Nhưng hắn từ trước đến nay luôn không thích bộ dáng của những tên hay hất hàm sai khiến người khác, nhưng bộ dáng này của Song Nhi thật ngây thơ, cũng không làm cho hắn chán ghét, thậm chí còn nhìn đến xuất thần.
Một lát sau, thủ hạ của hắn đều đã rời giường, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy tướng quân đứng ở giữa lan can, không khỏi đè thấp âm lượng hỏi “Tướng quân đứng ở đấy làm gì nhỉ?”
Nguyên Phi Ngạo cười “Ngắm cảnh.”
“Nơi này có cảnh gì để nhìn chứ?” mọi người khó hiểu, nhìn thử xung quanh, bốn phía khách điếm này cũng giống như ngày hôm qua a.
Không lâu sau, chợt nghe tiếng Song Nhi gọi ở phía dưới “Các huynh đệ đều đã thức sao, mau xuống đây ăn điểm tâm, còn chờ ta đi đá mông các người sao? A, đem… chủ tử, ngài cũng đã dậy rồi.” nàng nhanh chóng sửa lời, dù gì cũng phải cẩn thận có tai vách mạch rừng.
Trên tay Song Nhi cầm cái mâm nhỏ, trên đó để đầy hành tây cắt khúc.
Mấy binh lính đứng trên lầu một lúc, nhìn thấy một mâm bánh cuốn hành tây này, không khỏi cười nói “Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra chỉ là bánh nướng áp chảo cuốn hành tây.”
“Hừ, bánh này là trộn với trứng gà, cùng với bánh mọi người ăn ở quân doanh không giống nhau, hương vị thật mềm.”
Song Nhi giống như là ông chủ cửa hàng bánh trên đường, luôn miệngkhen ngợi bánh “Đáng tiếc còn chưa hoàn hảo lắm, nếu chấm cùng tương ngọt của Lý gia ở kinh thành càng hoàn mỹ hơn.”
Các tướng sĩ ngồi xuống quay quanh cái bàn, sau khi nếm thử cái thứ nhất, quả nhiên mùi thơm đầy miệng, kem xanh miết mềm mại quấn quanh bánh cùng với tương ngọt, làm cho người khác mở rộng khẩu vị, mỗi người nhịn không được đều ăn năm, sáu cái, còn ầm ĩ muốn ăn thêm, đáng tiếc cái mâm đã sớm trống không.
Song Nhi cố gắng che chở cho cái bàn trước mặt mình, “Đây là giữ lại cho chủ tử, chủ tử chỉ ăn vài miếng, các ngươi nghĩ xem đã ăn hết bao nhiêu rồi? Đừng mơ có thể ăn luôn bánh trên cái bàn này.”
Nguyên Phi Ngạo cười nói “Vô phương, để cho họ ăn đi, từ trước đến giờ ta chưa từng để thủ hạ của ta nhịn đói.”
Song Nhi mất hứng “Ta còn đói đây này, sao chủ tử không nói ta?”
“Ngươi không có ăn vụng trong phòng bếp sao?” Nguyên Phi Ngạo trêu ghẹo nói
Lúc này ngoài cửa tiến vào vài người, dẫn đầu là Đặng Lan tướng quân, tướng quân thủ thành nơi này, phía sau là thủ hạ của hắn.
Đặng lan vội vàng chạy đến hành lễ, “Tướng quân, thuộc hạ đến trễ, thật sự không khéo, cứ tưởng đêm qua có thể quay về kịp thời gian, không nghĩ tới trên núi có mưa to, trên đường lầy lội, ngựa không thể đi được, đành phải chờ ban ngày mới có thể gấp gáp chạy về.”
“Trong núi có mưa sao? bên này thì trời thật trong xanh.” Nguyên Phi Ngạo nói “Đến phủ ngươi nói đi, khách điếm này không đủ cẩn mật.”
“Chủ tử, có thể cho ta theo không?” Song Nhi ở phía sau đuổi kịp vài bước hỏi
Nguyên Phi Ngạo quay đầu liếc nhìn nàng một cái nói “Đem theo ngươi thật sự phiền toái, ngươi chờ ở đây đi.”
“Chủ tử, làm sao biết là ta vô ích?” Song Nhi vội vàng la lên, “Không chừng ta có khả năng thay chủ tử phân ưu giải phiền đó.”
“Ngươi không mang thêm ưu phiền cho ta thì tốt rồi.” Nguyên Phi Ngạo trêu tức nói, đi đến cửa hắn không tự chủ quay lại nhìn, chỉ thấy Song Nhi đứng dựa vào bàn, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Lòng hắn bỗng mềm nhũng, trầm giọng nói “Muốn đi liền tới đây đứng đó làm gì?”
Ánh mắt Song Nhi đột nhiên phát sáng, vui vẻ chạy tới
Bởi vì đường không xa, nên Nguyên Phi Ngạo trực tiếp lên ngựa của hắn, lại thấy Song Nhi sống chết cố níu lấy yên ngựa leo lên, lại bấu víu không được, hắn cười trực tiếp túm lấy nàng thả lên phía sau hắn “Có sợ té ngã không?”
Phía sau liền truyền đến âm thanh kiên định của Song Nhi “Không sợ!”
“Vậy đi thôi.” Nguyên Phi Ngạo cảm thấy hai tay Song Nhi vòng qua thắt lưng hắn, sau đó ôm chặt.
Hắn cũng không có mở miệng, nghĩ rằng, rốt cục cũng là một đứa nhỏ, nhất định là sợ sẽ lập tức ngã xuống cũng không dám nói.
Vì thế hắn phóng ngựa đi trước, cũng không để cho ngựa chạy quá nhanh, chỉ vì muốn Song Nhi an tâm.
