"Không sao hết, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Có tôi ở đây, em yên tâm, không sao hết!"
Lục Ngạn vỗ về Thẩm Quân Dao một lúc, cho tới khi cô đã bình tĩnh hơn, cả người cũng đã không còn lạnh như trước, anh mới thở phào một hơi.
Thẩm Quân Dao dời người khỏi cái ôm kia của Lục Ngạn, cô cũng thầy hơi có lỗi với anh.
Lúc nãy vì quá hoảng sợ cho nên mới không giữ hình tượng như vậy.
Thẩm Quân Dao chỉ mong Lục Ngạn không để ý chuyện này.
Lục Ngạn thấy Thẩm Quân Dao đã không còn khóc nữa, gương mặt cô đã dãn ra phần nào.
Anh cũng yên tâm hơn, đang định lên tiếng hỏi cô rốt cuộc là gặp chuyện gì mà trở nên như vậy thì một vị y tá ở trong phòng đã cất tiếng gọi.
"Sản phụ số hai trăm bảy mươi sáu, mời cô Thẩm Quân vào khám thai."
Tiếng gọi của nữ y tá kia gân như đã chặn ngang họng của Lục Ngạn, khiển cho anh đang muốn nói gì đó cũng phải ngừng lại.
Thẩm Quân Dao từ từ đứng dậy, cô đưa tay ôm bụng, từ từ bước đi.
Chân của cô gần như tê cứng, bước đi rất khó khăn.
Mặc dù Lục Ngạn đã đề nghị giúp đỡ cô nhưng lần này cô kiên quyết từ chối, Thẩm Quân Dao nói cô tự có thể đi được.
Cánh tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao khẽ vịn vào tường, khó khăn nặng nhọc bước từng bước một.
Đang mang thai mà tâm trạng của Thẩm Quân Dao lại không ổn định như vậy đối với đứa trẻ e rãng sẽ gặp rất nhiều bất lợi lớn.
Nhìn theo bóng lưng cô độc của Thẩm Quân Dao đang bị cánh cửa màu trắng kia che lấp đi, trái tim của Lục Ngạn bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Lục Ngạn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như lúc này.
Nhìn thấy người con gái mình yêu phải chịu đau khổ như vậy mà anh không thể sẻ chia cùng cô, không thể giúp cô cười tươi, không thể làm cho người con gái ấy cảm thấy được hạnh phúc.
Ngay cả khiến cho người con gái quan trọng nhất đời mình hạnh phúc mà anh cũng không làm được, Lục Ngạn thật bất tài vô dụng! Anh luôn suy nghĩ tiêu cực như vậy khi nhìn thấy đôi mắt u buồn của Thẩm Quân Dao dâng lên nỗi đau đớn khó tả như vậy, nỗi đau cùng sự bất lực không thể làm gì.
Cô càng như vậy, Lục Ngạn càng tự trách bản thân mình rất nhiều, anh trách mình không làm được gì cho cô ấy, mặc dù anh đã hy sinh vô cùng nhiều cho người con gái ấy mà chẳng cần báo đáp hay gì khác.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Lục Ngạn ngồi ở bên ngoài đợi một lát thì thấy Thẩm Quân Dao có chút buồn bã đi ra.
Tay cô còn cầm theo một tập giấy gì đó, có lẽ là kết quả siêu âm.
Thấy cô, anh vội vàng chạy lại, lo lắng nhìn cô.
"Sao rồi? Đứa trẻ phát triển có tốt hay không?"
Thẩm Quân Dao nhìn Lục Ngạn một lát, rồi cô nói, âm thanh vô cùng buồn bã.
"Đứa bé vẫn ổn.Tuy nhiên bác sĩ nói với tôi, em bé phát triển rất chậm"
Không sai! Đứa trẻ trong bụng của Thẩm Quân Dao bây giờ rất yếu ớt.
Điều này là do Thẩm Quân Dao ăn uống không đủ chất, không những thế, tâm trạng của cô thường xuyên không tốt, có lúc đến đỉnh điểm của sự đau buồn.
Như thế vô cùng không tốt cho đứa trẻ.
Không những vậy, bác sĩ còn hỏi cô một câu, làm cho tâm trạng của Thẩm Quân Dao lại càng trở nên xấu đi.
Bác sĩ hỏi cô.
"Hôm nay chồng cô không đến cùng cô hay sao?"
Thẩm Quân Dao lúc đó vô cùng khó xử, cô không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Cổ họng thì nghẹn ứ lại phát không ra hơi.
Cuối cùng, Thẩm Quân Dao chỉ kiếm đại một lý do để che đi sự thật, Trác Du Hiên đang ở bên cạnh nhân tình của mình.
Chính xác hơn là hắn ta đang ở bên cạnh người con gái mình yêu, cho nên Trác Du Hiên mặc kệ ở nhà đang có một người vợ ngày ngày nhớ đến hản, đã vậy sức khỏe lại càng ngày càng suy giảm đi.
Lục Ngạn khẽ đặt tay lên vai của Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng an ủi cô.
"Không sao cả, để tôi đưa em về nhà.
Để mấy hôm nữa tôi mua cho em thêm một ít đồ ăn dinh dưỡng nữa, con của em sẽ không sao cả."
Thẩm Quân Dao gật đầu theo Trác Du Hiên trở về.
Suốt dọc đường đi, Thẩm Quân Dao im lặng không nói gì, cô chỉ chăm chú nhìn bức ảnh siêu âm trong tay của mình.
