"Thẩm Quân Dao, nay cô có thể vì Lục Ngạn mà giữ gìn mình sao?"
Trác Du Hiên trợn mắt nhìn cả người Thẩm Quân Dao đang cuộn tròn lại kia, cả người liên tục run lên vì sợ.
Hắn ta không cách nào có thể tin được, Thẩm Quân Dao nay lại vì người khác mà không cho hẳn động chạm vào ư? Nhưng Thẩm Quân Dao càng không cho hắn chạm vào, Trác Du Hiên lại càng muốn đụng vào người phụ nữ này.
Chỉ cần cô ta không muốn, hẳn nhất định sẽ ép cô ta làm điều đó.
Trác Du Hiên tiến lại gần, hẳn tĩnh lặng quan sát người con gái đang run rẩy kịch liệt kia, hắn bắt Thẩm Quân Dao phải ngẩng đầu lên nhìn hẳn, cánh tay bóp chặt cánh tay của Thẩm Quân Dao, nhấn mạnh từng chữ một.
"Thẩm Quân Dao, có phải là cô chột dạ nên mới không cho tôi động vào người của cô có phải không? Cô liên tục phủ nhận mình và Lục Ngạn không có quan hệ gì cả, vậy mà việc giải quyết nhu cầu của chồng mình cũng không làm được.
Hay là cô và Lục Ngạn đã lên giường với nhau nên mới không dám để cho tôi đụng vào cô, sợ tôi phát hiện ra việc cô đã cảm sừng tôi hả?"
Trác Du Hiên gầm lên giận dữ, hán vô cùng tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng sợ sệt đề phòng hẳn như thế này.
Vì Lục Ngạn mà Thẩm Quân Dao quyết tâm không cho Trác Du Hiên hẳn chạm vào mình, vậy mà người phụ nữ này lại còn dám nói hai người là trong sạch ư? Đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao? Trác Du Hiên đặc biệt cảm thầy tức giận, hẳn cũng không biết tại sao bản thân của mình cứ như phát điên lên như vậy nữa? Hắn không cam tâm, Thẩm Quân Dao rõ ràng là người phụ nữ của hẳn, là một công cụ của hản, vậy mà cô lại không cho phép hẳn chạm vào mình vì một người đàn ông khác.
Mà người đàn ông đó lại chính là Lục Ngạn, bạn thân của Trác Du Hiên hản.
Cơn ghen ghét như xâm lấn toàn bộ lý trí của hản.
Trác Du Hiên lúc này không hề suy nghĩ được gì cả.
Hản chỉ muốn xông lên bóp chết người phụ nữ này vì dám cho hắn đội một cái nón xanh như vậy.
Gân xanh nổi lên khắp trán hắn, đôi mắt của Trác Du Hiên đỏ ngầu thật đáng sợ, hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân mình không xông lên bóp chết người phụ nữ này rồi đấy.
Đôi mắt ngập nước của Thẩm Quân Dao đau đớn nhìn hắn, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc chứa đầy sự tuyệt vọng, cô gào lên, âm thanh khàn đặc mang đầy vẻ thê lương.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
"Không! Em với Lục Ngạn không phải là quan hệ như anh nghĩ! Bây giờ em xin anh đừng động vào em, nếu anh muốn hãy đi tìm chị Sơ Vũ đi, không phải chị ấy mới là người anh yêu hay sao? Cho nên anh đừng có chạm vào em nữa."
Thẩm Quân Dao dùng hết can đảm mà gào thét.
Cô phải đau đớn đến cỡ nào khi dám nói chồng mình hãy đi tìm người phụ nữ khác đi.
Cô đau lắm chứ, nhưng cô không thể để đứa trẻ ở trong bụng mình gặp bất cứ chuyện gì được.
Hơn nữa, không phải Trác Du Hiên rất yêu Thẩm Sơ Vũ hay sao, vậy nếu hẳn muốn giải quyết nhu cầu của mình thì hãy đi tìm chị ta đi.
Thẩm Quân Dao tuyệt đối sẽ không để cho con mình gặp nguy hiểm đâu.
Trác Du Hiên nổi điên lên, đặc biệt là khi nghe thấy những lời nói này của Thẩm Quân Dao.
Rõ ràng bây giờ hắn là chồng của người phụ nữ này, vậy mà Thẩm Quân Dao lại dám nói Trác Du Hiên hẳn đi tìm người phụ nữ khác mà giải quyết.
Trác Du Hiên cho rằng vì không muốn để cho hắn chạm vào, cho nên Thẩm Quân Dao lại dám to gan nói ra những lời này.
Trác Du Hiên đột nhiên cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Thẩm Quân Dao lại yêu Lục Ngạn rồi hay sao? Cho nên cô mới không để cho hẳn chạm vào như vậy? Thật buồn cười! Thẩm Quân Dao luôn miệng nói yêu hắn, vậy mà bây giờ khiến hắn thoả mãn cũng không thể làm được.
Chẳng những thế, chỉ vì một chút quan tâm của Lục Ngạn mà người phụ nữ này lại động lòng.
