Khó khăn lắm, Thẩm Quân Dao mới rút ra được điện thoại ở trong túi, khó khăn bấm từng số, tiếng thở đứt quãng giữa không gian im lặng của căn phòng.
"Lục Ngạn, cứu tôi, làm ơn cứu tôi với!"
Tiếng nói của người con gái nhỏ dần rồi tắt hẳn! Cánh cửa phòng cấp cứu kia được mở ra, một vị bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng kia bước ra.
Lục Ngạn đang ngồi ở trên ghế, anh nhìn thấy bác sĩ bèn vội vàng chạy lại nắm lấy tay của vị bác sĩ, sự lo lắng tột độ thế hiện rõ ở trong lời nói hoảng hốt của Lục Ngạn.
"Bác sĩ, mẹ con cô ấy sao rồi? Đứa bé có giữ được không? Tính mạng của họ vẫn an toàn chứ?"
Lục Ngạn liên tiếp đặt câu hỏi, chúng đôn dập ập đến.
Quả thật anh đang vô cùng lo lắng, muốn bình tĩnh cũng không có cách nào mà bình tĩnh lại được.
Lúc này anh đang lo lắng đến Thẩm Quân Dao đến nhường nào.
Gương mặt của Lục Ngạn trở nên tái xanh, sự lo lắng in rõ ở trên khuôn mặt kia của anh.
Lục Ngạn cố gắng đến mấy cũng không giấu đi được những ngón tay đang liên tục run rẩy thành từng đợt kia của mình.
Tim trong lông ngực thì cứ liên tục đập thình thịch thình thịch như những tiếng trống, Lục Ngạn có thể nghe rõ những âm thanh đó, càng khiến cho anh không cách nào giữ nổi bình tĩnh.
Vị bác sĩ kia thở dài, đưa tay tháo khẩu trang ở trên mặt mình xuống, ánh mắt có chút thâm trầm.
Vị bác sĩ ấy nhìn sự lo lắng của Lục Ngạn mới từ từ hỏi.
"Anh là chồng của bệnh nhân?"
Lục Ngạn nhất thời nghẹn ứ họng, không biết phải trả lời bác sĩ như thế nào nữa.
Anh không biết phải nói gì, mỗi khi lời nói truyền đến cổ họng đều không tài nào phát ra được nữa.
Anh vốn chẳng có quan hệ gì với Thẩm Quân Dao cả, cô chẳng qua chỉ coi anh như là một người bạn tốt của mình mà thôi.
Lục Ngạn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, anh lo lắng hỏi vị bác sĩ kia về tình trạng của Thẩm Quân Dao.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
"Bác sĩ, cô ấy ra sao rồi? Mẹ con cô ấy vân an toàn đấy chứ?"
"Hiện giờ tình trạng của bệnh nhân đã ổn định rồi, anh không cần phải quá lo lắng.
Do bị va đập mạnh, cộng thêm trạng thái tinh thần bất ổn nên dẫn đến động thai.
Cũng may chúng tôi đã giữ lại được đứa trẻ"
Lục Ngạn nghe bác sĩ nói như vậy, anh thở phào một hơi.
Cũng may là Thẩm Quân Dao và đứa bé không có mệnh hệ gì, nếu không, anh cũng không biết mình phải làm sao nữa đây.
Nhìn gương mặt của Lục Ngạn đã có chút dãn ra, vị bác sĩ kia lại tiếp tục nói.
"Nhưng từ nay về sau, bệnh nhân phải cố gắng nghỉ ngơi và dưỡng thai cho tốt.
Lần kinh động này đã gây ảnh hưởng đến tử cung của cô ấy.
Tử cung của người bệnh đã yếu ớt hơn người bình thường rồi, nay lại chịu thêm sự va đập như vậy, càng không có cách nào chịu được.
Mong người nhà hãy để ý đến cô ấy nhiều hơn, đừng để chuyện này xảy ra nữa, nếu không, đứa trẻ không thể nào giữ được đâu."
Lục Ngạn im lặng nghe những lời dặn dò kia của bác sĩ.
"Còn nữa, cân phải khuyên bệnh nhân đừng có sầu não nữa, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe của hai mẹ con họ.
Đứa trẻ sau này sinh ra cũng sẽ không được khỏe mạnh đâu.
Cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, chúng tôi đã làm hết sức mình rồi, bây giờ chỉ phụ thuộc vào người mẹ nữa thôi"
Lục Ngạn gật đầu, anh lo lắng hỏi bác sĩ.
"Vậy bao giờ tôi có thể vào thăm cô ấy? Với lại bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại được? "
Có trời mới biết lúc này Lục Ngạn muốn được nhìn thấy Thẩm Quân Dao đến cỡ nào.
