Thì ra đội quân của Vương Hải đi từ đường nhỏ kia mà tới đây, dọc theo đường đi, bởi vì đi nhầm vài lần, thế nhưng lại đi tới trước mặt quân địch. Nghe tiếng âm thanh đánh nhau, liền theo âm thanh kia lần đến, cuối cùng chạy đến đây.
Trong đó người là Cổ Vô Song nghe thấy có người la tên Nguyên Phi Ngạo, còn tưởng là nghe lầm, nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhận ra mọi người đang chém giết Nguyên Phi Ngạo. Nàng vội vàng quên nguy hiểm trên chiến trường, nhặt một thanh kiếm của một người đã chết, liền nhảy vào cuộc chiến.
Tuy rằng nàng luyện qua võ công, nhưng kinh nghiệm thực chiến cũng không nhiều, chỉ có một lần trong sơn cốc cùng Nguyên Phi Ngạo đánh một trận với địch nhân, cũng chỉ là vội vàng ra tay, vội vàng kết thúc, không giống như bây giờ.
Nàng biết rõ nếu như lúc này nàng có một chút mềm yếu của nữ nhân, sẽ chẳng thể cứu được Nguyên Phi Ngạo, mà ngay cả mạng của mình cũng không giữ được. cho nên bất cứ giá nào, chỉ cần nhìn thấy không phải là quân của Nguyên gia, liền ra sức chém giết.
Nơi đây cũng không có nhiều quân địch mai phục, chỉ có hai ba trăm người. mai phục đám người không đến con số hai mươi của Nguyên Phi Ngạo thì không khó, nhưng có quân của Vương Hải gia nhập vào, thoáng chốc cuộc chiến liền thay đổi.
Không thể hạ được, trong giữa đám người của quân địch có người hét lên “Bắt tên kia, bắt tên kia! Không thể bắt sống thì có thể lấy thủ cấp của hắn…”
Người nọ còn chưa dứt lời, yết hầu liền bị một người đâm vào, trợn mắt lên, đầu tiên là đứng yên tại chỗ, sau đó ngã xuống.
Cổ Vô Song cảm thấy may mắn vì lúc xuất phát mang có theo ám khí, nhưng ngay lúc nàng phóng ám khí lên người khác, phía sau chợt có kiếm đâm tới sau lưng nàng.
Một cổ kình phong đánh tới bên cạnh nàng, tiếp theo nàng rơi vào cánh tay rắn chắc, bay ra khỏi đám người, đặt nàng xuống trên cây cổ thụ.
Nàng thở hổn hển, chợt bên tai vang lên tiếng âm thanh quen thuộc “Tiểu huynh đệ, chiến đấu , trừ bỏ ác chiến còn phải có đầu óc.”
Là Tử Kiếm! nàng kiềm lòng không được than nhẹ “Ta đã biết…”
Tuy chỉ là bốn từ ngắn ngủi, lại làm cho Nguyên Phi Ngạo chấn động, không dám tin được thốt lên “Song Nhi…”
“Chàng đừng tức giận…” nàng còn chưa dứt lời, mặt nạ trên mặt đã bị tháo xuống, tiếp theo là một tiếng sét đánh xuống, thiếu chút nữa làm điếc tai nàng.
“Làm càn.”
Nàng co người che lỗ tai lại “Chàng trước đừng tức giận, chúng ta rời khỏi đây trước, ta tùy chàng xử lí.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói “Nàng thành thật đợi ở đây cho ta, không được đi xuống!”
“Ta một mình ở đây nếu quân địch tới bắt, ta cũng không thể trốn sao?” nàng sợ hãi nói
Nguyên Phi Ngạo trừng mắt nhìn nàng một cái, không nói gì nữa, thả người bay xuống tiếp tục giết địch.
Cổ Vô Song nở nụ cười, tuy rằng mới vừa rồi có chút sợ hãi, nhưng nàng đã có thể gặp được Tử Kiếm, chẳng may cùng hắn tử trận, nàng cũng không thấy sợ hãi.
Nàng ở trên cây cao nhìn xuống, có thể nhìn trận chiến một cách rõ ràng.Quân địch mặc dù có ưu thế về tên lửa, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, phần thắng tất là của Nguyên quân.
Vương Hải nghe được tiểu huynh đệ mình mang tới bị tướng quân mạnh mẽ mang đi, không khỏi chấn động “Tiểu huynh đề kia có vấn đề gì sao?” hắn vội hỏi. chẳng lẽ mình chiêu mộ gian tế?