“Xác thực là có người thường lui tới Diêm thành sao?” Nguyên Phi Ngạo vừa vào phủ của Đặng Lan, liền đi thẳng vào vấn đề
“Đúng, ở sơn cốc phụ cần, đã tìm thấy không ít củi đã đốt qua, còn có phân ngựa và đồ ăn thừa. bước đầu sơ tính, là có từ ba đến năm trăm người thường lui tới sơn cốc này. Nhưng ta tuần tra một vòng trong núi, lại không phát hiện gì cả.”
Tiêu Điển ở bên cạnh cười nói “Cũng thật kì quái, chẳng lẽ Diêm vương nửa đêm duyệt binh.”
Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn hắn “Đừng nói bậy! Ta tuyệt đối không tin chuyện ma quỷ, chỉ có người tác quái mà thôi.”
Song Nhi bên cạnh đột nhiên mở miệng “Người không thấy, vậy sao không thử thuận tiện tìm theo dấu chân?”
“Đương nhiên đã tìm, nhưng mấy ngày hôm qua trên núi có mưa, dấu chân đã sớm lộn xộn, nhất thời không thể lần ra tung tích của những người đó.”
Song Nhi nghĩ nghĩ nói “Bọn người này nếu muốn hoạt động ở trong núi, nói như vậy cũng sẽ không mang theo nhiều vật dụng, nhưng vẫn phải ăn uống, kế bên nơi này trừ bỏ Diêm thành, còn có trấn khác có thể cung cấp lương thực cho vài trăm người không? nếu như không có, bọn họ nhất định phái người xuống núi. Chỉ cần điều tra mấy ngày gần đây những phụ cận trong thành này có thương hộ nào bán rất nhiều lương thực cho người bên ngoài tới hay không, tự nhiên sẽ tìm ra manh mối.”
Đặng Lan vỗ tay vào đầu, nói “Đúng vậy a! ta làm sao lại không nghĩ tới? thật là một lời nói đánh thức người trong mộng, tiểu huynh đệ, ngươi nhỏ tuổi như vậy, cũng không đơn giản a.”
Song Nhi đắc ý cười nói “Chuyện này tính là gì? Ca của ta… hắn chính là người phụ trách mua lương thực cho Cổ gia, điểm nhỏ ấy ta vẫn biết rõ lắm.”
“Cổ gia?” Đặng Lan khó hiểu nhìn qua Nguyên Phi Ngạo
Hắn cười nói “nhà Cổ Liên Thành, là hạ nhân Cổ gia, nhất quyết theo ta đi đánh giặc.”
“Tiểu huynh đệ thật có chí khí.” Đặng Lan cao hứng vỗ mạnh vào bả vai Song Nhi
Đại khái là hắn rất dùng sức, Song Nhi không khỏi nghe răng trợn mắt “A, tướng quân ngài hạ thủ lưu tình.”
“Người mặc dù thông minh, đáng tiếc thân mình gầy yếu.” Đặng Lan cười rồi nói với Nguyên Phi Ngạo “Ta đây phải phái người điều tra xem mấy hôm nay có người nào mua một lượng lớn lương thục hay không.”
Hắn gật đầu “Ta chờ ở nơi đây, chút nữa còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lúc Đặng Lan đi dặn dò thuộc hạ, Song Nhi dựa vào gần, nhỏ giọng hỏi “Tướng quân, nơi này vì sao lại kêu là Diêm thành? Thật sự ở đây có muối sao?”
“Dường như là vậy.” Nguyên Phi Ngạo đối với sự tích tên này cũng không có hiểu biết lắm, liền tùy tiện nói
Đặng Lan trở về, nghe được câu này, liền mở miệng giải thích “Nơi này là ven biển, ở đây có một loại tảo, có thể tinh luyện ra muối ăn, năm đó dân chúng ở đây từng dựa vào loại tảo này mà phát tài, liền gọi nơi này là Diêm thành.”
“Vậy sao hiện tại không bán nữa?”
“chuyện này cũng không rõ ràng lắm.” Đặng Lan tướng quân là quân nhân, không phải là thương nhân, cho nên đối với chuyện này cũng không chú ý. Hắn tiếp tục nói với Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân đêm nay ngủ ở nơi này của thuộc hạ đi, thuộc hạ còn điều cần bẩm báo.”
Hắn trầm ngâm một lúc nói “Ta phải ở lại khách điếm, ở nơi này của ngươi có chút rêu rao.”
“Tướng quân đã tới đây rồi, nếu bị phát hiện, cũng đã phát hiện rồi, lại ở khách điếm thật không an toàn.” Đặng Lan tiến lại gần hắn nói nhỏ “Là chuyện có liên quan đến Tần Vương”
Nguyên Phi Ngạo cười lạnh “Tên kia lại muốn tính kế gì với ta?” dư quanh ở khóe mắt hắn lóe qua, thấy Song Nhi đang đứng ở cửa sổ nhìn cây lê ở đối diện ngẩn người, không khỏi lên tiếng “Cái cây kia có gì đẹp mắt, nếu ngươi muốn ăn, Đặng Lan kêu người hái cho ngươi một sọt đều được. Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn hỏi.”
Song Nhi quay đầu cười “Tướng quân biết không, quả lê bây giờ còn rất chua, cho ta ta cũng không dám ăn. Ta là đang nghĩ, kỳ thật cây ăn quả cũng không khó trồng, vì sao ở Hạo Nguyệt quốc chúng ta thương nhân bán hoa quả lại ít như vậy? hằng năm hoa quả đều là mua từ bên ngoài rất nhiều. nơi này không phải cây lê tùy tiện mọc sao? nói không chừng cấu tạo và tính chất đất ở Diêm thành này thích hợp để trồng cây ăn quả. Đặng Lan tướng quân, hay là ngài đi tìm những viên quan thương nghiệp ở đây bàn thử, đem toàn bộ cây trên núi đổi thành cây ăn quả, không chừng năm sau sẽ có thu hoạch đấy.”
