một tư thế có chút cứng ngắt ra, cũng không có đau đớn gì lớn, nàng lắc đầu, "Không có việc gì."
Nàng nằm phía trước chỗ đốt lửa than, trên mặt đất cùng chân tường đều có vết tích màu đen, hiện tại trên người nàng và trên mặt cũng dính đầy bụi than.
Tiết Đông Mai phủi vài cái, nhìn Chử Cao Tinh không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cái này thật không nhìn nổi, ánh mắt đánh giá của Chử Cao Tinh khiến nàng có cảm giác quen thuộc.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe hắn nói, "Tiểu Mai Tử, ta nghĩ đến một cách tuyệt diệu có thể trừng trị Tạ Gia Bảo, cô có muốn nghe một chút không?"
Tiết Đông Mai chớp mắt, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Chử Cao Tinh nhìn một chút lên vết than đen trên mặt đất, "Cô nằm xuống, ta trói cô lại một lần nữa, lại làm thảm một chút, chúng ta làm lớn chuyện, khiến cho tiểu cữu ta dùng tiền cũng không cách nào cứu, như vậy Nhạc Quang Kỳ liền có lý do bắt Tạ Gia Bảo!"
Tiết Đông Mai: "..
Chủ ý này của ngươi..
Thật tệ!"
"Nhưng vẫn dùng tốt!" Hắn nói, "Lần trước ở trên đường cô cản kiệu, có phải hay không liền có tác dụng? Lúc Nhạc Quang Kỳ nhận ra cô, ta nhìn thấy trên mặt đau lòng cùng cảm động."
Mặc kệ tốt hay không, chỉ cần dùng được, nó chính là ý kiến hay.
Tiết Đông Mai suy nghĩ một lát, gật đầu, "Có đạo lý."
Tác giả có lời muốn nói:
Tên Tạ Gia Bảo, đến từ thành ngữ Tạ Gia Bảo thụ, chính là con cháu Tạ gia có thể làm vinh quang cho nhà.
Xuất từ Đường · vương bột ·《 Đằng Vương Các Tự 》: Phi Tạ gia chi bảo thụ, tiếp Mạnh thị chi hàng xóm tốt bụng..