Tiêu Điển chụp bả vai hắn cười nói “Huynh đệ đừng sợ, nàng không phải người xấu. ngược lại, ngươi hộ tống nàng vào tiền tuyến, coi như có công, sau này tướng quân sẽ ban thưởng.”
“Tiểu tử kia rốt cục là ai? Là hoàng thân quốc thích sao ?”
Tiêu Điển cười ha ha “Hoàng thân quốc thích cũng không có mặt mũi lớn như nàng, nói thật cho ngươi biết, tiểu tử kia là nữ giả nam trang, là tướng quân phu nhân tương lai của chúng ta.”
Vương Hải trợn to mắt, choáng váng
Giờ phút này, vị tướng quân phu nhân làm Vương Hải choáng váng đang đứng ở giữa liều chủ soái, đầu cúi thấp, đang cung kính lắng nghe cơn giân của Nguyên Phi Ngạo
“Trước khi đi, ta ngàn dặn, vạn dặn nàng phải ở lại trong phủ, là vì sợ nàng theo ta ra chiến trường. nàng cho là đối phó với tên Tần vương ngụy quân tử kia, có chút kiến thức là được rồi sao? Nói nàng nghe, đó chỉ là một góc. Hôm nay nếu không phải có ta, nàng đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.
Nàng xem trong mười vạn đại quân có ai giống ta, đánh trận còn mang theo nương tử cản đường phía sau? Nàng nói xem ta phải giải thích với huynh đệ như thế nào? Nói ta có một nương tử khong biết nghe lời? hay nói ta là quỷ háo sắc?
Song Nhi ta đem việc nhà việc nước đều giao cho nàng xử lí, đã nói lên ta tín nhiệm nàng, nhưng nàng lại phụ lại tín nhiệm của ta!”
Hắn thao thao bất tuyệt, không ngừng nhắc đi nhắc lại, nói đã hơn nửa canh giờ, Cổ Vô Song vậy mà không nhúc nhích yên lặng đứng nghe.
Chờ hắn rốt cục nói mệt, đưa tay rót ly trà, nàng nhanh tay lẹ mắt lấy ly trà của hắn, cung kính đưa lên “Tướng quân mời uống trà.”
Thấy bộ dáng của nàng như vậy, hắn cũng không biết nói gì nữa, trừng mắt nhìn nàng một lúc, mới thở dài ra một hơi “ta như thế nào mà lại coi trọng nha đầu điên như nàng chứ?”
Nàng cười, ôm lấy cổ hắn “Ta cũng không biết tại sao lại coi trọng khẩu pháo đồng như chàng, bề ngoài vừa lạnh lại cứng, lúc giận lên cũng rất khủng bố, nhưng chính là coi trọng chàng, chàng nói xem nên làm gì bây giờ?”
Nguyên Phi Ngạo thở dài gỡ hai tay nàng ra, để nàng ngồi trên chân mình “Song Nhi những lời vừa rồi ta nói không phải là nói đùa, nàng phải nhớ trong lòng. Sau này ta ra chiến trường cũng không phải là một hay hai lần, nàng nếu là phu nhân của ta cũng không thể nhiều lần đem mọi người bỏ lại trong nhà, sau đó theo ta ra chiến trường, như vậy không hợp qui củ.”
“Lòng ta hiểu được, nhưng không thể khống chế được chính mình.” Tay nàng vẽ vòng vòng trước ngực hắn “Ta cuối cùng cũng cảm thấy được bên cạnh chàng rất nhiều nguy hiểm, để cho ta ngoan ngoãn ở nhà đợi chàng về, thật sự lòng ta không an tâm. Nghe nói trên bụng chàng có vết thương, miệng vết thương đã tốt rồi sao?”
“Đã là chuyện của nhiều năm trước, vết thương đã lành rồi” Nguyên Phi Ngạo kéo tay nàng “Đi, đến bên ngoài nhìn xem.”
Cổ Vô Song khó hiểu theo sát hắn bước ra liều vải, trong nháy mắt màng vải được xốc lên, nàng ngây ngẩn cả người
Chỉ thấy mười vạn quân hạ trại khắp núi, tuy rằng đêm nay không có trăng, nhưng mỗi một trại đều có một bó đuốc lớn, nhiều ánh lửa rọi vào liều vải màu trắng, như là một bức họa, giống như ngọn lửa màu trắng, lại như là mây trắng trong đêm, vừa nhìn, lại thấy nhiều cảnh đẹp
“Thật đẹp…” nàng kìm lòng không được cảm khái
“Nhưng ngày mai có thể sẽ có người phải chết, trong chiếng tranh lửa khói, hết thảy không có tươi đẹp, mà chỉ có tàn nhẫn.”