Đặng Lan cười nói “Tiểu huynh đệ, không hổ là người nhà thương gia, mở miệng ngậm miệng đều là việc mua bán, hay là ta đem nguoi giới thiệu cho huyện nha làm gia sư đi.”
“Ta mới không chịu.” Song Nhi cong cái miệng nhỏ “Tướng quân cũng luyến tiếc ta.”
“Ta có cái gì luyến tiếc?” Nguyên Phi Ngạo cố ý cười một tiếng “Các người là người nhà Cổ gia, người nhiều tâm tư, ta đột nhiên nhớ tới tin đồn trước kia, nói sau lưng Cổ Liên Thành hối lộ mệnh quan triều đình, vì Cổ gia mở rộng quan hệ, có tin này hay không?”
Song Nhi nháy mắt mấy cái “Ta cũng không rõ lắm… bất quá ta chỉ là hạ nhân bưng trà rót nước, chuyện này có thể chỉ có Thiếu Đông mới biết.”
Nguyên Phi Ngạo trừng mắt liếc nhìn nàng “Đừng giả bộ hồ đồ với ta. Ngươi nghĩ rằng ngươi và ta không biết, càng là hạ nhân trước mặt chủ tử, càng biết nhiều sự tình của chủ tử. ta cho ngươi biết, ta chỉ thích ở tiền tuyến đánh giặc, không quan tâm chuyện phía sau, nhưng nếu có ngày hắn cản đường ta, ta tuyệt không bỏ qua cho hắn.”
Song Nhi sửng sốt, chạy lại cười nói “Tướng quân, bây giờ ta là nô tài của ngài, những lời uy hiếp này là để cho ai nghe đây?”
Nguyên Phi Ngạo nghe vậy, cười một tiếng, nhấc chân giả bộ đá nàng “Tiểu tử ngươi bản lĩnh khác thì không có, chỉ có cái miệng nhanh lẹ. thuộc hạ trong tay ta chưa từng có người như ngươi, ta phải cẩn thận phòng ngày nào đó ngươi bỏ thuốc mê cho ta.”
“Ta làm sao không có bản lĩnh khác? Không phải ta có thể nấu ăn thật ngon cho tướng quân sao?” Song Nhi vội vàng nịnh hót nói
“Nấu cơm mà có thể tính là bản lĩnh?”Nguyên Phi Ngạo bật cười nói “Bất quá cũng không thể nói ngươi hoàn toàn không có tác dụng, để tối hôm nay dùng thử xem, nếu dùng được liền giữ ngươi lại, dùng không tốt thì ngươi cuốn gói về đại viện Cổ gia đi.”
“Dùng tốt?” Song Nhi mở to mắt chớp chớp, trong lúc nhất thời không thể hiểu rõ nàng có cái gì dùng tốt hay không tốt?
“Tần Vương muốn làm gì?” đẩy tấm màn che lui về phía sau, Nguyên Phi Ngạo nhìn thẳng Đặng Lan hỏi
“Nghe nói là Tần vương lo lắng bệ hạ để cho tướng quân thay thế vị trí của hắn, ngài cũng biết mấy năm nay bệ hạ luôn nhắc đến muốn phong ngài là vương, nhưng tướng quân ngài vẫn luôn từ chối. Lỡ như ngày nào đó bệ hạ cưỡng bức hạ chỉ sắc phong cho tướng quân, khi đó địa vị của ngài liền ngang bằng với hắn không thể nghi ngờ gì nữa, thậm chí có khả năng sẽ tiêu trừ hắn. cho nên mấy ngày gần đây Tần Vương ráo riết tìm ngược điểm của ngài, ý đồ lật đổ tướng quân.”
Nguyên Phi Ngạo cười vang nói “Muốn lật đổ ta? Lấy cái gì để lật đổ?”
“Việc này… đã hoàn toàn rõ ràng rồi, nhưng tướng quân cũng đừng xem thường, mấy ngày gần đây nếu có chuyện gì cổ quái, người nào khả nghi xuất hiện bên cạnh tướng quân, tướng quân phải cẩn thận.”
Nói tới đây, Nguyên Phi Ngạo bất giác nhíu mày, gần đây bên người xác thực là có chuyện quái lạ người quái lạ, chẳng lẽ Cổ Liên Thành và Tần vương có liên quan với nhau?
Nhưng phái một người nhỏ bé như Song Nhi ở bên cạnh hắn làm được gì? Trừ lần đầu tiên ám sát hắn ra, sau này cũng không làm gì bất lợi cho hắn. bất quá hắn cũng không thể hoàn toàn buông xuống phòng bị. Dù sao thuộc hạ đi theo hắn đều là đã cùng hắn vào sinh ra tử mười mấy năm, nhưng Song Nhi này, hắn cũng chỉ biết vài ngày thôi.
Có lẽ tối đêm nay, là thời gian tốt để kiểm tra đứa nhỏ này.
Nguyên Phi Ngạo ra khỏi hoàng cung, vừa mới lên ngựa, liền nhìn thấy một tiểu đồng áo xanh hướng hắn hành lễ.
“Là Nguyên tướng quân phải không? Đây là bái thiếp của Thiếu Đông nhà nô tài.”