Trong lòng anh, sự lo lắng vẫn không hề nguôi đi cho dù gương mặt đã dãn ra.
Anh rất sợ, sợ Thẩm Quân Dao sẽ xảy ra chuyện gì.
"Chúng tôi đã chuyển cô ấy đến phòng hồi sức rồi, một lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại thôi"
Bác sĩ nói xong liền chuẩn bị rời đi, ở đây cũng không còn nhiệm vụ của mình nữa.
Lục Ngạn nói lời cảm ơn xong rồi tiễn vị bác sĩ kia đi.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Lục Ngạn đến nơi mà Thẩm Quân Dao đang nằm điều trị ở đó.
Bây giờ cô vân chìm trong hôn mê, vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của người con gái ấy, tĩnh lặng đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sắc mặt của người con gái ấy vẫn trắng bệch như vậy, không có chút huyết sắc nào cả.
Không chỉ vậy, đôi mắt long lanh kia của cô vẫn nhắm lại, không hề mở ra nhìn anh.
Xung quanh cô bao nhiêu là máy móc thiết bị giúp cô ổn định trở lại.
Nhìn Thẩm Quân Dao như vậy, Lục Ngạn cảm thấy đau đớn biết bao! Đang yên đang lành, tại sao Thẩm Quân Dao lại gặp chuyện chứ? Rõ ràng lúc anh rời khỏi nhà họ Trác, Thẩm Quân Dao vẫn vô cùng bình thường mà, cô vẫn không có dấu hiệu gì cả.
Vậy mà đột nhiên đùng một cái lại xảy ra chuyện như thế này.
Lúc đó, lúc Thẩm Quân Dao gọi điện thoại cho anh, âm thanh thều thào đau đớn truyền qua điện thoại khiến cho Lục Ngạn vô cùng hoảng hốt.
Anh hoảng sợ liên tục gọi cô, nhưng đáp lại anh chỉ là một âm thanh tĩnh mịch cô đơn.
Đoán là Thẩm Quân Dao đã xảy ra chuyện gì, Lục Ngạn phi nhanh như bay xuống giường, anh vội vã chạy đến nhà họ Trác mà không thèm thay quần áo.
Trên người Lục Ngạn lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đi ngủ mà thôi.
Lúc đến nhà, nhìn cả người của Thẩm Quân Dao nẫm trên vũng máu đỏ tươi như vậy, Lục Ngạn đơ người trong giây lát rồi anh mới đưa cô đến bệnh viện cấp cứu..
Khoảng thời gian ngồi chờ bên ngoài đối với anh cứ như dài hơn một thế kỷ vậy.
Lục Ngạn không có cách nào bình tĩnh được, nhiều lúc anh chỉ muốn lao vào trong phòng cấp cứu kia để xem tình hình của Thẩm Quân Dao ra sao rồi.
Lục Ngạn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc đó, anh sợ Thẩm Quân Dao sẽ xảy ra chuyện, anh sợ Thẩm Quân Dao sẽ rời khỏi cuộc đời này sớm như vậy.
Nỗi sợ lúc đó lan rộng cả người của anh, khiến cho Lục Ngạn vô cùng khó chịu.
Cả người anh vô lực ngồi xuống ghế, lưng khẽ dựa vào tường, hai mắt nhắm chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Anh chưa bao giờ tin vào những chuyện tâm linh ấy, nhưng lúc đó, Lục Ngạn liên tục cầu xin ông trời, xin ông hãy cứu Thẩm Quân Dao, cho cô được sống tiếp.
Chỉ cần như vậy, cho dù bắt Lục Ngạn phải đánh đổi cả mạng sống của mình anh cũng bằng lòng.
Thật may mắn, trời không phụ lòng người, cũng may cả mẹ con Thẩm Quân Dao không xảy ra chuyện gì cả, hai mẹ con đều an toàn.
Lục Ngạn thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Thật may mắn! Thẩm Quân Dao không sao cả! Lục Ngạn thở phào, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi ở trên khuôn mặt của mình, anh âm thầm nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia.
Quân Dao, em tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa! Em đừng doạ anh sợ nữa có được hay không? Lục Ngạn vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi bên cạnh giường bệnh của Thẩm Quân Dao, hai tay của anh vẫn còn nắm lấy đôi tay gầy gò yếu ớt của người con gái ấy.
Lục Ngạn khẽ cúi đầu, dựa vào bàn tay mềm mại của người con gái mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cho tới khi nghe thấy tiếng thét hoảng loạn của Thẩm Quân Dao, anh mới vội vàng tỉnh lại.
Thẩm Quân Dao liên tục gào khóc.
"Con của tôi, con của tôi, con của tôi, nó đâu rồi.Con của tôi".