Hắn bình tĩnh nhìn nàng “Trong mắt ta, nàng là đẹp nhất, cho nên ta phải bảo vệ phần tươi đẹp này, để cho nó ở trong lòng ta mãi mãi, sẽ không có gì có thể thương tổn chút nào hết.”
Nàng lập tức ngào vào trong ngực hắn nói “Không, phần xih đẹp này chỉ muốn có chàng. Nếu trên đời này chỉ có ta, khong có chàng ta liền không biết như thế nào là xinh đẹp. bởi vì có chàng nên ta mới biết trên đời này còn điều thú vị. nó có thể làm cho ta mỗi ngày lúc thức dậy hay trước khi đi ngủ, có thể nhớ đến một người đã tỉnh hay ngủ say, Nhưng mà Tử Kiếm, chúng ta không thể làm cho phần này thêm xinh đẹp hay sao?”
“Có ý gì?”
“Có thể cùng đàm phán với Tần Vương hay không?”
Nguyên Phi Ngạo lắc đầu “Không thể, lúc này ta cùng với Tần vương chỉ có một kết cục ta chết hay hắn chết mà thôi.”
“Nếu như vậy, chàng phải sống, ngàn vạn lần phải sống.” nàng gắt gao ôm hắn, lúc này hai người không còn một khe hở.
Nguyên Phi Ngạo cũng dùng sức ôm eo nhỏ của nàng, lồng ngực cũng lộ ra tiếng lòng như vậy, cho dù không nói ra, nhưng nàng có thể nghe được - đúng vậy , hắn phải sống, vì nàng vẫn phải sống tốt.
Dù Song Nhi có suy nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ tới theo lời Nguyên Phi Ngạo “dùng tốt”, là nửa đêm đi theo hắn tuần tra trong núi.
Thời tiết đã chuyển lạnh, ban đêm không khí trong núi lạnh hơn rất nhiều so với bình thường, hơn nữa hôm trước trời mưa, đường lầy lội, đường trong núi rất khó đi.
Từ trước đến nay Nguyên Phi Ngạo làm việc luôn làm gương cho tướng sĩ, mặc kệ đường có khó đi bao nhiêu, hắn luôn là người đi đầu tiên. Vài tên lính đi theo cũng không rên một tiếng theo sát phía sau, lần này thật sự là làm khó Song Nhi, nàng chỉ còn một tay để giữ thăng bằng, còn phải cúi người trong đám cây tìm đường mòn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một cái.
Nguyên Phi Ngạo đi một đoạn, quay lại nhìn, thấy Song Nhi đã muốn bị bỏ lại phía sau.
Hắn trở lại bên cạnh nàng, trầm giọng nói “Nếu đi đường này không quen, thì nên trở về đi.”
“Ta không cần.” Song Nhi bướng bỉnh nhìn thẳng hắn “Ta có thể đi cùng với mọi người.”
Nguyên Phi Ngạo nhìn nàng một lúc, không nói gì nữa, cất bước tiếp tục đi, chợt nghe phía sau “xoát” một tiếng, hình như là Song Nhi đạp lên cái gì, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nàng chán nản đem chân vớt ra khỏi vũng bùn, tư thế đi đường cà nhắc, cà nhắc, giống như lôi cái chân theo.
Hắn một lần nữa quay lại chỗ nàng, ngồi xuống hỏi “Có việc gì không?”
“Không có việc gì?” Song Nhi cắn răng trả lời.
Tay hắn vừa sờ, Song Nhi liền hít một hơi, hiển nhiên là đã chạm tới chân bị thương của nàng.
Hắn nhìn bốn phía nói “Ngươi ngồi đây chờ, chút nữa chúng ta quay lại, chúng ta mang ngươi về.”
“Không” Song Nhi kéo nhanh vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói “Đừng bỏ ta lại, ta sẽ không trở thành gánh nặng của mọi người.”
Nguyên Phi Ngạo sửng sốt, nhìn cánh tay đang nhíu chặt lấy áo hắn, giống như là người chết đuối, cố gắng bắt lấy khúc gỗ cứu mạng, làm lòng hắn xao động, như là bị đốt lên ngọn lửa, có chút khô nóng, lại có chút xôn xao khó nói nên lời.