“Bái thiếp?” hắn nghi ngờ tiếp nhận bái thiếp này. Hắn vừa về tới kinh thành, sao người khác lại biết được? Huống chi nơi này cũng không phải phủ đệ nhà hắn, đưa cái gì bái thiếp chứ?
Hắn còn chưa mở bái thiếp ra xem, tiểu đồng áo xanh cười nói “Thiếu Đông nhà nô tài nói, đã ở bên hồ Xuân Ba chuẩn bị tốt tiệc rượu, mong được vinh hạnh tiếp đón tướng quân.”
Nguyên Phi Ngạo mở bái thiếp ra, vừa nhìn thấy, mi nhíu một cái. Thật khéo léo, dĩ nhiên là thư của Cổ Liên Thành, trên đó viết vài lời nói khách sáo, chủ yếu là mời hắn uống rượu.
Từ trước đến nay hắn yêu rượu như mạng, mà Cổ Liên Thành này dĩ nhiên biết được, ở trong thư cố ý ghi rõ – bản thân có chuẩn bị rượu ngon Hải Đường xuân, mong cùng tướng quân không say không về.
Như vậy hắn xem xong câu này làm sao mà không động tâm cơ chứ?
Huống chi, hôm nay hoàng thượng nói người này khó chơi đối phương lại muốn đem muội tử giao cho hắn, rốt cục có âm mưu gì, hắn phải đi qua đó để điều tra một chút. ddlqd
Vì thế hắn đem thư xếp lại, thản nhiên hỏi “Xuân Ba hồ ở đâu?”
Tiểu đồng áo xanh cười meo meo nói “Thỉnh tướng quân đi theo nô tài.”
Nguyên Phi Ngạo nghĩ hắn nên đi ngựa hay ngồi xe, không nghĩ tới đối phương lại đi bộ theo sau ngựa hắn. Hắn mặc dù không có quất ngựa chạy nhanh, nhưng tiểu đồng vẫn thong thả đi theo sát hắn.
Hắn giật mình một chút, quan sát một lúc hắn hỏi “Ngươi là người luyện võ?”
Tiểu đồng áo xanh ngẩn đầu cười cười, tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt vui vẻ như trăng rằm lại rất đẹp. “Trong nhà Thiếu Đông tiền rất nhiều, người mơ ước cũng rất nhiều, nhiều hạ nhân phải học qua thuật phòng thân đề phòng lúc có tình huống xấu. Nô tài rất ngu dốt, chỉ học được chút công phu chạy trốn.”
“Khách khí.” Nguyên Phi Ngạo hừ lạnh, biết rõ đối phương đang nói đến khinh công. Nhìn hắn bước đi, giống như tư thế tản bộ, nhẹ nhàng thoải mái, ít nhất cũng phải luyện bảy, tám năm mới có thể đạt được như vậy. nếu ngay cả một tiểu tử truyền tin bình thường ở ngân hàng tư nhân Thiên hạ mà lại có bản lĩnh tốt như vậy, khó trách Cổ gia ở Hạo Nguyệt quốc có thể giơ tay làm mưa nhanh chóng như vậy, làm cho ngay cả Hoàng thượng cũng kiên kị thế lực của bọn họ.
Xem ra Cổ Liên Thành,…là một người lợi hại, không thể không phòng bị.
Đi hơn nửa canh giờ, rốt cục bọn họ cũng vào Xuân Ba hồ.
Xuân Ba hồ là một hồ nước lớn nhất trong kinh thành Hạo Nguyệt quốc, ngày thường người du ngoạn, thưởng thức ở đây rất nhiều, nhưng sao hôm nay nơi này không thấy một bóng người nào cả. Chỉ có một chiếc thuyền hoa lẳng lặng đậu trên hồ.
Nguyên Phi Ngạo khó hiểu hỏi “Sao lại không thấy ai cả?”
Tiểu đồng áo xanh đi về phía chiếc thuyền quay đầu lại cười “Thiếu Đông của nô tài hôm nay mời tướng quân uống rượu, đương nhiên không thể người khác tới quấy rầy.” hắn dùng một ngón tay chỉ “Ngài xem bên kia.”
Hắn nhìn theo hướng của ngón tay, lúc này Nguyên Phi Ngạo mới chú ý thấy bốn hướng bên hồ đều treo một cái đèn lồng màu đỏ, trên đèn lồng viết hai chữ “Thiên hạ” chói mắt.
“Đây là có ý gì?” rõ ràng là ban ngày, ai lại đi đốt đèn?
Tiểu đồng áo xanh lại mĩm cười, nói “Đây là kí hiệu của Cổ gia chúng ta. Ý là, trong phạm vi ba dặm nơi Cổ gia bao hạ, những người không phận sự không được lại gần.” nói xong người đã lên thuyền.
Nguyên Phi Ngạo quay đầu ra lệnh với đám thủ hạ phía sau “Ở đây chờ ta.” Nói xong cũng lên thuyền.
Thuyền hoa này rất lớn, ước chừng có hai tầng lầu cao, tầng dưới có mười tên cầm lái đứng ở hai bên sườn thuyền, Nguyên Phi Ngạo vừa bước lên thuyền, mười tên cầm lái liền hoạt động mái chèo, đưa thuyền ra giữa hồ.
Nguyên Phi Ngạo đi theo tiểu đồng áo xanh lên tầng hai, hắn không khỏi ngẫn người, một tầng này trống rỗng, trừ bỏ một cái bàn và tám cái ghế, chẳng còn ai cả. Bốn phía bờ hồ để thưởng thức phong cảnh đều bị mành vải màu tím nhạt che phủ, cảnh sắc bên ngoài đều khó có thể nhìn rõ.
“Cổ Liên Thành đâu?” Nguyên Phi Ngạo thanh âm trầm xuống “Làm trò?”