Không phải nói yêu hắn hay sao? Yêu mà một mực giữ mình cho người đàn ông khác như vậy? Trác Du Hiên cảm thấy trong lòng vô cùng ngứa ngáy, khó chịu, đặc biệt là khi chứng kiến những cảnh tượng ngày hôm nay.
Hắn siết mạnh cánh tay kia của Thẩm Quân Dao đến mức như làm nó gãy ra vậy.
Hắn vô cùng bực tức, mặc dù Trác Du Hiên không biết bản thân mình bị làm sao cả.
Nhưng hẳn không thích cảm giác này một chút nào cả.
Hắn cảm giác như là bị phản bội, cho dù Thẩm Quân Dao trong mắt hắn chỉ là một công cụ, thế nhưng, đồ của hắn, khi đối với hắn vẫn chưa hết giá trị lợi dụng thì thứ đồ đó vẫn là của hắn, cho dù hắn không cần, có thể phá hủy, có thể bỏ đi nhưng tuyệt đối sẽ không dâng cho kẻ khác.
Thẩm Quân Dao cả người run bần bật, mồ hôi đổ khắp người cô, toàn thân của người con gái đáng thương ấy lạnh cứ như một xác chết vậy.
Cô nghe loáng thoáng bên tai từng âm thanh nghiến răng nghiến lợi kia của Trác Du Hiên.
"Thẩm Quân Dao, cô không có tư cách để nhắc đến Sơ Vũ với tôi.
Tôi yêu thương cô ấy còn không hết, sao có thể vì nhu cầu này mà làm tổn thương người con gái tôi yêu chứ?"
"Còn cô, chẳng qua chỉ là một công cụ để cho tôi phát tiết, là một công cụ trút giận của tôi mà thôi.
Cho nên cô không có quyền được từ chối tôi, cho dù cô không muốn cũng không có tư cách để nhiều lời với tôi.
Sau này nếu cô dám nói những lời như vậy, tôi nhất định sẽ cắt lưỡi cô, cho cô trở thành con câm luôn, để xem cô nói như thế nào nữa."
Trác Du Hiên xốc mạnh toàn thân thể run rẩy kia của Thẩm Quân Dao lên, hắn áp sát cả người cô.
Tấm lưng trần đầy vết thương của người con gái áp lên bờ tường lạnh buốt kia.
Thẩm Quân Dao run sợ, cả người cô run lẩy bẩy nhìn Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên mặc kệ Thẩm Quân Dao có đồng ý hay không, hắn cúi đầu mút mạnh phần cổ xinh đẹp kia của người con gái.
Hai tay của Thẩm Quân Dao bị người đàn ông ghì chặt lên tường, không có cách nào cử động được.
Cho dù Thẩm Quân Dao có van xin như thế nào, hắn ta vẫn không chịu dừng lại.
Không được! Con! Thẩm Quân Dao không thể để đứa trẻ xảy ra chuyện gì được! Cả người cô dùng chút sức lực cuối cùng, cô cản lên tay của Trác Du Hiên một cái.
Vì không đề phòng, Trác Du Hiên bị cắn đau quá, hắn phải rời khỏi người của Thẩm Quân Dao.
Khóe miệng của cô vẫn còn vương một chút máu tươi hòa cùng với nước mắt lạnh lão đang rơi xuống kia.
Trác Du Hiên tức giận vì Thẩm Quân Dao dám khiến hắn bị thương như vậy, hẳn lập tức giáng cho cô một cái tát đau đớn, khiến cho cả người của Thẩm Quân Dao lảo đảo, vô tình đập bụng vào thành bàn ở gần đó.
Thẩm Quân Dao hai tay ôm bụng, bộ dạng vật vã đầy đau đớn của cô lọt vào mắt của Trác Du Hiên, nhưng hắn nào để tâm chứ.
"Con khốn này, không ngờ cô dám căn tôi như vậy đấy.
To gan lắm, chó lại quay sang cản chủ à? Xem như hôm nay cô giỏi, lần sau tôi về sẽ xử lý cô"
Trác Du Hiên lau vệt máu trên tay mình, sau đó hắn lập tức bỏ đi, mặc cho Thẩm Quân Dao ở kia đang đau đớn quằn quại như thế nào.
Một cơn đau dữ dội cứ ập đến từ phía bụng của Thẩm Quân Dao, không những thế, một chất lỏng màu đỏ còn chảy ra ở dưới thân của cô.
Thẩm Quân Dao toát mồ hôi, khuôn mặt liên tục co rúm lại vì đau.
Không được.
Con của cô, không được xảy ra chuyện gì cả! Cứu tôi với! Làm ơn cứu con tôi! Khó khăn lắm, Thẩm Quân Dao mới rút ra được điện thoại ở trong túi, khó khăn bấm từng số, tiếng thở đứt quãng giữa không gian im lặng của căn phòng.
"Lục Ngạn, cứu tôi, làm ơn cứu tôi với!"
Tiếng nói của người con gái nhỏ dần rồi tắt hẳn!.