“Tiêu Điển, ngươi dẫn mọi người đi thăm dò phía trước, chút nữa quay lại đây tìm chúng ta.” Nguyên Phi Ngạo nhanh chóng quyết định.
“Tướng quân, để ta cõng tiểu tử này quay về đi.” Một binh lính lên tiếng.
“Các người đi trước đi.” Nguyên Phi Ngạo nói xong, đem Song Nhi ôm lấy. thật sự kỳ quái, hắn như vậy mà đã ôm nàng những hai lần “Mạng ngươi cũng thật tốt, thủ hạ theo ta nhiều như vậy, ta chưa từng quan tâm ai như vậy.”
Bọn họ đi vào giữa sườn núi, cũng may cách đó không xa có một nhà gỗ, hình như là nhà của người giữ rừng địa phương, Nguyên Phi Ngạo đem Song Nhi ôm lại trước cửa nhà, trong nhà còn đốt đèn, hiển nhiên người bên trong còn chưa ngủ.
Nguyên Phi Ngạo gõ cửa, cửa mở trong đó là một nam nhân trung niên, nhìn thấy bọn họ liền sửng sốt.
“Các ngươi…”
“Vị huynh đài này, đệ đệ của ta bị trật chân, huynh có thể cho chúng ta nghĩ tạmở đây một chúthay không?” Nguyên Phi Ngạo mở miệng thỉnh cầu
Trung niên nam tử cười nói “Nếu vậy thì vào đi, nơi này của ta đơn sơ, cũng không có gì.”
“Không sao cả, ta sẽ nắn lại chân cho hắn, để hắn, nghĩ ngơi một chút là được rồi.”
“Vậy các người ở lại đây đi, chó của ta vừa chạy ra ngoài, ta ra ngoài xem một chút.” Trung niên nam tử cầm lấy cây gậy, nghiêng người cho bọn họ tiến vào, sau đó sờ soạng đi ra ngoài, vừa tìm vừa gọi “Hắc tử”, chắc là gọi con chó của hắn.
Nhà ở không lớn có hai phòng, Nguyên Phi Ngạo đem Song Nhi thả lên ghế ở sảnh trước, nhìn thấy trong phòng có cái chậu thang, trên đó đang nấu một ít cháo.
Song Nhi hít hít cái mũi “Cháo thơm quá!”
Nguyên Phi Ngạo cưới nói “Loại cháo của nhà nghèo cửa nhỏ này cũng vừa mắt ngươi sao?”
“Đói bụng thôi.” Song Nhi oán giận nói “Kỳ thật mọi sự lợi hại không phải là phức tạp mà là đơn giản, nếu muốn nấu cháo ngon cũng đâu phải dễ dàng đâu.”
“Để ta hỏi chủ nhà, có thể cho ngươi chén cháo hay không?” Nguyên Phi Ngạo nói xong đã cởi giày vớ của nàng xuống
“Làm chi?” Song Nhi cho chân lại
“Chân của ngươi còn muốn đi nữa hay không?”
Nguyên Phi Ngạo tìm thấy bên cạnh nồi cháo là dầu dùng để xào rau, hắn đỗ lên tay một ít, hơ qua lửa nóng, đem lòng bàn tay dán trên mắt cá chân Song Nhi, một cổ nhiệt nóng liền chảy vào cơ thế Song Nhi. Không biết là bởi vì chân lạnh đột nhiên đụng tới vật nóng thấy không khỏe hay là bị đụng vào chỗ bị thương làm nàng đau,Song Nhi lập tức căng cứng cả chân.
“Chân của ngươi nhỏ như vậy, khó trách đi không nhanh.” Hắn cười, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, xoa nắn chân bị thương của nàng.
Song Nhi ngơ ngác nhìn hắn xoa chân cho nàng, nhở giọng nói “Tướng quân, đây là lần thứ hai ngài chữa thương cho ta.”
“Đúng vậy.” Nguyên Phi Ngạo chuyên chú với động tác ở tay, không có chú ý đến ánh mắt của nàng “Ngươi, đứa nhỏ này rõ ràng là tới để gây phiền toái cho ta, lúc trước thật không nên cho ngươi theo bên người.”