Lúc hắn từng bước đi lên tiểu đồng áo xanh vẫn đi bên cạnh hắn, lúc nghe hắn hỏi như vậy, lặng lẽ rút đoản kiếm trong tay áo ra, thừa dịp hắn không chuẩn bị, đâm tới…
Nguyên Phi Ngạo thân kinh bách chiến, đặc biệt mẫn cảm với sát khí nguy hiểm, nhưng mà lần này tiểu đồng hóa trang rất tốt, làm cho hắn không phòng bị, nhưng khi kiếm khí cắt qua quần áo của hắn, hắn theo bản năng lắc mình né, tránh được một kiếm này, hắn giận bừng bừng hỏi “Vì sao muốn ám sát ta?”
Tiểu đồng áo xanh một kiếm không trúng hắn, lộ ra kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói “Ngượng ngùng, tướng quân đại nhân, đây là ý tứ của Thiếu Đông nhà ta, về phần vì sao hắn làm vậy ta cũng không biết.” ngoài miệng thì nói như bỡn cợt như vậy, nhưng kiếm trên tay vẫn chưa dừng lại công kích, lúc nói một câu đó đã muốn đâm tới bảy kiếm, mỗi một chiêu kiếm đều muốn lấy mạng đối phương.
Mi tâm Nguyên Phi Ngạo cứng lại, khiển trách “Tuổi còn nhỏ như vậy, làm sao xuống tay độc ác như vậy?” hắn phất cổ tay áo một cái, một sức mạnh cường đại kéo tiểu đồng áo xanh lại, làm cho thân thể tiểu đồng áo xanh không kiểm soát được nghiêng về phía trước, hắn dùng tay chém một cái, đối phương đau đến không thể không buông kiếm ra.
“Thật là Cổ Liên Thành kêu ngươi giết ta?”
Nguyên Phi Ngạo vừa muốn hỏi, tiểu đồng áo xanh đột nhiên liền xoay người, muốn từ trên lan can nhảy xuống, Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh tay nhanh, duỗi hai tay đem tiểu đồng giữ lại bên ngoài lan can.
“Muốn chạy? không dễ như vậy!” Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng nói, hai tay nhấc lên, đem tiểu đồng kia bỏ vào trong thuyền.
Tiểu đồng áo xanh vẫn chưa bỏ ý định, vừa rơi xuống liền dùng hai đấm hướng đến mặt hắn, mặt hắn không đổi sắc đưa tay bắt lấy quặc lại, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay của tiểu đồng áo xanh đã bị hắn làm gãy, đau đến ngất đi.
“Thật buồn cười!” Nguyên Phi Ngạo nhìn đứa nhỏ té ngã trước mặt mình, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Đầu tiên vừa vào hoàng cung đã bị hoàng thượng cứng rắn nhét một mối hôn sự cho hắn, sau đó mặc danh kì diệu bị cậu cả tương lai cho mời, sau đó lại mặc danh kì diệu bị người ta ám sát.
Hiện tại làm gì bây giờ? Trực tiếp đến ngân hàng tư nhân Thiên hạ chất vấn Cổ Liên Thành vì sao an bài như vậy, rốt cục Nguyên Phi Ngạo hắn đắc tội gì với hắn, làm cho đối phương muốn giết hắn như vậy ?
Ngẫm lại, chuyện này có chút kì quái. Nếu Cổ Liên Thành muốn giết hắn, không nên trước mặt hoàng thượng yêu cầu chuyện muội muội hắn. Chẳng lẽ đứa nhỏ này là do đối thủ của Cổ Liên Thành phái tới? Giả danh Cổ Liên Thành muốn tìm hắn, giết hắn giá họa cho Cổ Liên Thành, một hòn đá trúng hai con chim?
Mặc kệ như thế nào? Trước hết tìm Cổ Liên Thành hỏi rõ ràng, ở nơi đó chắc sẽ có manh mối.
Nghĩ đến đây hắn đối với những người chèo thuyền hô to “Trở lại nơi xuất phát”
Một tiếng hô này tựa như sấm sét, thậm chí dọa cho một lái thuyền làm rớt mái chèo.
Một lát sau, thuyền hoa sắp cập bến lần nữa, thuộc hạ đứng bên bờ chờ hắn vội vã chạy tới, nhìn hắn nói “Tướng quân, vừa mới nhận được tin cấp báo, Diêm thành phụ cận cách nơi này ba trăm dặm, phát hiện nhân mã khả nghi, hoài nghi là binh mã của Thu Kế quốc. Đặng Lan tướng quân trong coi Diêm thành xin chỉ thị nên làm gì?
“Diêm thành?” Thu Kế quốc mới cùng Hạo Nguyệt quốc kí hiệp ước hòa bình không xâm phạm lẫn nhau, như thế nào sẽ có binh mã khả nghi xuất hiện? “Truyền tin cho Đặng tướng quân nói, chậm nhất là ngày mai ta sẽ tới.”
Hắn quả quyết hạ lệnh xuống, sau đó lên ngựa.
Thuộc hạ nhắc nhở “Tướng quân, vậy chuyện bên phía bệ hạ...” hôm nay vào cung diện thánh, chính là báo cáo công tác, nhưng còn chưa hoàn thành.
Nguyên Phi Ngạo khoát tay ngăn lại “Vô phương, báo với bệ hạ, nói biên quan có việc, bệ hạ sẽ thông cảm.” Sau đó hắn lại nhớ tới một chuyện “Trên thuyền có tên tiểu tử bị ta đánh gãy tay, mang hắn theo, ta còn có chuyện muốn thẩm vấn hắn.”