Con của cô, nó thật là đáng yêu! Chỉ tiếc là, đứa trẻ này sinh ra sẽ không được hưởng tình yêu của cha giống như những đứa trẻ khác.Con ơi, mẹ xin lỗi con.
Có lẽ, ba con sắp vứt bỏ hai mẹ con mình rồi! Xin lỗi con vì không cho con được một gia đình hạnh phúc, mẹ xin lỗi vì để con phải sống trong sự thiếu thốn tình cảm của chai Hai mắt của Thẩm Quân Dao đỏ hoe, cô bỗng nhiên muốn khóc thật to.
Thế nhưng, cô vẫn một mình giữ trong lòng những đau đớn ấy, hoàn toàn không lộ ra bên ngoài ngoại trừ khoé mi của cô đã bắt đầu ướt rồi.
Mấy hôm sau, tâm trạng của Thẩm Quân Dao vẫn chẳng khá hơn là bao.
Ngày ngày sống trong u buồn, sâu não, tình hình của Thẩm Quân Dao ngày một đi xuống.
Mấy đêm nay, cô đều không chợp mắt được dù chỉ một chút, bởi vì hễ khi cô nhäm mắt lại đều nhìn thấy cảnh tượng Trác Du Hiên nắm tay Thẩm Sơ Vũ hạnh phúc bước vào lễ đường tình yêu, bỏ mặc Thẩm Quân Dao trơ chọi ở một góc.
Thẩm Quân Dao vì quá hoảng sợ mà bật dậy.
Những lúc ấy, cô thấy ngực mình vô cùng tức, tức đến nỗi làm cho Thẩm Quân Dao không cách nào thở được.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao ngày một trở nên nhợt nhạt, thật sự rất khó coi.
Hôm nay, đang ngồi nghĩ ngợi lung tung thì có một cuộc điện thoại gọi đến cho Thẩm Quân Dao.
"Xin chào em, lâu rồi không gặp, chị có chuyện cần phải nói với em.Em bây giờ ra quán cà phê XXX gặp chị đi."
Người này là Thẩm Sơ Vũ.
Tại sao người này lại có số điện thoại của cô? Hơn nữa chị ta hẹn cô ra ngoài gặp mặt là có mục đích gì? Thẩm Quân Dao chẳng nghĩ ngợi được nhiều, cô nhanh chóng thay đồ rồi đến địa chỉ mà Thẩm Sơ Vũ hẹn gặp cô.
Tới nơi, cô thấy Thẩm Sơ Vũ đang vui vẻ ngồi ở đó uống cà phê, cô ta còn vẫy tay mấy cái với cô.
Thẩm Quân Dao kéo ghế ngồi xuống, cô im lặng nhìn Thẩm Sơ Vũ một lát rồi rụt rè lên tiếng hỏi.
"Chị trở về rồi sao?"
Thẩm Sơ Vũ gật đầu, cô ta liếc mắt nhìn bộ dạng khó coi này của Thẩm Quân Dao, em gái của cô ta, cô ta hơi nhếch môi.
"Chị nghe nói em thay chị làm đám cưới với Du Hiên phải không? Bây giờ em chính là vợ của anh ấy?"
Thẩm Sơ Vũ nghi hoặc, cô ta nâng tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt tràn đầy ý cười kia lộ ra nhìn Thẩm Quân Dao.
Có lẽ cô ta đã chắc chắn được việc này, chỉ là muốn xác nhận lại với Thẩm Quân Dao mà thôi.
Thẩm Quân Dao cản chặt môi, cô hơi cúi đầu xuống, không trả lời.
Hai bàn tay của cô bấu chặt vào nhau che đi sự sợ hãi trong lòng.
Thấy em gái của mình im lặng, Thẩm Sơ Vũ lại tiếp tục nói.
"Chị biết em chỉ là kẻ thay thế mà cha mẹ dự phòng thay cho chị thôi.
Trong lúc chị đi vắng, cảm ơn em đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, thay chị làm một người vợ hiền lành của Du Hiên!"
Gương mặt của Thẩm Sơ Vũ lộ ra ý cười, cô ta cố tình nhấn mạnh ba từ "kẻ thay thế"
kia, khiến trái tim của Thẩm Quân Dao hơi run lên.
Cô ta đang nhắc nhở Thẩm Quân Dao, hãy nhớ kĩ thân phận của mình.
Thẩm Quân Dao run rẩy ngẩng đầu lên, thanh âm lí nhí phát ra từ miệng của cô, cô hỏi người chị gái đang ngồi trước mặt mình.
"Vậy hôm nay chị hẹn em ra đây là muốn nói gì?"
"À, chị muốn bây giờ em hãy rời xa Du Hiên đi.Dù sao chị cũng đã trở về, vị trí em đang ngồi vốn dĩ là của chị, em nên trả lại cho chị rồi.Vốn dĩ em chỉ thay chị kết hôn mà thôi, bây giờ người thật trở về, kẻ thay thế phải rời đi chứ"
Thẩm Sơ Vũ liếc nhìn khuôn mất run rẩy kia của Thẩm Quân Dao, cô ta vô cùng thích thú khi nhìn đứa em gái của mình như vậy.
Cô ta còn đưa tay xoa bụng, cổ tình khiêu khích Thẩm Quân Dao.
"Hơn nữa, bây giờ chị cũng đang mang thai con của Du Hiên rồi, con chị cần một gia đình hạnh phúc.".