“Nhưng, ta cũng không phải là vô tích sự phải hay không?” nàng cúi đầu xuống, cằm tựa như đặt trên đỉnh đầu Nguyên Phi Ngạo
“Đúng là có tác dụng.” Nguyên Phi Ngạo gật đầu nói “Nhưng cũng không dám dùng.”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay giảm xuống, hắn lại quay lại hơ hơ qua lửa, rồi tiếp tục xoa chân cho Song Nhi. Đứa nhỏ này có thể là ở Cổ gia chưa làm qua việc nặng, mắt cá chân tinh tế như vậy, bàn chân sáng loáng, sờ lên cảm giác như bạch ngọc, làm cho hắn có cảm giác luyến tiếc buông ra.
Lần lượt đem bàn tay lướt trên mảnh da thịt kia, động tác của hắn một lần lại một lần nhẹ nhàng, như là sợ làm đứa nhỏ bị thương.
“Còn đau hay không?” hắn vô ý ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt to trong veo như nước kia, trong mắt lóe lên ánh sáng, không khỏi làm cho hắn run sợ, nhất thời không thể dời tầm mắt đi được.
“Cảm ơn… tướng quân.” Song Nhi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không khỏi liếm liếm môi.
“Muốn ăn chút gì đó không?” Bộ dáng của nàng thế nhưng mê người kì quái như như, Nguyên Phi Ngạo cả kinh, dùng sức đem ánh mắt thu lại.
“Nơi này trừ bỏ cháo ra còn có cái gì khác sao?” Song Nhi cúi đầu xuống, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn trộm khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn.
“Vậy ăn trộm người ta chút cháo đi.” Hắn cười đáp, tự mình tìm một cái chén, múc một chén cháo đưa cho Song Nhi “Uống chậm một chút, rất nóng.”
Hắn đang cầm bát cháo, nhưng Song Nhi cũng không có đưa tay nhận lấy, ngược lại nhìn hắn xuất thần, hai mắt nàng lập tức rơi xuống mấy giọt nước mắt.
“Sao vậy?” Nguyên Phi Ngạo lắc lắc cái chén “Còn chưa uống đã cảm thấy khó uống sao?”
Nàng bỗng ômlấy cổ Nguyên Phi Ngạo, cằm dựa sát vào vai hắn “Tướng quân, ngài là người rất tốt. trước đây… là ta hiểu lầm ngài.”
Nguyên Phi Ngạo không khỏi sửng sốt, thuộc hạ của hắn cũng tốt, đồng liêu của hắn cũng vậy, chưa từng có ai tiếp xúc thân mật với hắn như vậy, huống chi là một nhân vật còn chưa phân biệt được thiện ác như nàng
Nhưng lúc cánh tay Song Nhi ôm lấy cổ hắn, hắn cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại loại cảm giác được người khác ca ngợi này, làm cho tim của hắn không khỏi ấm áp.
Vì thế hắn cong khóe môi “Thật là một đứa nhỏ, như vậy mà đã cho là người tốt?” đưa tay kéo tay Song Nhi xuống ‘Đừng quên tay ngươi là do ta làm gãy, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, đến lúc đó xem ngươi có hối hận vì hôm nay nói như vậy hay không.”
“Sao lại giết ta?” Song Nhi nín khóc mĩm cười “Ta đây đáng yêu như vậy, ngài sẽ luyến tiếc giết ta.”
Nàng lấy chén cháo trong tay Nguyên Phi Ngạo, bắt đầu uống, nhưng do vừa vội lại nhanh, kết quả phỏng miệng,, kêu nha nha, làm cho Nguyên Phi Ngạo cười ha ha không ngừng.
Nguyên Phi Ngạo đi đến đống lửa, dùng cời lửa gãy gãy bếp than, lại hỏi “Ở Cổ gia, ngươi còn người thân nào không?”
“Không có.” Song Nhi thổi thổi cháo.
“Không phải có nương cùng ca ca của ngươi sao?”
“Nương của ta đã chết,…ca của ta không nhắc đến cũng được.”
“Như thế nào?”
“Trong lòng hắn không có …” nói tới đây nàng vội vàng im miệng lại
Nguyên Phi Ngạo không quay đầu lại hỏi “Không có ngươi cái gì?”
Lại một lúc im lặng, hắn không khỏi đứng thẳng đậy nhìn nàng “Sao lại nói có một nửa?”
Hắn nhớ rõ trong mộng Song Nhi từng cầu xin nương đừng đánh nàng, cònnói đến cái gì“Con không dám so với ca ca…” mẹ nàng đã đối xử bất công với nàng như thế nào? Lằm cho nàng khi nhắc đến người này, trong lòng có chút phẫn uất cùng đau khổ.