Phân phó xong tất cả mọi việc, hắn thúc ngựa chạy ra khỏi Xuân Ba hồ.
Hiện tại mặt hồ gió lạnh rền vang, dù cho thân hắn làm bằng sắt cũng cảm thấy khí lạnh bức người, tốt hơn hết vẫn nên rời khỏi sớm.
Tạm thời không kịp đi hỏi Cổ Liên Thành, bất quá mang theo tiểu đồng này cũng không sợ không tìm ra được manh mối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhưng hắn từ trước đến nay luôn không thích bộ dáng của những tên hay hất hàm sai khiến người khác, nhưng bộ dáng này của Song Nhi thật ngây thơ, cũng không làm cho hắn chán ghét, thậm chí còn nhìn đến xuất thần.
Một lát sau, thủ hạ của hắn đều đã rời giường, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy tướng quân đứng ở giữa lan can, không khỏi đè thấp âm lượng hỏi “Tướng quân đứng ở đấy làm gì nhỉ?”
Nguyên Phi Ngạo cười “Ngắm cảnh.”
“Nơi này có cảnh gì để nhìn chứ?” mọi người khó hiểu, nhìn thử xung quanh, bốn phía khách điếm này cũng giống như ngày hôm qua a.
Không lâu sau, chợt nghe tiếng Song Nhi gọi ở phía dưới “Các huynh đệ đều đã thức sao, mau xuống đây ăn điểm tâm, còn chờ ta đi đá mông các người sao? A, đem… chủ tử, ngài cũng đã dậy rồi.” nàng nhanh chóng sửa lời, dù gì cũng phải cẩn thận có tai vách mạch rừng.
Trên tay Song Nhi cầm cái mâm nhỏ, trên đó để đầy hành tây cắt khúc.
Mấy binh lính đứng trên lầu một lúc, nhìn thấy một mâm bánh cuốn hành tây này, không khỏi cười nói “Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra chỉ là bánh nướng áp chảo cuốn hành tây.”
“Hừ, bánh này là trộn với trứng gà, cùng với bánh mọi người ăn ở quân doanh không giống nhau, hương vị thật mềm.”
Song Nhi giống như là ông chủ cửa hàng bánh trên đường, luôn miệngkhen ngợi bánh “Đáng tiếc còn chưa hoàn hảo lắm, nếu chấm cùng tương ngọt của Lý gia ở kinh thành càng hoàn mỹ hơn.”
Các tướng sĩ ngồi xuống quay quanh cái bàn, sau khi nếm thử cái thứ nhất, quả nhiên mùi thơm đầy miệng, kem xanh miết mềm mại quấn quanh bánh cùng với tương ngọt, làm cho người khác mở rộng khẩu vị, mỗi người nhịn không được đều ăn năm, sáu cái, còn ầm ĩ muốn ăn thêm, đáng tiếc cái mâm đã sớm trống không.
Song Nhi cố gắng che chở cho cái bàn trước mặt mình, “Đây là giữ lại cho chủ tử, chủ tử chỉ ăn vài miếng, các ngươi nghĩ xem đã ăn hết bao nhiêu rồi? Đừng mơ có thể ăn luôn bánh trên cái bàn này.”
Nguyên Phi Ngạo cười nói “Vô phương, để cho họ ăn đi, từ trước đến giờ ta chưa từng để thủ hạ của ta nhịn đói.”
Song Nhi mất hứng “Ta còn đói đây này, sao chủ tử không nói ta?”
“Ngươi không có ăn vụng trong phòng bếp sao?” Nguyên Phi Ngạo trêu ghẹo nói
Lúc này ngoài cửa tiến vào vài người, dẫn đầu là Đặng Lan tướng quân, tướng quân thủ thành nơi này, phía sau là thủ hạ của hắn.
Đặng lan vội vàng chạy đến hành lễ, “Tướng quân, thuộc hạ đến trễ, thật sự không khéo, cứ tưởng đêm qua có thể quay về kịp thời gian, không nghĩ tới trên núi có mưa to, trên đường lầy lội, ngựa không thể đi được, đành phải chờ ban ngày mới có thể gấp gáp chạy về.”
“Trong núi có mưa sao? bên này thì trời thật trong xanh.” Nguyên Phi Ngạo nói “Đến phủ ngươi nói đi, khách điếm này không đủ cẩn mật.”
“Chủ tử, có thể cho ta theo không?” Song Nhi ở phía sau đuổi kịp vài bước hỏi
Nguyên Phi Ngạo quay đầu liếc nhìn nàng một cái nói “Đem theo ngươi thật sự phiền toái, ngươi chờ ở đây đi.”
“Chủ tử, làm sao biết là ta vô ích?” Song Nhi vội vàng la lên, “Không chừng ta có khả năng thay chủ tử phân ưu giải phiền đó.”
“Ngươi không mang thêm ưu phiền cho ta thì tốt rồi.” Nguyên Phi Ngạo trêu tức nói, đi đến cửa hắn không tự chủ quay lại nhìn, chỉ thấy Song Nhi đứng dựa vào bàn, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Lòng hắn bỗng mềm nhũng, trầm giọng nói “Muốn đi liền tới đây đứng đó làm gì?”
Ánh mắt Song Nhi đột nhiên phát sáng, vui vẻ chạy tới
Bởi vì đường không xa, nên Nguyên Phi Ngạo trực tiếp lên ngựa của hắn, lại thấy Song Nhi sống chết cố níu lấy yên ngựa leo lên, lại bấu víu không được, hắn cười trực tiếp túm lấy nàng thả lên phía sau hắn “Có sợ té ngã không?”
Phía sau liền truyền đến âm thanh kiên định của Song Nhi “Không sợ!”
“Vậy đi thôi.” Nguyên Phi Ngạo cảm thấy hai tay Song Nhi vòng qua thắt lưng hắn, sau đó ôm chặt.
Hắn cũng không có mở miệng, nghĩ rằng, rốt cục cũng là một đứa nhỏ, nhất định là sợ sẽ lập tức ngã xuống cũng không dám nói.
Vì thế hắn phóng ngựa đi trước, cũng không để cho ngựa chạy quá nhanh, chỉ vì muốn Song Nhi an tâm.
“Xác thực là có người thường lui tới Diêm thành sao?” Nguyên Phi Ngạo vừa vào phủ của Đặng Lan, liền đi thẳng vào vấn đề
“Đúng, ở sơn cốc phụ cần, đã tìm thấy không ít củi đã đốt qua, còn có phân ngựa và đồ ăn thừa. bước đầu sơ tính, là có từ ba đến năm trăm người thường lui tới sơn cốc này. Nhưng ta tuần tra một vòng trong núi, lại không phát hiện gì cả.”
Tiêu Điển ở bên cạnh cười nói “Cũng thật kì quái, chẳng lẽ Diêm vương nửa đêm duyệt binh.”
Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn hắn “Đừng nói bậy! Ta tuyệt đối không tin chuyện ma quỷ, chỉ có người tác quái mà thôi.”
Song Nhi bên cạnh đột nhiên mở miệng “Người không thấy, vậy sao không thử thuận tiện tìm theo dấu chân?”
“Đương nhiên đã tìm, nhưng mấy ngày hôm qua trên núi có mưa, dấu chân đã sớm lộn xộn, nhất thời không thể lần ra tung tích của những người đó.”
Song Nhi nghĩ nghĩ nói “Bọn người này nếu muốn hoạt động ở trong núi, nói như vậy cũng sẽ không mang theo nhiều vật dụng, nhưng vẫn phải ăn uống, kế bên nơi này trừ bỏ Diêm thành, còn có trấn khác có thể cung cấp lương thực cho vài trăm người không? nếu như không có, bọn họ nhất định phái người xuống núi. Chỉ cần điều tra mấy ngày gần đây những phụ cận trong thành này có thương hộ nào bán rất nhiều lương thực cho người bên ngoài tới hay không, tự nhiên sẽ tìm ra manh mối.”
Đặng Lan vỗ tay vào đầu, nói “Đúng vậy a! ta làm sao lại không nghĩ tới? thật là một lời nói đánh thức người trong mộng, tiểu huynh đệ, ngươi nhỏ tuổi như vậy, cũng không đơn giản a.”
Song Nhi đắc ý cười nói “Chuyện này tính là gì? Ca của ta… hắn chính là người phụ trách mua lương thực cho Cổ gia, điểm nhỏ ấy ta vẫn biết rõ lắm.”
“Cổ gia?” Đặng Lan khó hiểu nhìn qua Nguyên Phi Ngạo
Hắn cười nói “nhà Cổ Liên Thành, là hạ nhân Cổ gia, nhất quyết theo ta đi đánh giặc.”
“Tiểu huynh đệ thật có chí khí.” Đặng Lan cao hứng vỗ mạnh vào bả vai Song Nhi
Đại khái là hắn rất dùng sức, Song Nhi không khỏi nghe răng trợn mắt “A, tướng quân ngài hạ thủ lưu tình.”
“Người mặc dù thông minh, đáng tiếc thân mình gầy yếu.” Đặng Lan cười rồi nói với Nguyên Phi Ngạo “Ta đây phải phái người điều tra xem mấy hôm nay có người nào mua một lượng lớn lương thục hay không.”
Hắn gật đầu “Ta chờ ở nơi đây, chút nữa còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lúc Đặng Lan đi dặn dò thuộc hạ, Song Nhi dựa vào gần, nhỏ giọng hỏi “Tướng quân, nơi này vì sao lại kêu là Diêm thành? Thật sự ở đây có muối sao?”
“Dường như là vậy.” Nguyên Phi Ngạo đối với sự tích tên này cũng không có hiểu biết lắm, liền tùy tiện nói
Đặng Lan trở về, nghe được câu này, liền mở miệng giải thích “Nơi này là ven biển, ở đây có một loại tảo, có thể tinh luyện ra muối ăn, năm đó dân chúng ở đây từng dựa vào loại tảo này mà phát tài, liền gọi nơi này là Diêm thành.”
“Vậy sao hiện tại không bán nữa?”
“chuyện này cũng không rõ ràng lắm.” Đặng Lan tướng quân là quân nhân, không phải là thương nhân, cho nên đối với chuyện này cũng không chú ý. Hắn tiếp tục nói với Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân đêm nay ngủ ở nơi này của thuộc hạ đi, thuộc hạ còn điều cần bẩm báo.”
Hắn trầm ngâm một lúc nói “Ta phải ở lại khách điếm, ở nơi này của ngươi có chút rêu rao.”
“Tướng quân đã tới đây rồi, nếu bị phát hiện, cũng đã phát hiện rồi, lại ở khách điếm thật không an toàn.” Đặng Lan tiến lại gần hắn nói nhỏ “Là chuyện có liên quan đến Tần Vương”
Nguyên Phi Ngạo cười lạnh “Tên kia lại muốn tính kế gì với ta?” dư quanh ở khóe mắt hắn lóe qua, thấy Song Nhi đang đứng ở cửa sổ nhìn cây lê ở đối diện ngẩn người, không khỏi lên tiếng “Cái cây kia có gì đẹp mắt, nếu ngươi muốn ăn, Đặng Lan kêu người hái cho ngươi một sọt đều được. Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn hỏi.”
Song Nhi quay đầu cười “Tướng quân biết không, quả lê bây giờ còn rất chua, cho ta ta cũng không dám ăn. Ta là đang nghĩ, kỳ thật cây ăn quả cũng không khó trồng, vì sao ở Hạo Nguyệt quốc chúng ta thương nhân bán hoa quả lại ít như vậy? hằng năm hoa quả đều là mua từ bên ngoài rất nhiều. nơi này không phải cây lê tùy tiện mọc sao? nói không chừng cấu tạo và tính chất đất ở Diêm thành này thích hợp để trồng cây ăn quả. Đặng Lan tướng quân, hay là ngài đi tìm những viên quan thương nghiệp ở đây bàn thử, đem toàn bộ cây trên núi đổi thành cây ăn quả, không chừng năm sau sẽ có thu hoạch đấy.”
Đặng Lan cười nói “Tiểu huynh đệ, không hổ là người nhà thương gia, mở miệng ngậm miệng đều là việc mua bán, hay là ta đem nguoi giới thiệu cho huyện nha làm gia sư đi.”
“Ta mới không chịu.” Song Nhi cong cái miệng nhỏ “Tướng quân cũng luyến tiếc ta.”
“Ta có cái gì luyến tiếc?” Nguyên Phi Ngạo cố ý cười một tiếng “Các người là người nhà Cổ gia, người nhiều tâm tư, ta đột nhiên nhớ tới tin đồn trước kia, nói sau lưng Cổ Liên Thành hối lộ mệnh quan triều đình, vì Cổ gia mở rộng quan hệ, có tin này hay không?”
Song Nhi nháy mắt mấy cái “Ta cũng không rõ lắm… bất quá ta chỉ là hạ nhân bưng trà rót nước, chuyện này có thể chỉ có Thiếu Đông mới biết.”
Nguyên Phi Ngạo trừng mắt liếc nhìn nàng “Đừng giả bộ hồ đồ với ta. Ngươi nghĩ rằng ngươi và ta không biết, càng là hạ nhân trước mặt chủ tử, càng biết nhiều sự tình của chủ tử. ta cho ngươi biết, ta chỉ thích ở tiền tuyến đánh giặc, không quan tâm chuyện phía sau, nhưng nếu có ngày hắn cản đường ta, ta tuyệt không bỏ qua cho hắn.”
Song Nhi sửng sốt, chạy lại cười nói “Tướng quân, bây giờ ta là nô tài của ngài, những lời uy hiếp này là để cho ai nghe đây?”
Nguyên Phi Ngạo nghe vậy, cười một tiếng, nhấc chân giả bộ đá nàng “Tiểu tử ngươi bản lĩnh khác thì không có, chỉ có cái miệng nhanh lẹ. thuộc hạ trong tay ta chưa từng có người như ngươi, ta phải cẩn thận phòng ngày nào đó ngươi bỏ thuốc mê cho ta.”
“Ta làm sao không có bản lĩnh khác? Không phải ta có thể nấu ăn thật ngon cho tướng quân sao?” Song Nhi vội vàng nịnh hót nói
“Nấu cơm mà có thể tính là bản lĩnh?”Nguyên Phi Ngạo bật cười nói “Bất quá cũng không thể nói ngươi hoàn toàn không có tác dụng, để tối hôm nay dùng thử xem, nếu dùng được liền giữ ngươi lại, dùng không tốt thì ngươi cuốn gói về đại viện Cổ gia đi.”
“Dùng tốt?” Song Nhi mở to mắt chớp chớp, trong lúc nhất thời không thể hiểu rõ nàng có cái gì dùng tốt hay không tốt?
“Tần Vương muốn làm gì?” đẩy tấm màn che lui về phía sau, Nguyên Phi Ngạo nhìn thẳng Đặng Lan hỏi
“Nghe nói là Tần vương lo lắng bệ hạ để cho tướng quân thay thế vị trí của hắn, ngài cũng biết mấy năm nay bệ hạ luôn nhắc đến muốn phong ngài là vương, nhưng tướng quân ngài vẫn luôn từ chối. Lỡ như ngày nào đó bệ hạ cưỡng bức hạ chỉ sắc phong cho tướng quân, khi đó địa vị của ngài liền ngang bằng với hắn không thể nghi ngờ gì nữa, thậm chí có khả năng sẽ tiêu trừ hắn. cho nên mấy ngày gần đây Tần Vương ráo riết tìm ngược điểm của ngài, ý đồ lật đổ tướng quân.”
Nguyên Phi Ngạo cười vang nói “Muốn lật đổ ta? Lấy cái gì để lật đổ?”
“Việc này… đã hoàn toàn rõ ràng rồi, nhưng tướng quân cũng đừng xem thường, mấy ngày gần đây nếu có chuyện gì cổ quái, người nào khả nghi xuất hiện bên cạnh tướng quân, tướng quân phải cẩn thận.”
Nói tới đây, Nguyên Phi Ngạo bất giác nhíu mày, gần đây bên người xác thực là có chuyện quái lạ người quái lạ, chẳng lẽ Cổ Liên Thành và Tần vương có liên quan với nhau?
Nhưng phái một người nhỏ bé như Song Nhi ở bên cạnh hắn làm được gì? Trừ lần đầu tiên ám sát hắn ra, sau này cũng không làm gì bất lợi cho hắn. bất quá hắn cũng không thể hoàn toàn buông xuống phòng bị. Dù sao thuộc hạ đi theo hắn đều là đã cùng hắn vào sinh ra tử mười mấy năm, nhưng Song Nhi này, hắn cũng chỉ biết vài ngày thôi.
Có lẽ tối đêm nay, là thời gian tốt để kiểm tra đứa nhỏ này.